Chương 12: 30 dặm lộ
Chung Ly rất nhanh liền ra ngoài boong thuyền, gần trước mắt là đất liền, con sông lớn giờ đã rẽ nhánh tách ra cùng đổ về một biển. Đến khi thuyền cập bờ nàng mới thở ra một hơi dài, quay lại nhìn thuyền trưởng vừa mới bước xuống nói:
" Đến đây đã là ta mục đích địa, đây là ngươi khế bán mình, trả lại cho ngươi."
Vị kia họ Tào thuyền trưởng liền sửng sốt, run rẩy nhận lấy khế ước bán mình nghẹn ngào cảm ơn nàng. Tiểu Á nhìn một lúc rồi quay sang nhìn nàng hỏi:
" Tiểu thư, con thuyền này chúng ta muốn xử lý như thế nào?"
Chung Ly vỗ vai hắn, vô cùng thổ hào mà nói - Liền tặng lại cho Tào thuyền trưởng.
Nghe vậy Tiểu Á cùng lão Tào đều trố mắt nhìn nàng, ý muốn nói - Ngài là điên rồi sao?
Chung Ly thấy vậy càng nghiêm túc nói:
" Vậy ngươi muốn sao? Dỡ hết thuyền khuân đi hay tìm lấy một con muỗi bán lại thuyền?"
" Lão Tào, chiếc thuyền này liền giao cho ngươi, ngươi hãy sử dụng nó thật tốt, chúc ngươi sớm ngày cưới được một cái lão bà rồi sinh tiểu oa oa, ta cũng tích được một cọc thiện duyên." Vừa nói nàng vừa cười tủm tỉm.
Lão Tào bỗng dưng quỳ xuống chân nàng, muốn dập đầu nhưng bị nàng cản lại.
" Cho ngươi con thuyền này là do ta không thể mang nó theo, cũng đừng dập đầu với ta, trước đó một cái cũng dập đầu đã khiến ta đau đầu đến giờ!"
Tiểu Á nghe vậy cố gắng nín cười đến mức mặt đỏ bừng. Nàng cũng không nhiều lời nữa liền nhanh chóng bước xuống thuyền. Đã lâu chân không thể đặt lên thổ địa, lúc này mới thực sự có cảm giác an toàn.
Nàng và Tiểu Á đứng nhìn lão Tào điều khiển con thuyền ngày một đi xa rồi mới quay đầu lại rút ra lệnh bài, trèo lên xe ngựa liền chạy một mạch về phía rừng cây. Cứ đi như vậy đến khi mã dừng lại, ánh mắt vô cùng nhân tính muốn bảo nàng rằng phía trước bị chặn không thể đi tiếp. Khi nàng nhìn ra ngoài liền thấy trước mắt là thác nước đồ sộ nhưng phía dưới chỉ là đất bằng chứ không thể tạo thành một dòng suối, Tiểu Á nhìn vậy liền kinh hô vài tiếng.
A Lân vội truyền âm kêu nàng lấy lệnh bài ra, mở ra lệnh bài đã rõ ràng hai chữ Triết Viễn liền giục ngựa đi xuyên thác nước, bỗng dưng cảnh vật trước mắt liền thay đổi. Lúc này, trước mắt nàng là một rừng cây như lúc mới bước vào, nhưng nàng đã có thể cảm nhận sự khác biệt trong không khí, từng lỗ chân lông đều gào thét. Không cần A Lân truyền âm Chung Ly cũng biết đó là linh khí, khác xa với nơi tuyệt linh cổ chiến trường hay nơi linh khí vô cùng loãng phàm nhân giới. Tu tiên giới, linh khí đầy đủ biết nhường nào!
Nàng vui vẻ cười to khiến Tiểu Á có chút ngỡ ngàng, Chung Ly mới chỉ mười tuổi nhưng đường nét trên khuôn mặt đã thể hiện ra một cái mỹ nhân phôi. Nàng vừa cười vừa vỗ mạnh vào vai Tiểu Á.
" Tiểu Á, chúng ta đã đến tu tiên giới, ngươi hiểu chứ, nơi luôn không dám nói thẳng ra mà chỉ tự ngầm hiểu, chúng ta đã đến."
Tiểu tử này thật sự ngỡ ngàng đến ngơ người từ lúc bước qua thác nước, nàng bỗng dưng thấy hắn rơi lệ, càng rơi càng khó ngừng lại nên nàng liền chuyển từ vỗ vai thành xoa đầu hắn nói:
" Từ lúc gặp ngươi đến giờ, ngươi là một cái kiên cường tiểu hài tử, hai tháng trên thuyền chúng ta đã trở thành bạn bè chứ đã sớm không còn là chủ tớ. Từ giờ không cần gọi ta là tiểu thư nữa, gọi một tiếng A Ly liền hảo."
Nghe vậy, Tiểu Á liền trở tay nắm chặt tay nàng
" A Ly, cảm ơn ngươi đã tha thứ cho ta, cảm ơn ngươi đã mang theo ta tới đấy." Lần đầu tiên nàng thấy hắn mang theo ánh mắt chân thành như vậy nhìn nàng, liền mỉm cười gật đầu.
Hai nhân tộc người khóc người cười một lúc thì A Lân chịu không nổi mà thúc giục hai người lên đường. Tiểu mã sau khi ăn trí tuệ đan thì thực sự trở lên thông tuệ, nàng muốn để nó lại trên thuyền nhưng nó lại nhất quyết muốn theo nàng. Đi vài dặm liền sắp ra khỏi khu rừng, Chung Ly liền cho xe dừng lại. Tiểu Á lại một khuôn mặt thắc mắc nhìn nàng thả ra ngựa, muốn để nó ở lại rừng. Chung Ly lần này kiên quyết nhìn mã nói:
"Rừng cây kết nối phàm nhân giới và tu tiên giới sẽ thực sự không có linh thú gì lợi hại. Trên thuyền ta thường xuyên đút ngươi đan dược cũng khiến ngươi linh trí ngày một phát triển. Liền đi đến đây thôi, hiểu chứ?"
Nàng thấy nó ngoan ngoãn gật đầu mới yên tâm quay đầu đi, đi nữa một con phàm mã sẽ chỉ còn đường chết ở tu tiên giới, cánh rừng này nàng được A Lân cho biết hoạt động chủ yếu là phàm thú, thi thoảng mới có linh thú cấp thấp xuất hiện. Thở dài thành tiếng, không còn mã từ giờ hai cái chân liền phải tự lực cánh sinh.
Ra khỏi rừng cây, nàng và Tiểu Á liền đi theo phương hướng lệnh bài chỉ, vừa đi vừa nghỉ ngơi. Mặc dù đường lớn thông suốt nhưng hai cái phàm nhân muốn bò đến tu tiên thành trì gần nhất không cần quá tuyệt vọng liền có thể. Thể lực nàng tương đương tốt đi một lúc lâu mới cần nghỉ ngơi nhưng bạn đồng hành liền không may mắn như vậy. Tiểu Á nhìn nàng vô cùng hổ thẹn, trên đường đi hắn vẫn luôn cắn chặt răng nhẫn lại chỉ khi đến giới hạn chịu đựng cuối cùng mới muốn dừng lại nghỉ ngơi.
" Chúng ta đã đi được 30 dặm đường rồi đâu, lệnh bài nói cho ta chỉ cần đi 130 dặm nữa sẽ đến thành trì gần nhất" Chung Ly giơ giơ lệnh bài nói.
Bỗng nàng nghiêm túc nhìn hắn nói:
" Ba mươi dặm vừa rồi chúng ta đều không gặp gỡ yêu thú gì (đều bị tiểu kỳ lân đuổi đi) nhưng càng đi sâu vào tu tiên giới thì nguy hiểm sẽ càng nhiều. Quãng đường qua là để ngươi luyện tập thể lực. Quảng đường sắp tới đây e rằng phải thực sự cẩn thận mới được."
Tiểu Á nghe xong ánh mắt càng kiên quyết hơn. Hắn nhất định sẽ cố gắng để không kéo nàng chân sau.
" Đến đây đã là ta mục đích địa, đây là ngươi khế bán mình, trả lại cho ngươi."
Vị kia họ Tào thuyền trưởng liền sửng sốt, run rẩy nhận lấy khế ước bán mình nghẹn ngào cảm ơn nàng. Tiểu Á nhìn một lúc rồi quay sang nhìn nàng hỏi:
" Tiểu thư, con thuyền này chúng ta muốn xử lý như thế nào?"
Chung Ly vỗ vai hắn, vô cùng thổ hào mà nói - Liền tặng lại cho Tào thuyền trưởng.
Nghe vậy Tiểu Á cùng lão Tào đều trố mắt nhìn nàng, ý muốn nói - Ngài là điên rồi sao?
Chung Ly thấy vậy càng nghiêm túc nói:
" Vậy ngươi muốn sao? Dỡ hết thuyền khuân đi hay tìm lấy một con muỗi bán lại thuyền?"
" Lão Tào, chiếc thuyền này liền giao cho ngươi, ngươi hãy sử dụng nó thật tốt, chúc ngươi sớm ngày cưới được một cái lão bà rồi sinh tiểu oa oa, ta cũng tích được một cọc thiện duyên." Vừa nói nàng vừa cười tủm tỉm.
Lão Tào bỗng dưng quỳ xuống chân nàng, muốn dập đầu nhưng bị nàng cản lại.
" Cho ngươi con thuyền này là do ta không thể mang nó theo, cũng đừng dập đầu với ta, trước đó một cái cũng dập đầu đã khiến ta đau đầu đến giờ!"
Tiểu Á nghe vậy cố gắng nín cười đến mức mặt đỏ bừng. Nàng cũng không nhiều lời nữa liền nhanh chóng bước xuống thuyền. Đã lâu chân không thể đặt lên thổ địa, lúc này mới thực sự có cảm giác an toàn.
Nàng và Tiểu Á đứng nhìn lão Tào điều khiển con thuyền ngày một đi xa rồi mới quay đầu lại rút ra lệnh bài, trèo lên xe ngựa liền chạy một mạch về phía rừng cây. Cứ đi như vậy đến khi mã dừng lại, ánh mắt vô cùng nhân tính muốn bảo nàng rằng phía trước bị chặn không thể đi tiếp. Khi nàng nhìn ra ngoài liền thấy trước mắt là thác nước đồ sộ nhưng phía dưới chỉ là đất bằng chứ không thể tạo thành một dòng suối, Tiểu Á nhìn vậy liền kinh hô vài tiếng.
A Lân vội truyền âm kêu nàng lấy lệnh bài ra, mở ra lệnh bài đã rõ ràng hai chữ Triết Viễn liền giục ngựa đi xuyên thác nước, bỗng dưng cảnh vật trước mắt liền thay đổi. Lúc này, trước mắt nàng là một rừng cây như lúc mới bước vào, nhưng nàng đã có thể cảm nhận sự khác biệt trong không khí, từng lỗ chân lông đều gào thét. Không cần A Lân truyền âm Chung Ly cũng biết đó là linh khí, khác xa với nơi tuyệt linh cổ chiến trường hay nơi linh khí vô cùng loãng phàm nhân giới. Tu tiên giới, linh khí đầy đủ biết nhường nào!
Nàng vui vẻ cười to khiến Tiểu Á có chút ngỡ ngàng, Chung Ly mới chỉ mười tuổi nhưng đường nét trên khuôn mặt đã thể hiện ra một cái mỹ nhân phôi. Nàng vừa cười vừa vỗ mạnh vào vai Tiểu Á.
" Tiểu Á, chúng ta đã đến tu tiên giới, ngươi hiểu chứ, nơi luôn không dám nói thẳng ra mà chỉ tự ngầm hiểu, chúng ta đã đến."
Tiểu tử này thật sự ngỡ ngàng đến ngơ người từ lúc bước qua thác nước, nàng bỗng dưng thấy hắn rơi lệ, càng rơi càng khó ngừng lại nên nàng liền chuyển từ vỗ vai thành xoa đầu hắn nói:
" Từ lúc gặp ngươi đến giờ, ngươi là một cái kiên cường tiểu hài tử, hai tháng trên thuyền chúng ta đã trở thành bạn bè chứ đã sớm không còn là chủ tớ. Từ giờ không cần gọi ta là tiểu thư nữa, gọi một tiếng A Ly liền hảo."
Nghe vậy, Tiểu Á liền trở tay nắm chặt tay nàng
" A Ly, cảm ơn ngươi đã tha thứ cho ta, cảm ơn ngươi đã mang theo ta tới đấy." Lần đầu tiên nàng thấy hắn mang theo ánh mắt chân thành như vậy nhìn nàng, liền mỉm cười gật đầu.
Hai nhân tộc người khóc người cười một lúc thì A Lân chịu không nổi mà thúc giục hai người lên đường. Tiểu mã sau khi ăn trí tuệ đan thì thực sự trở lên thông tuệ, nàng muốn để nó lại trên thuyền nhưng nó lại nhất quyết muốn theo nàng. Đi vài dặm liền sắp ra khỏi khu rừng, Chung Ly liền cho xe dừng lại. Tiểu Á lại một khuôn mặt thắc mắc nhìn nàng thả ra ngựa, muốn để nó ở lại rừng. Chung Ly lần này kiên quyết nhìn mã nói:
"Rừng cây kết nối phàm nhân giới và tu tiên giới sẽ thực sự không có linh thú gì lợi hại. Trên thuyền ta thường xuyên đút ngươi đan dược cũng khiến ngươi linh trí ngày một phát triển. Liền đi đến đây thôi, hiểu chứ?"
Nàng thấy nó ngoan ngoãn gật đầu mới yên tâm quay đầu đi, đi nữa một con phàm mã sẽ chỉ còn đường chết ở tu tiên giới, cánh rừng này nàng được A Lân cho biết hoạt động chủ yếu là phàm thú, thi thoảng mới có linh thú cấp thấp xuất hiện. Thở dài thành tiếng, không còn mã từ giờ hai cái chân liền phải tự lực cánh sinh.
Ra khỏi rừng cây, nàng và Tiểu Á liền đi theo phương hướng lệnh bài chỉ, vừa đi vừa nghỉ ngơi. Mặc dù đường lớn thông suốt nhưng hai cái phàm nhân muốn bò đến tu tiên thành trì gần nhất không cần quá tuyệt vọng liền có thể. Thể lực nàng tương đương tốt đi một lúc lâu mới cần nghỉ ngơi nhưng bạn đồng hành liền không may mắn như vậy. Tiểu Á nhìn nàng vô cùng hổ thẹn, trên đường đi hắn vẫn luôn cắn chặt răng nhẫn lại chỉ khi đến giới hạn chịu đựng cuối cùng mới muốn dừng lại nghỉ ngơi.
" Chúng ta đã đi được 30 dặm đường rồi đâu, lệnh bài nói cho ta chỉ cần đi 130 dặm nữa sẽ đến thành trì gần nhất" Chung Ly giơ giơ lệnh bài nói.
Bỗng nàng nghiêm túc nhìn hắn nói:
" Ba mươi dặm vừa rồi chúng ta đều không gặp gỡ yêu thú gì (đều bị tiểu kỳ lân đuổi đi) nhưng càng đi sâu vào tu tiên giới thì nguy hiểm sẽ càng nhiều. Quãng đường qua là để ngươi luyện tập thể lực. Quảng đường sắp tới đây e rằng phải thực sự cẩn thận mới được."
Tiểu Á nghe xong ánh mắt càng kiên quyết hơn. Hắn nhất định sẽ cố gắng để không kéo nàng chân sau.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất