Chương 124: Sư tỷ à sư tỷ
Mẫu thân năm đó trong môn hạ có một vị nữ đệ tử thiên tài, cũng chính là thiên kiêu người người ngưỡng mộ. Nhưng tiếc thay, vị sư tỷ này đã ngã xuống rất sớm, còn trở thành một vệt đau thương trong lòng người.
Cho nên cha già phải tốn rất nhiều công sức mới có thể lay chuyển được tâm ý mẫu thân.
“ Ngữ Yên a Ngữ Yên, không ngờ ta lại gặp được tỷ tàn hồn ký ức” Mẫu thân người đã tính trước hết rồi? Thật sự tránh không thoát nhân quả dây dưa. Nàng nhìn về trời cao thở dài.
Tình tình ái ái, lại lợi dụng lẫn nhau, chỉ cần ngươi không tỉnh táo một khắc có thể lập tức vạn kiếp bất phục.
“ Chung đạo hữu, ngươi biết cách mở ra phong ấn thần khí?” Cảnh Bác Văn ở một bên cắt ngang suy nghĩ của nàng.
Chung Ly không nhìn hắn, tiếp tục hướng mắt về phía xanh lam thiên.
“ Cảnh đạo hữu vội vàng như vậy, không đi theo tuần tự, cái giá phải trả sẽ đắt.”
“ Chỉ cần Chung đạo hữu mở lời, tại hạ tất sẽ không chối từ.” Hắn hơi chắp tay nhìn nàng nói.
Chung Ly bật người dậy, lại nhìn về phía hắn, hai mắt ý cười tràn đầy đáp:
“ Vậy đi thôi, sau này Chung Ly tất nhiên sẽ yên tâm để Cảnh tiền bối hoàn lại.”
Chỉ là sư phụ a, cuối cùng vẫn phải hy sinh ngài bảo vật.
...
Hai người chạy trở về, đường đi lần này rất thuận lợi, ám sát nhóm người không tàn cũng phế. Nếu đã lẩn trốn lúc này cũng sẽ không ngu ngốc chạy ra ngoài chịu chết.
Từ xa đã thấy Trúc Phong nằm yên ổn trong trận pháp. Ngũ phẩm phòng ngự trận sư phụ tặng nàng đặt ở bên cạnh, linh thạch dưới chân đã gần như mai một toàn bộ.
Chung Ly thu về trận bàn, lúc này mới đánh thức Trúc Phong.
Người này mê mang mở mắt, phát hiện bên người là đồng bạn mới yên tâm thở ra một hơi.
“ Chung sư thúc, ta lại bị khống chế một lần nữa?”
Thấy Chung Ly gật đầu, hắn lại biến về trầm mặc.
“ Đi thôi, dẫn ngươi mở mang tầm mắt.” Chung Ly hiểu người này tính cách, biết hắn đang tự trách liền tận tâm tận lực hoá thành một vị hiểu lý lẽ lại biết quan tâm sư thúc.
Ba người lên đường, lần này mục tiêu không phải trung tâm mắt trận mà là phía Đông Nam trận pháp. Nơi đó có một ngọn núi lớn.
Nàng không biết chính xác thần khí bị phong ấn vị trí nhưng lại biết nó hình dạng.
Nếu là một toà tháp vậy tìm núi cao không phải phương tiện. Hơn nữa nơi này chỉ có duy nhất một ngọn núi.
Tốc độ di chuyển của nhóm người rất nhanh, Chung Ly lúc này bỗng ra hiệu dừng lại. Nàng phát hiện ra chuyển động lạ trong phạm vi bao quát.
Ba người đều yên lặng chờ đợi, đằng xa dần truyền đến âm thanh động vật di chuyển.
Chung Ly lắng nghe một lát, biết đến là mình khế ước thú liền lắc đầu với đồng bạn.
Bọ cạp đen rất nhanh đã trui ra từ một bụi cây, trên lưng còn trở theo một người.
Vương Thắng Lợi cả người đầy máu đang yếu ớt nằm trên lưng nó.
Nàng trầm mặt chăm chú nhìn họ Vương, kiếm trong tay siết chặt. Nhấc kiếm chạm đến sống lưng hắn, người này từ mê mang trạng thái bỗng dưng mở bừng mắt.
Chung Ly không giật mình, kiếm cũng không hề thả xuống tiếp tục đè lấy lưng họ Vương.
Bốn mắt đối diện, Vương Thắng Lợi khàn đặc giọng mở lời:
“ Chung đạo hữu...cuối cùng cũng gặp lại.”
Chung Ly cười nhạt đáp:
“ Gặp được Vương đạo hữu thật khó, không biết đạo hữu bị thương nặng như vậy là vì sao?”
Vương Thắng Lợi hai mắt đen láy chăm chú nhìn nàng:
“ Chung đạo hữu là đang nghi ngờ tại hạ? Nếu đã vậy, vì sao không lập tức ra tay, tu tiên người đều là giết nhầm còn hơn bỏ sót.”
Nói xong liền yếu ớt nhắm lại mắt, máu tươi cách lớp y phục nhỏ giọt xuống lưng bọ cạp.
Cảnh Bác Văn cùng Trúc Phong một bên chờ đợi, nếu nàng quyết định tiêu diệt người trước mặt hai người họ sẽ ngay lập tức yểm hộ.
Chung Ly thu về hắc kiếm, mỉm cười nhìn hắn:
“ Vương đạo hữu nghĩ nhiều, tại hạ chỉ là muốn kiểm tra ngươi có bị kẻ gian khống chế hay không? Tại nơi này cẩn thận chính là không thừa thãi.”
Vương Thắng Lợi gật đầu đáp lại nàng, sắc mặt tái nhợt yên tâm dựa vào bọ cạp.
Chung Ly ra hiệu cho Cảnh Bác Văn lùi đến phía sau cùng, bản thân nàng tiếp tục dẫn đường.
' Thật sự muốn xem xem, người này còn có thể giả vờ đến khi nào.' Nàng thầm nghĩ. Trong ống tay áo đoản đao hơi chút loé sáng.
Rất nhanh núi lớn đã xuất hiện, Chung Ly tiên phong tiến lên xem xét. Bên ngoài bình phàm vô cùng lại vô vết tích trận pháp, yên ổn trăm năm nay đến một người phát hiện ra nó đặc biệt cũng không có.
Lúc này nàng làm việc càng là cẩn thận kín kẽ, trao đổi với Trúc Phong và Cảnh Bác Văn dùng đều là truyền âm nhập mật.
Vương Thắng Lợi cảm nhận không khí khác lạ, nhìn vài người đều yên lặng mà đứng, hắn thâm trầm hai bắt bỗng cất tiếng hỏi:
“ Trước mặt sơn có kỳ lạ chỗ sao các vị đạo hữu? Vương mỗ nhìn trái nhìn phải một chút cũng nhận không ra nơi này huyền diệu.”
Chung Ly không trả lời hắn mà tiến đến chân núi.
Trong tay ngũ phẩm phòng ngự trận bàn sáng rực, giữa trận bàn là một viên cực phẩm linh thạch hiếm có.
Tất nhiên cực phẩm linh thạch lấy ra không phải từ nàng tư khố mà chính là từ trong túi Cảnh Bác Văn.
Hắn vô cùng sảng khoái ném đến cho nàng tam viên cực phẩm linh thạch, khởi động ngũ phẩm trận pháp đã rất đơn giản.
Chung Ly từ từ đặt trận bàn vào một hốc đá sát chân núi, ánh sáng pháp trận loé lên, yên lặng làm nó phòng ngự nhiệm vụ.
Chung Ly kiến thức về trận pháp vô cùng sơ sài, lúc này tự phá trận trong núi là không thể. Cho nên cách duy nhất có thể làm hiện giờ là dùng trận phá trận.
Tia sáng màu tím hiện lên, nàng lùi ra sau, tính vị trí an toàn liền thả ra tia sáng tím còn lại.
Ánh sáng giữa ban ngày yếu ớt, giống như đom đóm sắp lụi tàn nhập tràng.
Nhìn Vương Thắng Lợi đang nheo mắt suy nghĩ một bên, Chung Ly cười nhạt lôi kéo Trúc Phong cùng tiểu bọ cạp nấp sau Cảnh Bác Văn.
Đùng...
Vụ nổ lớn lập tức quét ngang khu vực, sóng xung kích cắt đứt vô số cây cối. Cũng may toàn bộ đều tính lên ngọn núi trước mặt. Các nàng chịu đựng chỉ còn một phần mười sát thương lực.
Cảnh Bác Văn dựng lại mâm đồng, vài người bị đẩy lùi ra sau mười mét liền yên ổn đứng vững.
Chỉ đen đủi thay Vương Thắng Lợi không kịp phản ứng, bị sóng xung kích trực tiếp đánh gục. Hiện tại đang liên tục hộc máu cách các nàng không xa.
Chung Ly mặc kệ hắn, cùng hai đồng bạn chạy nhanh đến quan sát núi.
Mới chạy được nửa đường, địa chấn bắt đầu xảy ra. Đất dưới chân nứt toạc, phạm vi còn ngày một mở rộng. Ba người thấy không tốt liền truyền nhau ánh mắt, vội vàng lùi ra xa.
Đất rung núi chuyển, đỉnh đầu ánh sáng cũng bắt đầu lập loè, trận pháp bao trùm toàn bộ nơi này cũng đã bị ảnh hưởng.
Chung Ly nhảy lên một mỏm đá nghiêng mình tránh đi một lưỡi dao vô hình.
Trong ống tay áo che giấu đoản đao lập tức xuất động. Đao bay ngược về phía sau đâm đến đánh lén người.
“ Chiêu cũ liền không cần dùng lại, Vương đạo hữu bất cẩn rồi.” Chung Ly tung người nhảy lên một mỏm đá khác, ngay lập tức nơi ban đầu nàng đứng hiện ra chằng chịt vết nứt.
“ Đao pháp không tệ, chỉ tiếc che giấu chưa đủ sâu.”
“ Nếu Chung đạo hữu đã phát hiện, Vương mỗ cũng không trốn tránh. Nói đi, đạo hữu muốn biết điều gì? Giữ lại ta một mạng coi như trao đổi.”
Chung Ly nghiêm túc đứng thẳng người nhưng địa trấn dưới chân lại ngày một ra tăng, nàng chỉ đành cùng với mọi người liên tiếp lùi ra sau.
Nhân lúc này, nàng rút về đoản đao đang cắm trúng thân cây đáp:
“ Muốn giết ta người?”
“ Biết đến Cao Ninh Hiên Quỳ Hoa tông sao?”
“ Hẳn nàng ta sẽ không trực tiếp giao dịch với ngươi, là do Vương Thắng Lợi ngươi tự suy đoán?” Chung Ly không mấy bất ngờ hỏi thêm.
“ A, xem ra Chung đạo hữu cũng đoán được kẻ muốn ra tay với ngài là ai, vậy tại hạ cũng không nhiều lời nữa, ắt còn tái ngộ.” Dứt lời thân hình hắn lập tức tiêu không. Vẫn là bản lĩnh che giấu lúc trước, người này không phải Tư Không môn đệ tử.
Chung Ly cười nhạt, trận văn trên đoản đao loé sáng, kết nối vào nhau thành từng đoá hoa tím rực rỡ, hết thảy liền nhắm định một phương hướng lao đi.
Nếu vũ khí định sẵn là một cặp, hẳn sẽ tìm đến nhau.
“ Ta chưa nói rằng đồng ý để lại mạng cho ngươi nha.” Chung Ly đạp lên đoản đao lao đến một khoảng không.
Lúc này Vương Thắng Lợi ăn đau, ẩn thân thủ đoạn lập tức biến mất, cả thân mình trật vật ngã trên đất.
“ Đám sát thủ các ngươi vì sao có được danh ngạch tiến vào nơi này? Ta còn rất tò mò đâu.”
Hắn nôn ra đặc sệt huyết, bên hông bị cắt qua một đường vẫn liên tục rỉ máu, nhìn nữ tử trước mặt vẫn cố nặn ra nụ cười vô cùng khó coi:
“ Giết người liền có thể thay thế. Đơn giản như vậy đừng nói rằng Thanh Hà tông thiên kiêu ngài lại không hiểu được.”
Chung Ly lắc đầu:
“ Suy đoán là vô căn cứ, nhưng chính miệng Vương đạo hữu khẳng định ta đã có thể tin tưởng.”
“Vậy...”
Chưa nói hết câu, nàng quanh người thực vật đột ngột trỗi dậy. Dây đằng chằng chịt cuốn lấy thân thể muốn kéo nàng lên không trung.
Nhân cơ hội này Vương Thắng Lợi lôi ra đoản đao xông lên.
Bả vai Chung Ly vì bị khống chế, đã không may ăn phải một đao.
Đau đớn cũng không làm sắc mặt thay đổi, nàng không có chuyện gì ung dung nhìn về phía hắn:
“ Tiểu thử cuối cùng cũng đã lộ diện, cho bằng các ngươi đều che giấu rất kỹ đi. Lần này liền cùng nhau trôn vùi đi, dù sao thổ nhưỡng so với cát vàng sa mạc tốt hơn không phải ít.”
Nam tu hệ mộc kíp nổ lúc trước đã xuất hiện trở lại, tìm kiếm liền không cần nữa.
“ Vừa lúc ta cũng muốn tặng hai người một món quà.”
Hai nam tu nghe vậy lập tức rùng mình quay lại phía sau. Nhưng đã muộn, Cảnh Bác Văn cùng Trúc Phong cùng lúc ra tay. Một kẻ óc lập tức vỡ toang mềm nhũn ngã trên mặt đất. Họ Vương còn có một chút thủ đoạn, chỉ bị kim thuật tước đi nửa bên mặt. Máu tươi ướt đẫm hắn y phục, muốn bao nhiêu thảm có bấy nhiêu.
Chưa kịp đứng vững, Vương Thắng Lợi đã ngay lập tức cảm nhận nhiệt độ lạnh lẽo của kiếm.
Hắn cười khổ nhìn Chung Ly:
“ Ta tự cho mình là thông minh, cuối cùng lại sai ngay từ đầu.”
“ Ngươi đã có rất nhiều cơ hội quay đầu.” Chung Ly bình tĩnh nhìn thảm hại người.
“ Phải. Nhưng có một điều ta nói là sự thật. Vương Thắng Lợi ta thực sự là Tư Không môn đệ tử.”
...
“ Người đã chết.” Trúc Phong đi đến kiểm tra hai cái xác.
“ Trôn đi.” Chung Ly hơi nhấp môi nói.
Tư Không môn là đang muốn làm gì?
____
“ Động đất còn muốn đến bao giờ?” Cảnh Bác Văn hỏi nàng.
Nhìn kim tháp dần tách khỏi đất đá, núi lớn trước đó chỉ vẻn vẹn miêu tả hình dáng đỉnh tháp, từ đó mới thấy nó đồ sộ đến mức nào.
“ Chờ thần tháp dừng lại người cũng nên tề.” Nàng không để ý nói.
“ Nếu không kíp nổ ngũ phẩm trận kia,... thần khí cũng sẽ không hiện thế?” Trúc Phong trầm ngâm hỏi.
“ Nó sẽ xuất thế nhưng không phải tại nơi này.” Lúc đó các nàng một chút lợi thế cũng mất.
“ Trận pháp tiền bối đi trước lập, chằng nhẽ...” Cảnh Bác Văn đã hiểu ra hai mắt sáng ngời nhìn nàng.
“ Phải, truyền tống trận, cũng may hắc khí kia sống một kiếp vô vị, trận pháp hắn nương nhờ một chút cũng không hiểu.”
“ Vậy chúng ta có muốn đi thu lại trận?” Trúc Phong nhìn về phương xa cho ý kiến.
“ Không cần, sẽ còn dùng đến.” Chung Ly mỉm cười nhìn từng bóng đen đang tiến rất nhanh về nơi này.
———-
(Tgiả: Map rất nhanh sẽ kết thúc, bước vào chặng đường tu luyện tiếp theo.)
Cho nên cha già phải tốn rất nhiều công sức mới có thể lay chuyển được tâm ý mẫu thân.
“ Ngữ Yên a Ngữ Yên, không ngờ ta lại gặp được tỷ tàn hồn ký ức” Mẫu thân người đã tính trước hết rồi? Thật sự tránh không thoát nhân quả dây dưa. Nàng nhìn về trời cao thở dài.
Tình tình ái ái, lại lợi dụng lẫn nhau, chỉ cần ngươi không tỉnh táo một khắc có thể lập tức vạn kiếp bất phục.
“ Chung đạo hữu, ngươi biết cách mở ra phong ấn thần khí?” Cảnh Bác Văn ở một bên cắt ngang suy nghĩ của nàng.
Chung Ly không nhìn hắn, tiếp tục hướng mắt về phía xanh lam thiên.
“ Cảnh đạo hữu vội vàng như vậy, không đi theo tuần tự, cái giá phải trả sẽ đắt.”
“ Chỉ cần Chung đạo hữu mở lời, tại hạ tất sẽ không chối từ.” Hắn hơi chắp tay nhìn nàng nói.
Chung Ly bật người dậy, lại nhìn về phía hắn, hai mắt ý cười tràn đầy đáp:
“ Vậy đi thôi, sau này Chung Ly tất nhiên sẽ yên tâm để Cảnh tiền bối hoàn lại.”
Chỉ là sư phụ a, cuối cùng vẫn phải hy sinh ngài bảo vật.
...
Hai người chạy trở về, đường đi lần này rất thuận lợi, ám sát nhóm người không tàn cũng phế. Nếu đã lẩn trốn lúc này cũng sẽ không ngu ngốc chạy ra ngoài chịu chết.
Từ xa đã thấy Trúc Phong nằm yên ổn trong trận pháp. Ngũ phẩm phòng ngự trận sư phụ tặng nàng đặt ở bên cạnh, linh thạch dưới chân đã gần như mai một toàn bộ.
Chung Ly thu về trận bàn, lúc này mới đánh thức Trúc Phong.
Người này mê mang mở mắt, phát hiện bên người là đồng bạn mới yên tâm thở ra một hơi.
“ Chung sư thúc, ta lại bị khống chế một lần nữa?”
Thấy Chung Ly gật đầu, hắn lại biến về trầm mặc.
“ Đi thôi, dẫn ngươi mở mang tầm mắt.” Chung Ly hiểu người này tính cách, biết hắn đang tự trách liền tận tâm tận lực hoá thành một vị hiểu lý lẽ lại biết quan tâm sư thúc.
Ba người lên đường, lần này mục tiêu không phải trung tâm mắt trận mà là phía Đông Nam trận pháp. Nơi đó có một ngọn núi lớn.
Nàng không biết chính xác thần khí bị phong ấn vị trí nhưng lại biết nó hình dạng.
Nếu là một toà tháp vậy tìm núi cao không phải phương tiện. Hơn nữa nơi này chỉ có duy nhất một ngọn núi.
Tốc độ di chuyển của nhóm người rất nhanh, Chung Ly lúc này bỗng ra hiệu dừng lại. Nàng phát hiện ra chuyển động lạ trong phạm vi bao quát.
Ba người đều yên lặng chờ đợi, đằng xa dần truyền đến âm thanh động vật di chuyển.
Chung Ly lắng nghe một lát, biết đến là mình khế ước thú liền lắc đầu với đồng bạn.
Bọ cạp đen rất nhanh đã trui ra từ một bụi cây, trên lưng còn trở theo một người.
Vương Thắng Lợi cả người đầy máu đang yếu ớt nằm trên lưng nó.
Nàng trầm mặt chăm chú nhìn họ Vương, kiếm trong tay siết chặt. Nhấc kiếm chạm đến sống lưng hắn, người này từ mê mang trạng thái bỗng dưng mở bừng mắt.
Chung Ly không giật mình, kiếm cũng không hề thả xuống tiếp tục đè lấy lưng họ Vương.
Bốn mắt đối diện, Vương Thắng Lợi khàn đặc giọng mở lời:
“ Chung đạo hữu...cuối cùng cũng gặp lại.”
Chung Ly cười nhạt đáp:
“ Gặp được Vương đạo hữu thật khó, không biết đạo hữu bị thương nặng như vậy là vì sao?”
Vương Thắng Lợi hai mắt đen láy chăm chú nhìn nàng:
“ Chung đạo hữu là đang nghi ngờ tại hạ? Nếu đã vậy, vì sao không lập tức ra tay, tu tiên người đều là giết nhầm còn hơn bỏ sót.”
Nói xong liền yếu ớt nhắm lại mắt, máu tươi cách lớp y phục nhỏ giọt xuống lưng bọ cạp.
Cảnh Bác Văn cùng Trúc Phong một bên chờ đợi, nếu nàng quyết định tiêu diệt người trước mặt hai người họ sẽ ngay lập tức yểm hộ.
Chung Ly thu về hắc kiếm, mỉm cười nhìn hắn:
“ Vương đạo hữu nghĩ nhiều, tại hạ chỉ là muốn kiểm tra ngươi có bị kẻ gian khống chế hay không? Tại nơi này cẩn thận chính là không thừa thãi.”
Vương Thắng Lợi gật đầu đáp lại nàng, sắc mặt tái nhợt yên tâm dựa vào bọ cạp.
Chung Ly ra hiệu cho Cảnh Bác Văn lùi đến phía sau cùng, bản thân nàng tiếp tục dẫn đường.
' Thật sự muốn xem xem, người này còn có thể giả vờ đến khi nào.' Nàng thầm nghĩ. Trong ống tay áo đoản đao hơi chút loé sáng.
Rất nhanh núi lớn đã xuất hiện, Chung Ly tiên phong tiến lên xem xét. Bên ngoài bình phàm vô cùng lại vô vết tích trận pháp, yên ổn trăm năm nay đến một người phát hiện ra nó đặc biệt cũng không có.
Lúc này nàng làm việc càng là cẩn thận kín kẽ, trao đổi với Trúc Phong và Cảnh Bác Văn dùng đều là truyền âm nhập mật.
Vương Thắng Lợi cảm nhận không khí khác lạ, nhìn vài người đều yên lặng mà đứng, hắn thâm trầm hai bắt bỗng cất tiếng hỏi:
“ Trước mặt sơn có kỳ lạ chỗ sao các vị đạo hữu? Vương mỗ nhìn trái nhìn phải một chút cũng nhận không ra nơi này huyền diệu.”
Chung Ly không trả lời hắn mà tiến đến chân núi.
Trong tay ngũ phẩm phòng ngự trận bàn sáng rực, giữa trận bàn là một viên cực phẩm linh thạch hiếm có.
Tất nhiên cực phẩm linh thạch lấy ra không phải từ nàng tư khố mà chính là từ trong túi Cảnh Bác Văn.
Hắn vô cùng sảng khoái ném đến cho nàng tam viên cực phẩm linh thạch, khởi động ngũ phẩm trận pháp đã rất đơn giản.
Chung Ly từ từ đặt trận bàn vào một hốc đá sát chân núi, ánh sáng pháp trận loé lên, yên lặng làm nó phòng ngự nhiệm vụ.
Chung Ly kiến thức về trận pháp vô cùng sơ sài, lúc này tự phá trận trong núi là không thể. Cho nên cách duy nhất có thể làm hiện giờ là dùng trận phá trận.
Tia sáng màu tím hiện lên, nàng lùi ra sau, tính vị trí an toàn liền thả ra tia sáng tím còn lại.
Ánh sáng giữa ban ngày yếu ớt, giống như đom đóm sắp lụi tàn nhập tràng.
Nhìn Vương Thắng Lợi đang nheo mắt suy nghĩ một bên, Chung Ly cười nhạt lôi kéo Trúc Phong cùng tiểu bọ cạp nấp sau Cảnh Bác Văn.
Đùng...
Vụ nổ lớn lập tức quét ngang khu vực, sóng xung kích cắt đứt vô số cây cối. Cũng may toàn bộ đều tính lên ngọn núi trước mặt. Các nàng chịu đựng chỉ còn một phần mười sát thương lực.
Cảnh Bác Văn dựng lại mâm đồng, vài người bị đẩy lùi ra sau mười mét liền yên ổn đứng vững.
Chỉ đen đủi thay Vương Thắng Lợi không kịp phản ứng, bị sóng xung kích trực tiếp đánh gục. Hiện tại đang liên tục hộc máu cách các nàng không xa.
Chung Ly mặc kệ hắn, cùng hai đồng bạn chạy nhanh đến quan sát núi.
Mới chạy được nửa đường, địa chấn bắt đầu xảy ra. Đất dưới chân nứt toạc, phạm vi còn ngày một mở rộng. Ba người thấy không tốt liền truyền nhau ánh mắt, vội vàng lùi ra xa.
Đất rung núi chuyển, đỉnh đầu ánh sáng cũng bắt đầu lập loè, trận pháp bao trùm toàn bộ nơi này cũng đã bị ảnh hưởng.
Chung Ly nhảy lên một mỏm đá nghiêng mình tránh đi một lưỡi dao vô hình.
Trong ống tay áo che giấu đoản đao lập tức xuất động. Đao bay ngược về phía sau đâm đến đánh lén người.
“ Chiêu cũ liền không cần dùng lại, Vương đạo hữu bất cẩn rồi.” Chung Ly tung người nhảy lên một mỏm đá khác, ngay lập tức nơi ban đầu nàng đứng hiện ra chằng chịt vết nứt.
“ Đao pháp không tệ, chỉ tiếc che giấu chưa đủ sâu.”
“ Nếu Chung đạo hữu đã phát hiện, Vương mỗ cũng không trốn tránh. Nói đi, đạo hữu muốn biết điều gì? Giữ lại ta một mạng coi như trao đổi.”
Chung Ly nghiêm túc đứng thẳng người nhưng địa trấn dưới chân lại ngày một ra tăng, nàng chỉ đành cùng với mọi người liên tiếp lùi ra sau.
Nhân lúc này, nàng rút về đoản đao đang cắm trúng thân cây đáp:
“ Muốn giết ta người?”
“ Biết đến Cao Ninh Hiên Quỳ Hoa tông sao?”
“ Hẳn nàng ta sẽ không trực tiếp giao dịch với ngươi, là do Vương Thắng Lợi ngươi tự suy đoán?” Chung Ly không mấy bất ngờ hỏi thêm.
“ A, xem ra Chung đạo hữu cũng đoán được kẻ muốn ra tay với ngài là ai, vậy tại hạ cũng không nhiều lời nữa, ắt còn tái ngộ.” Dứt lời thân hình hắn lập tức tiêu không. Vẫn là bản lĩnh che giấu lúc trước, người này không phải Tư Không môn đệ tử.
Chung Ly cười nhạt, trận văn trên đoản đao loé sáng, kết nối vào nhau thành từng đoá hoa tím rực rỡ, hết thảy liền nhắm định một phương hướng lao đi.
Nếu vũ khí định sẵn là một cặp, hẳn sẽ tìm đến nhau.
“ Ta chưa nói rằng đồng ý để lại mạng cho ngươi nha.” Chung Ly đạp lên đoản đao lao đến một khoảng không.
Lúc này Vương Thắng Lợi ăn đau, ẩn thân thủ đoạn lập tức biến mất, cả thân mình trật vật ngã trên đất.
“ Đám sát thủ các ngươi vì sao có được danh ngạch tiến vào nơi này? Ta còn rất tò mò đâu.”
Hắn nôn ra đặc sệt huyết, bên hông bị cắt qua một đường vẫn liên tục rỉ máu, nhìn nữ tử trước mặt vẫn cố nặn ra nụ cười vô cùng khó coi:
“ Giết người liền có thể thay thế. Đơn giản như vậy đừng nói rằng Thanh Hà tông thiên kiêu ngài lại không hiểu được.”
Chung Ly lắc đầu:
“ Suy đoán là vô căn cứ, nhưng chính miệng Vương đạo hữu khẳng định ta đã có thể tin tưởng.”
“Vậy...”
Chưa nói hết câu, nàng quanh người thực vật đột ngột trỗi dậy. Dây đằng chằng chịt cuốn lấy thân thể muốn kéo nàng lên không trung.
Nhân cơ hội này Vương Thắng Lợi lôi ra đoản đao xông lên.
Bả vai Chung Ly vì bị khống chế, đã không may ăn phải một đao.
Đau đớn cũng không làm sắc mặt thay đổi, nàng không có chuyện gì ung dung nhìn về phía hắn:
“ Tiểu thử cuối cùng cũng đã lộ diện, cho bằng các ngươi đều che giấu rất kỹ đi. Lần này liền cùng nhau trôn vùi đi, dù sao thổ nhưỡng so với cát vàng sa mạc tốt hơn không phải ít.”
Nam tu hệ mộc kíp nổ lúc trước đã xuất hiện trở lại, tìm kiếm liền không cần nữa.
“ Vừa lúc ta cũng muốn tặng hai người một món quà.”
Hai nam tu nghe vậy lập tức rùng mình quay lại phía sau. Nhưng đã muộn, Cảnh Bác Văn cùng Trúc Phong cùng lúc ra tay. Một kẻ óc lập tức vỡ toang mềm nhũn ngã trên mặt đất. Họ Vương còn có một chút thủ đoạn, chỉ bị kim thuật tước đi nửa bên mặt. Máu tươi ướt đẫm hắn y phục, muốn bao nhiêu thảm có bấy nhiêu.
Chưa kịp đứng vững, Vương Thắng Lợi đã ngay lập tức cảm nhận nhiệt độ lạnh lẽo của kiếm.
Hắn cười khổ nhìn Chung Ly:
“ Ta tự cho mình là thông minh, cuối cùng lại sai ngay từ đầu.”
“ Ngươi đã có rất nhiều cơ hội quay đầu.” Chung Ly bình tĩnh nhìn thảm hại người.
“ Phải. Nhưng có một điều ta nói là sự thật. Vương Thắng Lợi ta thực sự là Tư Không môn đệ tử.”
...
“ Người đã chết.” Trúc Phong đi đến kiểm tra hai cái xác.
“ Trôn đi.” Chung Ly hơi nhấp môi nói.
Tư Không môn là đang muốn làm gì?
____
“ Động đất còn muốn đến bao giờ?” Cảnh Bác Văn hỏi nàng.
Nhìn kim tháp dần tách khỏi đất đá, núi lớn trước đó chỉ vẻn vẹn miêu tả hình dáng đỉnh tháp, từ đó mới thấy nó đồ sộ đến mức nào.
“ Chờ thần tháp dừng lại người cũng nên tề.” Nàng không để ý nói.
“ Nếu không kíp nổ ngũ phẩm trận kia,... thần khí cũng sẽ không hiện thế?” Trúc Phong trầm ngâm hỏi.
“ Nó sẽ xuất thế nhưng không phải tại nơi này.” Lúc đó các nàng một chút lợi thế cũng mất.
“ Trận pháp tiền bối đi trước lập, chằng nhẽ...” Cảnh Bác Văn đã hiểu ra hai mắt sáng ngời nhìn nàng.
“ Phải, truyền tống trận, cũng may hắc khí kia sống một kiếp vô vị, trận pháp hắn nương nhờ một chút cũng không hiểu.”
“ Vậy chúng ta có muốn đi thu lại trận?” Trúc Phong nhìn về phương xa cho ý kiến.
“ Không cần, sẽ còn dùng đến.” Chung Ly mỉm cười nhìn từng bóng đen đang tiến rất nhanh về nơi này.
———-
(Tgiả: Map rất nhanh sẽ kết thúc, bước vào chặng đường tu luyện tiếp theo.)
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất