Tu Chân Giới Cấm Kỳ Thị Giống Loài

Chương 22: Bách Lý (2)

Trước Sau
Không kêu còn tốt, một tiếng này nhất thời khiến Du Niệm Nhu sắc mặt càng lạnh: "Ngươi lại vì tình mà cầu xin? Yên tâm, ta chỉ cần một tay của nàng!"

Đúng lúc này, một tiếng kiếm reo trong trẻo tựa như phượng hót vang vọng phía chân trời.

Du Niệm Nhu sắc mặt trắng bệch, tay không khống chế được run lên một cái, linh kiếm thế mà nặng nề rơi xuống đất.

"Kinh Hồng Kiếm... Sao hắn lại tới đây?"

Du Trường An thở dài: "Quận Đồng Hoa xuất hiện một con dị thú Hóa Thần kỳ, tiểu sư thúc Bách Lý sợ là đến chém dị thú, thuận tiện dẫn chúng ta trở về."

Hắn chỉ cẩn thận nói một câu như vậy, liền mang theo kính sợ nhìn về phía chân trời.

Chỉ thấy mây mù quanh quẩn ở trên không Đan Đỉnh tông bị kiếm khí sắc bén đánh nát, kéo lê một đường kiếm.

Có một bóng người cao ngất đứng ở phía trên vết kiếm.

Trong nghịch quang, không người thấy rõ khuôn mặt của hắn.

Chỉ có mình hắn có thể nhìn rõ thanh kiếm hắn nắm ngược, hiện ra huyết quang làm cho người ta sợ hãi, vết máu sền sệt bao quanh thân kiếm chảy xuống, miễn cưỡng nhuộm nó thành màu đỏ.

Hắn cũng không lau, mặc cho nó nhỏ xuống.

Du Ấu Du ngẩn người, theo bản năng nghiêng đầu nhìn lá cây bên cạnh.

Trên lá cây màu xanh sẫm có vài vết tích đỏ sậm, không phải nước mưa mà là máu.

Đối phương không có xâm nhập vào trong đại trận Đan Đỉnh tông, mà là đứng ở ngoài trận không nói một lời.

Trong Đan Đỉnh tông, hình như có một vị đại nhân vật thở dài một tiếng, buồn bã nói: "Bách Lý đạo hữu, quý tông tiểu hữu quá mức."



Người cầm theo huyết kiếm cười lạnh một tiếng, rồi miễn cưỡng đáp: "Biết rồi, lập tức thu thập cô ta."

Du Niệm Nhu giận dữ: "Ngươi dám! Cha ta..."

"Ông đây có phải cha ngươi đâu." Người kia bực bội ngắt lời cô: "Cút lên đây chịu đòn."

Lần này, cho dù là Khương Uyên cũng không dám che chở sư muội nhà mình, vô cùng trung thực hướng người nọ bay đi, tất cả mọi người của Vân Hoa kiếm phái cứng ngắc đứng thẳng, xếp thành một hàng chỉnh tề.

Du Niệm Nhu ở cuối đội ngũ cúi đầu nhìn thấy Du Ấu Du trên mặt đất, lúc này Du Niệm Nhu đang nhét sợi dây màu bạc xinh đẹp kia vào trong túi áo.

Trong lòng Du Ấu Nhu quýnh lên, đây chính là linh khí lợi hại nhất trên người cô ta.

"Tiểu ăn mày, trả ta..."

Kết quả, không đợi Du Niệm Nhu hô xong, một đạo kiếm khí mạnh mẽ rơi vào đỉnh đầu nàng, đem đầu nàng vừa mới nâng lên đập xuống.

Lực đạo kia không lưu tình, trong nháy mắt khiến Du Niệm Nhu chảy ra nước mắt.

Kiếm tu lạnh lùng cảnh cáo: "Câm miệng."

Du Niệm Nhu nhịn xuống nước mắt, chẳng biết tại sao sự kiêu căng và tự tin của nàng đều biến mất, lại giống như chim cút thành thành thật thật đuổi theo.

Mà vị kiếm tu xuất thủ hung hãn kia chỉ dừng lại chốc lát, sau khi nhận được người liền ngự kiếm nghênh ngang đi xa, mà đại năng bên trong Đan Đỉnh tông cũng theo đó mà biến mất.

Ánh nắng vốn dĩ bị kiếm khí che lấp lại hiện ra, nếu không phải mấy giọt máu trên lá cây vẫn còn, Du Ấu Du quả thực đã hoài nghi là ảo giác của mình.

Thấy cảnh tượng hoành tráng như vậy, Khải Nam Phong khó nén hưng phấn: "Vừa rồi là ai?"

Vạn trưởng lão vẻ mặt cổ quái, kiêng kị không muốn nói nhiều, bị hắn làm phiền không được mới keo kiệt phun ra một câu: "Bách Lý, Vân Hoa kiếm phái... Người điên."



Hắn nói mập mờ rồi lại nhanh chóng, giống như đối mặt với hồng thủy mãnh thú tránh không kịp.

Hai chữ cuối cùng còn lén lút nhìn phương hướng người nọ đi xa trên bầu trời rồi mới dám nói.

Du Ấu Du thất thần không nghe rõ tên, buồn bực hỏi lại: "Trưởng lão, ngài vừa nói cái gì tới đó?"

Nhưng Vạn trưởng lão chết cũng không muốn nhắc lại.

Hắn nhìn Du Ấu Du, thở dài: "Vốn tưởng rằng ngươi có thể trở thành trụ cột mới của Đan Đỉnh tông chúng ta, nhưng mà ngươi trêu chọc nữ nhi của Bất Diệt Kiếm Thần... Ai, hi vọng lần này cha nàng đừng nhắm vào Đan Đỉnh tông mà giết."

Vạn trưởng lão lắc đầu rời đi.

Khải Nam Phong đột nhiên hắt hơi liên tiếp mấy cái, sau đó khẽ di một tiếng.

"Đây là lông gì?" Trong tay hắn bắt lấy một sợi lông tơ màu trắng theo gió bay tới trên mặt, quan sát một hồi, rất ghét bỏ vứt cho Du Ấu Du: "Huyên u, thời tiết ấm áp, có phải ngươi bắt đầu thay lông rồi hay không?"

Hắn còn chưa thấy qua cái đuôi của Du Ấu Du đâu, theo bản năng liền cho rằng đây là lông của nàng.

"..."

Du Ấu Du: "Không phải, cút."

Lông này trắng như tuyết, hơn nữa vừa mềm vừa thuận còn hiện ra ánh sáng lộng lẫy, vừa nhìn liền biết không phải từ trên cái đuôi của nàng rơi xuống.

Lông đuôi của nàng khô cằn rất thô ráp, thậm chí bởi vì dinh dưỡng không đầy đủ mà rụng lông nghiêm trọng, hơi hói.

Quan trọng hơn là lông đuôi của nàng là màu xám.

Có thể là do quá mức pháo hôi, cho nên hắn vẫn luôn không nhắc đến cô là Bán Yêu gì đó, nếu không phải đuôi đủ dài, lúc Du Ấu Du vừa xuyên tới đã hoài nghi mình là chuột yêu.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau