Chương 18: Vé tàu
Đến mồng ba tháng tư, hôm ấy, Lục Ký Minh từ sớm đã lên ô tô tới chỗ Mạnh Tam để xem viên đá thần kì của gã. Thẩm Phức ngồi ngốc ở Lục công quán, trong lòng càng nôn nóng, mặt ngoài lại càng phải tỏ ra bình tĩnh. Thật vất vả mới chờ được tới buổi tối, Thẩm Phức làm ra bộ dáng rất vội vã, nói là trong nhà gọi điện thoại tới, bảo rằng tỷ tỷ sinh bệnh, cho nên cậu muốn nhanh chóng trở về một chuyến.
Lục Ký Minh không ở nhà, Tần Nhạn lại phụ trách lái xe cho hắn, những người hầu khác trong nhà làm gì có lí do để cản cậu lại, Thẩm Phức vội vàng ra khỏi Lục công quán, giơ tay kêu một chiếc xe kéo, để phu xe kéo xe qua cầu Vũ Kiều, sau đó dừng lại, Thẩm Phức xuống xe, đưa tiền tống cổ phu xe rời đi. Mặt khác lại kêu một chiếc xe khác, trầm giọng phân phó: "Đến bến tàu Thành Đông."
Đêm đã khuya, bến tàu vốn ầm ĩ náo nhiệt giờ chỉ thưa thớt vài người, có chiếu tàu nhỏ chở khách đang đậu ở bến tàu.
Thẩm Phức thanh toán tiền xe, xuống xe, từ xa đã thấy được Thẩm Lệnh Nghi mặc một thân đồ âu tối màu, mũ che khuất nửa khuôn mặt nàng, hoàn toàn bất đồng với dáng vẻ ngày thường. Tiểu A dựa gần nàng, vẻ mặt khẩn trương, xa xa nhìn thấy Thẩm Phức ở đằng xa, vui vẻ ra mặt, giơ tay hướng cậu mà vẫy vẫy.
Thẩm Phức thấy bọn họ, cũng trút được gánh nặng trong lòng, vội vàng đi tới.
Thẩm Lệnh Nghi xách theo một rương mây nặng trĩu, vội vàng giải thích: "Chị làm ra ba tấm vé tàu, đi về hướng nam. Thuyền rời đi lúc mười giờ, chúng ta nhanh chóng đi."
Thẩm Phức nhìn lướt qua, danh tính cùng thân phận ghi trên vé tàu đều là giả, cũng không hỏi thêm gì. Tấn Trung là hang ổ của Lục Trọng Sơn, lượng người đi đi về về ở bến tàu nhà ga nhiều như vậy, quản lý đều rất nghiêm khắc, làm được ra bá vé tàu như vậy cũng không dễ dàng gì. Nhưng Thẩm Lệnh Nghi từ trước đến nay xã giao rất thuận buồm xuôi gió, chỉ cần đủ điều kiện thì việc gì cũng xong*, có thể làm ra cũng không kỳ quái, hơn nữa bây giờ không phải là lúc để hỏi về chuyện này, nếu có thể thoát hiểm, sau đó lại nói tiếp.
*"Trường tụ thiện vũ"(長袖善舞) là 1 thành ngữ, bắt nguồn từ cuốn "Hàn Phi Tử", có nghĩa là "người có tay áo dài thì giỏi việc nhảy múa". Thời xưa tay áo là một đạo cụ quan trọng trong biểu diễn vũ đạo, mặc áo có tay áo dài thì khi múa sẽ càng đẹp, càng uyển chuyển. "Trường tụ thiện vũ" vốn có hàm ý "có điều kiện thuận lợi thì làm việc sẽ dễ thành công", sau này dùng để miêu tả người giỏi xã giao hoặc có tiền tài thế lực, biết dùng thủ đoạn.
"Vậy mau đi thôi." Thẩm Phức nói.
Ba người bọn họ đi về phía đầu con tàu kia, nơi đó có người canh giữ, phụ trách soát vé.
Thẩm Lệnh Nghi đưa vé tàu qua đó, người nọ nhìn đi nhìn lại danh sách tên hành khách lên tàu, sau một lúc lâu mới nói: "Trên này không có tên của các người."
Biểu tình trên mặt Thẩm Lệnh Nghi trầm xuống, Tiểu A có chút khẩn trương, không khỏi siết chặt vạt áo Thẩm Phức. Ba người bọn họ vào nam ra bắc nhiều năm như vậy, tuy không phải làm ra việc giết người cướp của gì, nhưng mà cũng kém mấy việc đó là mấy, tình huống khẩn cấp nguy hiểm cũng đã gặp không ít, Thẩm Phức cũng không đến mức hoảng loạn, cậu bình tĩnh mà nói: "Trên tay chúng tôi đều đang cầm vé tàu, sao có thể là giả được, nhất định có. Tàu sắp rời bến rồi, trước để chúng tôi lên tàu trước rồi từ từ tìm tên có được không."
Cậu chờ Thẩm Lệnh Nghi hát đệm phía sau, nhưng lúc này Thẩm Lệnh Nghi lại không nói chuyện. Thẩm Phức xoay người lại xem, thấy sắc mặt Thẩm Lệnh Nghi trắng bệch, hoàn toàn bất đồng với vẻ ứng đối tự nhiên ngày thường. Trực giác mách bảo cậu ràng sự tình không đơn giản, nhưng hiện tại không phải thời cơ tốt để hỏi, chỉ có thể tiếp tục dụ dỗ người soát vé kia, để cho bọn họ lên được tàu rồi lại nói.
Ai mà biết được, Thẩm Lệnh Nghi túm cậu lại, miễn cưỡng cười nói: "Xin lỗi, khả năng là chúng tôi nhầm, chúng tôi không lên tàu nữa."
Thẩm Phức đầy bụng hồ nghi, nhưng phía sau còn có người khác chờ soát vé để lên tàu, Thẩm Phức không muốn khiến cho quá nhiều người chú ý, đành phải thuận theo để nàng túm đi sang một bên. Cậu nhíu mày hỏi: "Sao lại thế này?"
Thẩm Lệnh Nghi thần sắc bất an, cắn răng một cái, nói: "Vé tàu......Vé tàu là Duy Hồng giúp chị làm ra."
Thẩm Phức không nghĩ tới ngay lúc này lại nghe được cái tên Vu Duy Hồng, cậu không hiểu ra sao, hỏi: "Hắn ở Tấn Trung sao? Chị vẫn còn liên hệ với hắn......"
Thẩm Lệnh Nghi sắc mặt âm tình bất định, giống như có đầy bụng lời nói nhưng lại không biết nên nói như thế nào cho được.
Đúng lúc này, tiếng xe ô tô vang lên. Thẩm Phức cảnh giác mà quay đầu lại nhìn, tim thình thịch mà đập loạn lên, hai chiếc xe đi tới, một chiếc trong đó cậu nhận ra được, là xe của Lục Ký Minh, hôm nay hắn tới chỗ Mạnh Tam, chính là ngồi chiếc xe này.
Thẩm Phức xoay tay lại giữ chặt Thẩm Lệnh Nghi, nhỏ giọng nói: "Chị đừng nói chuyện, để em tới cùng hắn nói."
Xe ngừng, Tần Nhạn xuống xe, vòng đến cửa sau, kéo cửa xe, Lục Ký Minh từ trên xe bước xuống, trên người còn có chút mùi rượu, trên khuôn mặt đều là ý cười, thật giống như đã cùng Thẩm Phức hẹn nhau sẽ tới gặp nhau tại đây. Thẩm Phức còn chưa kịp nói gì, Thẩm Lệnh Nghi đã trở tay nắm lại tay cậu, đi lên phía trước một bước, che chắn trước mặt Thẩm Phức, cười hô một tiếng: "Đại thiếu."
Lục Ký Minh lễ phép mà kêu một tiếng: "Chào tỷ tỷ."
Thẩm Lệnh Nghi giống như đang ở salon đãi khách, tùy ý tự nhiên mà nói: "Tôi gần đây có chút bực mình, muốn ngồi tàu đi ra ngoài du ngoạn một chút, A Phức lo lắng thân thể tôi, cố ý tới đưa."
"Phải không?" Lục Ký Minh nhiệt tình mà cười nói, "vậy tôi tới đây vừa vặn nhỉ. Hôm nay vốn dĩ ra khỏi thành chơi, trở về thời điểm vừa khéo nhìn thấy, đúng lúc muốn tiễn tỷ tỷ."
Thẩm Lệnh Nghi tiếp tục nói: "Tôi gần đây thân thể không thoải mái, đầu óc choáng váng, lên thuyền mới phát hiện mình mua nhầm ngày tháng."
Từ chỗ Mạnh Tam ở ngoại thành trở về, căn bản không đi qua bến tàu. Muốn đi du ngoạn, như thế nào lại chọn đi tàu nhỏ vào đêm hôm khuya khoắt cơ chứ. Thẩm Phức đứng ở phía sau Thẩm Lệnh Nghi, nhất thời cảm thấy buồn cười, hai người đều trong lòng biết rõ lẫn nhau, nhưng vẫn hàn huyên, miễn cưỡng duy trì mặt ngoài bình tĩnh.
Lục Ký Minh nói: "Một khi đã như vậy, tôi đưa tỷ tỷ về nhà đi."
Cưỡi lên lưng cọp khó leo xuống, Thẩm Lệnh Nghi chỉ có thể đáp ứng, tươi cười đầy mặt, trộm nhéo nhéo tay Thẩm Phức, mang theo Tiểu A ngồi lên xe phía sau. Chỉ còn lại Thẩm Phức cùng Lục Ký Minh bốn mắt nhìn nhau, Lục Ký Minh dựa cửa xe, bởi vì uống rượu, có chút hơi say, đôi mắt híp lại, kéo Thẩm Phức lại gần, thân mật mà nói: "Mau lên xe đi, mắt đều díp vào rồi, về nhà ngủ thôi."
Phảng phất như đúng thật là thuận đường tới đón người yêu về nhà vậy.
Thẩm Phức cả người cứng đờ, đi theo Lục Kí Minh lên xe, trong đầu còn đang suy nghĩ về Vu Duy Hồng.
Vu Duy Hồng cùng bọn họ đều là lớn lên ở Dục Anh Đường, chỉ là hắn sớm được gia đình giàu nhận nuôi. Khi bọn họ chia tay, Vu Duy Hồng mới chỉ thiếu niên nho nhỏ, cách cánh cổng sắt của Dục Anh Đường mà cùng bọn họ nói lời tạm biệt. Khi đó Thẩm Phức vẫn còn là đứa trẻ, Tiểu A mới là đứa bé. Thẩm Lệnh Nghi đối với hắn rất tốt, còn tháo dây băng đô màu đỏ trên bím tóc ra, nhét vào lòng bàn tay Vu Duy Hồng, một câu cũng nói không nên lời.
Vu Duy Hồng thanh âm khàn khàn, nghẹn ngào nói: "Anh sẽ trở về thăm các em."
Sau đó, Vu Duy Hồng cũng thường xuyên gửi thư tới, nhận nuôi hắn chính là một đôi vợ chồng già đã mất con, còn cho hắn đi học. Vu Duy Hồng đối với việc học rất có thiên phú, mỗi lần nhận được thư của hắn, thiếu nữ lạnh lùng ít nói Thẩm Lệnh Nghi liền vui vẻ ra mặt. Về sau không biết vì sao, không còn thư từ qua lại nữa.
Cuộc sống của bọn họ ở Dục Anh Đường càng ngày càng gian khổ hơn, đến một ngày, bọn họ phóng hỏa, đồng loạt chạy thoát ra ngoài, từ đây bặt vô âm tín.
Gặp lại lúc sau, chính là ở Dự Bắc.
Thẩm Lệnh Nghi đã là một đóa hoa nở rộ giỏi xã giao, toàn thân toát lên vẻ quý khí, bọn họ tại cửa một hiệu sách gặp Vu Duy Hồng. Vu Duy Hồng tây trang giày da, khác hẳn so với khi còn niên thiếu. Thẩm Lệnh Nghi cùng hắn bốn mắt nhìn nhau, nhất thời đều không nói gì.
Nếu bốn biển vẫn luôn có tri kỷ, thì dù chân trời góc biển cũng như đang bên cạnh.
Nhưng mà đây chẳng qua chỉ là điều ước tốt đẹp mà thôi, bởi vì thời gian và không gian là khoảng cách khó vượt qua nhất.
Thẩm Phức không có ý định quấy rầy bọn họ, không có hỏi nhiều, lui ra chỗ khác để cho hai người họ nói chuyện. Ngày ấy, Thẩm Lệnh Nghi sau khi về nhà, khi thì vui vẻ khi thì ngây ngẩn cả người, Thẩm Phức cũng không dám hỏi. Sau đó không lâu, Dự Bắc sắp xảy ra chiến loạn, bọn họ đi suốt đêm rời khỏi đó, tới Tấn Trung.
Mỗi lần Thẩm Phức nói bóng nói gió hỏi về Vu Duy Hồng, Thẩm Lệnh Nghi đều tránh né mà không nói, dần dần cậu cũng không hỏi nữa. Chuyện hôm nay sao lại có liên quan tới cả Vu Duy Hồng?
Đảo mắt, xe chạy về đến Thẩm gia.
Hai chiếc xe đều ngừng, Thẩm Lệnh Nghi cùng Tiểu A xuống xe, Lục Kí Minh hướng phía Tần Nhạn đang lái xe mà nói: "Nếu tỷ tỷ thân thể không thoải mái, cậu thay tôi với A Phức trông coi đi, có chuyện gì cũng có thể kịp thời chiếu ứng."
Tần Nhạn lên tiếng, xuống xe, đổi người khác tới lái xe.
Thẩm Phức nhìn ra ngoài cửa sổ xe, Tần Nhạn đang cùng Thẩm Lệnh Nghi nói gì đó. Lục Ký Minh nắm lấy tay Thẩm Phức, cào nhẹ từng ngón tay của cậu, giống như là người yêu đang thân mật đùa giỡn. Hắn cười nói: "Trước tiên cứ để cho Tần Nhạn trông coi đi, chờ lát nữa tôi lại kêu thêm vài người lại đây. Gần đây không yên ổn, đã có người cả gan bắn tôi bị thương, khó bảo toàn sẽ không có người đánh chủ ý lên em cùng người nhà."
Thẩm Phức cả người cứng đờ, quay đầu lại nhìn Lục Ký Minh, như rơi vào hầm băng.
Lục Ký Minh cười nói: "Em nói gì đi chứ?"
Cậu có thể nói cái gì bây giờ?
Thẩm Phức miễn cưỡng đáp: "Vậy được, cảm ơn đại thiếu."
Lục Ký Minh không ở nhà, Tần Nhạn lại phụ trách lái xe cho hắn, những người hầu khác trong nhà làm gì có lí do để cản cậu lại, Thẩm Phức vội vàng ra khỏi Lục công quán, giơ tay kêu một chiếc xe kéo, để phu xe kéo xe qua cầu Vũ Kiều, sau đó dừng lại, Thẩm Phức xuống xe, đưa tiền tống cổ phu xe rời đi. Mặt khác lại kêu một chiếc xe khác, trầm giọng phân phó: "Đến bến tàu Thành Đông."
Đêm đã khuya, bến tàu vốn ầm ĩ náo nhiệt giờ chỉ thưa thớt vài người, có chiếu tàu nhỏ chở khách đang đậu ở bến tàu.
Thẩm Phức thanh toán tiền xe, xuống xe, từ xa đã thấy được Thẩm Lệnh Nghi mặc một thân đồ âu tối màu, mũ che khuất nửa khuôn mặt nàng, hoàn toàn bất đồng với dáng vẻ ngày thường. Tiểu A dựa gần nàng, vẻ mặt khẩn trương, xa xa nhìn thấy Thẩm Phức ở đằng xa, vui vẻ ra mặt, giơ tay hướng cậu mà vẫy vẫy.
Thẩm Phức thấy bọn họ, cũng trút được gánh nặng trong lòng, vội vàng đi tới.
Thẩm Lệnh Nghi xách theo một rương mây nặng trĩu, vội vàng giải thích: "Chị làm ra ba tấm vé tàu, đi về hướng nam. Thuyền rời đi lúc mười giờ, chúng ta nhanh chóng đi."
Thẩm Phức nhìn lướt qua, danh tính cùng thân phận ghi trên vé tàu đều là giả, cũng không hỏi thêm gì. Tấn Trung là hang ổ của Lục Trọng Sơn, lượng người đi đi về về ở bến tàu nhà ga nhiều như vậy, quản lý đều rất nghiêm khắc, làm được ra bá vé tàu như vậy cũng không dễ dàng gì. Nhưng Thẩm Lệnh Nghi từ trước đến nay xã giao rất thuận buồm xuôi gió, chỉ cần đủ điều kiện thì việc gì cũng xong*, có thể làm ra cũng không kỳ quái, hơn nữa bây giờ không phải là lúc để hỏi về chuyện này, nếu có thể thoát hiểm, sau đó lại nói tiếp.
*"Trường tụ thiện vũ"(長袖善舞) là 1 thành ngữ, bắt nguồn từ cuốn "Hàn Phi Tử", có nghĩa là "người có tay áo dài thì giỏi việc nhảy múa". Thời xưa tay áo là một đạo cụ quan trọng trong biểu diễn vũ đạo, mặc áo có tay áo dài thì khi múa sẽ càng đẹp, càng uyển chuyển. "Trường tụ thiện vũ" vốn có hàm ý "có điều kiện thuận lợi thì làm việc sẽ dễ thành công", sau này dùng để miêu tả người giỏi xã giao hoặc có tiền tài thế lực, biết dùng thủ đoạn.
"Vậy mau đi thôi." Thẩm Phức nói.
Ba người bọn họ đi về phía đầu con tàu kia, nơi đó có người canh giữ, phụ trách soát vé.
Thẩm Lệnh Nghi đưa vé tàu qua đó, người nọ nhìn đi nhìn lại danh sách tên hành khách lên tàu, sau một lúc lâu mới nói: "Trên này không có tên của các người."
Biểu tình trên mặt Thẩm Lệnh Nghi trầm xuống, Tiểu A có chút khẩn trương, không khỏi siết chặt vạt áo Thẩm Phức. Ba người bọn họ vào nam ra bắc nhiều năm như vậy, tuy không phải làm ra việc giết người cướp của gì, nhưng mà cũng kém mấy việc đó là mấy, tình huống khẩn cấp nguy hiểm cũng đã gặp không ít, Thẩm Phức cũng không đến mức hoảng loạn, cậu bình tĩnh mà nói: "Trên tay chúng tôi đều đang cầm vé tàu, sao có thể là giả được, nhất định có. Tàu sắp rời bến rồi, trước để chúng tôi lên tàu trước rồi từ từ tìm tên có được không."
Cậu chờ Thẩm Lệnh Nghi hát đệm phía sau, nhưng lúc này Thẩm Lệnh Nghi lại không nói chuyện. Thẩm Phức xoay người lại xem, thấy sắc mặt Thẩm Lệnh Nghi trắng bệch, hoàn toàn bất đồng với vẻ ứng đối tự nhiên ngày thường. Trực giác mách bảo cậu ràng sự tình không đơn giản, nhưng hiện tại không phải thời cơ tốt để hỏi, chỉ có thể tiếp tục dụ dỗ người soát vé kia, để cho bọn họ lên được tàu rồi lại nói.
Ai mà biết được, Thẩm Lệnh Nghi túm cậu lại, miễn cưỡng cười nói: "Xin lỗi, khả năng là chúng tôi nhầm, chúng tôi không lên tàu nữa."
Thẩm Phức đầy bụng hồ nghi, nhưng phía sau còn có người khác chờ soát vé để lên tàu, Thẩm Phức không muốn khiến cho quá nhiều người chú ý, đành phải thuận theo để nàng túm đi sang một bên. Cậu nhíu mày hỏi: "Sao lại thế này?"
Thẩm Lệnh Nghi thần sắc bất an, cắn răng một cái, nói: "Vé tàu......Vé tàu là Duy Hồng giúp chị làm ra."
Thẩm Phức không nghĩ tới ngay lúc này lại nghe được cái tên Vu Duy Hồng, cậu không hiểu ra sao, hỏi: "Hắn ở Tấn Trung sao? Chị vẫn còn liên hệ với hắn......"
Thẩm Lệnh Nghi sắc mặt âm tình bất định, giống như có đầy bụng lời nói nhưng lại không biết nên nói như thế nào cho được.
Đúng lúc này, tiếng xe ô tô vang lên. Thẩm Phức cảnh giác mà quay đầu lại nhìn, tim thình thịch mà đập loạn lên, hai chiếc xe đi tới, một chiếc trong đó cậu nhận ra được, là xe của Lục Ký Minh, hôm nay hắn tới chỗ Mạnh Tam, chính là ngồi chiếc xe này.
Thẩm Phức xoay tay lại giữ chặt Thẩm Lệnh Nghi, nhỏ giọng nói: "Chị đừng nói chuyện, để em tới cùng hắn nói."
Xe ngừng, Tần Nhạn xuống xe, vòng đến cửa sau, kéo cửa xe, Lục Ký Minh từ trên xe bước xuống, trên người còn có chút mùi rượu, trên khuôn mặt đều là ý cười, thật giống như đã cùng Thẩm Phức hẹn nhau sẽ tới gặp nhau tại đây. Thẩm Phức còn chưa kịp nói gì, Thẩm Lệnh Nghi đã trở tay nắm lại tay cậu, đi lên phía trước một bước, che chắn trước mặt Thẩm Phức, cười hô một tiếng: "Đại thiếu."
Lục Ký Minh lễ phép mà kêu một tiếng: "Chào tỷ tỷ."
Thẩm Lệnh Nghi giống như đang ở salon đãi khách, tùy ý tự nhiên mà nói: "Tôi gần đây có chút bực mình, muốn ngồi tàu đi ra ngoài du ngoạn một chút, A Phức lo lắng thân thể tôi, cố ý tới đưa."
"Phải không?" Lục Ký Minh nhiệt tình mà cười nói, "vậy tôi tới đây vừa vặn nhỉ. Hôm nay vốn dĩ ra khỏi thành chơi, trở về thời điểm vừa khéo nhìn thấy, đúng lúc muốn tiễn tỷ tỷ."
Thẩm Lệnh Nghi tiếp tục nói: "Tôi gần đây thân thể không thoải mái, đầu óc choáng váng, lên thuyền mới phát hiện mình mua nhầm ngày tháng."
Từ chỗ Mạnh Tam ở ngoại thành trở về, căn bản không đi qua bến tàu. Muốn đi du ngoạn, như thế nào lại chọn đi tàu nhỏ vào đêm hôm khuya khoắt cơ chứ. Thẩm Phức đứng ở phía sau Thẩm Lệnh Nghi, nhất thời cảm thấy buồn cười, hai người đều trong lòng biết rõ lẫn nhau, nhưng vẫn hàn huyên, miễn cưỡng duy trì mặt ngoài bình tĩnh.
Lục Ký Minh nói: "Một khi đã như vậy, tôi đưa tỷ tỷ về nhà đi."
Cưỡi lên lưng cọp khó leo xuống, Thẩm Lệnh Nghi chỉ có thể đáp ứng, tươi cười đầy mặt, trộm nhéo nhéo tay Thẩm Phức, mang theo Tiểu A ngồi lên xe phía sau. Chỉ còn lại Thẩm Phức cùng Lục Ký Minh bốn mắt nhìn nhau, Lục Ký Minh dựa cửa xe, bởi vì uống rượu, có chút hơi say, đôi mắt híp lại, kéo Thẩm Phức lại gần, thân mật mà nói: "Mau lên xe đi, mắt đều díp vào rồi, về nhà ngủ thôi."
Phảng phất như đúng thật là thuận đường tới đón người yêu về nhà vậy.
Thẩm Phức cả người cứng đờ, đi theo Lục Kí Minh lên xe, trong đầu còn đang suy nghĩ về Vu Duy Hồng.
Vu Duy Hồng cùng bọn họ đều là lớn lên ở Dục Anh Đường, chỉ là hắn sớm được gia đình giàu nhận nuôi. Khi bọn họ chia tay, Vu Duy Hồng mới chỉ thiếu niên nho nhỏ, cách cánh cổng sắt của Dục Anh Đường mà cùng bọn họ nói lời tạm biệt. Khi đó Thẩm Phức vẫn còn là đứa trẻ, Tiểu A mới là đứa bé. Thẩm Lệnh Nghi đối với hắn rất tốt, còn tháo dây băng đô màu đỏ trên bím tóc ra, nhét vào lòng bàn tay Vu Duy Hồng, một câu cũng nói không nên lời.
Vu Duy Hồng thanh âm khàn khàn, nghẹn ngào nói: "Anh sẽ trở về thăm các em."
Sau đó, Vu Duy Hồng cũng thường xuyên gửi thư tới, nhận nuôi hắn chính là một đôi vợ chồng già đã mất con, còn cho hắn đi học. Vu Duy Hồng đối với việc học rất có thiên phú, mỗi lần nhận được thư của hắn, thiếu nữ lạnh lùng ít nói Thẩm Lệnh Nghi liền vui vẻ ra mặt. Về sau không biết vì sao, không còn thư từ qua lại nữa.
Cuộc sống của bọn họ ở Dục Anh Đường càng ngày càng gian khổ hơn, đến một ngày, bọn họ phóng hỏa, đồng loạt chạy thoát ra ngoài, từ đây bặt vô âm tín.
Gặp lại lúc sau, chính là ở Dự Bắc.
Thẩm Lệnh Nghi đã là một đóa hoa nở rộ giỏi xã giao, toàn thân toát lên vẻ quý khí, bọn họ tại cửa một hiệu sách gặp Vu Duy Hồng. Vu Duy Hồng tây trang giày da, khác hẳn so với khi còn niên thiếu. Thẩm Lệnh Nghi cùng hắn bốn mắt nhìn nhau, nhất thời đều không nói gì.
Nếu bốn biển vẫn luôn có tri kỷ, thì dù chân trời góc biển cũng như đang bên cạnh.
Nhưng mà đây chẳng qua chỉ là điều ước tốt đẹp mà thôi, bởi vì thời gian và không gian là khoảng cách khó vượt qua nhất.
Thẩm Phức không có ý định quấy rầy bọn họ, không có hỏi nhiều, lui ra chỗ khác để cho hai người họ nói chuyện. Ngày ấy, Thẩm Lệnh Nghi sau khi về nhà, khi thì vui vẻ khi thì ngây ngẩn cả người, Thẩm Phức cũng không dám hỏi. Sau đó không lâu, Dự Bắc sắp xảy ra chiến loạn, bọn họ đi suốt đêm rời khỏi đó, tới Tấn Trung.
Mỗi lần Thẩm Phức nói bóng nói gió hỏi về Vu Duy Hồng, Thẩm Lệnh Nghi đều tránh né mà không nói, dần dần cậu cũng không hỏi nữa. Chuyện hôm nay sao lại có liên quan tới cả Vu Duy Hồng?
Đảo mắt, xe chạy về đến Thẩm gia.
Hai chiếc xe đều ngừng, Thẩm Lệnh Nghi cùng Tiểu A xuống xe, Lục Kí Minh hướng phía Tần Nhạn đang lái xe mà nói: "Nếu tỷ tỷ thân thể không thoải mái, cậu thay tôi với A Phức trông coi đi, có chuyện gì cũng có thể kịp thời chiếu ứng."
Tần Nhạn lên tiếng, xuống xe, đổi người khác tới lái xe.
Thẩm Phức nhìn ra ngoài cửa sổ xe, Tần Nhạn đang cùng Thẩm Lệnh Nghi nói gì đó. Lục Ký Minh nắm lấy tay Thẩm Phức, cào nhẹ từng ngón tay của cậu, giống như là người yêu đang thân mật đùa giỡn. Hắn cười nói: "Trước tiên cứ để cho Tần Nhạn trông coi đi, chờ lát nữa tôi lại kêu thêm vài người lại đây. Gần đây không yên ổn, đã có người cả gan bắn tôi bị thương, khó bảo toàn sẽ không có người đánh chủ ý lên em cùng người nhà."
Thẩm Phức cả người cứng đờ, quay đầu lại nhìn Lục Ký Minh, như rơi vào hầm băng.
Lục Ký Minh cười nói: "Em nói gì đi chứ?"
Cậu có thể nói cái gì bây giờ?
Thẩm Phức miễn cưỡng đáp: "Vậy được, cảm ơn đại thiếu."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất