Chương 30: Chuyện cũ tại Dục Anh Đường
Thẩm Phức chưa từng cảm thấy bản thân được làm trẻ con một cách đúng nghĩa.
Kể từ lúc cậu có nhận thức, cậu đã chỉ có một mình, ăn không đủ no mặc không đủ ấm, sống lang thang vất vưởng ngoài đường. Mỗi ngày đều nghĩ xem kiếm gì để ăn, mỗi ngày đều cảm thấy đói, đói đến mức tạo thành cảm giác ăn sâu vào xương cốt.
Về sau, ở địa phương có người chủ trì sáng lập Dục Anh Đường, muốn để các tiểu thư, thái thái rủ lòng thương đến quyên tiền quyên lương thực thì đương nhiên phải tìm những đứa trẻ xanh xao vàng vọt về đây rồi. Thẩm Phức chính là lúc này bị túm về Dục Anh Đường, ngay từ đầu cậu còn nghĩ trốn đi, nhưng một chút cơ hội trốn cũng chưa tìm được, ở đây canh giữ rất chặt, bởi vì nếu không có những đứa trẻ như cậu thì các tiểu thư cùng thái thái quyên góp tiền cho ai đây?
Ở Dục Anh Đường, gạo và mì được quyên góp tới chất đầy kho hàng, nhưng những đứa trẻ như cậu ngay cả một hạt gạo trong đó cũng không được hưởng.
Thẩm Phức vẫn là mỗi một ngày vì miếng cơm mà phát sầu, đứa trẻ nào ở Dục Anh Đường cũng đều trong tình trạng đói khát. Thẩm Phức lại quá nhỏ gầy, rất khó để bản thân được ăn no. Chuyện cũng không dừng lại ở việc ăn không đủ no, Dục Anh Đường còn có mấy ma ma già, mấy con mụ đó tùy ý trút giận lên người đám trẻ con, ở vị trí quần áo che lấp, trên người Thẩm Phức đầy vết thương, phần lớn là do que cời lửa gây ra.
Toàn bộ Dục Anh Đường, Thẩm Phức sợ hãi nhất chính là tên đầu bếp.
Đó là một nam nhân trung niên béo ú, lúc cười lên thì mắt thành một đường thẳng, trong phòng bếp cửa hằn lúc nào cũng là thơm ngào ngạt, nhưng những đồ ăn đó làm sao đến được tay bọn nhỏ. Thẩm Phức biết, luôn có người có thể lấy được đồ ăn thừa từ tên đầu bếp béo này, nhưng cái giá phải trả không nhỏ tí nào.
Ngay từ đầu, Thẩm Phức cũng không hiểu rõ điều này. Thẳng đến một lần, cậu thật sự đói đến chịu không nổi, lén mò đến phòng bếp. Đầu bếp béo đang ăn một chén thịt béo ngậy, ăn đến mười ngón tay dính đầy dầu, gã vừa quay đầu lại liền nhìn thấy Thẩm Phức trốn ở góc phòng. Gã cười tủm tỉm, vẫy Thẩm Phức tới chỗ hắn.
Bất đắc dĩ, mùi thịt tựa như mang theo móc câu nhỏ mà câu lấy cậu.
Thẩm Phức cảnh giác mà thò lại gần, khuôn mặt nhỏ gầy đến nhọn cả cằm, thế nhưng lại có một đôi mắt to tròn rất đẹp.
Đầu bếp béo tươi cười thân thiết, bắt lấy cánh tay cậu. Cậu quá gầy, một phen đã bị túm chặt, ngón tay dính đầy dầu của gã cọ hết dầu lên quần áo cậu. Bằng kinh nghiệm nhiều năm đi khắp hang cùng ngõ hẻm để bảo vệ bản thân của mình, Thẩm Phức thầm cảm thấy không ổn, trái tim cậu run rẩy, Thẩm Phức một phen gạt tay gã ta ra, cũng không quay đầu lại mà chạy ra phòng bếp, phảng phất nơi đó có một con quái vật miệng rộng muốn ăn tươi nuốt sống cậu.
Ngày đó lúc cậu chạy ra, ở ngã rẽ hành lang đụng phải Thẩm Lệnh Nghi.
Sau khi tắt đèn bọn họ không được phép rời giường, Thẩm Lệnh Nghi che miệng cậu lại, trên dưới đánh giá liếc mắt nhìn cậu một cái, nhét vào trong tay cậu nửa miếng bánh bao thiu, nhỏ giọng nói với cậu: "Đừng tới phòng bếp, đói chết cũng đừng tới đó."
Thẩm Lệnh Nghi đồng dạng cũng có một đôi mắt to tròn, bởi vì gầy mà phá lệ thấy được.
Mặc dù đều là tình cảnh áo rách quần manh, đói còn không no, nhưng đáy lòng Thẩm Phức cũng đồng cảm với Thẩm Lệnh Nghi. Trẻ con ở Dục Anh Đường, nếu là gái, một khi tới 18 tuổi, sẽ bị các ma ma gả ra ngoài, về phần gả cho lão già đầu bạc lão hay là tên què thì cũng phải là chuyện mà các thiếu nữ ở đây có thể quyết định.
Vì thế có một ngày, sau khi Vu Duy Hồng đi không bao lâu, Thẩm Lệnh Nghi liền nói vơi cậu: "Chúng ta bỏ trốn đi."
Bên cạnh Tiểu A còn nhỏ tuổi hơn cả cậu, lúc vừa tới Dục Anh Đường, cậu nhóc còn chưa biết nói, chỉ biết kêu "a a a", cũng bởi như vậy nên thường bị người khác bắt nạt. Thẩm Lệnh Nghi trời sinh dễ mủi lòng, vào lúc cậu nhóc sắp chết đói, nàng cũng cho cậu nhóc nửa cái bánh bao.
Chạy trốn, nói thì đơn giản vậy thôi, nhưng làm lại không đơn giản như vậy.
Ở Dục Anh Đường, mỗi cửa đều có người trông coi, từng cửa sổ đều có rào sắt chắn ở ngoài. Duy nhất một cái có thể thông hướng ra ngoài, chính là cửa sổ phòng bếp. Thẩm Phức vẫn luôn nhớ rõ, bên cạnh bếp lò trong phòng bếp, có một ô cửa sổ nhỏ, đó chính là cửa để bọn họ tự do. Thời gian bọn họ có thể thương lượng cũng không nhiều, không chỗ nào là không có mặt mấy ma ma già kia, cứ như kền kền giữ đàn vậy, ánh mắt sắc nhọn của mấy con mụ đó lúc nào cũng nhìn chằm chằm bọn nhỏ, không cho phép bọn nhỏ túm năm tụm ba, nếu bị bắt được chính là ăn một trận đòn.
Vất vả lắm, bọn họ mới tìm được cơ hội, lén tới phòng bếp, ô cửa sổ kia cũng mở ra, cũng đủ để thân hình nhỏ gầy như bọn họ chui qua. Đầu bếp hẳn là chỉ là rời đi một lát vì bếp lửa vẫn đang cháy, trong nồi "lục bục" không biết ở nấu cái gì, tản ra hương thơm mê người.
Tiểu A bò lên trước, thân thể cậu nhóc gầy nhỏ lưu loát mà xuyên qua ô cửa sổ kia, sau đó đến Thẩm Phức.
Đây là bọn họ đã bàn với nhau trước rồi, vốn dĩ Thẩm Phức muốn để Thẩm Lệnh Nghi đi trước, nhưng Thẩm Lệnh Nghi nói, nàng là tỷ tỷ, nàng sẽ bò qua cuối cùng.
Thời điểm tay Thẩm Phức vừa mới chạm đến khung cửa sổ, tiếng bước chân của đầu bếp béo từ hành lang truyền đến. Bọn họ sợ tới mức run lên, Thẩm Lệnh Nghi nhanh chóng quyết định, nhỏ giọng dặn Tiểu A ở ngoài cửa sổ trốn cho kỹ, sau đó túm Thẩm Phức xuống dưới, giấu cậu vào ngăn tủ trong bếp.
Ngăn tủ quá nhỏ, bên trong chất đầy gạo và mì, chỉ có thể miễn cưỡng chứa được mình Thẩm Phức.
Thẩm Lệnh Nghi đóng cửa tủ lại, thanh âm run rẩy, bảo cậu không được lên tiếng, cũng đừng ra ngoài.
Những chuyện xảy ra sau đó, Thẩm Phức thường thường hồi tưởng lặp lại trong ác mộng, phảng phất như nhiều năm qua cậu vẫn luôn đi trong một mê cung, vòng tới vòng lui, tìm không thấy đường ra. Trong ác mộng, có Thẩm Lệnh Nghi kêu thất thanh, nàng vừa chạy vừa giãy giụa, sau đó nắm lấy que cời lửa đang cắm trong bếp lò, gạt củi lửa đang cháy trong bếp ra, lại đổ dầu ra đầy mặt đất, ngọn lửa nhanh chóng bén dầu mà bùng cháy mãnh liệt.
Thẩm Phức chịu không nổi, cậu từ trong ngăn tủ nghiêng ngả lảo đảo mà chạy, cầm lấy que cời lửa kia, nện vào gáy tên đầu bếp béo.
Thẩm Lệnh Nghi sắc mặt trắng bệch, cố hết sức bò ra từ dưới thân thể nặng nè ục ịch của tên đầu bếp béo, giữ chặt bàn tay run rẩy của Thẩm Phức, nàng bổ thêm mấy phát vào tên đầu bếp béo, nàng nói: "Đừng sợ, là chị giết."
Tỷ đệ hai ngươi đỡ nhau mà bò ra cửa sổ, trước khi đi, còn vứt hết củi khô vào ngọn lửa. Bên dưới cửa sổ là mặt cỏ mềm mại, Tiểu A căn bản không biết trốn đi đâu, chỉ biết khóc, cắn răng không rên một tiếng mà khóc. Giữa những tiếng kêu dập lửa từ bên trong, bọn họ lôi kéo tay nhau chạy đi.
Thẩm Phức để chân trần, lòng bàn chân bị cứa qua, máu chảy ròng ròng, Tiểu A cũng té ngã một lần, nhưng lần này, cậu nhóc cũng biết mình không thể khóc, cắn môi, vùi đầu chạy theo. Thẩm Lệnh Nghi trong suốt quá trình vừa rồi không khóc, vậy mà giờ lại bật khóc, nàng liều mạng túm tay Thẩm Phức, túm đến mức tay cậu phát đau. Nàng không ngừng lặp lại: "Đừng dừng lại, chạy mau, đừng dừng, ngàn vạn lần đừng dừng lại......"
Từ đó về sau, trong ác mộng của Thẩm Phức luôn là có cái ngăn tủ đen ngòm kia, cùng với tiếng thét chói tai của Thẩm Lệnh Nghi và ánh lửa ngập trời, đó là cái bóng đen đè nặng trong cậu.
Cậu rõ ràng bị súng chĩa vào đầu còn không sợ, vậy mà giờ đây lại bị căn phòng nhỏ tối tăm này đánh gục.
Cả người Thẩm Phức mồ hôi lạnh, ôm chính mình, không ngừng phát run. Cậu không biết thời gian qua bao lâu, cũng không biết chính mình ở nơi nào, cũng không biết chính mình vì cái gì ở chỗ này.
Phảng phất qua một vạn năm, lại giống như mới chỉ ngắn ngủn trong nháy mắt.
Cánh cửa trong căn phòng nhỏ tối tăm mở ra, ánh nắng từ bên ngoài tiến vào, giống như thanh kiếm sắc bén xuyên qua bóng tối. Thẩm Phức cảm thấy chính mình giống như sống lại rồi, tri giác bắt đầu khôi phục một chút. Cậu cảm giác được có người đi vào, nâng cậu dậy.
Cậu ngửi thấy được hương nước hoa Cologne quen thuộc, người này ở bên tai cậu thở dài: "Dao là cho em tự vệ, sao em lại tự làm mình bị thương thế này......"
Thẩm Phức đã không còn sức lực mắng chửi người nữa, há miệng thở dốc lại không phát ra âm thanh, cậu đành phải thay đổi cách thức, một ngụm cắn vào tay Lục Ký Minh, hung hăng mà cắn, đem tất cả sợ hãi cùng phẫn hận trong ác mộng, đem buồn bực vì bị người quản chế mấy ngày này, tất cả đều phát tiết tại dồn hết vào một ngụm này.
Kể từ lúc cậu có nhận thức, cậu đã chỉ có một mình, ăn không đủ no mặc không đủ ấm, sống lang thang vất vưởng ngoài đường. Mỗi ngày đều nghĩ xem kiếm gì để ăn, mỗi ngày đều cảm thấy đói, đói đến mức tạo thành cảm giác ăn sâu vào xương cốt.
Về sau, ở địa phương có người chủ trì sáng lập Dục Anh Đường, muốn để các tiểu thư, thái thái rủ lòng thương đến quyên tiền quyên lương thực thì đương nhiên phải tìm những đứa trẻ xanh xao vàng vọt về đây rồi. Thẩm Phức chính là lúc này bị túm về Dục Anh Đường, ngay từ đầu cậu còn nghĩ trốn đi, nhưng một chút cơ hội trốn cũng chưa tìm được, ở đây canh giữ rất chặt, bởi vì nếu không có những đứa trẻ như cậu thì các tiểu thư cùng thái thái quyên góp tiền cho ai đây?
Ở Dục Anh Đường, gạo và mì được quyên góp tới chất đầy kho hàng, nhưng những đứa trẻ như cậu ngay cả một hạt gạo trong đó cũng không được hưởng.
Thẩm Phức vẫn là mỗi một ngày vì miếng cơm mà phát sầu, đứa trẻ nào ở Dục Anh Đường cũng đều trong tình trạng đói khát. Thẩm Phức lại quá nhỏ gầy, rất khó để bản thân được ăn no. Chuyện cũng không dừng lại ở việc ăn không đủ no, Dục Anh Đường còn có mấy ma ma già, mấy con mụ đó tùy ý trút giận lên người đám trẻ con, ở vị trí quần áo che lấp, trên người Thẩm Phức đầy vết thương, phần lớn là do que cời lửa gây ra.
Toàn bộ Dục Anh Đường, Thẩm Phức sợ hãi nhất chính là tên đầu bếp.
Đó là một nam nhân trung niên béo ú, lúc cười lên thì mắt thành một đường thẳng, trong phòng bếp cửa hằn lúc nào cũng là thơm ngào ngạt, nhưng những đồ ăn đó làm sao đến được tay bọn nhỏ. Thẩm Phức biết, luôn có người có thể lấy được đồ ăn thừa từ tên đầu bếp béo này, nhưng cái giá phải trả không nhỏ tí nào.
Ngay từ đầu, Thẩm Phức cũng không hiểu rõ điều này. Thẳng đến một lần, cậu thật sự đói đến chịu không nổi, lén mò đến phòng bếp. Đầu bếp béo đang ăn một chén thịt béo ngậy, ăn đến mười ngón tay dính đầy dầu, gã vừa quay đầu lại liền nhìn thấy Thẩm Phức trốn ở góc phòng. Gã cười tủm tỉm, vẫy Thẩm Phức tới chỗ hắn.
Bất đắc dĩ, mùi thịt tựa như mang theo móc câu nhỏ mà câu lấy cậu.
Thẩm Phức cảnh giác mà thò lại gần, khuôn mặt nhỏ gầy đến nhọn cả cằm, thế nhưng lại có một đôi mắt to tròn rất đẹp.
Đầu bếp béo tươi cười thân thiết, bắt lấy cánh tay cậu. Cậu quá gầy, một phen đã bị túm chặt, ngón tay dính đầy dầu của gã cọ hết dầu lên quần áo cậu. Bằng kinh nghiệm nhiều năm đi khắp hang cùng ngõ hẻm để bảo vệ bản thân của mình, Thẩm Phức thầm cảm thấy không ổn, trái tim cậu run rẩy, Thẩm Phức một phen gạt tay gã ta ra, cũng không quay đầu lại mà chạy ra phòng bếp, phảng phất nơi đó có một con quái vật miệng rộng muốn ăn tươi nuốt sống cậu.
Ngày đó lúc cậu chạy ra, ở ngã rẽ hành lang đụng phải Thẩm Lệnh Nghi.
Sau khi tắt đèn bọn họ không được phép rời giường, Thẩm Lệnh Nghi che miệng cậu lại, trên dưới đánh giá liếc mắt nhìn cậu một cái, nhét vào trong tay cậu nửa miếng bánh bao thiu, nhỏ giọng nói với cậu: "Đừng tới phòng bếp, đói chết cũng đừng tới đó."
Thẩm Lệnh Nghi đồng dạng cũng có một đôi mắt to tròn, bởi vì gầy mà phá lệ thấy được.
Mặc dù đều là tình cảnh áo rách quần manh, đói còn không no, nhưng đáy lòng Thẩm Phức cũng đồng cảm với Thẩm Lệnh Nghi. Trẻ con ở Dục Anh Đường, nếu là gái, một khi tới 18 tuổi, sẽ bị các ma ma gả ra ngoài, về phần gả cho lão già đầu bạc lão hay là tên què thì cũng phải là chuyện mà các thiếu nữ ở đây có thể quyết định.
Vì thế có một ngày, sau khi Vu Duy Hồng đi không bao lâu, Thẩm Lệnh Nghi liền nói vơi cậu: "Chúng ta bỏ trốn đi."
Bên cạnh Tiểu A còn nhỏ tuổi hơn cả cậu, lúc vừa tới Dục Anh Đường, cậu nhóc còn chưa biết nói, chỉ biết kêu "a a a", cũng bởi như vậy nên thường bị người khác bắt nạt. Thẩm Lệnh Nghi trời sinh dễ mủi lòng, vào lúc cậu nhóc sắp chết đói, nàng cũng cho cậu nhóc nửa cái bánh bao.
Chạy trốn, nói thì đơn giản vậy thôi, nhưng làm lại không đơn giản như vậy.
Ở Dục Anh Đường, mỗi cửa đều có người trông coi, từng cửa sổ đều có rào sắt chắn ở ngoài. Duy nhất một cái có thể thông hướng ra ngoài, chính là cửa sổ phòng bếp. Thẩm Phức vẫn luôn nhớ rõ, bên cạnh bếp lò trong phòng bếp, có một ô cửa sổ nhỏ, đó chính là cửa để bọn họ tự do. Thời gian bọn họ có thể thương lượng cũng không nhiều, không chỗ nào là không có mặt mấy ma ma già kia, cứ như kền kền giữ đàn vậy, ánh mắt sắc nhọn của mấy con mụ đó lúc nào cũng nhìn chằm chằm bọn nhỏ, không cho phép bọn nhỏ túm năm tụm ba, nếu bị bắt được chính là ăn một trận đòn.
Vất vả lắm, bọn họ mới tìm được cơ hội, lén tới phòng bếp, ô cửa sổ kia cũng mở ra, cũng đủ để thân hình nhỏ gầy như bọn họ chui qua. Đầu bếp hẳn là chỉ là rời đi một lát vì bếp lửa vẫn đang cháy, trong nồi "lục bục" không biết ở nấu cái gì, tản ra hương thơm mê người.
Tiểu A bò lên trước, thân thể cậu nhóc gầy nhỏ lưu loát mà xuyên qua ô cửa sổ kia, sau đó đến Thẩm Phức.
Đây là bọn họ đã bàn với nhau trước rồi, vốn dĩ Thẩm Phức muốn để Thẩm Lệnh Nghi đi trước, nhưng Thẩm Lệnh Nghi nói, nàng là tỷ tỷ, nàng sẽ bò qua cuối cùng.
Thời điểm tay Thẩm Phức vừa mới chạm đến khung cửa sổ, tiếng bước chân của đầu bếp béo từ hành lang truyền đến. Bọn họ sợ tới mức run lên, Thẩm Lệnh Nghi nhanh chóng quyết định, nhỏ giọng dặn Tiểu A ở ngoài cửa sổ trốn cho kỹ, sau đó túm Thẩm Phức xuống dưới, giấu cậu vào ngăn tủ trong bếp.
Ngăn tủ quá nhỏ, bên trong chất đầy gạo và mì, chỉ có thể miễn cưỡng chứa được mình Thẩm Phức.
Thẩm Lệnh Nghi đóng cửa tủ lại, thanh âm run rẩy, bảo cậu không được lên tiếng, cũng đừng ra ngoài.
Những chuyện xảy ra sau đó, Thẩm Phức thường thường hồi tưởng lặp lại trong ác mộng, phảng phất như nhiều năm qua cậu vẫn luôn đi trong một mê cung, vòng tới vòng lui, tìm không thấy đường ra. Trong ác mộng, có Thẩm Lệnh Nghi kêu thất thanh, nàng vừa chạy vừa giãy giụa, sau đó nắm lấy que cời lửa đang cắm trong bếp lò, gạt củi lửa đang cháy trong bếp ra, lại đổ dầu ra đầy mặt đất, ngọn lửa nhanh chóng bén dầu mà bùng cháy mãnh liệt.
Thẩm Phức chịu không nổi, cậu từ trong ngăn tủ nghiêng ngả lảo đảo mà chạy, cầm lấy que cời lửa kia, nện vào gáy tên đầu bếp béo.
Thẩm Lệnh Nghi sắc mặt trắng bệch, cố hết sức bò ra từ dưới thân thể nặng nè ục ịch của tên đầu bếp béo, giữ chặt bàn tay run rẩy của Thẩm Phức, nàng bổ thêm mấy phát vào tên đầu bếp béo, nàng nói: "Đừng sợ, là chị giết."
Tỷ đệ hai ngươi đỡ nhau mà bò ra cửa sổ, trước khi đi, còn vứt hết củi khô vào ngọn lửa. Bên dưới cửa sổ là mặt cỏ mềm mại, Tiểu A căn bản không biết trốn đi đâu, chỉ biết khóc, cắn răng không rên một tiếng mà khóc. Giữa những tiếng kêu dập lửa từ bên trong, bọn họ lôi kéo tay nhau chạy đi.
Thẩm Phức để chân trần, lòng bàn chân bị cứa qua, máu chảy ròng ròng, Tiểu A cũng té ngã một lần, nhưng lần này, cậu nhóc cũng biết mình không thể khóc, cắn môi, vùi đầu chạy theo. Thẩm Lệnh Nghi trong suốt quá trình vừa rồi không khóc, vậy mà giờ lại bật khóc, nàng liều mạng túm tay Thẩm Phức, túm đến mức tay cậu phát đau. Nàng không ngừng lặp lại: "Đừng dừng lại, chạy mau, đừng dừng, ngàn vạn lần đừng dừng lại......"
Từ đó về sau, trong ác mộng của Thẩm Phức luôn là có cái ngăn tủ đen ngòm kia, cùng với tiếng thét chói tai của Thẩm Lệnh Nghi và ánh lửa ngập trời, đó là cái bóng đen đè nặng trong cậu.
Cậu rõ ràng bị súng chĩa vào đầu còn không sợ, vậy mà giờ đây lại bị căn phòng nhỏ tối tăm này đánh gục.
Cả người Thẩm Phức mồ hôi lạnh, ôm chính mình, không ngừng phát run. Cậu không biết thời gian qua bao lâu, cũng không biết chính mình ở nơi nào, cũng không biết chính mình vì cái gì ở chỗ này.
Phảng phất qua một vạn năm, lại giống như mới chỉ ngắn ngủn trong nháy mắt.
Cánh cửa trong căn phòng nhỏ tối tăm mở ra, ánh nắng từ bên ngoài tiến vào, giống như thanh kiếm sắc bén xuyên qua bóng tối. Thẩm Phức cảm thấy chính mình giống như sống lại rồi, tri giác bắt đầu khôi phục một chút. Cậu cảm giác được có người đi vào, nâng cậu dậy.
Cậu ngửi thấy được hương nước hoa Cologne quen thuộc, người này ở bên tai cậu thở dài: "Dao là cho em tự vệ, sao em lại tự làm mình bị thương thế này......"
Thẩm Phức đã không còn sức lực mắng chửi người nữa, há miệng thở dốc lại không phát ra âm thanh, cậu đành phải thay đổi cách thức, một ngụm cắn vào tay Lục Ký Minh, hung hăng mà cắn, đem tất cả sợ hãi cùng phẫn hận trong ác mộng, đem buồn bực vì bị người quản chế mấy ngày này, tất cả đều phát tiết tại dồn hết vào một ngụm này.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất