Tử Đằng Tôi Tặng Riêng Em – Tình Yêu Bất Tử
Chương 22
Ngày hôm sau, giờ tan học.
Hàn Tử Đằng cùng đám bạn hướng về bãi đổ xe của trường. Cậu thiếu niên kia đã đứng chờ đó tự lúc nào. Thằng Thiện đập vai hắn một cái, hất cằm nhắc nhở:
"Ê Đằng, nghiệp chướng của mày tới nữa rồi kìa. Xem ra mày tránh mặt nó mấy bữa rài chọc nó điên tiết lên, nó xin nghỉ cả tiết học cuối chờ mày ở đây đấy."
Hàn Tử Đằng nhíu mày, đôi chân khựng lại không dám bước đến thêm một bước nào nữa. Tuy nhiên giờ khắc này quay đầu bỏ chạy thật khiến đám bạn chê cười, càng không phải là cá tính của hắn. Vì vậy hắn chọn cách đứng im tại chỗ, lặng lẽ nhìn y bước về phía hắn.
"Thật may quá, cuối cùng cũng gặp được anh." Y mỉm cười nhìn hắn, tay siết lấy dây cặp cố hết mức bình tĩnh. Cơ mà lồng ngực đã đập lịch bịch, ngước nhìn gương mặt của hắn gần trong gang tấc, y lại càng hít thở không thông.
"Tử Đằng, cái này..." Bàn tay y run rẩy, cầm xấp tiền dâng đến trước mặt hắn, thấp giọng: "Xấp tiền này anh để trên bàn học của em hôm qua, em dù sao mới xin đi làm lại, ăn nhờ ở đậu nhà anh, giờ còn lấy tiền của anh xài nữa thật không thỏa đáng."
"Cái gì, Hàn Tử Đằng đưa tiền cho tên mọi rợ này, sao nói không còn qua lại nữa, sao Tử Đằng lại phải đưa tiền cho nó,chẳng lẽ giữa hai người thật có quan hệ mờ ám, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
"Hàn Tử Đằng, cậu thật có quan hệ với nó?"
"Mau trả lời đi Tử Đằng?" Đám học sinh ra lấy xe nhìn thấy cảnh y trả tiền hắn, đã hiếu kì vây quanh. Rốt cuộc hiểu lầm hắn có quan hệ với y, không ngừng hỏi han hắn bằng ánh mắt soi mói kì thị.
Khỏi phải nói gương mặt hắn khắc này tối sầm, răng cắn bờ môi. Vốn thấy tội y,đưa chút tiền cho y xài, nào ngờ để sinh ra hiểu lầm trước toàn trường.
Thật khốn kiếp mà, hắn chỉ đơn thuần đưa tiền công dọn nhà cho y. Hắn chỉ đơn thuần ban phát chút thương hại rẻ mạt, tên này lại đem tiền trả lại hắn, còn khéo léo chọn cái nơi trường học đông người mà trả, có khác nào ép hắn vào đường cùng cho người ta phỉ báng.
Nói đi, tên này có phải cố tình chơi hắn hay không, tên này rốt cuộc là có mấy ý. Nhưng dù là bất kì ý nào cũng đều khiến hắn mang nhục giữa toàn trường.
Không kiềm được tức giận, hắn vươn tay hất xấp tiền trên tay y xuống đất. Chủ ý chỉ để hả cơn thịnh nộ trong lòng.
Tiền đỏ chót mệnh giá mười ngàn đồng bị hất tung lên, bay lả tả khắp không trung rồi rớt xuống chân hắn cùng y. Cả đám học sinh tròn mắt sững sờ.
Y lật đật ngồi xổm xuống nhặt lại tiền rơi đầy trên đất, hốc mắt đỏ hoe.
"Tao đã nói mày ngừng đeo bám lấy tao mà, mày không hiểu tiếng người hay sao, hả?" Tử Đằng tức giận thật rồi, hắn gầm lên dùng đế giày dẫm lên ngón tay y. Tận lực mà ấn xuống, hai mắt trợn trừng khắc này chỉ muốn đánh người.
Học sinh cả trường thấy mà rét lạnh, đến đám bạn của hắn cũng phải chấn kinh.
Nào giờ hắn nổi tiếng vô cảm nhưng cũng là chưa có từng đánh qua ai, thái độ giận dữ này thật có chút quái lạ, thật khiến người khác không khỏi nghi ngờ. Hắn là đã bị chọc đến chỗ nhược rồi sao?
Biết mình đã đi quá xa, không kiềm chế được xúc cảm trong lòng, đánh một tên mọi rợ trước mặt toàn trường thật làm mất hình tượng của hắn. Hắn chậm rãi mà nhấc chân về, để lại bàn tay đỏ ửng của y trên mặt đất. Cứ thế sải chân rời đi.
Lại nói Vũ Minh Luân đi ở phía sau hắn, khắc này càng không bình tĩnh chút nào. Bàn tay nó siết chặt thành đấm, mắng thầm Võ An Nhiên ranh ma quỷ quyệt. Nó đã mạnh tay với y tới mức đó, y vẫn còn bám theo Tử Đằng.
Thật chưa từng gặp qua loại người khó chơi như vậy. Hiện tại Tử Đằng chưa nhận ra tình cảm của hắn giành cho y, nhưng y cứ bám riết như đỉa đói thế này ai mà chịu nổi. Đến tường thành cũng phải rạn nứt.
"Đằng, mày không muốn gặp nó để tao xử vụ này cho."Không muốn hắn cứ phải đụng đầu y. Minh Luân vừa bước song song bên cạnh, vừa nôn nóng mà truy hỏi hắn. Đám bạn thấy vậy kéo tay nó lại, rít gằn:
"Luân, mày gấp gáp cái gì, bộ dạng mày như thể sợ nó ăn tươi nuốt sống thằng Đằng ấy. Mày cũng nhìn thấy tình cảnh vừa rồi, nó không hề có ý tấn công thằng Đằng, mày để thằng Đằng tự mà giải quyết, dù sao đây cũng là chuyện riêng của nó."
"Ờ, tao chỉ muốn giúp thằng Đằng giải quyết rắc rối, nó cũng là bạn của tụi mày, tụi mày không lo chút nào sao?"
"Luân, tụi tao cũng lo nhưng không phải lo theo cách của mày. Là bạn cũng không nên can thiệp quá nhiều vào chuyện riêng tư của nhau, để thằng Đằng tự quyết định có gặp nó hay không, mày vượt quá giới hạn rồi đó."
"Đủ rồi, tụi mày im lặng hết đi." Tử Đằng tức giận lớn tiếng, tay đóng sầm cửa xe ô tô lại, quay đầu rời khỏi bãi đổ của trường.
Đám bạn của hắn lắc đầu nhìn theo,thở hắt ra một hơi. Thằng Luân khắc này còn vung chân đá vào thân cây bàng cạnh đó một cái thật mạnh. Dường như không hả được giận, nó đột nhiên sải chân đi thật nhanh về phía An Nhiên đang ngồi xổm trên đất, túm cổ áo sơ mi của y xách lên, tặng cho y một đấm như trời giáng.
"Mẹ kiếp mày, thằng đĩ đực."
"Luân, mày làm cái gì vậy, sao lại đánh nó?" đám thằng Thiện lao vào lôi Minh Luân ra, nó còn ghim hận mà đấm cho y thêm một quả, máu mũi cũng đều xịt ra.
"Luân, đủ rồi, mày lên cơn điên cái gì, mau rời khỏi đây, để bảo vệ thấy được méc với giám hiệu là viết kiểm điểm cả lũ đó mày."
"Mau đi." tụi thằng Thiện dùng lực mà lôi Minh Luân rời đi, không quên liếc mắc nhìn y thêm một cái xem tình trạng của y ra sao. Chỉ là kịp nhìn thấy y đưa tay chùi chùi máu chảy ra từ lỗ mũi, rồi ngồi xổm xuống đất lặng lẽ nhặt từng tờ tiền cho vào cặp táp. Tóc mái đen mun phủ kín cả hốc mắt y, nhìn bộ dạng không chút phản ứng chống trả của y, tim thằng Thiện chả hiểu sao khắc này như hẫng mất một nhịp. Nó sao hôm nay không gào không đánh trả, mọi lần nó hung dữ quá mà, hôm nay uống lộn thuốc rồi a? Thật không muốn nhìn thấy nó thêm khắc nào nữa.
"Ai nha, hóa ra nó chỉ làm màu trước mặt Tử Đằng."
"Cái gì mà không cần tiền, Tử Đằng đi rồi nó liền cúi xuống nhặt lấy nhặt để. Lần trước ăn cắp điện thoại của cậu ấy, tiền lần này nói không chừng cũng là nó ăn cắp đó nga."
"Tử Đằng đời nào đưa tiền cho nó, tám chín phần mười nó ăn cắp rồi đến nhận lỗi với cậu ấy. Cứ nhìn thái độ tức giận của cậu ấy lúc nãy khắc biết."
"Thằng mồ côi này ghê thiệt hen, có khi ở nhà mở tủ ăn cắp tiền của cô dượng nó, cô dượng nó mới đuổi nó ra khỏi nhà"
"Tên mọi rợ này, ăn cắp riết quen tay luôn rồi, đừng ai chơi với nó nữa nha tụi bay, tránh xa nó ra." Đám học sinh vây quanh chỉ trỏ nhìn y bằng nửa con mắt.
Y lặng lẽ thu tất cả lời nói của chúng vào lỗ tai, lặng lẽ nhặt tiền rơi trên bãi cỏ bỏ hết vào cặp, rồi lặng lẽ đứng dậy rời khỏi bãi đổ xe của trường, để lại đám học sinh trố mắt nhìn theo.
"Ai nha, thằng này nó giả vờ câm điếc rồi nga, tụi mình chửi vậy mà nó không phản ứng gì?"
"Không phải nó không muốn phản ứng, tại da mặt nó nâng cấp độ dày, ha ha ha." Đám học sinh cười ha hả nhìn nhau...
Hàn Tử Đằng cùng đám bạn hướng về bãi đổ xe của trường. Cậu thiếu niên kia đã đứng chờ đó tự lúc nào. Thằng Thiện đập vai hắn một cái, hất cằm nhắc nhở:
"Ê Đằng, nghiệp chướng của mày tới nữa rồi kìa. Xem ra mày tránh mặt nó mấy bữa rài chọc nó điên tiết lên, nó xin nghỉ cả tiết học cuối chờ mày ở đây đấy."
Hàn Tử Đằng nhíu mày, đôi chân khựng lại không dám bước đến thêm một bước nào nữa. Tuy nhiên giờ khắc này quay đầu bỏ chạy thật khiến đám bạn chê cười, càng không phải là cá tính của hắn. Vì vậy hắn chọn cách đứng im tại chỗ, lặng lẽ nhìn y bước về phía hắn.
"Thật may quá, cuối cùng cũng gặp được anh." Y mỉm cười nhìn hắn, tay siết lấy dây cặp cố hết mức bình tĩnh. Cơ mà lồng ngực đã đập lịch bịch, ngước nhìn gương mặt của hắn gần trong gang tấc, y lại càng hít thở không thông.
"Tử Đằng, cái này..." Bàn tay y run rẩy, cầm xấp tiền dâng đến trước mặt hắn, thấp giọng: "Xấp tiền này anh để trên bàn học của em hôm qua, em dù sao mới xin đi làm lại, ăn nhờ ở đậu nhà anh, giờ còn lấy tiền của anh xài nữa thật không thỏa đáng."
"Cái gì, Hàn Tử Đằng đưa tiền cho tên mọi rợ này, sao nói không còn qua lại nữa, sao Tử Đằng lại phải đưa tiền cho nó,chẳng lẽ giữa hai người thật có quan hệ mờ ám, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
"Hàn Tử Đằng, cậu thật có quan hệ với nó?"
"Mau trả lời đi Tử Đằng?" Đám học sinh ra lấy xe nhìn thấy cảnh y trả tiền hắn, đã hiếu kì vây quanh. Rốt cuộc hiểu lầm hắn có quan hệ với y, không ngừng hỏi han hắn bằng ánh mắt soi mói kì thị.
Khỏi phải nói gương mặt hắn khắc này tối sầm, răng cắn bờ môi. Vốn thấy tội y,đưa chút tiền cho y xài, nào ngờ để sinh ra hiểu lầm trước toàn trường.
Thật khốn kiếp mà, hắn chỉ đơn thuần đưa tiền công dọn nhà cho y. Hắn chỉ đơn thuần ban phát chút thương hại rẻ mạt, tên này lại đem tiền trả lại hắn, còn khéo léo chọn cái nơi trường học đông người mà trả, có khác nào ép hắn vào đường cùng cho người ta phỉ báng.
Nói đi, tên này có phải cố tình chơi hắn hay không, tên này rốt cuộc là có mấy ý. Nhưng dù là bất kì ý nào cũng đều khiến hắn mang nhục giữa toàn trường.
Không kiềm được tức giận, hắn vươn tay hất xấp tiền trên tay y xuống đất. Chủ ý chỉ để hả cơn thịnh nộ trong lòng.
Tiền đỏ chót mệnh giá mười ngàn đồng bị hất tung lên, bay lả tả khắp không trung rồi rớt xuống chân hắn cùng y. Cả đám học sinh tròn mắt sững sờ.
Y lật đật ngồi xổm xuống nhặt lại tiền rơi đầy trên đất, hốc mắt đỏ hoe.
"Tao đã nói mày ngừng đeo bám lấy tao mà, mày không hiểu tiếng người hay sao, hả?" Tử Đằng tức giận thật rồi, hắn gầm lên dùng đế giày dẫm lên ngón tay y. Tận lực mà ấn xuống, hai mắt trợn trừng khắc này chỉ muốn đánh người.
Học sinh cả trường thấy mà rét lạnh, đến đám bạn của hắn cũng phải chấn kinh.
Nào giờ hắn nổi tiếng vô cảm nhưng cũng là chưa có từng đánh qua ai, thái độ giận dữ này thật có chút quái lạ, thật khiến người khác không khỏi nghi ngờ. Hắn là đã bị chọc đến chỗ nhược rồi sao?
Biết mình đã đi quá xa, không kiềm chế được xúc cảm trong lòng, đánh một tên mọi rợ trước mặt toàn trường thật làm mất hình tượng của hắn. Hắn chậm rãi mà nhấc chân về, để lại bàn tay đỏ ửng của y trên mặt đất. Cứ thế sải chân rời đi.
Lại nói Vũ Minh Luân đi ở phía sau hắn, khắc này càng không bình tĩnh chút nào. Bàn tay nó siết chặt thành đấm, mắng thầm Võ An Nhiên ranh ma quỷ quyệt. Nó đã mạnh tay với y tới mức đó, y vẫn còn bám theo Tử Đằng.
Thật chưa từng gặp qua loại người khó chơi như vậy. Hiện tại Tử Đằng chưa nhận ra tình cảm của hắn giành cho y, nhưng y cứ bám riết như đỉa đói thế này ai mà chịu nổi. Đến tường thành cũng phải rạn nứt.
"Đằng, mày không muốn gặp nó để tao xử vụ này cho."Không muốn hắn cứ phải đụng đầu y. Minh Luân vừa bước song song bên cạnh, vừa nôn nóng mà truy hỏi hắn. Đám bạn thấy vậy kéo tay nó lại, rít gằn:
"Luân, mày gấp gáp cái gì, bộ dạng mày như thể sợ nó ăn tươi nuốt sống thằng Đằng ấy. Mày cũng nhìn thấy tình cảnh vừa rồi, nó không hề có ý tấn công thằng Đằng, mày để thằng Đằng tự mà giải quyết, dù sao đây cũng là chuyện riêng của nó."
"Ờ, tao chỉ muốn giúp thằng Đằng giải quyết rắc rối, nó cũng là bạn của tụi mày, tụi mày không lo chút nào sao?"
"Luân, tụi tao cũng lo nhưng không phải lo theo cách của mày. Là bạn cũng không nên can thiệp quá nhiều vào chuyện riêng tư của nhau, để thằng Đằng tự quyết định có gặp nó hay không, mày vượt quá giới hạn rồi đó."
"Đủ rồi, tụi mày im lặng hết đi." Tử Đằng tức giận lớn tiếng, tay đóng sầm cửa xe ô tô lại, quay đầu rời khỏi bãi đổ của trường.
Đám bạn của hắn lắc đầu nhìn theo,thở hắt ra một hơi. Thằng Luân khắc này còn vung chân đá vào thân cây bàng cạnh đó một cái thật mạnh. Dường như không hả được giận, nó đột nhiên sải chân đi thật nhanh về phía An Nhiên đang ngồi xổm trên đất, túm cổ áo sơ mi của y xách lên, tặng cho y một đấm như trời giáng.
"Mẹ kiếp mày, thằng đĩ đực."
"Luân, mày làm cái gì vậy, sao lại đánh nó?" đám thằng Thiện lao vào lôi Minh Luân ra, nó còn ghim hận mà đấm cho y thêm một quả, máu mũi cũng đều xịt ra.
"Luân, đủ rồi, mày lên cơn điên cái gì, mau rời khỏi đây, để bảo vệ thấy được méc với giám hiệu là viết kiểm điểm cả lũ đó mày."
"Mau đi." tụi thằng Thiện dùng lực mà lôi Minh Luân rời đi, không quên liếc mắc nhìn y thêm một cái xem tình trạng của y ra sao. Chỉ là kịp nhìn thấy y đưa tay chùi chùi máu chảy ra từ lỗ mũi, rồi ngồi xổm xuống đất lặng lẽ nhặt từng tờ tiền cho vào cặp táp. Tóc mái đen mun phủ kín cả hốc mắt y, nhìn bộ dạng không chút phản ứng chống trả của y, tim thằng Thiện chả hiểu sao khắc này như hẫng mất một nhịp. Nó sao hôm nay không gào không đánh trả, mọi lần nó hung dữ quá mà, hôm nay uống lộn thuốc rồi a? Thật không muốn nhìn thấy nó thêm khắc nào nữa.
"Ai nha, hóa ra nó chỉ làm màu trước mặt Tử Đằng."
"Cái gì mà không cần tiền, Tử Đằng đi rồi nó liền cúi xuống nhặt lấy nhặt để. Lần trước ăn cắp điện thoại của cậu ấy, tiền lần này nói không chừng cũng là nó ăn cắp đó nga."
"Tử Đằng đời nào đưa tiền cho nó, tám chín phần mười nó ăn cắp rồi đến nhận lỗi với cậu ấy. Cứ nhìn thái độ tức giận của cậu ấy lúc nãy khắc biết."
"Thằng mồ côi này ghê thiệt hen, có khi ở nhà mở tủ ăn cắp tiền của cô dượng nó, cô dượng nó mới đuổi nó ra khỏi nhà"
"Tên mọi rợ này, ăn cắp riết quen tay luôn rồi, đừng ai chơi với nó nữa nha tụi bay, tránh xa nó ra." Đám học sinh vây quanh chỉ trỏ nhìn y bằng nửa con mắt.
Y lặng lẽ thu tất cả lời nói của chúng vào lỗ tai, lặng lẽ nhặt tiền rơi trên bãi cỏ bỏ hết vào cặp, rồi lặng lẽ đứng dậy rời khỏi bãi đổ xe của trường, để lại đám học sinh trố mắt nhìn theo.
"Ai nha, thằng này nó giả vờ câm điếc rồi nga, tụi mình chửi vậy mà nó không phản ứng gì?"
"Không phải nó không muốn phản ứng, tại da mặt nó nâng cấp độ dày, ha ha ha." Đám học sinh cười ha hả nhìn nhau...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất