Tu Chân Giới Cấm Kỳ Thị Giống Loài

Chương 25: Lần Đầu Tiên Tắm Thuốc (2)

Trước Sau
Buổi sáng bị ném vào ruộng linh dược để đào đất, buổi chiều lại leo đến đại điện trên đỉnh núi nghe các trưởng lão giảng bài giảng giải chủng loại Linh Dược cùng công hiệu, Du Ấu Du ở Đan Đỉnh tông trải qua cuộc sống đặc biệt phong phú, mỗi bữa đều có thể ăn ba bát cơm lớn.

Đồng thời nàng cũng rốt cuộc biết một chân tướng tàn khốc.

Thì ra, linh dược nhất phẩm là linh dược cấp thấp nhất, uổng cho lúc trước nàng nghe được hai chữ nhất phẩm, cho rằng đây là cao cấp nhất, một mực khen Đan Đỉnh tông đại khí!

Phân loại linh dược phức tạp hơn nhiều so với dược liệu bình thường, nhưng Du Ấu Du rất có hứng thú với điều này, khi không làm việc ngoài ruộng, cô đều đến Tàng Thư Các lật xem quyển bách khoa toàn thư về linh dược dày đến mức có thể đập chết người, ngồi một lần là ngồi cả ngày.

Hôm đó, khi Khải Nam Phong tìm được Du Ấu Du ở Tàng Thư Các, cô đang gặm bánh bao và say sưa đọc sách.

"Mai phải thi tiểu khảo, bọn họ ra ngoài mua dược liệu luyện tập rồi, sao ngươi còn ngồi đây đọc sách?" Phong Khải Nam đoạt lấy bánh bao nguội lạnh của cô, nhét một cái bánh bao nóng đưa sang cho cô.

Mỗi tháng, Đan Đỉnh tông đều sẽ có một lần thi nhỏ, lần này muốn khảo hạch chính là tỷ lệ linh dược, cần dùng dược liệu tông môn phát phối ra đan phương tiêu chuẩn.

Thật trùng hợp, đan phương đầu tiên cần học chính là Ích Cốc Đan!

Bởi vì dược liệu nhiều một chút đều sẽ tạo thành đan phương sai lầm, mà tông môn cũng đủ tàn nhẫn, không nói cho bọn họ biết phân lượng chính xác của mỗi loại dược liệu, cho nên, mọi người hoặc là chạy tới chỗ sư huynh hỏi thăm đan phương, hoặc là chạy đi mua một đống dược liệu dùng để luyện tập.

Bởi vì các sư huynh sư tỷ đều rất nghiêm, cho nên, mọi người đều lựa chọn việc chạy đi mua dược liệu để luyện tập.

Du Ấu Du gặm bánh bao: "Linh dược quá đắt, mà ta quá nghèo."

Khải Nam Phong liếc mắt: "Đệ tử tháng này phát lương hai mươi khối linh thạch, đủ mua ba phần dược liệu để luyện tập rồi."

Linh dược nhất phẩm bình thường cũng không tính là đắt, không tốn bao nhiêu linh thạch. Đương nhiên, đổi thành bạc phàm tục thì giá trên trời.

"Ba phần?" Du Ấu Du suy nghĩ một chút, buồn bực: "Hình như không có ai bán rẻ như vậy?"

Ngoại trừ phần ngoại lệ, đệ tử Đan Đỉnh tông muốn linh dược đều phải dùng điểm cống hiến để đổi. Khải Nam Phong cùng Du Ấu Du dựa vào kỹ xảo trồng trọt siêu cường, trong đệ tử cùng khóa được xem là có điểm tích lũy cống hiến nhiều nhất, nhưng cũng chỉ có thể đổi hai ba gốc linh dược, muốn nhiều linh dược hơn nữa chỉ có cách là tìm sư huynh sư tỷ để mua.



Khải Nam Phong thần thần bí bí: "Ta biết có một nơi có thể mua được linh dược rất rẻ, đi không?"

Du Ấu Du bóp bóp túi tiền mà mình vất vả lắm mới có được, nghĩ nghĩ, quyết đoán gật đầu: "Được, vậy chúng ta đi!"

Nơi Khải Nam Phong dẫn Du Ấu Du đi cũng không ở Đan Đỉnh tông, mà là ở trong quận Đồng Hoa.

Trong trí nhớ của Du Ấu Du, chỉ có phố thứ hai cũ nát hỗn loạn, đây là lần đầu tiên thấy được sự phồn hoa của quận Đồng Hoa, đình đài lầu các lịch sự tao nhã khắp nơi có thể thấy được.

Trong đám người, thường xuyên có thể thấy được tu sĩ thân ảnh, lại còn có không ít cửa hàng bán phù chú và bán linh đan.

"Những thứ này đều do Tán tu hoặc người ngoại tông mở, Đan Đỉnh tông không cho đệ tử ngoại môn bán thuốc, sợ kỹ thuật quá kém luyện hỏng đan, mất mặt tông môn." Khải Nam Phong vừa nói vừa dẫn Du Ấu Du đi vào một con hẻm nhỏ: "Ngươi đeo mặt nạ vào, đi theo ta."

Lúc trước, hắn cho Du Ấu Du một cái mặt nạ, phía trên bày trận pháp ẩn nấp, có thể phòng ngừa bị các tu sĩ nhìn trộm hình dáng.

Hai người đều mặc áo đen, lúc này lại đeo mặt nạ màu đen, gần như muốn hòa làm một thể với hẻm nhỏ ảm đạm không ánh sáng này.

"Chỗ này là ta bỏ ra giá tiền rất lớn mới được sư huynh nói cho nghe, cá bơi, ngươi phải xem để mở mang kiến thức!"

Khải Nam Phong vừa dứt lời, liền dùng sức đẩy Du Ấu Du về phía bức tường cũ nhìn như rách nát kia.

Cơn đau trong dự đoán không xuất hiện, Du Ấu Du lảo đảo vài bước, ngẩng đầu mới phát hiện cảnh tượng trước mắt đã sớm thay đổi.

Nơi này giống như là một không gian phong bế, không có ánh mặt trời chiếu rọi, nhưng mà khắp nơi đều là thụ ốc to lớn, bên trong đèn đuốc lóng lánh đem không gian này chiếu rọi phảng phất ban ngày.

"Nơi này là chợ đen của quận Đồng Hoa, thứ gì cũng có." Khải Nam Phong xuất hiện sau lưng nàng, thấp giọng giải thích: "Nghe nói các tu sĩ cơ hồ đều tới chỗ này buôn bán đồ vật, đồ vật gì cũng có, đương nhiên rất nhiều lai lịch cũng không quá chính đáng."

Ví dụ như giết người đoạt bảo nhưng khi có được bảo bối không tiện xử lý, các tu sĩ sẽ đem những thứ này lấy ra bán.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau