Tử Đằng Tôi Tặng Riêng Em – Tình Yêu Bất Tử

Chương 6

Trước Sau
Quán cơm sáng

Y đến từ bốn giờ sáng phụ sơ chế thực phẩm, sau đó lau dọn bàn ghế ngay ngắn, khách đến ăn thì bưng món lên.Buổi sáng chỉ có vài ba tiếng nhưng thật sự khách dồn rất đông, chạy bàn luôn tay luôn chân đến không kịp thở, cho đến tận chín giờ khách mới vãn dần, lúc này y mới được ăn sáng.

Mang tiếng chủ quán cơm, thế nhưng thức ăn bà ta cho y chỉ vỏn vẹn có vài miếng đậu hủ cùng mấy cọng rau muống xào tỏi, y cũng không nói gì, miễn có cơm ăn cho no bụng là y hạnh phúc lắm rồi.

Một chiếc ô tô chờ tới rồi dừng lại trước khuôn sân quán cơm, bốn nam sinh mở cửa bước vào ngồi xuống ghế gọi món ăn.Chủ quán niềm nở đón chào, An Nhiên đã cứng đờ nét mặt, y nhận ra chúng là bốn đứa bạn thân thường hay đi cùng Tử Đằng, sao chúng lại đến đây, y vẫn là xấu hổ chuyện lần trước, lộ quần sịp trước mặt chúng.

"Nhiên, mày đứng đực ra đó làm gì, còn không mau lau bàn bưng cơm lên cho khách?" bà chủ quán cáu gắt.

"Ơ...dạ, con lau liền!" Y vội cầm dẻ chạy ra, đám nam sinh đã bắt lấy cổ tay của y, trưng ra gương mặt bất ngờ kinh hỉ.

"Sao đi đâu tụi tao cũng gặp mày hết trơn vậy, thiệt có duyên quá đó mày!"

"Ơ...tôi làm thêm ở đây vài ngày trước." Y lật đật giựt tay lại tính chạy vào trong dọn món lên, lúc này cái thằng tên Thiện luôn ít nói nhất bọn đã đột nhiên chộp lấy bàn tay của y, trưng ra vẻ mặt đầy thiện ý.

"Ăn chung không mày,tụi tao gọi nhiều lắm ăn không hết."

"Hơ...tôi mới vừa ăn xong, các người tự nhiên." y lần nữa rút cái tay về chạy vèo vào trong như tên bắn.

Thằng Thiện nhìn theo lắc đầu cười cười.

"Nó bị làm sao vậy, thẹn thùng y như con gá.Haha, còn sợ tao giống như sợ cọp, bộ mặt mũi tao nhìn giống cọp lắm hả tụi bây?"



"Mặt mày nhìn không giống cọp, giống báo đốm lúc săn mồi hơn." thằng Luân ngồi kế bên vỗ vào đầu nó một cái,lại nói "tự nhiên nổi hứng mời nó ăn cùng, mày mới là bị làm sao đó Thiện."

"Tao có bị cái gì, tại thấy nó tội nghiệp, vừa học vừa làm, mời nó bữa cơm có gì là lạ, tụi mày cũng săm soi, đúng nhảm luôn."

"Ha ha, giận rồi kìa, mày tên Thiện đúng hợp với bản tánh của mày, chả bù với thằng Đằng, ăn xin đứng ngoài đầu ngỏ nhà nó, nó xì chó ra cắn cho chạy bỏ mẹ."

"Hắc hắc, tụi mày nhắc tao mới nhớ, chuyến đi biển hồi năm ngoái, nửa chừng đột nhiên phát sinh ra thêm một nam sinh mới chuyển trường đến, thế là xe của trường không đủ chỗ ngồi, nam sinh kia đến đập kiếng xin nhờ xe nó.Rõ ràng còn một chỗ trống, nó lại bảo là không, rốt cuộc thằng Luân phải cho đi nhờ."

"Chuyện đó nhằm gì, tao nhớ có lần đi về Bến Tre chơi, nửa chừng đường gặp một cô gái mặc váy trắng vẫy tay xin đi nhờ.Lúc đó trời chập choạng tối, tao cứ ngỡ nó sẽ dừng xe lại, nào ngờ nó còn nhấn ga tăng tốc phóng cái vù qua mặt cô gái kia luôn.Tụi mày nói xem nó có phải không tim không phổi."

"Ha ha, đúng là bản chất của nó,bản chất con cháu nhà họ Hàn!" Cả bọn phá lên cười "Bản tính nó xấu thế, mặt lạnh như băng ấy vậy mà bọn con gái theo đuôi nó hà rầm, tao bữa nào cũng thử làm mặt lạnh như nó đem đi tán gái thử xem."

"Rồi tụi mày nói xấu nó đủ chưa, nó không tốt với người ngoài, nhưng tốt với tao, tốt với tụi mày! Với lại tao cũng không mong nó đối tốt với một ai khác ngoài bốn đứa tụi mình ra." thằng Luân nhíu mày có chút tức giận, giục cái đũa xuống mặt bàn, trừng mắt nhìn lũ bạn.

"Ờ ờ...thằng Đằng tốt nhất, tụi tao miệng chóa, mày không cần phản ứng kịch liệt vậy đâu Luân." tụi nó vỗ vỗ vai thằng Luân, cười cười hòa hoãn, đáy mắt thằng Luân chùng xuống âm lạnh.

"Bỏ đi,ăn lẹ rồi đến nhà thằng Đằng, lúc nãy nó gọi điện cho tao, mới dinh về cái máy chơi game mới, tốc độ nhanh nhạy màn ảnh 16 Bits chờ tụi mày qua rửa."

"Hắc hắc,nghe mày nói tụi tao đã thấy thèm."

"Một hồi tao với mày cùng đội nha Thiện?"



"Không, tao về đội mày ván nào cũng cạn máu với thằng Đằng." thằng Thiện cầm đũa rẽ thịt một con cá, thằng Luân đã gắp lấy thịt cá nó vừa rẽ cho vào miệng nhai nhai, nhai xong rồi nuốt, nuốt xong rồi mở miệng tư lự.

"Hừ, quả thật nó chơi ác quá, đá banh thì sút thẳng vào mặt thủ môn.Sau đó banh xoáy vào khung thành.Cầu lông đơn nam thì đánh về hai biên, chơi tao chạy đến thục hơi mất sức.Ngay cả game huyền thoại nó cũng bắn tao đến cạn máu mất mạng, tao đúng ớn lạnh nó luôn đó tụi mày."

"Ha ha...Mày ớn lạnh cái miệng, chân suốt ngày đi bên cạnh nó.Mày đây là có mấy ý a Luân?" thằng Thiện cười cười hất cằm với nó, mặt nó bỗng chốc tái đi, tay nhét cái xương cá dài ngoằn chặn ngang họng thằng Thiện, chặn lời nó lại.

"Ờ ờ...nhiều chuyện quá, ăn xương cá đi nè mày.Ăn rồi bớt nói nhảm, phơi tim gan của tao ra ngoài."

"Đồ chóa!" nó nhả ra nhét ngược lại họng thằng Luân, xáo qua trộn lại một hồi, bàn ăn biến thành chiến trường, cả bốn đứa nó vừa ăn vừa nhốn nháo nham nhở, An Nhiên trong này nhìn ra rét lạnh cả người.Những câu từ tụi nó nói y nửa hiểu nửa không, còn có cái game gì đó, y chưa từng chơi qua bao giờ, cũng chưa từng tiếp xúc, đúng là bọn nhà giàu có khác, không cùng đẳng cấp dứt khoác không thể ngồi chung.

Mười giờ đêm, y tan làm ở quán kem bảy mùi, đội cái nón kết trắng lên đầu rời quán, vừa đi được một đoạn.Một chiếc xe hơi sang trọng đã dừng lại, tấm kiếng hạ xuống "Nhiên, lên xe đi!"

Giọng nam nhân trầm trầm cất lên, y hai mắt kinh ngạc nhận ra đó là Tử Đằng.Hắn sao lại ở cái chốn này vào cái thời điểm này, thật không thích hợp cho cái loại thân phận của hắn, có gì nhầm lẫn ở đây chăng, hay là hắn đã cốt theo dõi mình từ lúc còn ở trong quán kem?

Tầm bậy, hắn theo dõi mình làm cái gì, bớt nằm mơ đi Võ An Nhiên, có ai nói với mày là mày tự tin quá mức hay chưa? Bỏ đi.Mặc kệ hắn là có mấy ý,Võ An Nhiên điều chỉnh lại tâm tình một chút, hắng giọng ú ớ "ờ ờ, không cần đâu, tôi tự về được, còn có mấy cây nữa là tới nhà rồi."

Y khoác tay từ chối, đi lướt qua mặt hắn, chỉ là cái chân đã run lẩy bẩy, chả hiểu sao dù đã cố gắng kiềm chế cảm xúc nhưng hễ mỗi lần Tử Đằng xuất hiện, y lại mất linh động, chân tay quắn quéo, IQ giảm xuống mức thấp nhất, cả người cứ dại ra, như kẻ nghiện thuốc phiện.Có cái loại hạng người còn hơn cả ma túy, thì có lẽ là hắn - Hàn Tử Đằng.

Tử Đằng không đáp lời y,không nhanh không chậm mở cửa xe bước xuống, sải chân đến trước mặt y, chặn đường y lại "lên xe tôi đưa về!".Nói rồi cũng không có để cho y kịp phản ứng,hắn đã kéo tay y lôi vào trong xe đóng sầm cửa lại, rồi nhanh chóng ngồi vào ghế lái, ngón tay ấn nút khởi động, giọng nói lạnh ngắt đồng điệu vang lên:

"Giờ này đã khuya đường vắng tanh, chưa nghe câu đi đêm có ngày gặp ma sao?"

"Hơ...ma cỏ gì chớ, đừng hù dọa tôi."An Nhiên cười cười rớt mồ hôi trán, cái thứ này hắn là có mấy ý?.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau