Tử Di

Chương 149: Đông vực Châu gia

Trước Sau
“ Sơ Oanh, đến chăm sóc A Ly.”

“ Tốt, đại ca yên tâm, nàng sẽ nhanh chóng khoẻ lại.”

...

“ Phía Ninh gia đã gửi đến lễ vật, một gốc cây Hoả Lân thảo, hai mươi viên Cố tâm đan cùng một vạn trung phẩm linh thạch.” Thủ hạ trình lên trữ vật túi.

“ Gửi đến phòng tam tiểu thư.” Châu Vĩ Thành đáp.

“ Tuân lệnh.”

...

Tam tiểu thư Châu gia, một chiến thành danh.

Lúc này vị này lại đang sắc mặt tái nhợt nằm trên vạn năm mộc làm thành giường.

Mi mắt khẽ rung động, linh khí quanh thân khi dày khi yếu ớt.

Kiều Sơ Oanh bên cạnh phát hiện liền bắt lấy hai tay nàng đưa vào linh khí.

Dấu hiệu đột phá đã xuất hiện, nếu Chung Ly bất tỉnh, biến thành không tự chủ đột phá e rằng căn cơ muốn không xong.

Lần này ra tay là toàn bộ bản thân sức lực, quả nhiên kiếm tu muốn thăng cấp phải không ngừng chiến đấu.

———

“ Người này kinh mạch bị đông cứng, trong đan điền ẩn ẩn có dấu hiệu phát độc. Kẻ ra tay là muốn hoàn toàn huỷ hoại hắn.” Lão giả rút hai mươi điều kim châm ra khỏi cơ thể nam tu, lắc đầu đánh giá.

“ Gia gia, hắn có thể cứu sao?” Nữ tu lo lắng nhìn người trên giường.

“ Với chúng ta gia tài, không thể! Trên người hắn túi trữ vật ta lại không thể mở, dựa vào hiện giờ chỉ có chính bản thân hắn.” Lão giả nhìn cháu gái đáp.

“ Con nhặt được hắn trên bờ sông băng, cảm thấy người này bóng ma bao trùm, khí vận...muốn hao hết.”

“ Vậy chính là bị đánh cắp khí vận, ra tay chắc hẳn là máu mủ người.”

“ Thật đáng thương, gia gia không còn cách sao?”

“ Giúp hắn trúc cơ.”

“ Nhưng...gia, ngài còn chưa trúc cơ đâu! Có thể giúp hắn trong hôn mê thành công thăng cấp sao?”

“ Con còn muốn ta làm thế nào? Người này chú định phải chết, gặp được chúng ta là ý trời.”

“ Tiểu Oản, nếu đã đến bước này sao lại không thể thử. Hắn thành công hay thất bại chúng ta đều đã tận lực.”

“ Vậy...nghe gia gia.”

. z Z

Hoắc Kiến lại có một giấc mơ rất dài, mơ nhìn chung chính là sự thật. Hắn đã biến lại về bộ dáng tám tuổi, ôm muội muội Hoắc An nằm giữa nền tuyết.

Toàn thân xương cốt bị đánh nát, may mắn đan điền vẫn còn giữ được.

Trong vô thức hắn ngửi thấy mùi hương quen thuộc, từng ấy năm bầu bạn sao hắn có thể nhận không ra người đến.

“ Cứu ta...muội muội...” ba từ Hoa tỷ tỷ còn chưa rời khỏi miệng hắn đã chìm vào vực thẳm tăm tối.

Đau...

Tỉnh lại, gia gia đã ở bên cạnh, muội muội Hoắc An đang ôm lấy chân hắn khóc. Nhưng người kia lại không xuất hiện.

Hắn chờ rất lâu rất lâu, nàng vẫn không cùng hắn đối mặt. Mỗi lần luyện công, đều sớm phát hiện ra có người trộm quan sát. Hắn không hiểu vì sao Hoa Uyển Đình phải làm như vậy?

Nàng trước nay đều chưa từng có lỗi với hắn! Vậy vì sao phải trốn tránh?

Ra hiệu cho Hoắc An cùng nàng chơi đùa, hắn lại âm thầm theo sau hai người.

Thấy Hoa Uyển Đình mua đồ ăn ngon cho muội muội lại dặn nàng giữ bí mật liền khiến hắn rất muốn cười.

Nhưng đến cuối cùng hắn vẫn không thể cười, bởi vì gia gia đã ngã xuống.

Hoắc Kiến biết địa ngục thật sự của mình đã đến. Nhưng hắn vẫn còn muội muội, hắn muốn nàng bình an lớn lên.

Thật may mắn, Hoa Uyển Đình đã dẫn Hoắc An rời đi. Để muội muội ngoan ngoãn nghe lời như vậy chỉ có thể là nàng. Hắn biết tất cả nhưng để người quan sát không phát hiện, hắn...vẫn làm ra bộ dạng tuyệt vọng.

Nàng thật sự rất giỏi, cùng cha mẹ làm chủ Hoa gia, Hoắc An cũng sẽ rất tốt.

Nàng lúc sau giúp hắn rời khỏi Hoắc gia lại gia nhập được đệ nhất tông môn, nhân quả này hắn dùng cả đời báo đáp cũng không đủ.



Nhưng đến khi gặp lại Hoa Uyển Đình, Hoắc Kiến thật sự không biết làm gì? Hắn diễn kịch từng ấy năm, hiện giờ tự lừa mình dối người càng không thể tự thoát khỏi.

Có lẽ nàng sẽ rất buồn, nhưng hắn hiện giờ chưa có thực lực để nói ra toàn bộ.

Có lẽ trong xương tuỷ, Hoắc Kiến vẫn mãi là kẻ hèn nhát, núp sau bóng lưng của Hoa Uyển Đình.

...

“ Gia gia, tụ linh trận đã xong.”

“ Tốt, tiểu Oản mang bồn tắm lại đây.”

Hoắc Kiến ngâm mình trong nước thuốc, toàn thân đỏ bừng. Linh khí kích động trong thân thể, lại không thể thoát ra ngoài khiến nam tu lúc này giống như trái bom sắp phát nổ.

Linh mạch đều bị đông cứng, bị dược lực thúc đẩy lại chỉ đạt được hiệu quả nhỏ bé.

Nặng nề nhất chính là hắn đan điền, độc tố đã ăn sâu vào, linh khí trải qua đều bị ảnh hưởng.

Một khi đan điền báo hỏng, người này liền sẽ vĩnh viễn trở thành phế nhân. Đáng sợ hơn hắn khí vận bị đánh cắp, con đường chết đã ở ngay trước mắt.

...

Hoắc Kiến trong bồn thuốc nhíu chặt mày, giữa trán tử khí dần tích tụ.

“ Hoắc Kiến, hừ bao nhiêu năm nay dòng chính các ngươi chiếm hết tài nguyên tu luyện. Chính là nuốt đi máu thịt của Hoắc gia. Bây giờ ta tất nhiên phải nhai thịt uống máu ngươi. Đây là báo ứng của các ngươi.” Hoắc Du nắm lấy cổ Hoắc Kiến hung ác cười.

Uống máu hắn nói chính là như vậy, mỗi ngày Hoắc Kiến đều bị lấy đi một bát huyết. Nhưng hắn vị kia thúc gia vẫn luôn đưa đến đan dược bổ huyết. Như vậy trông hắn mới giống như còn mang sinh khí tiểu hài tử.

Máu dùng để làm gì? Hắn không hề biết, có lẽ trở thành bình máu di động chính là con đường sống sót cuối cùng.

...

“ Tốt quá, đã có khởi sắc.” Tiểu Oản vui mừng nhìn nam tu đã bắt đầu chủ động giữ chặt linh khí.

Nhưng vị kia gia gia lại giống như có phát hiện nhíu mày càng sâu.

“ Sao vậy ông nội?”

“ Người này...trước đây từng bị hạ huyết cổ!”

“ A, gia gia khẳng định?”

“ Nhưng sau này trùng đã bị lấy ra, hẳn có cao thủ đã ra tay.”

“ Vậy tại sao hiện giờ hắn lại kém như vậy.”

“ Mẫu cổ đã thức tỉnh, nuôi cổ người lại dùng nó làm vật dẫn. Có thể đánh cắp khí vận của hắn đẩy cho người cùng dòng máu.”

“ Gia gia, hắn không thể tự cắt đứt sao?”

“ Người này dùng huyết nuôi cổ, từ sớm đã không còn đường ra. Sống được đến từng này tuổi hẳn phải có người hộ đạo.”

Đang lúc ông cháu bàn bạc, trong bồn thuốc người đã nửa tỉnh nửa mê mở mắt.

Linh khí thoát khỏi thân thể khiến làn da bắt đầu xuất huyết. Đan điền co rút đau đớn hơn hẳn lỗi đau da thịt.

Hoắc Kiến cảm nhận được tính mạng ngàn cân treo sợi tóc liền khép lại mắt chậm chạp thu nạp linh khí.

Thời gian ba ngày trôi qua, sắc da hắn đã bắt đầu trở lên tím tái, đan điền xuất hiện một tiểu khe nứt nhưng trúc cơ vẫn chưa hiện.

Lúc này Hoắc Kiến sắp không thể cảm nhận được bên ngoài thì loáng thoáng nghe thấy âm thanh:

“ Mở ra ngươi túi trữ vật.”

Hoắc Kiếm hé mắt, túi trữ vật bị ném toàn bộ ra ngoài. Làm xong, hắn liền thực sự mất đi nhận thức chìm xuống đáy bồn tắm.

Tiểu Oản cẩn thận đỡ lên nam tu, nhìn về phía gia gia tham tài đang lục soát túi trữ vật có chút phê bình:

“ Gia gia, cứu người quan trọng hơn.”

“ A, ta đang tìm kiếm đồ có thể cứu hắn. Tiểu tử này gia tài cũng thật quá phong phú.”

“ Có rồi, Tiểu Oản, con chuẩn bị cho ta bảy mươi bảy ngọn đèn.”

Đèn được thắp lên, lão giả đưa xuống vài viên cực phẩm linh thạch. Tất nhiên là gom từ túi Hoắc Kiến.

Sau cùng lại lấy ra một chiếc chuông rỉ sắt rung lên. Cực phẩm linh thạch phát ra ánh sáng, dần dần đẩy linh khí tụ lại đỉnh đầu nam tu.

Nhưng hắn toàn thân vô lực, đã mất đi ý thức liền không thể bắt lấy linh khí.

Linh khí quanh quẩn rất lâu liền muốn thoát ra ngoài nhưng lại bị bảy mươi bảy ngọn đèn dần chuyển sang hồng ép lại trở về.

Cuối cùng nó giống như không còn đường ra, chỉ đành không tình nguyện nhập vào người nam tu ở giữa trận.



“ Gia gia thật lợi hại.”

“ Cũng thường thôi.” Lão giả trộm giấu đi vài viên cực phẩm linh thạch vừa gật đầu nhận lấy cháu gái khen ngợi.

...Lại trải qua bảy ngày....

Hoắc Kiến bên này linh khí đã đầy đặn, làn da căng phồng nhưng lại vẫn yên bình tiếp tục nhận lấy linh khí.

Bên kia, Châu gia đại trạch...

Chung Ly vì một lần suýt chút nữa không tự chủ đột phá đã tỉnh lại. Nàng được đưa đến bế quan thất tu luyện.

Quanh thân là dày đặc trung phẩm linh thạch, đều là tạ lễ từ Ninh gia đưa đến.

Nàng yên ổn ngồi nhưng giữa mày bất an lại không hề tiêu tan. Không phải là do sợ hãi trúc cơ mà là luôn có dự cảm không tốt. Dùng Châu gia quan hệ vẫn chưa thể tìm ra tung tích của đồng bạn. Hiện giờ nàng cần nhanh chóng đột phá.

Xốc lại tinh thần, đỉnh đầu bắt đầu xuất hiện lốc xoáy, hắc kiếm ở bên cạnh cũng rung động mạnh. Nàng an ủi vỗ vỗ thân kiếm, nhắm mắt lại đan điền linh khí đã bắt đầu bão hoà.

Niệm đơn giản khẩu quyết, linh khí liền tụ lại dày đặc trong đan điền. Từ lượng chuyển hoá thành chất, thời gian sẽ không ngắn. Đau đớn tất nhiên có, đan điền căng phồng giống như muốn nổ nhưng mỗi khi nó muốn nổ tung đều bị nàng chủ động đánh tan linh khí cứu vãn.

Bên ngoài...

“ Đã bảy ngày, tiểu cô nương vẫn chưa có ý định đột phá?” Châu Vĩ Ngân đến gặp phu nhân liền tò mò hỏi.

Kiều Sơ Oanh liếc hắn lại lắc đầu:

“ Có lẽ sắp.”

Lời vừa dứt, bầu trời thình lình xuất hiện một đám mây đen bao trùm toàn bộ Châu gia.

Châu Vĩ Thành không biết từ đâu xuất hiện, đi đến bên cạnh họ quan sát.

“ Trúc cơ kiếp vân sao? Thanh thế như vậy cũng quá lớn.”

Chung Ly bên trong, giống với mây đen bên ngoài, nàng đan điền cũng xuất hiện một tiểu kiếp vân. Vài tia sét hiện ra đánh tan nàng khó khăn lắm mới ép về được linh khí.

Đặt hắc kiếm lên đùi, điều chỉnh lại tâm thái liên tiếp nếm thử.

Đến khi kiếm truyền đến thân thể nàng một tia nóng rực mới khiến lôi ở bên trong yên tĩnh lại.

Nhân lúc này, linh khí quanh thân một lần nữa độ nhập, lại ra sức va chạm. Dần dần từ vô hình linh khí hình thành một tiểu giọt nước.

Toàn thân Chung Ly kêu gào, linh khí giống như phát điên lao vào nàng thân thể.

Cuối cùng chúng hội tụ lại giống như linh dịch trải vuốt nàng toàn bộ kinh mạch.

Bùm...

Cột sống trấn động, cảm giác đau đớn ùa đến như thuỷ triều. Một tia sét đánh xuống khiến Chung Ly lập tức hộc máu mồm. Từ đầu đến chân cảm giác tê dại dần lan rộng, đầu óc mất đi tỉnh táo nhìn đến một tia sét nữa lại đánh xuống.

Hắc Kiếm đón lấy lôi liền run càng mạnh, thân kiếm tróc một mảng thình lình hiện ra trận văn hình rồng.

Chung Ly trật vật bò dậy, linh khí mới chuyển hoá vẫn đang chậm rãi chữa trị nàng thương thế.

Mắt hơi mở, nhìn chằm chằm hắc kiếm. Rồng trên thân kiếm sinh động vô cùng, trong ảo giác nàng thấy có đồ vật thoát khỏi kiếm bay lên trời. Kiếp vân còn muốn tiếp tục giáng xuống thì liền bị đồ vật này đánh tan.

Mây đen biến mất, tường vân hiện ra...

Điềm lành trúc cơ đã có, cũng đưa xuống lợi tức giúp nàng nhanh chóng chữa trị thân thể. Linh khí lần này rất khác, cảm giác nó khi trải qua kinh mạch lập tức chữa trị hết nàng ẩn thương.

Chung Ly thoải mái trong luồng ánh sáng lại không hề hay biết bên ngoài người đều đang chú ý.

Châu Vĩ Ngân kinh ngạc:

“ Tường vân? Đây thực sự là quý nhân.”

“ Ngươi còn bất mãn khi xuất hiện một người tân muội muội?” Châu Vĩ Thành liếc hắn.

Châu Vĩ Ngân ngoại trừ Kiều Sơ Oanh thì vẫn luôn không muốn tiếp nhận thêm ai. Mấy ngày này Chung Ly ở tại phủ, hắn đều gọi nàng một tiếng tiểu cô nương.

Nhớ lại người đệ đệ này còn từng nói:

“ Đây là huynh nhận nghĩa muội, lại không phải ta.”

Kiều Sơ Oanh lúc này lên tiếng:

“ Vừa rồi giống như thấy có đồ vật chủ động đánh tan kiếp vân.” Âm thanh rất nhẹ, bởi vì bên cạnh đôi huynh đệ đang cãi nhau mà không nghe thấy.

Nàng nhìn hai người, cuối cùng vẫn không nhắc lại.

' Có lẽ là do ta hoa mắt đi.' Kiều Sơ Oanh nghĩ thầm.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau