Tử Đằng Tôi Tặng Riêng Em – Tình Yêu Bất Tử

Chương 17

Trước Sau
Nhà riêng của Tử Đằng, hắn cùng bốn đứa bạn ngồi trên bệ lan can, tâm sự với nhau.

Hắn là nói ra hết lời trong lòng hắn "em ấy là người lúc trước tao thường nhắc với tụi mày, tìm được rồi tao không để em ấy đi đâu nữa, dù sao kinh tế của tao cũng dư giả, cưu mang thêm em ấy, không mấy khó khăn."

"Rồi mày là thấy hoàn cảnh nó đáng thương nên cho ở đây hay là còn cái gì khác?"

"Cái gì khác chứ, tụi mày nói cho rõ?"

"Ờ thì chẳng hạn như mày có cảm thấy trong người là lạ, tâm tình nôn nao, đầu óc mơ hồ, mụ mị?"

"Tụi mày mu mị thì có, ăn nói lảm nhảm. Tao là thấy em nó đáng thương nên quan tâm nhiều một chút, tụi mày tưởng tao bê đê chắc." Tử Đằng nhíu mày có chút nóng giận, đám bạn của hắn trườn mặt dài ra.

"Hơ hơ.. nói vậy mày là không có bị bỏ bùa mê thuốc lú gì, mày thật bình thường. Ha hả..." Bốn đứa bạn nhào vào bá cổ nắm chân hắn. Mừng reo như bắt được vàng: "Mấy bữa nay mày lơ tụi tao, tụi tao tưởng mày bị ăn thuốc rồi chớ."

"Nè nè, tụi mày đừng có đè tao, tránh ra lũ khốn." Bốn đứa đè hắn ra lan can, cùng nháo cùng giỡn. An Nhiên ngồi trong phòng nhìn ra hai mắt tối sầm, nhìn thấy bọn chúng đụng chạm hắn, y nhất thời không chịu được, trong lòng nóng hực hực. Nhưng đó là bạn của hắn, có yêu hắn đến mức nào y cũng không thể tước hết quyền riêng tư của hắn, giữ hắn cho riêng mình. Lại nói hiện tại cho đến thời điểm này hắn là chưa hề mở miệng nói tiếng.. yêu y, y cần phải chờ thêm chút nữa.

Ngày hôm sau, y thức dậy không thấy bóng dáng hắn đâu, y chạy ra bên hông nhà, hỏi ông bác đang làm vườn. Ông ta đáp:

"Ai nha, cậu chủ lúc nãy mới rời đi, nghe đâu là bà chủ gọi về bên nhà." Bác làm vườn đang tỉa cành hoa si, uốn éo theo nếp con nai, quay nhìn y cười cười chất phác. Y chùng mặt xuống không hỏi thêm câu gì nữa.

Chiều hôm đó tan học về, hắn qua lớp không thấy y đâu. Hắn về nhà không thấy y đâu, hắn chạy ra khu vườn hỏi bác làm vườn: "Bác ơi, nãy giờ bác có thấy Nhiên Nhiên về chưa bác?"

Ông bác làm vườn lắc đầu cười cười đáp: "Chỉ mới thấy cậu chủ về nhà."

Nghe vậy. Hắn lật đật ngồi vào xe, đồng phục học sinh cũng không kịp thay ra, đã quay đầu rời đi.

Bác làm vườn lắc đầu cười cười: "Sáng cậu Nhiên Nhiên tìm cậu chủ, chiều cậu chủ tìm cậu Nhiên Nhiên. Đang chơi đuổi bắt hay sao ấy nhỉ?"

Hàn Tử Đằng lái xe đến quán kem bảy mùi, quả nhiên y quay lại đó làm. Thấy y đang mặc đồng phục nhân viên, bưng kem cho khách. Hắn sải chân đến túm lấy cổ tay y xách lên, kéo về sát bên hắn. Ánh mắt tức tối nhìn y: "Nhiên Nhiên, đã bảo không cho đi làm nữa mà, không hiểu sao?"

"Ơ...Tử Đằng, tôi đang giờ làm có gì lát nói sau đi." Y thấp giọng nhìn hắn.

Hắn ngược lại càng siết chặt cái cổ tay của y hơn, gằn từng chữ một: "Tôi nói đi về."

"Thế nhưng Tử Đằng.." Y có chút quẫn bách vì ánh mắt cường bức của hắn, thật không hiểu thứ này muốn làm gì. Tự dưng đến đây bắt mình về không cho mình đi làm. Lúc thì thờ ơ lạnh nhạt với y, lúc thì tỏ ra quan tâm, thậm chí là muốn quản chặt y. Y nhất thời không hiểu được tình cảm của hắn, suy nghĩ của hắn. Hai mắt y cứ thế đờ ra.

Chưa biết phản kháng làm sao. Hắn đã giựt cái khay kem trong tay y đặt xuống mặt bàn của khách, lôi y khỏi cái chòi lá buông. Động tác vô cùng dứt khoát, lại còn mang hơi hướng chiếm giữ.

Chị làm kem trong quầy đứng nhìn ra cắn mười đầu ngón tay vào miệng, kêu lên một tiếng: "Omg...Tình huống gì đây, sao giống đi đánh ghen quá vậy nè trời?"

"Tử Đằng mau bỏ tay ra, Tử Đằng ngang ngược." Y bị hắn nhét vào trong xe, có chút tức giận, tay đập lộp bộp vào ngực hắn.

Hắn giữ hai tay nháo loạn của y lại, thấp giọng: "Nhiên Nhiên, tôi lo cho em không đủ sao, phải trốn tôi đến chỗ này?"



Y nhíu mày có chút xấu hổ. Chưa đến mức phải trốn, lại nói thứ này dùng từ lo là sao. Hắn muốn lo cho mình, lo theo kiểu gì đây? Hắn nói lời này rốt cuộc có mấy ý? An Nhiên nhất thời bối rối quấn thân, miệng im thin thít.

Tử Đằng nhìn sắc mặt y mà đoán mò.

"Nhiên Nhiên, có phải vì lời nói của Thụy không. Mặc người ta nói cái gì, em chỉ cần để ý mình tôi là được rồi."

"Hơ...Không phải vậy đâu Tử Đằng, không liên quan đến cô gái đó. Chẳng qua sắp đến ngày đóng học phí, tôi cái gì cũng để cậu lo, ăn không ở không hoài thật ngại. Cậu để tôi quay lại đó làm việc kiếm thêm chút tiền có trang trải sinh hoạt hằng ngày, tôi cũng đỡ áy náy. Lại chưa kể tiền nợ mấy trăm ngàn tôi nợ cậu, không đi làm lấy cái gì mà trả cho cậu?"

"Ra là vì chuyện này. Nhiên Nhiên, tiền học phí để tôi đóng cho em. Giờ chúng ta về nhà nha." Tử Đằng mỉm cười vươn tay xoa xoa đầu y, ánh mắt ôn nhu.

Y là chưa từng được người ngoài đối tốt đến mức này bao giờ, đôi mắt phút chốc dại ra, chân tay tê rần, trái tim chảy nước ngọt lịm để yên cho hắn đem về nhà. Trong lòng đinh ninh hắn đã yêu thích y.

Tối hôm đó y làm cơm dưới bếp, cắt trúng tay chảy máu. Hắn sợ gỉ sét liền đưa ngón tay của y vào miệng hắn, mút một chút. Sau đó băng lại cho y, còn thay y xắt rau củ.

Sau khi ăn xong y rửa chén, hắn không cho, nhúng tay hắn vào trong bồn xà phòng chanh chụp lấy bàn tay nhớt nháp của y ngăn lại. Bảo rằng tay y đang bị thương nhúng xà phòng chanh xót lắm, vẫn là để hắn làm thay.

Khoảnh khắc bàn tay của hắn chạm vào bàn tay của y trong làn nước xà phòng nhớp nháp, cơ thể y đã run rẩy mất khống chế. Rất muốn áp thân thể người kia xuống cái bồn rửa chén này mà cắn mà hôn. Nhưng lí trí lại mách y không nên làm vậy. Hắn là kẻ khó tính, nhất nhất sẽ khinh nhờn y.

Y đành nén lòng lại đứng dịch sang một bên. Hai mắt thất thần dán lên dung nhan hắn. Nhìn hắn xăn ống tay áo tới tận khuỷu rửa chén thay y.

Lại nói cậu ấm như hắn làm cái chuyện này để ba mẹ hắn nhìn thấy chắc sai người thủ tiêu y luôn quá.

Đến giờ đi ngủ, y có thói quen chép nhật kí trước khi ngủ. Đang lúc y ghi ghi hí hoáy, hắn gõ cửa phòng cộc cộc.

"Nhiên Nhiên, tôi vào được không?"

Đương nhiên là được rồi. Cửa phòng của y luôn rộng mở chờ đón hắn, y cầu còn không được. Y muốn nói câu đó nhưng rồi lại ngậm miệng không nói vì cho là quá trắng trợn suồng sã.

Tấn công tới tấp lộ liễu thành thử mất hay, có khi phản tác dụng phụ dọa con mồi đang mon men tới gần y, có thiện cảm với y lại bị dọa cho sợ hãi mà quay đầu bỏ chạy.

Y chọn im lặng, hai chân bước đến mở cửa phòng.

Cánh cửa vừa mở ra y nhìn thấy Tử Đằng trong bộ đồ ngủ nửa kín nửa hở, mấy cái cúc áo trên không cài khuy, lồng ngực kiện mĩ lộ ra một mảng trắng trắng, láng mịn.

Y khẽ nuốt vào một ngụm nước suối nơi cổ họng. Thứ này ăn mặc thoáng mát không ý thức được thân thể của hắn rất mê người hay sao, hay là hắn đang câu dẫn y?

Còn có trên tay hắn cầm theo một lọ thủy tinh trong đựng đầy ngôi sao năm cánh lấp lánh đủ màu, cái này y tặng cho hắn hôm sinh nhật, hắn vẫn còn giữ lại, hắn hắn...Đôi mắt y đã chất đầy kinh hỉ cùng đều nhuốm màu nhục dục, nhìn hắn đến phát nóng cả mắt.

"Nhiên Nhiên sao lại ngây ra rồi, tính không cho tôi vào phòng luôn sao?" Hắn cười cười nhìn y, y vội dịch sang một bên chừa lối cho hắn.

Hắn đặt lọ thủy tinh xuống đầu giường, liếc nhìn quyển nhật kí của y, y giấc này mới sực tỉnh cơn mê tình ái, tá hỏa tam tinh vội gấp kịch lại.

"Tử Đằng, đừng nhìn."



"Ai nha, Nhiên Nhiên nhà ta ghi nhật kí, có tôi trong đó không vậy?" Hắn ánh mắt dò xét đảo lên gương mặt y.

Y xấu hổ trưng ra hai gò má phiếm hồng, khẽ gật đầu. Thấy y không còn được tự nhiên, hắn như ý thức được gì vội buông tay khỏi quyển nhật ký của y.

Không chọc y nữa ngả đầu nằm xuống giường nệm, tay cầm cái lọ thủy tinh lắc lắc qua lại: "Nhiên Nhiên, chỗ này cả ngàn ngôi sao gấp bao lâu mới xong?"

"Ơ...hình như không lâu lắm, mười mấy tiếng đồng hồ là xong." Y nhớ hôm đó hắn vừa mở miệng nói sinh nhật y liền thức đến rạng sáng chuẩn bị quà cho hắn. Hôm sau cả trong giờ học cũng ngồi gấp lấy gấp để, chỉ sợ không kịp đủ số ngàn ngôi.

"Nhiên Nhiên, cực khổ cho em rồi. Món quà này tạm thời để ở đây, hằng ngày tôi có thể nhìn thấy."

Để trong phòng mình hắn sao có thể nhìn thấy, nói vậy là ý gì, chả nhẽ hắn muốn ở lại đây qua đêm? Đừng đừng nha, không được đâu Tử Đằng. Y rét lạnh cả người, nết ngủ của y thật xấu, không muốn hắn phát hiện ra.

Y đang ngây ngẩn, hắn đã vươn tay kéo y xuống, thân thể của y cứ thế ngã sấp trên người hắn. Mặt đối mặt kề cận trong gang tấc đến có thể cảm nhận hơi thở của đối phương.

"Hơ...Tử Đằng, cậu muốn làm gì?"

"Có thể làm gì chứ?"Tử Đằng cười cười, hai ngón tay bóp mũi y, day qua day lại. Trầm giọng: "Tối nay tôi ngủ lại đây với em."

"Hả, ngủ lại đây? Hơ...không được đâu Tử Đằng, chúng ta còn rất nhỏ, mới có mười bốn tuổi đầu a." Mặc dù rất muốn hắn nhưng chỉ dừng lại ở mức hôn môi. Bởi lẻ cả hai còn nhỏ tuổi, chuyện kia y thành thật mà nói chưa từng nghĩ đến. Tiến triển đến mức ngủ cùng cũng quá nhanh chóng rồi.

Y chưa kịp chuẩn bị tâm lý gì hết, có chút sợ hãi. Y lật đật tránh né hơi thở cường bách của hắn, toang chống tay xuống giường ngồi dậy. Hắn đã xoay ngang người qua kéo y vào trong lòng hắn.

"Nhiên Nhiên em nghĩ cái gì vậy, chúng ta ngủ chung liên quan gì đến tuổi tác?"

"Hơ...thì là..."

"Thì là cái gì, hửm?"

Y im lặng, không dám nói ra cái câu dở dang thì là y còn chưa có mộng tinh nữa ý. Thoáng nghĩ bậy bạ trong đầu, y sợ hãi rúc trong lồng ngực hắn. Hàn Tử Đằng có phải muốn cái chuyện kia hay không, đang yên đang lành chạy vào phòng mình đòi ngủ chung với mình, còn ôm chặt mình. Hành động này là đòi quan hệ với mình hay sao, quan hệ theo kiểu nam nữ ấy? Y thầm nghĩ, sợ đến xanh mặt.

"Nhiên Nhiên, mai tôi thuê giúp việc đến nha, đỡ cho em cực nhọc." Tử Đằng đột nhiên lên tiếng trầm trầm, lại nói một câu chả ăn nhập vào đâu với thực tại, lời nói phút chốc đánh tan cái loại ý nghĩ mơ hồ vờn múa trong đầu y khiến y giật bắn cả người.

Lại nói: "Hơ...Tử Đằng, đã không cho người ta đi làm còn thuê giúp việc về nhà. Cậu đây là muốn chiều hư tôi sao, ở không sẽ sinh bệnh đó Tử Đằng?" Y ngước mắt nhìn hắn, tay nắm chặt cánh tay hắn.

Thấy y phản đối kịch liệt, hắn phì cười lần nữa dùng hai ngón tay bóp mũi y, day qua day lại: "Được được, không thuê, có bao nhiêu việc liền để em làm." Lại nói: "Mọi chuyện đều nghe theo em hết, giờ chúng ta ngủ nha."

"Ân!" Y gật đầu rúc vào ngực hắn cọ cọ, cọ đến hắn có chút ngứa ngáy.

"Đừng làm rộn, mau ngủ đi Nhiên Nhiên." Hắn giữ đầu y cố định lại.

Y càng dán sát vào ngực hắn, nhe răng cười cười: cơ thể này thật ấm!

Hắn vòng tay ôm lấy y. Cả hai nhanh chóng chìm vào giấc ngủ. Gấu misa ngồi ngay ngắn trên đầu giường tựa hồ như làm minh chứng...

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau