Chương 39: Tiểu Lang ca ca! (HOÀN)
Bất thình lình gặp lại làm Phó Quan không kịp ứng phó.
Tối hôm qua là sinh nhật Văn Lãng Tây, cho nên anh vô cùng thương nhớ người kia, nằm trên giường trằn trọc trở mình không ngủ được, cọ qua cọ lại cuối cùng cơ thể anh lại có phản ứng.
Dù trong phòng chỉ có mình Phó Quan anh cũng thấy có chút lúng túng, vốn muốn mặc kệ nhưng không hiểu sao thân thể cứ như muốn bốc cháy, càng đốt càng lớn, cuối cùng đành phải như ăn trộm lén lút bên trong ổ chăn cởi bỏ quần pyjama.
Phó Quan đêm qua vốn định đánh nhanh rút gọn, nhưng khi tay vừa chạm đến cặp mông chính mình trong đầu lại thôi thúc đổi ý, chần chừ một lát, đầu ngón tay chuyển hướng dời đến phía sau....
Sau khi xong xuôi đã rất mệt, cho nên chỉ dùng khăn ướt xóa sạch tang chứng vật chứng liền nhắm mắt đi ngủ, đến khi mở mắt đã là hiện tại....
"Anh..." Phó Quan không biết phải giải thích thế nào, đôi môi giật giật, vẫn không rặn ra được lí do chính đáng nào.
Vừa trở về nên Văn Lãng Tây cũng biết điều không tiếp tục cắn chặt không nhả đề tài này, bàn tay vuốt ve bờ mông trần cong mẩy của Phó Quan, thấp giọng bên tai:"Nhớ em không?"
Phó Quan bị người kia một phen nhào nặn bên tai không khỏi nóng lên, cố nén ngượng ngùng ừ một tiếng.
Nhưng không nghĩ tới, sau khi nhận được sự khẳng định của đối phương, Văn Lãng Tây đột nhiên thấp giọng nở nụ cười, hôn lên vành tai đỏ ửng như muốn xuất huyết của Phó Quan"Em nói là....Ở đây có muốn hay không?".
(Đoạn này VLT chơi chữ, VLT dùng từ 想: xiǎng. Từ này vừa có nghĩa là nhớ, cũng có nghĩa là muốn)
Dứt lời, ngón tay nhẹ nhàng ấn lên khe mông Phó Quan.
Phó Quan trong suốt 24 năm cuộc đời chưa bao giờ trải qua tình cảnh nào lúng túng, giận dữ và xấu hổ như vậy.
Người này không nói một tiếng liền bỏ đi, vừa trở về đã đùa giỡn lưu manh như vậy, trong lòng không khỏi oán trách, lạnh nhạt nói:"Không muốn, xuống khỏi người anh!"
Văn Lãng Tây thấy vậy cũng không lên tiếng nữa, chỉ là khóe môi vẫn cong cong, ngoan ngoãn nghe lời:"Được, không muốn thì không muốn, đừng tức giận, nhanh rời giường, em đi nấu cơm cho anh"
Mãi đến khi Văn Lãng Tây đi rồi, trong phòng ngủ khôi phục lại yên tĩnh như trước, Phó Quan lúc này mới đưa tay lên che kín mắt, mím chặt môi, cơ thể khẽ run rẩy, lặng lẽ khóc.
Không ai có thể cảm nhận được tâm tình phức tạp của Phó Quan, vừa có niềm vui được gặp lại, lại khó hiểu mà cảm thấy uất ức, có ngượng ngùng, cũng có oán hận, những cảm xúc này lộn xộn đan xen, hình thành nên giọt nước mắt ở đuôi mắt Phó Quan.
Tuy là khóc, nhưng đáy lòng Phó Quan lại không nhịn được trở nên mềm mại, những đè nén nặng nề tích tụ trong 2 năm qua tựa như tan thành mây khói khi Văn Lãng Tây trở về, giành lấy cuộc sống mới.
Phó Quan thả cánh tay đang che kín mắt xuống, lộ ra một mạt ửng hồng, mặc quần vào, kéo rèm cửa sổ ra, tia sáng long lanh trong khoảnh khắc như thác nước tràn vào, những lọ hoa trên giá gỗ ngoài ban công được ánh nắng ban mai nhuộm đẫm mà trở nên chói lọi, từng trận gió lạnh đầu tháng 9 nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt anh, thổi tung mái tóc đen mềm, giây phút này, cả người Phó Quan đắm chìm trong ánh nắng buổi sớm mai, bên môi mang theo ý cười, đôi mắt trong trẻo hơi nheo lại, đẹp đến nao lòng.
Văn Lãng Tây về nhà rồi!
Vẫn là hắn như ban đầu, yêu anh như vậy.
Nhưng cũng không phải hoàn toàn là con người lúc đầu, hắn bây giờ có thể tự tin, kiên định mà nói ra ý muốn chân thật trong lòng, không tự ti, cũng không hoảng loạn.
Phó Quan tin từ nay về sau, nửa đời còn lại của hắn sẽ mãi an ổn.
....
Thời gian thoăn thoắt thoi đưa, trong chớp mắt, trình độ của Phó Quan trong lĩnh vực tâm thần học đã càng ngày càng cao, luận văn chuyên ngành lấy được vô số giải thưởng, trong lĩnh vực chướng ngại nhân cách ranh giới đề ra toàn bộ phương pháp chữa bệnh của bản thân, đặc biệt mấy năm gần đây, phương pháp chữa bệnh của anh được rất nhiều người trong giới y học trong và ngoài nước ủng hộ.
Trong khi Phó Quan đang từng bước từng bước đi lên, Văn Lãng Tây cũng phát triển ngày càng mạnh mẽ, chưa tốt nghiệp đại học đã đăng ký công ty riêng, lần đầu tiên bước chân vào thương trường không tránh khỏi sẽ gặp nhiều gian nan khúc khuỷu, nhưng những điều đó hoàn toàn không thể ngăn trở bước tiến của hắn, không chỉ vì hắn có một bộ óc nhạy bén, sắc sảo, quan trọng hơn là hắn còn có một người cùng đồng hành, người này trao cho hắn sức mạnh và niềm tin to lớn nhất.
Chính niềm tin đó đã thúc đẩy Văn Lãng Tây nhanh chóng đứng dậy sau mỗi lần vấp ngã, tự tin tiến bước về phía trước.
Không có gì phải lo sợ, không có gì không làm được.
Chiều hôm đó, Phó Hoa Thăng gọi điện thoại nói Phó Quan quay về nhà một chuyến.
Ở đầu dây bên này, Phó Quan đang bị Văn Lãng Tây đặt dưới thân nặng nề va chạm, may là trong lúc nghe điện thoại người kia có giảm bớt cường độ mới không bị Phó Hoa Thăng nghe thấy.
Vừa bỏ điện thoại xuống, hạ thân Văn Lãng Tây lại tiếp tục dùng sức, so với lực đạo vừa nãy còn mãnh liệt hơn, Phó Quan lúc này có thể làm cũng chỉ là cắn chặt hàm răng, toàn lực phối hợp, thừa nhận công kích như vũ bão của đối phương.
Văn Lãng Tây sở dĩ bạch nhật tuyên dâm là bởi vì hai người đã năm ngày không gặp mặt do hắn đi công tác, Phó Quan lại bận bịu tham gia hội thảo nghiên cứu học thuật, hai người họ thậm chí còn không thể gọi điện thoại nhiều cho nhau trong năm ngày này, cho nên vừa gặp được nhau đã vội vàng lăn giường.
Đợi hai người kết thúc một phen dây dưa khó rời khó bỏ đến được nhà Phó Hoa Thăng đã là 6 giờ tối.
Hai người vừa đến huyền quan đã nghe thấy bên trong truyền ra một đạo âm thanh hùng hồn, trung khí mười phần của lão nhân gia.
Đến khi vào tới phòng khách, nhìn thấy ngay chính giữa ghế sô pha một người đàn ông khoảng chừng 60 tuổi tinh thần tỏa sáng đang ngồi.
Hai người trên mặt đều thoáng sửng sốt, bọn họ chưa từng gặp qua người đàn ông này, nhưng lại cùng cảm thấy như đã từng quen biết.
Lúc này, Phó Hoa Thăng quay đầu, nhìn về phía hai người, cười nói:"Quan a, có biết ông chú này không?"
Phó Quan vẫn có chút mê man, lắc đầu với Phó Hoa Thăng.
Không đợi Phó Hoa Thăng giới thiệu, người đàn ông thoáng nở nụ cười, đôi mắt lấp lánh hữu thần nhìn Phó Quan:"Tiểu Lang Lang, không quen Hách viện trưởng sao?".
Nghe vậy Phó Quan nhất thời giật mình.
Ngay cả Văn Lãng Tây đứng bên cạnh cũng thoáng sửng sốt.
Phó Quan nghiêm túc nhìn người đàn ông, lúc này mới bỗng chốc nhớ lại, ông cực kì giống viện trưởng viện mồ côi mà khi bé anh ngây ngốc đợi 2 tháng, chú Hách.
Hách Nghĩa lần này tới thăm Phó Hoa Thăng, chủ yếu là vì muốn cảm tạ vị bác sĩ này mỗi năm đều quyên góp tiền bạc cùng nhu yếu phẩm cho viện mồ côi, cải thiện chất lượng sinh hoạt cho bọn trẻ.
Không đợi Phó Quan hồi phục tinh thần, ông lão đôi mắt thần thái sáng láng nhìn sang Văn Lãng Tây một thân âu phục giày da bên cạnh, sau vài phút suy tư ngắn ngủi, híp mắt, giọng nói mang theo chút thăm dò:"Cậu là...Nhóc hẹp hòi?".
Văn Lãng Tây cúi xuống, hai tay buông bên người nắm chặt, gương mặt thận trọng, thành thục có chút động lòng, ngẩn người nhìn ông lão, khàn giọng:"Phải...."
Thật ra từ lúc ông lão mở miệng nói chuyện Văn Lãng Tây đã nhận ra, người nọ là viện trưởng viện mồ côi mà hắn đã ở 6 năm.
Sau khi phản ứng lại, Văn Lãng Tây đột nhiên nhìn Phó Quan, đôi môi giật giật, trong mắt tràn ngập cảm xúc ngỡ ngàng, không thể tin được, khàn giọng hỏi:"Anh là....."
Cũng giống như Văn Lãng Tây, Phó Quan vẻ mặt khiếp sợ, bất động tại chỗ, tầm mắt chạm phải Văn Lãng Tây, nửa ngày sau mới đứt quãng lên tiếng:"Cho nên....đêm anh vừa đến cả người lạnh cóng, là em, mang nước nóng cho anh...." . ngôn tình tổng tài
Hai người bốn mắt nhìn nhau, gương mặt mơ hồ trong quá khứ dần trùng lặp chồng lên khuôn mặt người đối diện, gợi lên quãng thời gian từ lâu đã bị phủ bụi trong ký ức.
...
Ngược dòng thời gian về đầu mùa đông năm đó
Văn Lãng Tây 7 tuổi ngồi ngẩn người một mình trong sân viện mồ côi, viện trưởng Hách Nghĩa nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của Phó Quan vừa mới đến, dẫn tới trước mặt Văn Lãng Tây, cười khanh khách nói:"Nhóc hẹp hòi, nhìn nè, đây là bạn nhỏ mới đến nè, đẹp không?".
Văn Lãng Tây 7 tuổi khuôn mặt nhỏ nhắn lạnh lùng, gật gật đầu.
Thấy Văn Lãng Tây gật đầu, Hách Nghĩa cười cười, nói tiếp:"Anh lớn hơn con 2 tuổi, tên là Lang Quan, về sau con gọi anh là tiểu Lang ca ca đi".
"Tiểu Lang ca ca?"
_________Toàn văn hoàn____________
Tối hôm qua là sinh nhật Văn Lãng Tây, cho nên anh vô cùng thương nhớ người kia, nằm trên giường trằn trọc trở mình không ngủ được, cọ qua cọ lại cuối cùng cơ thể anh lại có phản ứng.
Dù trong phòng chỉ có mình Phó Quan anh cũng thấy có chút lúng túng, vốn muốn mặc kệ nhưng không hiểu sao thân thể cứ như muốn bốc cháy, càng đốt càng lớn, cuối cùng đành phải như ăn trộm lén lút bên trong ổ chăn cởi bỏ quần pyjama.
Phó Quan đêm qua vốn định đánh nhanh rút gọn, nhưng khi tay vừa chạm đến cặp mông chính mình trong đầu lại thôi thúc đổi ý, chần chừ một lát, đầu ngón tay chuyển hướng dời đến phía sau....
Sau khi xong xuôi đã rất mệt, cho nên chỉ dùng khăn ướt xóa sạch tang chứng vật chứng liền nhắm mắt đi ngủ, đến khi mở mắt đã là hiện tại....
"Anh..." Phó Quan không biết phải giải thích thế nào, đôi môi giật giật, vẫn không rặn ra được lí do chính đáng nào.
Vừa trở về nên Văn Lãng Tây cũng biết điều không tiếp tục cắn chặt không nhả đề tài này, bàn tay vuốt ve bờ mông trần cong mẩy của Phó Quan, thấp giọng bên tai:"Nhớ em không?"
Phó Quan bị người kia một phen nhào nặn bên tai không khỏi nóng lên, cố nén ngượng ngùng ừ một tiếng.
Nhưng không nghĩ tới, sau khi nhận được sự khẳng định của đối phương, Văn Lãng Tây đột nhiên thấp giọng nở nụ cười, hôn lên vành tai đỏ ửng như muốn xuất huyết của Phó Quan"Em nói là....Ở đây có muốn hay không?".
(Đoạn này VLT chơi chữ, VLT dùng từ 想: xiǎng. Từ này vừa có nghĩa là nhớ, cũng có nghĩa là muốn)
Dứt lời, ngón tay nhẹ nhàng ấn lên khe mông Phó Quan.
Phó Quan trong suốt 24 năm cuộc đời chưa bao giờ trải qua tình cảnh nào lúng túng, giận dữ và xấu hổ như vậy.
Người này không nói một tiếng liền bỏ đi, vừa trở về đã đùa giỡn lưu manh như vậy, trong lòng không khỏi oán trách, lạnh nhạt nói:"Không muốn, xuống khỏi người anh!"
Văn Lãng Tây thấy vậy cũng không lên tiếng nữa, chỉ là khóe môi vẫn cong cong, ngoan ngoãn nghe lời:"Được, không muốn thì không muốn, đừng tức giận, nhanh rời giường, em đi nấu cơm cho anh"
Mãi đến khi Văn Lãng Tây đi rồi, trong phòng ngủ khôi phục lại yên tĩnh như trước, Phó Quan lúc này mới đưa tay lên che kín mắt, mím chặt môi, cơ thể khẽ run rẩy, lặng lẽ khóc.
Không ai có thể cảm nhận được tâm tình phức tạp của Phó Quan, vừa có niềm vui được gặp lại, lại khó hiểu mà cảm thấy uất ức, có ngượng ngùng, cũng có oán hận, những cảm xúc này lộn xộn đan xen, hình thành nên giọt nước mắt ở đuôi mắt Phó Quan.
Tuy là khóc, nhưng đáy lòng Phó Quan lại không nhịn được trở nên mềm mại, những đè nén nặng nề tích tụ trong 2 năm qua tựa như tan thành mây khói khi Văn Lãng Tây trở về, giành lấy cuộc sống mới.
Phó Quan thả cánh tay đang che kín mắt xuống, lộ ra một mạt ửng hồng, mặc quần vào, kéo rèm cửa sổ ra, tia sáng long lanh trong khoảnh khắc như thác nước tràn vào, những lọ hoa trên giá gỗ ngoài ban công được ánh nắng ban mai nhuộm đẫm mà trở nên chói lọi, từng trận gió lạnh đầu tháng 9 nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt anh, thổi tung mái tóc đen mềm, giây phút này, cả người Phó Quan đắm chìm trong ánh nắng buổi sớm mai, bên môi mang theo ý cười, đôi mắt trong trẻo hơi nheo lại, đẹp đến nao lòng.
Văn Lãng Tây về nhà rồi!
Vẫn là hắn như ban đầu, yêu anh như vậy.
Nhưng cũng không phải hoàn toàn là con người lúc đầu, hắn bây giờ có thể tự tin, kiên định mà nói ra ý muốn chân thật trong lòng, không tự ti, cũng không hoảng loạn.
Phó Quan tin từ nay về sau, nửa đời còn lại của hắn sẽ mãi an ổn.
....
Thời gian thoăn thoắt thoi đưa, trong chớp mắt, trình độ của Phó Quan trong lĩnh vực tâm thần học đã càng ngày càng cao, luận văn chuyên ngành lấy được vô số giải thưởng, trong lĩnh vực chướng ngại nhân cách ranh giới đề ra toàn bộ phương pháp chữa bệnh của bản thân, đặc biệt mấy năm gần đây, phương pháp chữa bệnh của anh được rất nhiều người trong giới y học trong và ngoài nước ủng hộ.
Trong khi Phó Quan đang từng bước từng bước đi lên, Văn Lãng Tây cũng phát triển ngày càng mạnh mẽ, chưa tốt nghiệp đại học đã đăng ký công ty riêng, lần đầu tiên bước chân vào thương trường không tránh khỏi sẽ gặp nhiều gian nan khúc khuỷu, nhưng những điều đó hoàn toàn không thể ngăn trở bước tiến của hắn, không chỉ vì hắn có một bộ óc nhạy bén, sắc sảo, quan trọng hơn là hắn còn có một người cùng đồng hành, người này trao cho hắn sức mạnh và niềm tin to lớn nhất.
Chính niềm tin đó đã thúc đẩy Văn Lãng Tây nhanh chóng đứng dậy sau mỗi lần vấp ngã, tự tin tiến bước về phía trước.
Không có gì phải lo sợ, không có gì không làm được.
Chiều hôm đó, Phó Hoa Thăng gọi điện thoại nói Phó Quan quay về nhà một chuyến.
Ở đầu dây bên này, Phó Quan đang bị Văn Lãng Tây đặt dưới thân nặng nề va chạm, may là trong lúc nghe điện thoại người kia có giảm bớt cường độ mới không bị Phó Hoa Thăng nghe thấy.
Vừa bỏ điện thoại xuống, hạ thân Văn Lãng Tây lại tiếp tục dùng sức, so với lực đạo vừa nãy còn mãnh liệt hơn, Phó Quan lúc này có thể làm cũng chỉ là cắn chặt hàm răng, toàn lực phối hợp, thừa nhận công kích như vũ bão của đối phương.
Văn Lãng Tây sở dĩ bạch nhật tuyên dâm là bởi vì hai người đã năm ngày không gặp mặt do hắn đi công tác, Phó Quan lại bận bịu tham gia hội thảo nghiên cứu học thuật, hai người họ thậm chí còn không thể gọi điện thoại nhiều cho nhau trong năm ngày này, cho nên vừa gặp được nhau đã vội vàng lăn giường.
Đợi hai người kết thúc một phen dây dưa khó rời khó bỏ đến được nhà Phó Hoa Thăng đã là 6 giờ tối.
Hai người vừa đến huyền quan đã nghe thấy bên trong truyền ra một đạo âm thanh hùng hồn, trung khí mười phần của lão nhân gia.
Đến khi vào tới phòng khách, nhìn thấy ngay chính giữa ghế sô pha một người đàn ông khoảng chừng 60 tuổi tinh thần tỏa sáng đang ngồi.
Hai người trên mặt đều thoáng sửng sốt, bọn họ chưa từng gặp qua người đàn ông này, nhưng lại cùng cảm thấy như đã từng quen biết.
Lúc này, Phó Hoa Thăng quay đầu, nhìn về phía hai người, cười nói:"Quan a, có biết ông chú này không?"
Phó Quan vẫn có chút mê man, lắc đầu với Phó Hoa Thăng.
Không đợi Phó Hoa Thăng giới thiệu, người đàn ông thoáng nở nụ cười, đôi mắt lấp lánh hữu thần nhìn Phó Quan:"Tiểu Lang Lang, không quen Hách viện trưởng sao?".
Nghe vậy Phó Quan nhất thời giật mình.
Ngay cả Văn Lãng Tây đứng bên cạnh cũng thoáng sửng sốt.
Phó Quan nghiêm túc nhìn người đàn ông, lúc này mới bỗng chốc nhớ lại, ông cực kì giống viện trưởng viện mồ côi mà khi bé anh ngây ngốc đợi 2 tháng, chú Hách.
Hách Nghĩa lần này tới thăm Phó Hoa Thăng, chủ yếu là vì muốn cảm tạ vị bác sĩ này mỗi năm đều quyên góp tiền bạc cùng nhu yếu phẩm cho viện mồ côi, cải thiện chất lượng sinh hoạt cho bọn trẻ.
Không đợi Phó Quan hồi phục tinh thần, ông lão đôi mắt thần thái sáng láng nhìn sang Văn Lãng Tây một thân âu phục giày da bên cạnh, sau vài phút suy tư ngắn ngủi, híp mắt, giọng nói mang theo chút thăm dò:"Cậu là...Nhóc hẹp hòi?".
Văn Lãng Tây cúi xuống, hai tay buông bên người nắm chặt, gương mặt thận trọng, thành thục có chút động lòng, ngẩn người nhìn ông lão, khàn giọng:"Phải...."
Thật ra từ lúc ông lão mở miệng nói chuyện Văn Lãng Tây đã nhận ra, người nọ là viện trưởng viện mồ côi mà hắn đã ở 6 năm.
Sau khi phản ứng lại, Văn Lãng Tây đột nhiên nhìn Phó Quan, đôi môi giật giật, trong mắt tràn ngập cảm xúc ngỡ ngàng, không thể tin được, khàn giọng hỏi:"Anh là....."
Cũng giống như Văn Lãng Tây, Phó Quan vẻ mặt khiếp sợ, bất động tại chỗ, tầm mắt chạm phải Văn Lãng Tây, nửa ngày sau mới đứt quãng lên tiếng:"Cho nên....đêm anh vừa đến cả người lạnh cóng, là em, mang nước nóng cho anh...." . ngôn tình tổng tài
Hai người bốn mắt nhìn nhau, gương mặt mơ hồ trong quá khứ dần trùng lặp chồng lên khuôn mặt người đối diện, gợi lên quãng thời gian từ lâu đã bị phủ bụi trong ký ức.
...
Ngược dòng thời gian về đầu mùa đông năm đó
Văn Lãng Tây 7 tuổi ngồi ngẩn người một mình trong sân viện mồ côi, viện trưởng Hách Nghĩa nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của Phó Quan vừa mới đến, dẫn tới trước mặt Văn Lãng Tây, cười khanh khách nói:"Nhóc hẹp hòi, nhìn nè, đây là bạn nhỏ mới đến nè, đẹp không?".
Văn Lãng Tây 7 tuổi khuôn mặt nhỏ nhắn lạnh lùng, gật gật đầu.
Thấy Văn Lãng Tây gật đầu, Hách Nghĩa cười cười, nói tiếp:"Anh lớn hơn con 2 tuổi, tên là Lang Quan, về sau con gọi anh là tiểu Lang ca ca đi".
"Tiểu Lang ca ca?"
_________Toàn văn hoàn____________
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất