Tử Đằng Tôi Tặng Riêng Em – Tình Yêu Bất Tử
Chương 12
Xe dừng trước ngỏ nhà.
"Nhiên Nhiên, có cần tôi đưa vào không?" Tử Đằng tay cầm vô lăng, quay đầu lại nhìn y, y vội xua tay lắc đầu.
"Ơ...không cần đâu, nãy giờ ngồi trên xe chợp mắt một lúc tôi đã khỏe lại rất nhiều, thật ngại quá, ngay khi tìm được công việc mới, tôi nhất định trả tiền lại cho cậu." nói mạnh miệng cho lắm, không ngờ vừa bước xuống xe thân thể y đã loạng choạng mém té.Y cố gắng gượng lại không để cho hắn nhìn thấy cái bộ dáng yếu đuối này của y.
Lê từng bước chân nặng nề trên con đường mòn đầu ngỏ, cho đến khi khuất sau cái lùm cây râm bụt, y mới ngồi xuống đất, tay bụm chặt lồng ngực, theo khe lá râm bụt trên bờ rào nhìn ra con đường cái. Y thấy chiếc xe của hắn đang chậm lăn bánh rời đi, hình ảnh trước mắt nhòe nhạt dần, khiến y thở không nổi nữa, cứ ngồi như thế không biết trải qua bao lâu, y mới hồi sức lại mà đi vào nhà.
Vừa đặt chân lên bệ cửa, đứa em họ của y đã nhảy phóc ra, tay cầm thanh kiếm bằng nhựa chém loạn xạ vào người y "Hú a...Xem tuyệt chiêu của ta đây, xoẹt...xoẹt...hú a!"
Bị chém bất ngờ có chút đau rát da thịt, y vươn tay ngăn thanh kiếm nhựa của nó lại, dở khóc dở cười.Hết siêu nhân bắn súng, giờ đến kiếm hiệp bay nhảy, nó là con khỉ nhỏ học vẹc trong cái màn hình ti vi trắng đen mười bốn inch sao, xem đâu liền bắt chước đó. Thật là hiếu động tinh nghịch.
"Nhiên, sao mày về sớm vậy, đừng nói với tao là mày bị đuổi việc nữa nha con?" Bà cô thình lình từ nhà dưới bước lên, chau mày nhìn y, y có dự cảm xấu thành thật mà kể lại.
"Cô ơi, con nghỉ làm ở đó rồi, con chịu không nổi, bốn giờ sáng đến phụ việc mà gần mười giờ bã mới cho con ăn sáng. Khách đông quá con chạy bàn không kịp, lúc nãy con lỡ làm bể chén dĩa của bã, bã bắt con đền mấy trăm ngàn, cũng may có thằng bạn học ở đó hào phóng cho con mượn tiền.Mắc nợ người ta thật ngại, con tính nói với cô hay là cô đưa tiền lương con gởi cô mấy tháng rồi, trả trước cho người ta. Con đi làm rồi bù lại vào sau cô nha!"
"Mày nói cái gì, tiền mày đưa tao tháng nào tao lo tiền ăn uống cho mày hết tháng đó, vật giá bây giờ leo thang, mấy cắc bạc của mày tưởng nhiều lắm sao mà đòi tao trả lại?" Bà cô sừng sổ đay nghiến.Ông dượng về tới vừa hay nghe ra y lại bị người ta đuổi việc, còn mắc nợ mất tiền, không nói không rằng ổng túm lấy nhúm tóc trên đầu y.Lôi ra khỏi nhà.
"Thằng phế vật, nuôi mày lớn chả được cái tích sự gì, hôm nay tống cổ mày ra khỏi nhà tao."
"A, mau buông tay, đau quá dượng ơi!" bị ông dượng túm vào cái vết thương y tế băng một cục trên đầu.Y nhăn mặt dùng sức kéo tay ổng ra, nhưng y làm không lại, ổng thật to cao lực lưỡng.Cứ thế ổng quăng y xuống đường, ném đồ đạc cùng con gấu bông cũ mèm trên đất đỏ.
"Khôn hồn xéo khỏi nhà tao, cái đồ khó ưa, mặt mày giống y như con gái mẹ mày vậy."
An Nhiên đang ngồi ngây ngẩn trên mặt đất sình, nghe ổng nói hai mắt phút chốc long sòng, vùng lao đến tung một đấm vào lưng ổng "khốn nạn, ai cho ông nói xấu mẹ tôi, ai cho ông nói xấu mẹ tôi!"
Lần đầu tiên trong đời bị cái thằng cháu đánh lại, ông dượng điên lên quay lại túm cổ áo y, y vẫn trừng mắt rít gào "ông mau xin lỗi mẹ tôi, mau xin lỗi bà ấy!"
"Muốn tao xin lỗi hả? Ôi em xin lỗi chị hai, chị chết sớm chi dậy không ai chăm sóc con yêu của chị.Hôm nay để em thay chị dạy cái thằng con mất dạy của chị nha!" bày ra cái bộ mặt phản diện chó săn, ông ta dùng đầu gối thụi vào bụng y mấy cái hự hự, lại nói "này thì xin lỗi, xin lỗi!"
Thục trỏ lên gối vài cái tay chân cũng có chút tê mỏi, thấy thằng cháu trai gục xuống, ông ta mới bỏ vào nhà. Đứa em họ của y đứng yên trên mái hiên nheo mắt nhìn y nơi nửa chừng đầu ngỏ, sau đó run cầm cập úp mặt vào bụng của mẹ nó, khóc rống:
"Hức hức...sợ...sợ quá mẹ ơi!"
"Đừng sợ, con yêu, theo mẹ vào nhà, chiều nay nấu món súp hầm nấm rơm cho con ăn nha!" Bà cô liếc y một cái, sau đó kéo tay con trai bé bỏng của bà đi vào nhà,để lại mớ hỗn độn ngoài nửa chừng đầu ngỏ.
An Nhiên vất vả lắm mới lồm cồm bò dậy được, tay run run nhặt đồ đạc nhét vào cái túi con, đồ đạc của y không nhiều, chỉ vỏn vẹn có vài ba bộ đồ sờn cũ cùng bộ sách giáo khoa lớp tám. Nhưng bàn tay run quá không còn sức lực điều khiển, cứ nhặt hai lại rớt một, mãi một lúc lâu y mới gom đủ vào trong túi vải.
Vác túi cùng cặp lên một bên bờ vai gầy mảnh, tay còn lại y ôm theo con gấu bông sứt chỉ lòi gòn chậm rãi bước về phía đường cái. Thi thoảng có người qua đường hiếu kì nhìn y, nhưng rồi cũng phớt qua mất hút.
Không còn nhà để về, y không biết đi đâu.Hay là đến nhà cô ba bán chè ở cuối làng, cô tốt bụng chắc chắn sẽ cho y tá túc qua đêm. Không, không được, nhà cô nghèo lắm, mẹ góa lại phải nuôi mấy đứa con côi nhỏ dại, y không thể đến gây thêm phiền toái cho người ta.
"Bánh cam, ai bánh cam hông?" Một cô gái trẻ, tuổi độ hai mươi, áo bà ba mút sa lim, quần đen ống rộng đội mâm bánh cam trên đầu, chân bước thoăn thoắt trên đường cái tiến về phía y.
"A cậu thiếu niên này bắt xe đi thành phố hả, ăn bánh cam ngào đường không, ngon lắm, ăn một cái nhé tôi lấy cho cậu?" Cô gái nhanh nhẹn lấy bánh cam gói vào lá chuối, dúi vào tay y.
"Ơ...nhưng tôi không có tiền." y lắc đầu cười cười.
"Thôi nào mua giúp giùm chị một cái đi cưng, rẻ lắm chỉ có hai ngàn thôi à!" em tay xách nách mang mà không có tiền gạt chị hả cưng. Cô gái nói quá, y lật đật thọc tay vào móc túi quần xem có còn sót lại đồng mô trong túi. Lục lọi hết túi trái rồi túi phải, túi trước lại túi sau, chỉ toàn là vài hạt cát, có túi lòi ra ngoài trong còn dính cả cái sợi chỉ quần lưa thưa chưa cắt hết, y trưng ra vẻ mặt ngại ngùng.
"Thật ngại quá chị ơi, em không có tiền thật đó!"
Mặt cô gái lập tức đổi sắc tám mươi độ: "Không có thì nói ngay từ đầu cho người ta nhờ, làm tốn công bà nãy giờ nói mòn hết cả răng, tốn hết nước miếng, người ngợm gì tầm tuổi này mà không có đồng xu dính túi, bỏ nhà đi bụi phải không cưng, mới sáng sớm mà gặp phải cái thứ tào lao cắt đảng." Nhấn nhá một tràng pháo nổ, cô gái mới chịu ném bánh cam vào mâm, quẩy quẩy đội lên đỉnh đầu hậm hực rời đi.
Một con quạ bỗng chốc kêu oác oác bay qua bầu trời, An Nhiên lắc đầu hỡi ơi...
"Nhiên Nhiên, có cần tôi đưa vào không?" Tử Đằng tay cầm vô lăng, quay đầu lại nhìn y, y vội xua tay lắc đầu.
"Ơ...không cần đâu, nãy giờ ngồi trên xe chợp mắt một lúc tôi đã khỏe lại rất nhiều, thật ngại quá, ngay khi tìm được công việc mới, tôi nhất định trả tiền lại cho cậu." nói mạnh miệng cho lắm, không ngờ vừa bước xuống xe thân thể y đã loạng choạng mém té.Y cố gắng gượng lại không để cho hắn nhìn thấy cái bộ dáng yếu đuối này của y.
Lê từng bước chân nặng nề trên con đường mòn đầu ngỏ, cho đến khi khuất sau cái lùm cây râm bụt, y mới ngồi xuống đất, tay bụm chặt lồng ngực, theo khe lá râm bụt trên bờ rào nhìn ra con đường cái. Y thấy chiếc xe của hắn đang chậm lăn bánh rời đi, hình ảnh trước mắt nhòe nhạt dần, khiến y thở không nổi nữa, cứ ngồi như thế không biết trải qua bao lâu, y mới hồi sức lại mà đi vào nhà.
Vừa đặt chân lên bệ cửa, đứa em họ của y đã nhảy phóc ra, tay cầm thanh kiếm bằng nhựa chém loạn xạ vào người y "Hú a...Xem tuyệt chiêu của ta đây, xoẹt...xoẹt...hú a!"
Bị chém bất ngờ có chút đau rát da thịt, y vươn tay ngăn thanh kiếm nhựa của nó lại, dở khóc dở cười.Hết siêu nhân bắn súng, giờ đến kiếm hiệp bay nhảy, nó là con khỉ nhỏ học vẹc trong cái màn hình ti vi trắng đen mười bốn inch sao, xem đâu liền bắt chước đó. Thật là hiếu động tinh nghịch.
"Nhiên, sao mày về sớm vậy, đừng nói với tao là mày bị đuổi việc nữa nha con?" Bà cô thình lình từ nhà dưới bước lên, chau mày nhìn y, y có dự cảm xấu thành thật mà kể lại.
"Cô ơi, con nghỉ làm ở đó rồi, con chịu không nổi, bốn giờ sáng đến phụ việc mà gần mười giờ bã mới cho con ăn sáng. Khách đông quá con chạy bàn không kịp, lúc nãy con lỡ làm bể chén dĩa của bã, bã bắt con đền mấy trăm ngàn, cũng may có thằng bạn học ở đó hào phóng cho con mượn tiền.Mắc nợ người ta thật ngại, con tính nói với cô hay là cô đưa tiền lương con gởi cô mấy tháng rồi, trả trước cho người ta. Con đi làm rồi bù lại vào sau cô nha!"
"Mày nói cái gì, tiền mày đưa tao tháng nào tao lo tiền ăn uống cho mày hết tháng đó, vật giá bây giờ leo thang, mấy cắc bạc của mày tưởng nhiều lắm sao mà đòi tao trả lại?" Bà cô sừng sổ đay nghiến.Ông dượng về tới vừa hay nghe ra y lại bị người ta đuổi việc, còn mắc nợ mất tiền, không nói không rằng ổng túm lấy nhúm tóc trên đầu y.Lôi ra khỏi nhà.
"Thằng phế vật, nuôi mày lớn chả được cái tích sự gì, hôm nay tống cổ mày ra khỏi nhà tao."
"A, mau buông tay, đau quá dượng ơi!" bị ông dượng túm vào cái vết thương y tế băng một cục trên đầu.Y nhăn mặt dùng sức kéo tay ổng ra, nhưng y làm không lại, ổng thật to cao lực lưỡng.Cứ thế ổng quăng y xuống đường, ném đồ đạc cùng con gấu bông cũ mèm trên đất đỏ.
"Khôn hồn xéo khỏi nhà tao, cái đồ khó ưa, mặt mày giống y như con gái mẹ mày vậy."
An Nhiên đang ngồi ngây ngẩn trên mặt đất sình, nghe ổng nói hai mắt phút chốc long sòng, vùng lao đến tung một đấm vào lưng ổng "khốn nạn, ai cho ông nói xấu mẹ tôi, ai cho ông nói xấu mẹ tôi!"
Lần đầu tiên trong đời bị cái thằng cháu đánh lại, ông dượng điên lên quay lại túm cổ áo y, y vẫn trừng mắt rít gào "ông mau xin lỗi mẹ tôi, mau xin lỗi bà ấy!"
"Muốn tao xin lỗi hả? Ôi em xin lỗi chị hai, chị chết sớm chi dậy không ai chăm sóc con yêu của chị.Hôm nay để em thay chị dạy cái thằng con mất dạy của chị nha!" bày ra cái bộ mặt phản diện chó săn, ông ta dùng đầu gối thụi vào bụng y mấy cái hự hự, lại nói "này thì xin lỗi, xin lỗi!"
Thục trỏ lên gối vài cái tay chân cũng có chút tê mỏi, thấy thằng cháu trai gục xuống, ông ta mới bỏ vào nhà. Đứa em họ của y đứng yên trên mái hiên nheo mắt nhìn y nơi nửa chừng đầu ngỏ, sau đó run cầm cập úp mặt vào bụng của mẹ nó, khóc rống:
"Hức hức...sợ...sợ quá mẹ ơi!"
"Đừng sợ, con yêu, theo mẹ vào nhà, chiều nay nấu món súp hầm nấm rơm cho con ăn nha!" Bà cô liếc y một cái, sau đó kéo tay con trai bé bỏng của bà đi vào nhà,để lại mớ hỗn độn ngoài nửa chừng đầu ngỏ.
An Nhiên vất vả lắm mới lồm cồm bò dậy được, tay run run nhặt đồ đạc nhét vào cái túi con, đồ đạc của y không nhiều, chỉ vỏn vẹn có vài ba bộ đồ sờn cũ cùng bộ sách giáo khoa lớp tám. Nhưng bàn tay run quá không còn sức lực điều khiển, cứ nhặt hai lại rớt một, mãi một lúc lâu y mới gom đủ vào trong túi vải.
Vác túi cùng cặp lên một bên bờ vai gầy mảnh, tay còn lại y ôm theo con gấu bông sứt chỉ lòi gòn chậm rãi bước về phía đường cái. Thi thoảng có người qua đường hiếu kì nhìn y, nhưng rồi cũng phớt qua mất hút.
Không còn nhà để về, y không biết đi đâu.Hay là đến nhà cô ba bán chè ở cuối làng, cô tốt bụng chắc chắn sẽ cho y tá túc qua đêm. Không, không được, nhà cô nghèo lắm, mẹ góa lại phải nuôi mấy đứa con côi nhỏ dại, y không thể đến gây thêm phiền toái cho người ta.
"Bánh cam, ai bánh cam hông?" Một cô gái trẻ, tuổi độ hai mươi, áo bà ba mút sa lim, quần đen ống rộng đội mâm bánh cam trên đầu, chân bước thoăn thoắt trên đường cái tiến về phía y.
"A cậu thiếu niên này bắt xe đi thành phố hả, ăn bánh cam ngào đường không, ngon lắm, ăn một cái nhé tôi lấy cho cậu?" Cô gái nhanh nhẹn lấy bánh cam gói vào lá chuối, dúi vào tay y.
"Ơ...nhưng tôi không có tiền." y lắc đầu cười cười.
"Thôi nào mua giúp giùm chị một cái đi cưng, rẻ lắm chỉ có hai ngàn thôi à!" em tay xách nách mang mà không có tiền gạt chị hả cưng. Cô gái nói quá, y lật đật thọc tay vào móc túi quần xem có còn sót lại đồng mô trong túi. Lục lọi hết túi trái rồi túi phải, túi trước lại túi sau, chỉ toàn là vài hạt cát, có túi lòi ra ngoài trong còn dính cả cái sợi chỉ quần lưa thưa chưa cắt hết, y trưng ra vẻ mặt ngại ngùng.
"Thật ngại quá chị ơi, em không có tiền thật đó!"
Mặt cô gái lập tức đổi sắc tám mươi độ: "Không có thì nói ngay từ đầu cho người ta nhờ, làm tốn công bà nãy giờ nói mòn hết cả răng, tốn hết nước miếng, người ngợm gì tầm tuổi này mà không có đồng xu dính túi, bỏ nhà đi bụi phải không cưng, mới sáng sớm mà gặp phải cái thứ tào lao cắt đảng." Nhấn nhá một tràng pháo nổ, cô gái mới chịu ném bánh cam vào mâm, quẩy quẩy đội lên đỉnh đầu hậm hực rời đi.
Một con quạ bỗng chốc kêu oác oác bay qua bầu trời, An Nhiên lắc đầu hỡi ơi...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất