Chương 155: Thông minh bị thông minh hại
Dùng tay bốc lên một nắm vụn gỗ, màu sắc tương đối quen thuộc. Nàng lúc trước đã từng sờ đến loại chất liệu này.
“ Gần trăm xác chết là giả.” Chung Ly đầu óc sáng tỏ đứng dậy.
Ngón tay vuốt dọc theo thân kiếm, lôi điện giống như một tấm lưới dài theo Lôi kiếm mang bao trùm khắp bãi phơi thây.
Nơi lôi trải qua, kỳ lạ người chết ban đầu dần co rút lại. Đến cuối cùng chỉ có gần hai mươi xác chết là chân thận, còn lại đều biến về hình dạng rối gỗ.
Trước ngực rối nhẵn nhụi, từng con số đánh dấu lúc trước đã biến mất. Người kia cuối cũng vẫn nghe vào lời nàng nói...Chỉ là...
Xung quanh người sau khi chứng kiến cảnh tượng đều bất ngờ, trong đầu không biết đang suy nghĩ điều gì.
Nam tu chết vừa rồi giống như đã bị quên lãng, xác chết của hắn hai mắt mở to yên lặng nằm một bên.
Chung Ly nhíu mày nhìn tình hình, trong đầu lại khó phân định hành động giết người của kẻ chủ mưu thật ra là gì?
Sát nhân vẫn luôn không lộ diện, đám người các nàng lại không dám tách ra tìm kiếm. Cho dù nhân số đông đảo vẫn biến mình thành trên thớt thịt cá.
“ Ta xem, ngoại trừ ba xác chết kia, còn lại đều là phủ thành chủ người.” Ích Dĩ Hùng không biết khi nào đã dạo quanh một vòng trở về cùng mọi người nói chuyện.
“ Ngươi như thế nào phát hiện, không phải xác chết đều đã bị phân thực.” Nam tu áo đen đi bên cạnh Nguyên Thuần lên tiếng.
Nguyên Thuần liếc nhìn hắn, nam tu áo đen liền gật đầu tiến lên kiểm tra.
Ích Dĩ Hùng chắp hai tay sau lưng đáp:
“ Chim chỉ ăn nội tạng. Kiểm tra đồ vật tàn dư không phải có thể biết họ đến từ thế lực nào? Ca ca không tin ta sao?”
Còn chưa đợi mọi người trả lời cùng an ủi hắn, một nữ tu váy hồng nhạt vẫn luôn nép mình phía sau đội ngũ bỗng lên tiếng.
“ Ba xác chết kia chính là đám người chúng ta gặp ngoài bìa rừng.”
Chung Ly nghe vậy hơi suy tư, trong đầu đang cố gắng xâu chuỗi lại sự việc. Thực ra mục đích cuối cùng của việc này hẳn là để che mắt tiện đà đánh lừa tư duy mọi người. Nếu không tại sao lại nguỵ trang con rối của Hà Tập biến nơi này thành cảnh tượng thảm sát kinh hoàng!
“ Đạo hữu, nói cho ta ngươi suy nghĩ.” Chung Ly chỉ về phía nữ tu vẫn luôn cùng nàng đối nghịch.
“ Ngươi nghĩ ngươi là ai? Lại dám ra lệnh cho ta!” Nàng ta sớm đã lau sạch nước mắt biến về bộ dáng không coi ai ra gì lúc trước.
“ Nguyên Linh!”
Nghe thấy có người gọi tên, nữ tu cố gắng nhẫn nhịn, miệng hơi giật cuối cũng vẫn ngoan ngoãn trả lời:
“ Suy nghĩ cái gì?”
Chung Ly cùng Nguyên Thuần gật đầu, người này từ đầu đến giờ vẫn luôn duy trì nàng, thật kỳ lạ.
“ Nhìn thấy phơi thây trăm người, không biết Nguyên Linh đạo hữu trong đầu sẽ trước tiên cảm thấy là do gì gây ra?”
“ Không phải trước đó có tin tức dị bảo xuất thế? Nếu không phải do tranh đoạt dẫn đến thì chính là do bảo vật xuất thế gây ra.”
Chung Ly: “ Các vị lúc trước đều có suy nghĩ như vậy?”
Vài người liếc nhìn nàng rồi gật đầu, Lôi kiếm mang vừa rồi đã khiến không ít kẻ kinh sợ.
“ Chuyện này cần đăng báo lại phủ thành chủ. Chết đều là nhân sĩ của hắn.” Nguyên Thuần bàn bạc cùng nam tu áo đen, sau đó đưa ra quyết định.
Đám người đều gật đầu, nhìn nhau một lúc liền có người lên tiếng:
“ Có thể rời khỏi nơi này sao?”
“ E rằng chúng ta sớm đã bị...vây lại.”
———
“ Thành chủ, đã có chuyện.” Thủ vệ khuôn mặt hoảng loạn cúi rạp trước người một nam tu.
“ Nói.” Giọng nam tử ồm ồm.
“ Người chúng ta cử ra tìm kiếm đều đã mất liên lạc.”
Quách Trí Hào nhìn thủ hạ lo lắng, liền bấm tay tính toán. Trên khuôn mặt trẻ tuổi không lộ cảm xúc lúc này lại hơi nhăn lại.
“ Đều đã chết.” Hắn lẩm bẩm.
Tính xong hắn liền đập mạnh tay xuống bàn, bàn đá lưu ly hiện ra một khe nứt nhưng vẫn kiên trì không đổ sụp.
“ Hà Sơn, đến đây.”
Nghe thấy thành chủ gọi mình, bộ dạng lo sợ lại thất thần thủ hạ vội vàng tiến đến.
Quách Trí Hào điểm vào giữa mày hắn, ánh sáng chợt loé người này đã tỉnh táo lại. Hắn hai mắt đỏ ngầu nhìn chủ nhân, muốn khóc lại không thể.
Quách thành chủ thở dài, đặt tay lên vai thủ hạ nói:
“ Đi tìm ngươi con trai, không thể để hắn phơi thây nơi hoang dã.”
Vừa dứt lời, Hà Sơn liền không kìm được nước mắt, hắn cho dù là đại trượng phu, nhưng đứng trước nỗi đau mất con nào có thể giống như không có gì!
“ Con trai, con trai.” Hà Sơn ôm đầu nức nở.
Quách Trí Hào bên cạnh yên lặng ngồi, hai mắt lúc này đang nhìn về xa xăm, xuyên qua cả toà Đông Khơi thành.
“ Ta cho ngươi mượn ta đôi mắt.”
...
Chung Ly như có dự cảm đột nhiên nhìn về một phía, nàng vừa rồi cảm giác như có ánh mắt nhìn đến nơi này.
“ Mẹ kiếp, lại có trận pháp. Các ngươi mau đến đây cùng phá trận.” Hai nam tu lần theo đường cũ muốn rời khỏi. Nhưng mới chỉ đi được vài bước đã phát hiện nơi này bị phong bế.
Đám người nghe vậy vội vàng đến kiểm tra, có người lấy ra pháp khí đánh mạnh vào trận. Chung Ly thấy vậy chưa kịp ngăn cản, trận đã hút vào pháp thuật gấp đôi trả lại.
Người mới ra tay lập tức bị hất văng ra xa, đè lên một đống xác chết bị đào rỗng hộc máu.
“ Trận này thật mạnh.” Ích Dĩ Hùng đi đến đỡ lên nam tu đang hộc máu, giúp hắn giữ lại tính mệnh.
“ Trận là từ lúc nào khởi động? Lúc trước tiến vào một dấu vết cũng không có?” Có người lên tiếng thắc mắc.
“ Là ngươi, yêu nữ! Nếu không phải vì ngươi chạy đến nơi này, chúng ta có thể bị vây lại như vậy sao?” Nguyên Linh chỉ thẳng về phía Chung Ly oán trách mắng.
“ Ta lại không kêu gọi các ngươi đi theo.” Nàng trả lời.
Trong không khí sau câu nói của nàng bắt đầu trở lên áp lực.
Chung Ly lại làm như không thấy, cùng đám người tách ra tìm kiếm manh mối.
Trận này ẩn nấp, nàng đến khi dùng ra lôi kiếm mang mới phát hiện nơi này đã bị phong bế. Với kiến thức trận pháp gà mờ của nàng muốn phá trận là rất khó. Hiện tại vẫn là hạn chế cùng đám người này sinh ra mâu thuẫn, lại càng phải chứng minh tác dụng của bản thân.
Ích Dĩ Hùng thấy nàng xem xét xung quanh cũng lập tức theo sau. Chung Ly mặc kệ hắn đi đến kiểm tra xác chết của ba nam tu duy nhất không thuộc thành chủ phủ.
Nếu chết đều là thành chủ thế lực vậy sự xuất hiện của vài người này lại đặc biệt khó hiểu. Không lẽ là đi ngang qua bị giết?
Trên bầu trời Ngung điểu vẫn đang tiếp tục bay lượn nhưng lại không thể xà xuống phân thực nốt xác chết còn lại, chính là của nam tu kêu Hà Tập kia.
Đội ngũ mười một người hiện giờ chỉ còn chín người khoẻ mạng, một kẻ đã chết còn lại một kẻ đã mất đi năng lực chiến đấu. Hiện tại chỉ có thể cẩn thận ngồi một góc trị thương.
Đang suy nghĩ thì thiếu niên bên cạnh bỗng thì thầm:
“ Tiền bối nghĩ vì sao kẻ ẩn nấp lại không tiếp tục ra tay?” Thả ra một đầu trùng rồi liền yên lặng. Trùng tất nhiên không thể giết nhiều ngươi như vậy. Nên nói vừa rồi chính là...thử đám người bọn họ?
“ Có lẽ hắn cũng không thể vào trận.” Chung Ly kiểm tra thương thế nam tu mắt mũi trợn to không để ý đáp.
“ Ta cũng cảm thấy là như vậy. Trùng được thả vào một khắc trận pháp liền tự động thiết lập. Trong đội ngũ có người chết liền càng làm nhân tâm xao động, sẽ không để ý bản thân đã bị nhốt trong một cái lồng.”
Chung Ly dừng tay, nhìn thiếu niên họ Ích bên cạnh. Hắn hơi chỉnh trang lại tóc cùng nàng mỉm cười.
“ Vậy ngươi đoán xem, tại sao ba nam tu này lại chết?”
“ Đi ngang qua, phát hiện chân tướng liền bị diệt khẩu.” Hắn qua loa đáp.
“ Chân tướng có thể dễ dàng nhìn ra như vậy sao?” Nàng nhặt lên rơi bên cạnh nam tu đồ vật.
Ích Dĩ Hùng liếc mắt nhìn trong tay nàng đồ vật đáp:
“ Đây là âm linh chuông, có thể phân biệt người chết.”
Sau đó liền hừ lạnh:
“ Hừ, đám người này nếu không mang pháp bảo này trên người có lẽ đã giữ được một mạng.”
Chung Ly lắc chuông trong tay, ánh mắt nhìn về nơi rừng rậm sâu thẳm:
“ Đổ cho bảo vật xuất thế gây ra, cũng cần có người làm chứng.”
Nói xong liền quay đầu nhìn đám người đang cố gắng phá trận, lẩm bẩm:
“ Lần này là ta đã liên luỵ người khác.” Cho dù nàng không cố ý nhưng nhân quả đã kết, ắt phải giải nút.
“ Thông minh liền bị thông minh hại.” Ích Dĩ Hùng phất phất tay đi trước.
Chung Ly nhìn bóng lưng thiếu niên, trong đầu lại nhớ lại lời nói đầu tiên của hắn: “Bảo vật xuất thế liền hại nhiều người như vậy? Không lẽ xuất hiện là ma vật?”
Nàng thở dài, thông minh chưa tới nhưng lo chuyện bao đồng nàng lại có thừa. Người chết cũng không phải nàng đồng bạn, vạch trần sự việc lại tự khiến bản thân rơi vào khốn cảnh.
Đám người Nguyên Thuần đang tra xét trận pháp, lại không có người thứ hai dám tiếp tục ra tay. Minh chứng đầu tiên còn đang ngồi một bên trị thương đâu.
Ích Dĩ Hùng đi tới nữ tu váy hồng nhạt hai mắt liền đỏ hoe.
“ Đệ đệ có cách sao?” Nàng trước nay nhát gan từ đầu chỉ có thể nấp sau lưng đội ngũ. Lúc này lên tiếng lại vẫn là một bộ dạng rụt rè mềm yếu.
Nguyên Linh hơi khó chịu nhìn nàng ta, lời nói độc ác lại bị ánh mắt của Ích Dĩ Hùng dập tắt.
“ Các tỷ tỷ yên tâm, ta sẽ có gắng, cho dù là hiến ra mạng sống này.”
Chung Ly vừa lúc đi đến: “...”
“ Đệ đệ đừng nói như vậy, ca ca tỷ tỷ mới nhất định bảo hộ ngươi an toàn. Nhưng có người tại đây lại chưa chắc.” Nói xong liền liếc nhìn Chung Ly.
Nàng vén lên tóc mai hơn loạn, mỉm cười nhìn thẳng họ:
“ Các vị yên tâm, ta sẽ giúp các vị rời khỏi đây, cho dù là để lại tánh mạng.”
Mọi người: “???”
Nguyên Linh nhìn nữ tu tuổi trẻ, đứng trước ánh nắng mặt trời giống như đang phát sáng lên, lời nói chễ giễu muốn phát ra đều lập tức nghẹn lại.
“ Nói dối còn có thể chính khí lẫm liệt như vậy, nàng ta sao có thể?” Nàng lẩm bẩm.
Chung Ly không nghe thấy vài người xì xào, tiến lên đụng chạm trận pháp.
Tay nàng giống như đang đè trên mặt nước nhưng làm như thế nào cũng không thể xuyên qua. Hơi dùng sức, phản lực truyền đến đã khiến cánh tay tê rần.
...
Đêm tối, một chút manh mối phá trận cũng chưa có. Đội ngũ đốt lên đống lửa, liền vây quanh ánh sáng yên lặng đả toạ.
Chung Ly ngồi trong bóng tối nhìn về phía không trung. Đám ngung điểu sớm đã biến mất, kiên trì của con người là có giới hạn, yêu thú cũng như vậy, bay mãi cũng nên biết mệt.
“ Ngung điểu là hiếm có yêu thú. Có thể xuất hiện tại nơi này ắt thực sự có bảo vật lộ diện.” Ích Dĩ Hùng đi đến bên nàng ngồi xuống.
“ Vì sao liên tục theo ta?” Nàng chống cằm nhìn sang hắn.
“ Tiền bối rất mạnh.” Hắn trả lời.
Chung Ly gật đầu: “ Lý do rất tốt.”
Ích Dĩ Hùng bật cười, âm thanh trong không gian yên lặng truyền đi rất xa.
Vài nữ tu đang đoả toạ gần đấy đều lập tức nhìn chăm chú về phía nàng.
Chung Ly đặt hắc kiếm lên đùi, thấy vậy có vài người quay đi tiếp tục đả toạ.
Nguyên Linh mím môi nhìn nàng, ánh lửa soi rõ hai mắt tràn đầy cảnh cáo của nàng ta.
“ Hoạ thuỷ.” Nàng ta lẩm bẩm.
Ích Dĩ Hùng mặc kệ đám nữ tu vì hắn tranh đấu, lôi ra lồng giam giữ một con ngung điểu.
Điểu trong lồng ủ rũ cụp mắt, đầu hơi chút gật gù giống như đang ngủ.
“ Có lẽ nó có thể giúp ta tìm ra kỳ vật.” Hắn tự tin nói.
“ Gần trăm xác chết là giả.” Chung Ly đầu óc sáng tỏ đứng dậy.
Ngón tay vuốt dọc theo thân kiếm, lôi điện giống như một tấm lưới dài theo Lôi kiếm mang bao trùm khắp bãi phơi thây.
Nơi lôi trải qua, kỳ lạ người chết ban đầu dần co rút lại. Đến cuối cùng chỉ có gần hai mươi xác chết là chân thận, còn lại đều biến về hình dạng rối gỗ.
Trước ngực rối nhẵn nhụi, từng con số đánh dấu lúc trước đã biến mất. Người kia cuối cũng vẫn nghe vào lời nàng nói...Chỉ là...
Xung quanh người sau khi chứng kiến cảnh tượng đều bất ngờ, trong đầu không biết đang suy nghĩ điều gì.
Nam tu chết vừa rồi giống như đã bị quên lãng, xác chết của hắn hai mắt mở to yên lặng nằm một bên.
Chung Ly nhíu mày nhìn tình hình, trong đầu lại khó phân định hành động giết người của kẻ chủ mưu thật ra là gì?
Sát nhân vẫn luôn không lộ diện, đám người các nàng lại không dám tách ra tìm kiếm. Cho dù nhân số đông đảo vẫn biến mình thành trên thớt thịt cá.
“ Ta xem, ngoại trừ ba xác chết kia, còn lại đều là phủ thành chủ người.” Ích Dĩ Hùng không biết khi nào đã dạo quanh một vòng trở về cùng mọi người nói chuyện.
“ Ngươi như thế nào phát hiện, không phải xác chết đều đã bị phân thực.” Nam tu áo đen đi bên cạnh Nguyên Thuần lên tiếng.
Nguyên Thuần liếc nhìn hắn, nam tu áo đen liền gật đầu tiến lên kiểm tra.
Ích Dĩ Hùng chắp hai tay sau lưng đáp:
“ Chim chỉ ăn nội tạng. Kiểm tra đồ vật tàn dư không phải có thể biết họ đến từ thế lực nào? Ca ca không tin ta sao?”
Còn chưa đợi mọi người trả lời cùng an ủi hắn, một nữ tu váy hồng nhạt vẫn luôn nép mình phía sau đội ngũ bỗng lên tiếng.
“ Ba xác chết kia chính là đám người chúng ta gặp ngoài bìa rừng.”
Chung Ly nghe vậy hơi suy tư, trong đầu đang cố gắng xâu chuỗi lại sự việc. Thực ra mục đích cuối cùng của việc này hẳn là để che mắt tiện đà đánh lừa tư duy mọi người. Nếu không tại sao lại nguỵ trang con rối của Hà Tập biến nơi này thành cảnh tượng thảm sát kinh hoàng!
“ Đạo hữu, nói cho ta ngươi suy nghĩ.” Chung Ly chỉ về phía nữ tu vẫn luôn cùng nàng đối nghịch.
“ Ngươi nghĩ ngươi là ai? Lại dám ra lệnh cho ta!” Nàng ta sớm đã lau sạch nước mắt biến về bộ dáng không coi ai ra gì lúc trước.
“ Nguyên Linh!”
Nghe thấy có người gọi tên, nữ tu cố gắng nhẫn nhịn, miệng hơi giật cuối cũng vẫn ngoan ngoãn trả lời:
“ Suy nghĩ cái gì?”
Chung Ly cùng Nguyên Thuần gật đầu, người này từ đầu đến giờ vẫn luôn duy trì nàng, thật kỳ lạ.
“ Nhìn thấy phơi thây trăm người, không biết Nguyên Linh đạo hữu trong đầu sẽ trước tiên cảm thấy là do gì gây ra?”
“ Không phải trước đó có tin tức dị bảo xuất thế? Nếu không phải do tranh đoạt dẫn đến thì chính là do bảo vật xuất thế gây ra.”
Chung Ly: “ Các vị lúc trước đều có suy nghĩ như vậy?”
Vài người liếc nhìn nàng rồi gật đầu, Lôi kiếm mang vừa rồi đã khiến không ít kẻ kinh sợ.
“ Chuyện này cần đăng báo lại phủ thành chủ. Chết đều là nhân sĩ của hắn.” Nguyên Thuần bàn bạc cùng nam tu áo đen, sau đó đưa ra quyết định.
Đám người đều gật đầu, nhìn nhau một lúc liền có người lên tiếng:
“ Có thể rời khỏi nơi này sao?”
“ E rằng chúng ta sớm đã bị...vây lại.”
———
“ Thành chủ, đã có chuyện.” Thủ vệ khuôn mặt hoảng loạn cúi rạp trước người một nam tu.
“ Nói.” Giọng nam tử ồm ồm.
“ Người chúng ta cử ra tìm kiếm đều đã mất liên lạc.”
Quách Trí Hào nhìn thủ hạ lo lắng, liền bấm tay tính toán. Trên khuôn mặt trẻ tuổi không lộ cảm xúc lúc này lại hơi nhăn lại.
“ Đều đã chết.” Hắn lẩm bẩm.
Tính xong hắn liền đập mạnh tay xuống bàn, bàn đá lưu ly hiện ra một khe nứt nhưng vẫn kiên trì không đổ sụp.
“ Hà Sơn, đến đây.”
Nghe thấy thành chủ gọi mình, bộ dạng lo sợ lại thất thần thủ hạ vội vàng tiến đến.
Quách Trí Hào điểm vào giữa mày hắn, ánh sáng chợt loé người này đã tỉnh táo lại. Hắn hai mắt đỏ ngầu nhìn chủ nhân, muốn khóc lại không thể.
Quách thành chủ thở dài, đặt tay lên vai thủ hạ nói:
“ Đi tìm ngươi con trai, không thể để hắn phơi thây nơi hoang dã.”
Vừa dứt lời, Hà Sơn liền không kìm được nước mắt, hắn cho dù là đại trượng phu, nhưng đứng trước nỗi đau mất con nào có thể giống như không có gì!
“ Con trai, con trai.” Hà Sơn ôm đầu nức nở.
Quách Trí Hào bên cạnh yên lặng ngồi, hai mắt lúc này đang nhìn về xa xăm, xuyên qua cả toà Đông Khơi thành.
“ Ta cho ngươi mượn ta đôi mắt.”
...
Chung Ly như có dự cảm đột nhiên nhìn về một phía, nàng vừa rồi cảm giác như có ánh mắt nhìn đến nơi này.
“ Mẹ kiếp, lại có trận pháp. Các ngươi mau đến đây cùng phá trận.” Hai nam tu lần theo đường cũ muốn rời khỏi. Nhưng mới chỉ đi được vài bước đã phát hiện nơi này bị phong bế.
Đám người nghe vậy vội vàng đến kiểm tra, có người lấy ra pháp khí đánh mạnh vào trận. Chung Ly thấy vậy chưa kịp ngăn cản, trận đã hút vào pháp thuật gấp đôi trả lại.
Người mới ra tay lập tức bị hất văng ra xa, đè lên một đống xác chết bị đào rỗng hộc máu.
“ Trận này thật mạnh.” Ích Dĩ Hùng đi đến đỡ lên nam tu đang hộc máu, giúp hắn giữ lại tính mệnh.
“ Trận là từ lúc nào khởi động? Lúc trước tiến vào một dấu vết cũng không có?” Có người lên tiếng thắc mắc.
“ Là ngươi, yêu nữ! Nếu không phải vì ngươi chạy đến nơi này, chúng ta có thể bị vây lại như vậy sao?” Nguyên Linh chỉ thẳng về phía Chung Ly oán trách mắng.
“ Ta lại không kêu gọi các ngươi đi theo.” Nàng trả lời.
Trong không khí sau câu nói của nàng bắt đầu trở lên áp lực.
Chung Ly lại làm như không thấy, cùng đám người tách ra tìm kiếm manh mối.
Trận này ẩn nấp, nàng đến khi dùng ra lôi kiếm mang mới phát hiện nơi này đã bị phong bế. Với kiến thức trận pháp gà mờ của nàng muốn phá trận là rất khó. Hiện tại vẫn là hạn chế cùng đám người này sinh ra mâu thuẫn, lại càng phải chứng minh tác dụng của bản thân.
Ích Dĩ Hùng thấy nàng xem xét xung quanh cũng lập tức theo sau. Chung Ly mặc kệ hắn đi đến kiểm tra xác chết của ba nam tu duy nhất không thuộc thành chủ phủ.
Nếu chết đều là thành chủ thế lực vậy sự xuất hiện của vài người này lại đặc biệt khó hiểu. Không lẽ là đi ngang qua bị giết?
Trên bầu trời Ngung điểu vẫn đang tiếp tục bay lượn nhưng lại không thể xà xuống phân thực nốt xác chết còn lại, chính là của nam tu kêu Hà Tập kia.
Đội ngũ mười một người hiện giờ chỉ còn chín người khoẻ mạng, một kẻ đã chết còn lại một kẻ đã mất đi năng lực chiến đấu. Hiện tại chỉ có thể cẩn thận ngồi một góc trị thương.
Đang suy nghĩ thì thiếu niên bên cạnh bỗng thì thầm:
“ Tiền bối nghĩ vì sao kẻ ẩn nấp lại không tiếp tục ra tay?” Thả ra một đầu trùng rồi liền yên lặng. Trùng tất nhiên không thể giết nhiều ngươi như vậy. Nên nói vừa rồi chính là...thử đám người bọn họ?
“ Có lẽ hắn cũng không thể vào trận.” Chung Ly kiểm tra thương thế nam tu mắt mũi trợn to không để ý đáp.
“ Ta cũng cảm thấy là như vậy. Trùng được thả vào một khắc trận pháp liền tự động thiết lập. Trong đội ngũ có người chết liền càng làm nhân tâm xao động, sẽ không để ý bản thân đã bị nhốt trong một cái lồng.”
Chung Ly dừng tay, nhìn thiếu niên họ Ích bên cạnh. Hắn hơi chỉnh trang lại tóc cùng nàng mỉm cười.
“ Vậy ngươi đoán xem, tại sao ba nam tu này lại chết?”
“ Đi ngang qua, phát hiện chân tướng liền bị diệt khẩu.” Hắn qua loa đáp.
“ Chân tướng có thể dễ dàng nhìn ra như vậy sao?” Nàng nhặt lên rơi bên cạnh nam tu đồ vật.
Ích Dĩ Hùng liếc mắt nhìn trong tay nàng đồ vật đáp:
“ Đây là âm linh chuông, có thể phân biệt người chết.”
Sau đó liền hừ lạnh:
“ Hừ, đám người này nếu không mang pháp bảo này trên người có lẽ đã giữ được một mạng.”
Chung Ly lắc chuông trong tay, ánh mắt nhìn về nơi rừng rậm sâu thẳm:
“ Đổ cho bảo vật xuất thế gây ra, cũng cần có người làm chứng.”
Nói xong liền quay đầu nhìn đám người đang cố gắng phá trận, lẩm bẩm:
“ Lần này là ta đã liên luỵ người khác.” Cho dù nàng không cố ý nhưng nhân quả đã kết, ắt phải giải nút.
“ Thông minh liền bị thông minh hại.” Ích Dĩ Hùng phất phất tay đi trước.
Chung Ly nhìn bóng lưng thiếu niên, trong đầu lại nhớ lại lời nói đầu tiên của hắn: “Bảo vật xuất thế liền hại nhiều người như vậy? Không lẽ xuất hiện là ma vật?”
Nàng thở dài, thông minh chưa tới nhưng lo chuyện bao đồng nàng lại có thừa. Người chết cũng không phải nàng đồng bạn, vạch trần sự việc lại tự khiến bản thân rơi vào khốn cảnh.
Đám người Nguyên Thuần đang tra xét trận pháp, lại không có người thứ hai dám tiếp tục ra tay. Minh chứng đầu tiên còn đang ngồi một bên trị thương đâu.
Ích Dĩ Hùng đi tới nữ tu váy hồng nhạt hai mắt liền đỏ hoe.
“ Đệ đệ có cách sao?” Nàng trước nay nhát gan từ đầu chỉ có thể nấp sau lưng đội ngũ. Lúc này lên tiếng lại vẫn là một bộ dạng rụt rè mềm yếu.
Nguyên Linh hơi khó chịu nhìn nàng ta, lời nói độc ác lại bị ánh mắt của Ích Dĩ Hùng dập tắt.
“ Các tỷ tỷ yên tâm, ta sẽ có gắng, cho dù là hiến ra mạng sống này.”
Chung Ly vừa lúc đi đến: “...”
“ Đệ đệ đừng nói như vậy, ca ca tỷ tỷ mới nhất định bảo hộ ngươi an toàn. Nhưng có người tại đây lại chưa chắc.” Nói xong liền liếc nhìn Chung Ly.
Nàng vén lên tóc mai hơn loạn, mỉm cười nhìn thẳng họ:
“ Các vị yên tâm, ta sẽ giúp các vị rời khỏi đây, cho dù là để lại tánh mạng.”
Mọi người: “???”
Nguyên Linh nhìn nữ tu tuổi trẻ, đứng trước ánh nắng mặt trời giống như đang phát sáng lên, lời nói chễ giễu muốn phát ra đều lập tức nghẹn lại.
“ Nói dối còn có thể chính khí lẫm liệt như vậy, nàng ta sao có thể?” Nàng lẩm bẩm.
Chung Ly không nghe thấy vài người xì xào, tiến lên đụng chạm trận pháp.
Tay nàng giống như đang đè trên mặt nước nhưng làm như thế nào cũng không thể xuyên qua. Hơi dùng sức, phản lực truyền đến đã khiến cánh tay tê rần.
...
Đêm tối, một chút manh mối phá trận cũng chưa có. Đội ngũ đốt lên đống lửa, liền vây quanh ánh sáng yên lặng đả toạ.
Chung Ly ngồi trong bóng tối nhìn về phía không trung. Đám ngung điểu sớm đã biến mất, kiên trì của con người là có giới hạn, yêu thú cũng như vậy, bay mãi cũng nên biết mệt.
“ Ngung điểu là hiếm có yêu thú. Có thể xuất hiện tại nơi này ắt thực sự có bảo vật lộ diện.” Ích Dĩ Hùng đi đến bên nàng ngồi xuống.
“ Vì sao liên tục theo ta?” Nàng chống cằm nhìn sang hắn.
“ Tiền bối rất mạnh.” Hắn trả lời.
Chung Ly gật đầu: “ Lý do rất tốt.”
Ích Dĩ Hùng bật cười, âm thanh trong không gian yên lặng truyền đi rất xa.
Vài nữ tu đang đoả toạ gần đấy đều lập tức nhìn chăm chú về phía nàng.
Chung Ly đặt hắc kiếm lên đùi, thấy vậy có vài người quay đi tiếp tục đả toạ.
Nguyên Linh mím môi nhìn nàng, ánh lửa soi rõ hai mắt tràn đầy cảnh cáo của nàng ta.
“ Hoạ thuỷ.” Nàng ta lẩm bẩm.
Ích Dĩ Hùng mặc kệ đám nữ tu vì hắn tranh đấu, lôi ra lồng giam giữ một con ngung điểu.
Điểu trong lồng ủ rũ cụp mắt, đầu hơi chút gật gù giống như đang ngủ.
“ Có lẽ nó có thể giúp ta tìm ra kỳ vật.” Hắn tự tin nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất