Tu Chân Giới Cấm Kỳ Thị Giống Loài

Chương 27: Tay Gãy Chân Gãy (1)

Trước Sau
Du Ấu Du có chút buồn bực, đây không phải vị trí của cô sao? Càng kỳ quái hơn chính là, người ngăn cản cô lại là hảo huynh đệ Khải Nam Phong của cô!

"Ngươi có huynh đệ mới?"

"Không có, đây là cá... Thảo, ngươi là cá bơi?!" Sau khi Khải Nam Phong nghe được thanh âm đột nhiên lấy lại tinh thần, gắt gao nhìn chằm chằm vào mặt Du Ấu Du kêu lên một tiếng quái dị.

Những người khác trong đại điện cũng nhìn lại.

Du Ấu Du sờ lên cái đuôi đang đeo ở trên eo của mình, còn tốt, giấu kỹ.

"Các ngươi nhìn ta làm gì?"

Trước tiên, Khải Nam Phong lấy lại tinh thần, sau đó nhìn chằm chằm Du Ấu Du một lúc lâu, mới lẩm bẩm: "Hình như cũng không có biến hóa quá lớn..."

Nhưng vì sao vừa rồi lại không nhận ra Du Ấu Du chứ?

"Hình như nàng ta có mặt." Tô Ý Trí ngồi bên cạnh thình lình mở miệng, những người khác như có điều ngộ ra, lập tức gật đầu.

Lúc trước, Du Ấu Du giống như một tờ giấy trắng, không phải nói nàng đơn thuần, mà là nói nàng giống như một người giấy, ngũ quan đều bị một đoàn tử khí bao phủ, giống như gió thổi qua sẽ biến mất.

Mà bây giờ, nàng mặc dù vẫn là bộ dáng gầy teo nho nhỏ, nhưng là ấn đường có sức sống rất nhiều, môi tái nhợt phiếm huyết sắc, ngay cả trên gương mặt cũng có chút ý vị non nớt.

Từ quỷ đến người, khí chất đại biến.



Du Ấu Du vỗ vỗ mặt mình ngồi xuống, ghét bỏ, đẩy Khải Nam Phong đang ghé sát vào nhìn: "Cách xa ta một chút, buổi sáng ngươi ăn mì tương chiên hay sao? Mùi tỏi trong miệng sắp hun đến ta rồi."

Khải Nam Phong bị đả kích, ý nghĩ "có chút đáng yêu" vừa mới nổi lên lập tức dập tắt, huynh đệ hắn quả nhiên vẫn là đồ chó.

"Tốt rồi, hôm nay là lần đầu tiên các ngươi vào ngoại môn, cần phân lượng dược liệu phối hợp so với Ích Cốc Đan."

Vạn trưởng lão không chú ý tới chuyện phát sinh trong góc, chỉ phân phát dược liệu thi tiểu khảo xuống.

Dược liệu vào tay, các đệ tử phía dưới một phút yên lặng.

Vạn trưởng lão nhướng mày, quan sát động tĩnh phía dưới.

Nhìn ra được cơ hồ tất cả mọi người đều lén lấy dược liệu luyện qua, động tác phối chế dược liệu trước mắt mặc dù lạnh nhạt, nhưng cũng ra dáng.

Trong đó, bắt mắt nhất không khác gì là Tô Ý Trí, hắn không còn bộ dáng ôn hòa thường ngày, động tác thoải mái mà lưu loát xử lý dược liệu. So sánh với Khải Nam Phong bên cạnh hắn, quả thực thô bạo, mài thuốc bột cũng dùng sức giống như đang cuốc đất.

Về phần Du Ấu Du bên kia...

Vạn trưởng lão nhíu mày giận dữ mắng: "Du Ấu Du, còn đang khảo thí,sao ngươi lại gặm màn thầu!"

Du Ấu Du chẳng những không ném bánh bao đi, còn tăng tốc nuốt nó xuống, mặt đổi sắc: "Vạn trưởng lão, ta thi xong rồi."

Vạn trưởng lão thấy thế tức giận đến ngất ngư: "Du Ấu Du, ngươi đứng ra ngoài cho ta tự kiểm điểm lại!"

Du Ấu Du không phản bác, nàng lấy từ dưới bàn ra hai cái bánh bao, lúc này mới đi ra ngoài phạt đứng.



Nàng thật không phải cố ý khiêu khích Vạn trưởng lão, buổi sáng hôm nay không biết vì sao đói đến hoảng, đã ăn năm cái bánh bao rồi còn không no.

Chỉ có điều Vạn trưởng lão cũng không biết nỗi khổ tâm của Du Ấu Du, người tính tình tốt như hắn hôm nay cũng phát hỏa, đợi Khúc Thanh Diệu tới, chỉ vào Du Ấu Du ở ngoài điện càu nhàu: "Lúc trước ngươi còn nói với ta nha đầu này tâm tính tốt, ta thì lại thấy nàng chính là thật là lu bu!"

Khúc Thanh Diệu không hiểu, nàng vẫn luôn cảm thấy Du Ấu Du là một hài tử nhu thuận: "Nàng ta làm sao vậy?"

"Nàng ỷ vào việc mình đạt được vị trí đầu trong khảo hạch nhập môn mà bay bổng, lên lớp ăn uống linh đình thì thôi đi, ngay cả tiểu khảo cũng chỉ qua loa cho có lệ mà không muốn thi." Tay của Vạn trưởng lão nhanh chóng điểm vào hộp thuốc mà Du Ấu Du đưa tới: "Mới được nửa chén trà, nàng đã nói mình đã phối dược liệu xong rồi! Cho dù là đệ tử nội môn cũng không dám nói mình quen thuộc với phương thuốc Ích Cốc Đan như vậy!"

Vạn trưởng lão vô cùng đau đớn: "Ta thấy nàng ta chán sống rồi, nếu thật sự bị trục xuất khỏi Đan Đỉnh tông, nhỡ đâu nha đầu điên kia lại tới giết nàng, ai còn có thể bảo vệ được..."

“Cho ta xem một chút.” Khúc Thanh Diệu tiếp nhận hộp thuốc.

Chỉ nhìn thoáng qua, lông mày nàng ngưng lại liền dần dần giãn ra: "Vạn trưởng lão, ngươi không cần lo lắng nàng bị trục xuất sơn môn nữa và bị giết nữa."

"Hửm?"

Khúc Thanh Diệu đưa hộp thuốc cho Vạn trưởng lão: "Tự ngươi xem đi."

Vạn trưởng lão lúc trước vội vàng tức giận cũng không có nhìn kỹ, lúc này kiểm tra kỹ lưỡng một lát, lại đột nhiên chấn động.

Dù là tiểu khảo cấm dùng cân thuốc, nhưng phân lượng dược liệu đặt trong hộp thuốc không hề kém với phương thuốc, tinh chuẩn đến mức có thể xưng là phạm bản!

"Đây... Đây là thiên phú đáng sợ gì vậy!" Vạn trưởng lão hít một hơi: "Thì ra nàng mới là trụ cột tương lai của Đan Đỉnh tông ta?"

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau