Chương 100: Môn phái nào?
Nam tu miệng trào máu hung ác cười:
" Giết ta, ngươi sẽ không có được thuốc giải. Cơ thể hoàn toàn không thể cử động, hahaha, tại nơi bí cảnh này cuối cùng chỉ có một con đường chết."
Chung Ly nhìn hắn cười ngày càng sung sướng liền một cái tát tiếp đón. Nam tu hộc máu càng nhiều, mắt hoa lên nhưng vẫn cố lẩm bẩm:
" Mơ tưởng, ngươi là thứ gì? Còn dám đe doạ ta."
Chung Ly dùng linh khí khống chế lại độc tố trong cơ thể, giải độc đan không mấy hiệu quả, tay phải nàng đã hoàn toàn mất đi cảm giác.
Biết không thể kéo dài nàng liền lôi ra một viên dan dược màu hồng nhét thẳng vào miệng nam tu.
Sau đó trói chặt chân tay hắn ném ra xa, bản thân kiếm một tảng đá ngồi xuống đả toạ khống chế độc.
Nam tu bị trói gô ở một bên ban đầu còn cười khoái trí, lúc sau cơ mặt cứng lại thân thể hắn bắt đầu khó chịu.
Môi khô nứt nẻ, khắp cơ thể đỏ rực đến khó tả, hai mắt vừa khao khát lại vừa tức giận hướng về Chung Ly:
" Khốn khiếp, ngươi lại dám cho ta uống xuân dược!"
Chung Ly mặc kệ hắn mắng chửi tiếp tục đả toạ, đợi một lúc đến khi nam tu đau đớn hét lớn nàng mới từ bước lại gần.
Một chân đạp trên ngực hắn, mỉm cười nói:
" Thế nào, cảm giác thoải mái không?"
Nam tu trên trán nổi gân xanh hét lớn:
" Đê tiện, ta muốn giết ngươi."
" A, muốn giết ta không dễ nha. Ta hiện giờ chỉ là một cánh tay mất đi chi giác còn ngươi nếu không có thuốc giải đan điền sẽ nổ tung mà chết. Haizz, nghĩ thôi đã thấy thật thê thảm đâu." Vừa nói đế giày vừa dí mạnh lên ngực người này, hắn lại một lần nữa hộc máu không ngừng.
Khắp người mệt mỏi, tinh khí thần suy yếu khiến hắn dần mất đi sức lực nói chuyện. Nam tu đỏ ngầu hai mắt nhìn nàng vùng vẫy, trong miệng thều thào:
" Mau cởi trói, ta sẽ đưa ngươi thuốc giải."
Chung Ly ngồi xổm xuống cạnh hắn lắc đầu:
"Khai ra, đừng để ta nói đến lần thứ hai, ta tra tấn thủ đoạn còn rất nhiều."
Nam tu hai mắt mở lớn nhìn một viên đan dược màu vàng trong tay Chung Ly, cổ họng khàn đặc vội hét to:
" Ta nói, ta nói. Cây trâm trên đầu ta chính là thuốc giải."
" Dùng như thế nào?" Chung Ly nắm cây trâm gỗ trong tay ngắm nghía hỏi.
" Cắm nó vào vết thương dẫn phát độc, nó sẽ hút độc tố ra ngoài."
Chung Ly nghi ngờ nhìn nam tu, cắm cây trâm xuống nền cát sau đó dùng tay trái xoa mặt hắn hiền từ nói:
" Ngươi có một cơ hội cuối cùng. Nói thật hoặc là...nhìn con bọ cạp yêu đằng kia, nó là giống cái đâu."
Nam tu đang nhắm mắt cảm thụ hơi lạnh từ bàn tay, nghe thấy câu nói của nàng đột nhiên trố mắt sợ hãi, hắn cổ họng giống như bị bóp nghẹn liên tiếp lắc đầu. Chung Ly ghét bỏ lau tay lên quần áo kẻ này, sau đó trực tiếp đâm mạnh trâm gỗ vào lòng bàn tay hắn.
" AAA" Tiếng kêu thất thanh vang ra từ cổ họng, nam tu chảy nước mắt cầu xin:
" Bóp nát châm, chỉ cần bóp nát nó chất độc liền giải. Nó là khởi nguồn của thuật pháp."
Chung Ly tay trái bóp mạnh, trâm trực tiếp vỡ vụn, mảnh vụn biến thành những sợi màu xanh lá rơi rụng khắp nơi. Vài sợi rơi trên cánh tay phải nàng lập tức biến thành màu đen rồi tiêu tán trong không khí.
Cảm nhận tay đã có thể cử động trở lại, Chung Ly nhấc lên kiếm đâm đến trước mặt nam tu. Kiếm đâm mạnh xuống cát khiến không khí trở lên mù mịt. Nam tu tuyệt vọng nhắm chặt mắt, đến lúc mở ra đã thấy Chung Ly lôi về một gốc cây lớn.
Nhét vào miệng kẻ này một viên thuốc giải, nàng liền treo hắn lên ngọn cây. Hai chân lủng lẳng không thể chạm đất khiến nam tu căm phẫn nhưng sự việc còn chưa dừng ở đó, Chung Ly giơ kiếm liên tiếp chém ra vài luồng kiếm khí. Cát theo dòng khí lao nhanh đến nam tu, hắn sợ hãi trực tiếp ngất xỉu.
Chung Ly phủi phủi tay, trở về tìm bọ cạp yêu tiếp tục lên đường, để lại một kẻ trần như mộng đang lủng lẳng phơi nắng. Trên người một mảnh vải che thân cũng không có.
Về đến vị trí giữ yêu ban đầu, trên mặt đất chỉ còn lại mảnh vụn xác chết vừa rồi, nàng toạ kỵ đã biến mấy lúc nào không hay.
Chung Ly vung kiếm, vùng cát quanh đó liền bay lên cũng để lộ một đầu dây đang bị vùi lấp dưới cát. Nàng mỉm cười bắt lấy dây bắt đầu kéo, bọ cạp yêu tuyệt vọng lần thứ ba bị kéo về. Chỉ là lần này nó đã bị Chung Ly tức giận chém cụt phần đuôi. Đau đớn khiến bọ cạp suy yếu, nó đã không còn dám phản kháng nhân loại trước mắt.
...
Cách đó ba mươi dặm,...
Doãn Ứng Nguyệt đang bị hai nam một nữ vây lại, cả người máu me suy yếu nhìn vài người.
Một nữ tu tuổi tác lớn, trên mặt là hai đường rãnh sâu lớn tiếng:
" Thanh Hà tông hoá ra chỉ được như vậy."
Hai tên còn lại nghe được cũng hùa theo cười lớn:
" Sư tỷ, người nói rất đúng. Nữ tu này không chịu nổi ngài ba chiêu liền sắp bại trận."
Doãn Ứng Nguyệt cắn răng, sắc môi nhợt nhạt tiếp tục kết ấn đề phòng. Thật sự khốn khiếp, khi nàng đang đánh nhau với nữ tu này không chú ý đã bị hai tay sai của nàng ta đánh lén vì vậy thương thế mới có chút nặng nề.
" Các ngươi là môn phái nào? Có dám khai ra tên họ." Doãn Ứng Nguyệt trầm giọng.
" Dù sao cũng là sắp chết người, để bổn thiếu gia giải đáp cho ngươi." Một nam tu sau khi có được sự cho phép của người dẫn đầu liền đắc ý nói.
" Chúng ta chính là Phá Thiên phái đệ tử. Sau khi chết biến thành ma ngươi có thể thử tìm đến trả thù." Tên còn lại cợt nhả tiếp lời.
Lúc này nữ tu hắng giọng:
" Không cần nhiều lời, giải quyết nhanh chóng liền tiếp tục lên đường." Nói xong nàng ta khoanh tay ở một bên nhìn hai nam tu tấn công.
Doãn Ứng Nguyệt tu vi vừa mới đột phá, còn chưa thực sự ổn định cho nên dùng ra pháp thuật linh khí nhất thời không thể khống chế.
Nữ tu đã chín tầng luyện khí nàng không thể làm gì nhưng với hai tên tay sai mới chỉ luyện khí bảy tầng, nàng vẫn có thể đề ra phần thắng.
Doãn Ứng Nguyệt tiếp nhận đòn tấn công tiến đến, tay cùng lúc ném ra pháp thuật. Một con rắn lớn dữ tợn hiện ra, mang theo khí thế hung ác đột nhập vào giữa hai nam tu.
Bọn chúng các màu pháp thuật tung ra mới có thể miễn cưỡng huỷ đi nàng thành hình thuỷ xà.
Nữ tu ở một bên cảm thấy hai tay sai vô dụng liền đá ra bọn chúng gia nhập chiến cuộc.
Tay cầm rìu lớn múa may chém đến đầu Doãn Ứng Nguyệt. Thuỷ tiễn cũng lao đến muốn đâm vào mắt nữ tu, rìu trong tay nàng ta đành thu về cản lại mũi tên.
Một bên hai nam tu định tiếp tục giở trò đánh lén thì đột nhiên bị một con chim bảy màu từ trên trời lao xuống mổ liên tiếp vào đầu. Khổng tước Tiểu Vũ trong miệng phun ra màu xanh lam pháp thuật vây khốn ý đồ xấu hai Phá Thiên phái đệ tử.
Doãn Ứng Nguyệt bên kia sau khi đón liên tiếp vài chiêu liền không may mắn bị rìu chém đến chân. Máu tươi ướt đẫm ống quần vội lăn sang một bên tránh khỏi lưỡi rìu tiếp theo bổ tới.
Đau đớn khiến nàng không thể ngay lập tức đứng lên. Tay chạm xuống đất, hạt giống Thiết Đằng nảy mầm cũng bao bọc lấy thân thể nàng. Vũ khí chém không đứt đằng càng khiến nữ tu Phá Thiên phái tức giận. Rìu loé sáng liên tiếp chém mạnh về phòng ngự chiêu thức của Doãn Ứng Nguyệt. Thiết Đằng không thể chịu nổi đòn tấn công dần bị chặt đứt đoạn. Ánh sáng vừa xuất hiện, Doãn Ứng Nguyệt pháp thuật đã vụt ra ngoài. Hàng chục thuỷ trâm lao vun vút đến đầu nữ tu. Nàng ta không kịp thu về vũ khí liền đã bị thuỷ trâm xuyên thủng lỗ tai. Đau đớn bên tai khiến não bộ căng chặt, rìu càng cẩn thận chém nát Thiết Đằng tóm ra Doãn Ứng Nguyệt.
Bị nắm lấy cổ áo lôi ra ngoài, Doãn Ứng Nguyệt khó thở tóm lấy tay nữ tu. Rìu xé gió muốn chém đứt cổ nàng nhưng lúc này lại bị liên tiếp lông chim chặn lại. Tiểu Vũ từ trên không lao đến, trong miệng phun ra vô số thuỷ hất văng chủ nhân khỏi tay đối thủ.
Doãn Ứng Nguyệt ngã xuống đất liền trở mình kết ấn. Thuỷ biến thành những lưỡi dao chém đến yếu hại của nữ tu. Nàng ta nhất thời bị khổng tước thần thông vây khốn đến khi nhận ra lưỡi dao đâm đến đã không kịp. Cổ, thắt lưng cùng mắt đều bị cắt trúng, vết thương đầm đìa máu tươi, trong mắt đau xót khiến nữ tu buông ra rìu ngã quỵ.
Tiểu Vũ kêu lớn, từng chiếc lông chim rơi rụng khắp nơi liền một lần nữa sống dậy biến thành một từng thanh đao sắc lẹm vụt đến đang ôm đầu nữ tu.
Doãn Ứng Nguyệt thấy vậy cũng không cản, mộc hệ pháp thuật ném ra trói chặt lấy đối thủ chờ đợi nàng khế ước thú kết liễu.
Cầm đầu nữ tu cổ đứt lìa là lúc tiếng hét thất thanh của hai tay sai cũng theo sau vang vọng. Bọn chúng không màng pháp thuật vây khốn vội kíp nổ toàn thân phù chú chạy trốn. Doãn Ứng Nguyệt sức cùng lực kiệt chỉ có thể trơ mắt nhìn còn lại Phá Thiên phái đệ tử chạy thoát. Nàng hoàn toàn không thể đuổi theo.
Khổng Tước kêu to một tiếng đang muốn thay chủ nhân truy đuổi liền bị ngăn lại.
" Giặc cùng đường chớ đuổi."
Tiểu Vũ cùng nàng tâm linh tương thông, hiểu ý liền bay xung quang nàng canh gác.
Doãn Ứng Nguyệt suy yếu lấy ra đan dược trị thương nuốt xuống. Chờ đợi thương thế ổn định tiếp tục lên đường. Bí cảnh mới mở ra, giao tranh vẫn chưa thực sự ác liệt. Hiện giờ cần nhất là bảo toàn trạng thái ổn định, nhanh chóng hội hợp với đồng bạn.
...
———
Đồng bạn bị thương nặng bên kia, Chung Ly hoàn toàn không hay biết. Tiếp tục ngồi trên lưng bọ cạp yêu chạy chậm trên sa mạc. Nàng cũng không hối thúc nó bởi vì nếu nàng chạy bằng hai chân căn bản cũng không thể đạt đến tốc độ này.
Nhìn mặt trời trên cao liên tục thiêu đốt, Chung Ly lẩm bẩm:
" Chẳng nhẽ pháp tắc của nơi này xảy ra vấn đề. Khắp nơi lan tràn hoả linh khí, sẽ khiến bản tính con người trở lên nóng nảy."
" Không chết không ngừng a. Nhưng thôi lời ta đã hứa liền tất nhiên làm được." Tha cho nam tu kia âu cũng là do thấy hắn không có năng lực trả thù.
Lẩm bẩm suy tính một lát, nàng lấy ra bản đồ xem xét một lần nữa.
" Ta cần tìm thấy mốc đánh dấu, đi lại lung tung không phải cách thức tốt."
Thở dài nhìn bản đồ sau đó nhìn về bọ cạp yêu, nàng đột nhiên nảy ra một ý.
Vỗ vỗ đầu yêu, ném đến trong miệng nó một viên trí tuệ đan chờ đợi. Trí tuệ đan sẽ nâng cao từ từ trí thông minh của yêu thú. Trước mắt để giao tiếp với bọ cạp nàng cũng chưa mấy chắc chắn.
Thấy thời gian đủ lâu bọ cạp vẫn không chút phản ứng, Chung Ly lại vỗ vỗ đầu nó vừa miêu tả vừa nói chuyện:
" Biết kiến trúc nổi tiếng nhất ở nơi này sao, dẫn ta đi tìm." Không phản ứng.
" Nơi có báu vật thì sao, nơi mà nhân tộc thích đến nhất." Lúc này bọ cạp dừng lại trong tích tắc sau đó lắc lắc đầu.
Chung Ly tiếp tục ngẫm nghĩ, nhìn địa hình sa mạc lại nhìn yêu dưới chân.
" Vậy nơi yêu thú các ngươi thích đến nhất, ở tại đâu?"
Nhìn Chung Ly miêu tả khuôn mặt thoả mãn, nó rung thân mình sau đó nhắm định một phương hướng tăng tốc.
Chung Ly giữ chặt dây thừng vui mừng chờ đợi bọ cạp yêu.
Nhưng nàng không biết rằng việc thay đổi phương hướng này lại khiến nàng bỏ lỡ đồng bạn.
" Giết ta, ngươi sẽ không có được thuốc giải. Cơ thể hoàn toàn không thể cử động, hahaha, tại nơi bí cảnh này cuối cùng chỉ có một con đường chết."
Chung Ly nhìn hắn cười ngày càng sung sướng liền một cái tát tiếp đón. Nam tu hộc máu càng nhiều, mắt hoa lên nhưng vẫn cố lẩm bẩm:
" Mơ tưởng, ngươi là thứ gì? Còn dám đe doạ ta."
Chung Ly dùng linh khí khống chế lại độc tố trong cơ thể, giải độc đan không mấy hiệu quả, tay phải nàng đã hoàn toàn mất đi cảm giác.
Biết không thể kéo dài nàng liền lôi ra một viên dan dược màu hồng nhét thẳng vào miệng nam tu.
Sau đó trói chặt chân tay hắn ném ra xa, bản thân kiếm một tảng đá ngồi xuống đả toạ khống chế độc.
Nam tu bị trói gô ở một bên ban đầu còn cười khoái trí, lúc sau cơ mặt cứng lại thân thể hắn bắt đầu khó chịu.
Môi khô nứt nẻ, khắp cơ thể đỏ rực đến khó tả, hai mắt vừa khao khát lại vừa tức giận hướng về Chung Ly:
" Khốn khiếp, ngươi lại dám cho ta uống xuân dược!"
Chung Ly mặc kệ hắn mắng chửi tiếp tục đả toạ, đợi một lúc đến khi nam tu đau đớn hét lớn nàng mới từ bước lại gần.
Một chân đạp trên ngực hắn, mỉm cười nói:
" Thế nào, cảm giác thoải mái không?"
Nam tu trên trán nổi gân xanh hét lớn:
" Đê tiện, ta muốn giết ngươi."
" A, muốn giết ta không dễ nha. Ta hiện giờ chỉ là một cánh tay mất đi chi giác còn ngươi nếu không có thuốc giải đan điền sẽ nổ tung mà chết. Haizz, nghĩ thôi đã thấy thật thê thảm đâu." Vừa nói đế giày vừa dí mạnh lên ngực người này, hắn lại một lần nữa hộc máu không ngừng.
Khắp người mệt mỏi, tinh khí thần suy yếu khiến hắn dần mất đi sức lực nói chuyện. Nam tu đỏ ngầu hai mắt nhìn nàng vùng vẫy, trong miệng thều thào:
" Mau cởi trói, ta sẽ đưa ngươi thuốc giải."
Chung Ly ngồi xổm xuống cạnh hắn lắc đầu:
"Khai ra, đừng để ta nói đến lần thứ hai, ta tra tấn thủ đoạn còn rất nhiều."
Nam tu hai mắt mở lớn nhìn một viên đan dược màu vàng trong tay Chung Ly, cổ họng khàn đặc vội hét to:
" Ta nói, ta nói. Cây trâm trên đầu ta chính là thuốc giải."
" Dùng như thế nào?" Chung Ly nắm cây trâm gỗ trong tay ngắm nghía hỏi.
" Cắm nó vào vết thương dẫn phát độc, nó sẽ hút độc tố ra ngoài."
Chung Ly nghi ngờ nhìn nam tu, cắm cây trâm xuống nền cát sau đó dùng tay trái xoa mặt hắn hiền từ nói:
" Ngươi có một cơ hội cuối cùng. Nói thật hoặc là...nhìn con bọ cạp yêu đằng kia, nó là giống cái đâu."
Nam tu đang nhắm mắt cảm thụ hơi lạnh từ bàn tay, nghe thấy câu nói của nàng đột nhiên trố mắt sợ hãi, hắn cổ họng giống như bị bóp nghẹn liên tiếp lắc đầu. Chung Ly ghét bỏ lau tay lên quần áo kẻ này, sau đó trực tiếp đâm mạnh trâm gỗ vào lòng bàn tay hắn.
" AAA" Tiếng kêu thất thanh vang ra từ cổ họng, nam tu chảy nước mắt cầu xin:
" Bóp nát châm, chỉ cần bóp nát nó chất độc liền giải. Nó là khởi nguồn của thuật pháp."
Chung Ly tay trái bóp mạnh, trâm trực tiếp vỡ vụn, mảnh vụn biến thành những sợi màu xanh lá rơi rụng khắp nơi. Vài sợi rơi trên cánh tay phải nàng lập tức biến thành màu đen rồi tiêu tán trong không khí.
Cảm nhận tay đã có thể cử động trở lại, Chung Ly nhấc lên kiếm đâm đến trước mặt nam tu. Kiếm đâm mạnh xuống cát khiến không khí trở lên mù mịt. Nam tu tuyệt vọng nhắm chặt mắt, đến lúc mở ra đã thấy Chung Ly lôi về một gốc cây lớn.
Nhét vào miệng kẻ này một viên thuốc giải, nàng liền treo hắn lên ngọn cây. Hai chân lủng lẳng không thể chạm đất khiến nam tu căm phẫn nhưng sự việc còn chưa dừng ở đó, Chung Ly giơ kiếm liên tiếp chém ra vài luồng kiếm khí. Cát theo dòng khí lao nhanh đến nam tu, hắn sợ hãi trực tiếp ngất xỉu.
Chung Ly phủi phủi tay, trở về tìm bọ cạp yêu tiếp tục lên đường, để lại một kẻ trần như mộng đang lủng lẳng phơi nắng. Trên người một mảnh vải che thân cũng không có.
Về đến vị trí giữ yêu ban đầu, trên mặt đất chỉ còn lại mảnh vụn xác chết vừa rồi, nàng toạ kỵ đã biến mấy lúc nào không hay.
Chung Ly vung kiếm, vùng cát quanh đó liền bay lên cũng để lộ một đầu dây đang bị vùi lấp dưới cát. Nàng mỉm cười bắt lấy dây bắt đầu kéo, bọ cạp yêu tuyệt vọng lần thứ ba bị kéo về. Chỉ là lần này nó đã bị Chung Ly tức giận chém cụt phần đuôi. Đau đớn khiến bọ cạp suy yếu, nó đã không còn dám phản kháng nhân loại trước mắt.
...
Cách đó ba mươi dặm,...
Doãn Ứng Nguyệt đang bị hai nam một nữ vây lại, cả người máu me suy yếu nhìn vài người.
Một nữ tu tuổi tác lớn, trên mặt là hai đường rãnh sâu lớn tiếng:
" Thanh Hà tông hoá ra chỉ được như vậy."
Hai tên còn lại nghe được cũng hùa theo cười lớn:
" Sư tỷ, người nói rất đúng. Nữ tu này không chịu nổi ngài ba chiêu liền sắp bại trận."
Doãn Ứng Nguyệt cắn răng, sắc môi nhợt nhạt tiếp tục kết ấn đề phòng. Thật sự khốn khiếp, khi nàng đang đánh nhau với nữ tu này không chú ý đã bị hai tay sai của nàng ta đánh lén vì vậy thương thế mới có chút nặng nề.
" Các ngươi là môn phái nào? Có dám khai ra tên họ." Doãn Ứng Nguyệt trầm giọng.
" Dù sao cũng là sắp chết người, để bổn thiếu gia giải đáp cho ngươi." Một nam tu sau khi có được sự cho phép của người dẫn đầu liền đắc ý nói.
" Chúng ta chính là Phá Thiên phái đệ tử. Sau khi chết biến thành ma ngươi có thể thử tìm đến trả thù." Tên còn lại cợt nhả tiếp lời.
Lúc này nữ tu hắng giọng:
" Không cần nhiều lời, giải quyết nhanh chóng liền tiếp tục lên đường." Nói xong nàng ta khoanh tay ở một bên nhìn hai nam tu tấn công.
Doãn Ứng Nguyệt tu vi vừa mới đột phá, còn chưa thực sự ổn định cho nên dùng ra pháp thuật linh khí nhất thời không thể khống chế.
Nữ tu đã chín tầng luyện khí nàng không thể làm gì nhưng với hai tên tay sai mới chỉ luyện khí bảy tầng, nàng vẫn có thể đề ra phần thắng.
Doãn Ứng Nguyệt tiếp nhận đòn tấn công tiến đến, tay cùng lúc ném ra pháp thuật. Một con rắn lớn dữ tợn hiện ra, mang theo khí thế hung ác đột nhập vào giữa hai nam tu.
Bọn chúng các màu pháp thuật tung ra mới có thể miễn cưỡng huỷ đi nàng thành hình thuỷ xà.
Nữ tu ở một bên cảm thấy hai tay sai vô dụng liền đá ra bọn chúng gia nhập chiến cuộc.
Tay cầm rìu lớn múa may chém đến đầu Doãn Ứng Nguyệt. Thuỷ tiễn cũng lao đến muốn đâm vào mắt nữ tu, rìu trong tay nàng ta đành thu về cản lại mũi tên.
Một bên hai nam tu định tiếp tục giở trò đánh lén thì đột nhiên bị một con chim bảy màu từ trên trời lao xuống mổ liên tiếp vào đầu. Khổng tước Tiểu Vũ trong miệng phun ra màu xanh lam pháp thuật vây khốn ý đồ xấu hai Phá Thiên phái đệ tử.
Doãn Ứng Nguyệt bên kia sau khi đón liên tiếp vài chiêu liền không may mắn bị rìu chém đến chân. Máu tươi ướt đẫm ống quần vội lăn sang một bên tránh khỏi lưỡi rìu tiếp theo bổ tới.
Đau đớn khiến nàng không thể ngay lập tức đứng lên. Tay chạm xuống đất, hạt giống Thiết Đằng nảy mầm cũng bao bọc lấy thân thể nàng. Vũ khí chém không đứt đằng càng khiến nữ tu Phá Thiên phái tức giận. Rìu loé sáng liên tiếp chém mạnh về phòng ngự chiêu thức của Doãn Ứng Nguyệt. Thiết Đằng không thể chịu nổi đòn tấn công dần bị chặt đứt đoạn. Ánh sáng vừa xuất hiện, Doãn Ứng Nguyệt pháp thuật đã vụt ra ngoài. Hàng chục thuỷ trâm lao vun vút đến đầu nữ tu. Nàng ta không kịp thu về vũ khí liền đã bị thuỷ trâm xuyên thủng lỗ tai. Đau đớn bên tai khiến não bộ căng chặt, rìu càng cẩn thận chém nát Thiết Đằng tóm ra Doãn Ứng Nguyệt.
Bị nắm lấy cổ áo lôi ra ngoài, Doãn Ứng Nguyệt khó thở tóm lấy tay nữ tu. Rìu xé gió muốn chém đứt cổ nàng nhưng lúc này lại bị liên tiếp lông chim chặn lại. Tiểu Vũ từ trên không lao đến, trong miệng phun ra vô số thuỷ hất văng chủ nhân khỏi tay đối thủ.
Doãn Ứng Nguyệt ngã xuống đất liền trở mình kết ấn. Thuỷ biến thành những lưỡi dao chém đến yếu hại của nữ tu. Nàng ta nhất thời bị khổng tước thần thông vây khốn đến khi nhận ra lưỡi dao đâm đến đã không kịp. Cổ, thắt lưng cùng mắt đều bị cắt trúng, vết thương đầm đìa máu tươi, trong mắt đau xót khiến nữ tu buông ra rìu ngã quỵ.
Tiểu Vũ kêu lớn, từng chiếc lông chim rơi rụng khắp nơi liền một lần nữa sống dậy biến thành một từng thanh đao sắc lẹm vụt đến đang ôm đầu nữ tu.
Doãn Ứng Nguyệt thấy vậy cũng không cản, mộc hệ pháp thuật ném ra trói chặt lấy đối thủ chờ đợi nàng khế ước thú kết liễu.
Cầm đầu nữ tu cổ đứt lìa là lúc tiếng hét thất thanh của hai tay sai cũng theo sau vang vọng. Bọn chúng không màng pháp thuật vây khốn vội kíp nổ toàn thân phù chú chạy trốn. Doãn Ứng Nguyệt sức cùng lực kiệt chỉ có thể trơ mắt nhìn còn lại Phá Thiên phái đệ tử chạy thoát. Nàng hoàn toàn không thể đuổi theo.
Khổng Tước kêu to một tiếng đang muốn thay chủ nhân truy đuổi liền bị ngăn lại.
" Giặc cùng đường chớ đuổi."
Tiểu Vũ cùng nàng tâm linh tương thông, hiểu ý liền bay xung quang nàng canh gác.
Doãn Ứng Nguyệt suy yếu lấy ra đan dược trị thương nuốt xuống. Chờ đợi thương thế ổn định tiếp tục lên đường. Bí cảnh mới mở ra, giao tranh vẫn chưa thực sự ác liệt. Hiện giờ cần nhất là bảo toàn trạng thái ổn định, nhanh chóng hội hợp với đồng bạn.
...
———
Đồng bạn bị thương nặng bên kia, Chung Ly hoàn toàn không hay biết. Tiếp tục ngồi trên lưng bọ cạp yêu chạy chậm trên sa mạc. Nàng cũng không hối thúc nó bởi vì nếu nàng chạy bằng hai chân căn bản cũng không thể đạt đến tốc độ này.
Nhìn mặt trời trên cao liên tục thiêu đốt, Chung Ly lẩm bẩm:
" Chẳng nhẽ pháp tắc của nơi này xảy ra vấn đề. Khắp nơi lan tràn hoả linh khí, sẽ khiến bản tính con người trở lên nóng nảy."
" Không chết không ngừng a. Nhưng thôi lời ta đã hứa liền tất nhiên làm được." Tha cho nam tu kia âu cũng là do thấy hắn không có năng lực trả thù.
Lẩm bẩm suy tính một lát, nàng lấy ra bản đồ xem xét một lần nữa.
" Ta cần tìm thấy mốc đánh dấu, đi lại lung tung không phải cách thức tốt."
Thở dài nhìn bản đồ sau đó nhìn về bọ cạp yêu, nàng đột nhiên nảy ra một ý.
Vỗ vỗ đầu yêu, ném đến trong miệng nó một viên trí tuệ đan chờ đợi. Trí tuệ đan sẽ nâng cao từ từ trí thông minh của yêu thú. Trước mắt để giao tiếp với bọ cạp nàng cũng chưa mấy chắc chắn.
Thấy thời gian đủ lâu bọ cạp vẫn không chút phản ứng, Chung Ly lại vỗ vỗ đầu nó vừa miêu tả vừa nói chuyện:
" Biết kiến trúc nổi tiếng nhất ở nơi này sao, dẫn ta đi tìm." Không phản ứng.
" Nơi có báu vật thì sao, nơi mà nhân tộc thích đến nhất." Lúc này bọ cạp dừng lại trong tích tắc sau đó lắc lắc đầu.
Chung Ly tiếp tục ngẫm nghĩ, nhìn địa hình sa mạc lại nhìn yêu dưới chân.
" Vậy nơi yêu thú các ngươi thích đến nhất, ở tại đâu?"
Nhìn Chung Ly miêu tả khuôn mặt thoả mãn, nó rung thân mình sau đó nhắm định một phương hướng tăng tốc.
Chung Ly giữ chặt dây thừng vui mừng chờ đợi bọ cạp yêu.
Nhưng nàng không biết rằng việc thay đổi phương hướng này lại khiến nàng bỏ lỡ đồng bạn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất