Tử Đằng Tôi Tặng Riêng Em – Tình Yêu Bất Tử

Chương 13

Trước Sau
Trời nắng chan chan, An Nhiên trong người đang không khỏe, đi được một đoạn đã thấm mệt, nhìn thấy con đường mòn phía xa có cái tàng cây trứng cá, y tấp vào ngồi xuống nghỉ ngơi.

Túi không có đồng bạc, y không thuê được phòng trọ.Còn nữa, sáng giờ chưa có ăn gì, y đói lắm luôn, tay ôm cái bụng quặn đau, chả biết qua bao lâu y thiu thiu ngủ.Trong cơn mơ y thấy có vài hạt nước lúng phúng rớt xuống mặt mình, thật mát, mát quá!

Kí ức ấu thơ lại bất giác ùa về...

Y còn nhớ ngày hôm đó, đang ngồi trong lớp học thì nhận được tin bà nội chết ở nhà, cô giáo kêu y mau đi về gặp bà lần cuối, y không biết chết là như thế nào, cũng không còn nhớ rõ gương mặt của bà lúc chết nhìn ra sao.

Y chỉ còn nhớ lang mang bầu trời ngày hôm ấy, bầu trời đen ảm đạm, một cậu bé lên mười, vác cặp da sau bờ vai, bước đi trên con đường cái.

"Hu hu...bà ơi,bà ơi...hu hu!"Cậu bé vừa đi vừa khóc mếu máo, mưa phùn rơi rơi thấm đẫm bờ vai run giật.

Cậu bé con vẫn bước đi đều đều dưới làn mưa, tiếng khóc nấc chìm vào cơn mưa nhạt nhòa.

Giữa hiện thực, cơn mưa đã tuôn xuống xối xả, con đường mù trắng xóa lối về, y mê man gục bên gốc cây trứng cá, hoàn toàn suy kiệt.

Một chiếc ô tô pha đèn trong làn mưa, một cậu thiếu niên bước xuống chạy về phía y, cùng y ngồi dưới tàn cây trứng cá "Nhiên Nhiên, tỉnh lại đi Nhiên Nhiên, Nhiên Nhiên!"

Tử Đằng bế thốc y lên, ôm thân thể ướt sũng của y vào lòng hắn, đi dưới làn mưa trắng xóa.Vốn hắn đã về nhà, cho xe vào gara thì phát hiện ra hộp cơm mua cho y vẫn còn để quên trên xe, nên hắn không ngại ngần lần nữa quay ngược làn đường, trở về nhà của y.

Ta nói Hàn Tử Đằng, ngươi cũng bệnh vừa thôi chớ, có hộp cơm đơn giản cũng đánh xe quay lại tìm người, viện lí do lí trấu này nọ, người ta về đến nhà là ăn cả nồi cơm còn được chớ đừng có nói đến cái hộp cơm bé xíu của ngươi. Thà ngươi nói thẳng ra đi, rằng muốn quay lại nhìn y. Đúng rồi, là nhìn y một chút cho đỡ nhớ thương, thẳng thắng mà thừa nhận có phải là đỡ mất mặt hơn không?

Chẳng biết qua bao lâu, y chậm tỉnh lại.

"Đây là nơi nào, lộng lẫy như tòa cung điện, mình lạc vào thế giới cổ tích rồi ư?" đôi con ngươi mơ màng,y chậm đảo quanh căn phòng hoa lệ, ngơ ngác chẳng hiểu vì sao mình lại ở chốn này?

Một bước chân nện xuống mặt nền bóng loáng, một nam nhân cao ráo bước vào "Nhiên Nhiên, đã tỉnh lại rồi." Tử Đằng ngồi xuống bên cạnh mép giường, vươn tay áp trán y,cười cười "hạ sốt rồi!"



"Hơ...Tử Đằng, đây là đâu a? Lộng lẫy như tòa cung điện." Y nhớ mình nằm ngủ dưới tàn cây trứng cá, cư nhiên trứng cá có thể biến thành cung điện, lẽ nào y đang chìm trong giấc mơ,.Người ta nói những gì lúc thức mong muốn trong mơ sẽ liền hiện ra. Y muốn ở cung điện. Y muốn có hắn bên cạnh. Y liền mơ thấy mình sống trong cung điện, còn có hắn bên cạnh, hắn còn nở nụ cười ôn nhu với y, đây đúng là giấc mơ đẹp nhất mà y từng có.

Lạy chúa xin cho con đừng tỉnh lại.Y chắp tay cầu nguyện, hai mắt nhắm nghiền. Sau đó lại mở mắt chớp chớp, đá lông nheo với hắn, động tay động chân vào người hắn, xoa xoa lồng ngực ấm nóng của hắn, rồi từ từ di chuyển xuống dưới...Xuống dưới một chút nữa...

"A" Tử Đằng mắng thầm một tiếng má nó, chụp vội cái bàn tay không yên phận của y lại.Toàn thân rét lạnh.

"Ai nha, thứ này xem ra vẫn chưa tỉnh hẳn!" Hắn nhíu mày, vươn ngón tay búng vào tâm trán của y một cái tóc.Y kêu lên một tiếng 'ui da' xoa xoa cái trán ửng hồng một vệt.

"Tử Đằng, thật đau!"

"Đau cho chừa!" Hắn lại mềm lòng vươn tay xoa xoa trán y, y lại cười cười trưng ra bộ mặt nham nhở nhìn hắn, thứ này xem ra vẫn chưa ý thức được gì đâu.

"Cậu chủ, cháo cậu căn dặn đã nấu xong, có thể dùng được rồi!" Một ông bác luống tuổi bưng chén cháo đến. Tử Đằng chìa tay đón lấy,nghiêm mặt nhìn y.

"Nhiên Nhiên, trước ăn cháo, rồi nói sau" hắn tính đúc cho y, y lật đật dịch lui ra sau né tránh.

"Ơ...không cần đâu, tôi tự ăn được." Y lật đật múc ăn lấy ăn để, tựa hồ là bị bỏ đói đến bảy ngày.

"Từ từ, ăn chậm lại!" Hắn ngồi bên cạnh nhíu mày, phẩy tay cho ông bác kia lui ra ngoài. Im lặng nhìn y ăn hết chén cháo nóng, y quệt qua mép miệng dính cháo, đặt cái chén láng o xuống mặt bàn, lúc này mới có sức mà hỏi hắn:

"Tử Đằng, hỏi một câu được không?"

"Hỏi đi." mặt hắn không biểu cảm, y thấp giọng:

"Thật ra đây là nơi nào vậy, chúng ta lạc vào chuyện cổ tích ư, cổ tích lọ lem hay giai nhân và quái vật vậy?"



Tử Đằng im lặng.

"Nàng công chúa ngủ trong rừng?"

Khuôn mặt Tử Đằng chìm xuống âm lạnh, nhìn biểu cảm của hắn, y sợ hãi cho tay vào miệng:

"Hơ...nói vậy đây là lâu đài của mụ phù thủy độc ác đã cướp đi nhan sắc của nàng Li- Dơ sao? Hu oa!"

Cơn gió tuyết kéo qua gương mặt của Tử Đằng, hắn vươn tay sờ trán y một lần nữa. Không có ấm đầu mà, đây là hệ quả của việc đọc cổ tích quá nhiều, thật là hết biết. Điều chỉnh lại chất giọng một chút, hắn nhìn y.

"Nhiên Nhiên, lúc về đến nhà, tôi phát hiện ra hộp cơm còn quên trong xe, nên quay lại nhà cậu, đến nơi chỉ thấy có đứa bé đang ngồi chơi bên hiên nhà, nó nói cậu bị ba nó tống cổ ra ngoài đường rồi.Tôi vì thế tìm thấy cậu đưa về đây, cũng không có nhanh đến vậy, tìm hết nửa tiếng đồng hồ, đi vòng vèo qua mấy con hẻm nhỏ..."

Giọng hắn đến đây đã bất giác ngưng lại. Nhìn vào đôi mắt hắn, y có chút quẫn bách.Chỉ vì một hộp cơm để quên trên xe mà hắn quay lại tìm y sao,có đáng cho hắn làm vậy không, Tử Đằng - giờ y thật sự muốn biết hắn đang nghĩ gì trong đầu? Đến người mù còn nhìn thấy,hắn rõ ràng coi trọng y.

"Nhiên Nhiên, cậu tạm thời cứ ở lại đây đi, khi nào tìm được chỗ rồi chuyển đi không muộn."

"Nhưng đây là..." Y sợ hãi nhìn xung quanh, tiếng chuông điện thoại trong túi quần hắn chợt đã vang lên "jingle bells, jingle bells, jingle all the way! O what..."

Hắn móc điện thoại cầm tay bước ra ngoài lan can, ông bác giúp việc đã lên tiếng thay hắn "đây là nhà riêng của cậu chủ, nào giờ chưa từng có ai ở qua, cậu là người đầu tiên đó."

"Nhà...nhà riêng á?" Hốc mắt y trợn tròn kinh hỉ rồi rất nhanh chuyển màu. Hắn đưa mình đến nhà riêng của hắn, còn là người đầu tiên nữa "thật ngại quá!"

"Không cần phải ngại!" Tử Đằng từ lan can quay vào,vừa vặn đáp lời y, sải chân ngồi xuống bên mép giường, tay lần nữa áp vào trán của y, ánh mắt lại lạnh lùng sỏi đá "tôi không cho cậu ăn ở không đâu, ngoài thời gian đến lớp, còn lại ở nhà dọn dẹp, nấu cơm cho tôi, xem như tiền phòng mỗi tháng."

"Dọn nhà, nấu cơm?" Y đổ mồ hôi trán.

"Thế nào, có làm được không?" Hắn lạnh giọng, y lật đật gật đầu 'ưm' một tiếng, trưng ra hai con mắt sáng rỡ,bởi lẻ y cầu còn không được nữa là...

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau