Chương 39: Làm loạn trên người em
Biến đổi ở Thuần Viên lớn tới mức phàm là những người có lòng để ý thì đều biết, giống như việc ném hòn đá vào giữa hồ vậy, gợn sóng sẽ từ đó mà từng đợt từng đợt lăn tăn hướng ra phía ngoài, tới khi gợn sóng hoàn toàn biến mất, mặt hồ lại lần nữa trở về sự tĩnh lặng như lúc ban đầu, nhưng ai nấy đều biết, thời thế thay đổi rồi.
Đúng lúc trung ương chính phủ tiến hành bầu cử quốc hội, Thái Tranh dưới sự duy trì hai cực Lục - Nghiêm, đã ổn định ngồi trên ghế thủ tướng mấy năm nay, lần này bầu lại, Lục Trọng Sơn bệnh nặng không ra mặt, cũng không biết cán cân đang thăng bằng giữa nghị viên hai bên rồi sẽ nghiêng sang bên nào đây. Trung ương chính phủ đã sớm trở thành cái rạp xiếc trung ương, là sân khấu để các phái quân phiệt đấu qua đầu lại, các nghị viên đều là bù nhìn mà thôi, thậm chí còn có người gọi đám nghị viên đó là "nghị viên heo con" kìa, chỉ cần có tiền là bán mình ngay, tham của hám lợi, khiến nhân dân cả nước khinh thường.
Cho nên, so với hội nghị bầu lại thì mọi người càng để ý động tác phía Lục gia ở Tấn Trung hơn. Lục Ký Minh lấy danh nghĩa Lục Trọng Sơn liên tiếp gửi mấy bức điện báo, gọi Chương Chấn Lộ về Bình Châu gấp, Chương Chấn Lộ lại lấy lý do phản đảng chưa diệt sạch, sợ có hậu hoạn, triệu mà không về.
Người sáng suốt đều biết, này chỉ sợ là sắp đánh nhau.
Thẩm Phức lạnh lùng nhìn Lục Ký Minh mỗi ngày ra ra vào vào, bận tối mày tối mặt. Mặt khác, cậu âm thầm chờ Thẩm Lệnh Nghi truyền tin tức Vu Duy Hồng đến, nhưng mãi vẫn không có, xem ra Vu Duy Hồng cũng không phải là người phía Chương Chấn Lộ. Vu Duy Hồng còn chưa cần đến bọn họ, vậy Tiểu A vẫn còn an toàn. Phía Thẩm Lệnh Nghi cũng không truyền tin gì quan trọng đến, chẳng qua vài ba ngày lại viết thư tới báo bình an, kể chuyện phiếm, Lục Ký Minh cũng không ngăn cản.
Không biết là vì để tiện xử lý quân vụ, hay là tiện cho việc nhìn Lục Trọng Sơn mà Lục Ký Minh vẫn chưa dọn về Lục công quán, vẫn ở Thuần Viên. Thẩm Phức cũng theo hắn ở tại Thuần Viên, nhưng Thẩm Phức lại không thích nơi này, một mảnh đình viện to như vậy, đang là giữa mùa hạ, lúc thời tiết nóng nhất, thế mà vẫn làm người ta cảm thấy tiêu điều thưa thớt, không biết tới mùa thu, cảnh tượng này còn tới mức nào nữa.
Từ sau hôm Lục Ký Minh say đổ xuống giường, hắn lúc thì bận việc quân vụ đầu tắt mặt tối, lúc lại nhàn rồi. Nhưng lúc rảnh rỗi cũng không trêu mèo chọc chó khắp nơi như trước nữa, có đôi khi Thẩm Phức thấy hắn chỉ lẳng lặng ngồi hút thuốc ngây ngốc bên cửa sổ, nhìn cảnh trí bên ngoài.
Thẩm Phức dần dần quen thuộc hắn, cũng không còn cố kỵ hắn như lúc đầu. Một người vừa đáng giận vừa đáng sợ như hắn, cùng một người thấy hắn nửa đêm uống say gọi "mẹ" như cậu đây thì còn sợ hắn cái gì. Có điều Thẩm Phức cũng không lấy cái này để chê cười hắn, sợ thật sự dẫm trúng đuôi hắn thì khổ.
Có khi Lục Ký Minh ngồi ở bên cửa sổ phát ngốc hút thuốc, cậu cũng ngồi ở bên cạnh, cũng phát ngốc, mỗi người đều có tâm sự riêng, không ai làm phiền đến ai, nếu không phải Thẩm Phức không được tự do hành động, cậu có khi cũng quên chính mình bị người quản chế rồi đấy.
Một hộp thuốc lá cũng sắp bị hút hết, Thẩm Phức lâu ngày không có việc gì làm, bắt đầu tự mình làm thuốc lá.
Cậu tới phòng bếp chỗ đó lấy một rổ hoa nhài đã phơi gần khô, tự mình nghiền nát, cầm tờ báo cũ, đổ hoa nhài đã nghiền lên đó phơi. Tiếp đó mở cửa sổ, vừa lúc có ánh mặt trời chiếu vào, đem tờ bào đựng hoa nhài phơi dưới ánh mặt trời. Đến khi Lục Ký Minh trở về, vừa lúc nhìn thấy Thẩm Phức ngồi dựa bên cửa sổ, cầm cái móc nhỏ móc sợi thuốc lá trong điếu thuốc ra, trộn cùng với hoa nhài vừa nghiền, toàn bộ căn phòng đều tràn ngập mùi hương hoa nhài thoang thoảng.
Lục Ký Minh chỉ cảm thấy một thân quân phục trói buộc đến mức khó chịu, hắn thuận tay ném cái mũ sang một bên, phù hiệu huy chương trước ngực gì gì đó đều tháo xuống, lách cách ném lên bàn, ủng quân sự cũng cởi ra, đá sang bên, cởi khuy tay áo, ngã vào sô pha mềm mại, hít mùi hoa nhài thật sâu, lúc này mới cảm thấy cả người buông lỏng.
Ánh mặt trời chiếu lên người Thẩm Phức, hắt bóng dài trên nền nhà, đầu bóng đổ xuống bàn chân trần của Lục Ký Minh.
Lục Ký Minh xê dịch chân, giương mắt nhìn lại, phát hiện Thẩm Phức cũng đang nhìn mình. Trong tầm tay Thẩm Phức là vài điếu thuốc đã nhét ruột được một nửa, bên trong chứa hoa nhài, lúc hút lên sẽ ngửi thấy mùi hoa thoảng thoảng. Hương hoa nhài nhiễm đầy lên người Thẩm Phức. Lục Ký Minh bỗng dưng đi qua, cầm lấy một điếu, ngậm trong miệng, châm lửa.
"Tâm sự đi." Lục Kí Minh nói.
Đây là câu nói đầu tiên vang lên trong căn phòng yên tĩnh.
Động tác trên tay Thẩm Phức vẫn không ngừng, trả lời: "Nói gì giờ?"
"Gì cũng được," Lục Ký Minh nói, "Quá yên tĩnh rồi."
Trong phòng yên tĩnh, Thuần Viên cũng yên tĩnh, trừ bỏ tiếng ve, dường như không còn âm thanh khác.
Thẩm Phức không biết hắn muốn nói đề tài gì, chỉ có thể cười nói: "Cả thành Bình Châu này, có bao nhiêu người bài xếp hàng muốn cùng đại thiếu nói chuyện phiếm đấy."
Lục Ký Minh thở ra một ngụm khói, thần sắc uể oải: "Không thú vị."
Hắn ngậm thuốc lá đi ra ngoài, chỉ chốc lát sau lại trở về, trong tay cầm bình rượu tây cùng hai cái ly, đều rót rượu vào, một cái đẩy về phía Thẩm Phức. Thẩm Phức vội nói: "Tôi tửu lượng kém, không dám uống nhiều đâu."
Lục Ký Minh cười nói: "Lừa ai vậy, nói điêu."
Thấy thoái thác không được, Thẩm Phức cũng đành phải nhận lấy ly, uống một ngụm. Rượu rất lạnh, nhưng uống vào lại nóng rát từ yết hầu tới dạ dày, Thẩm Phức rùng mình một cái, cảm thấy có chút thống khoái. Lục Ký Minh chống cằm nhìn cậu, nói: "Không bằng như này đi, tôi hỏi em một vấn đề, nếu em nguyện ý trả lời thì cứ nói, không muốn trả lời thì uống một ly. Sau đó em cũng hỏi tôi, tôi cũng làm như vậy."
Lâu ngày nhàm chán, hơn nữa Thẩm Phức cũng biết thừa, thiếu gia này nghĩ đến cái gì liền muốn cái đó cho bằng được, không lăn lộn thì sẽ không chịu bỏ qua, vì thế cậu cũng không từ chối, gật đầu đáp ứng.
Lục Ký Minh hỏi: "Người mà em lừa trước tôi là ai vậy?"
Thẩm Phức trong lòng nhảy dựng, tay cầm ở thành ly, rũ mắt nhìn rượu màu hổ phách. Trong lòng cậu biết, dựa theo thủ đoạn của Lục Ký Minh, không lý nào lại không biết chi tiết về cậu được, nhưng cậu không nghĩ tới vừa mới bắt đầu đã hỏi luôn câu này. Này cũng chẳng có gì gọi là không thể nói, giống như đưa cho Lục đại thiếu gia một trò tiêu khiển.
Vì thế, Thẩm Phức liền nói đến phú thân ở Dự Bắc muốn lấy Thẩm Lệnh Nghi làm di thái thái.
Lục Ký Minh nghiền ngẫm mà nghe, nghe xong lúc sau, lại nói: "Đó là tỷ tỷ em lừa mà, sao có thể xem như em lừa được? Em đã lừa gạt tiểu thư nhà ai, còn không mau nói, nếu không thì uống hết ly rượu này đi."
Thẩm Phức cạn lời, lại không muốn uống rượu, đành phải nghĩ nghĩ, thuận miệng nói: "Trước đấy nữa, có một vị thiên kim nhà làm ngân hàng, xã giao rất tốt, không biết bao nhiêu gã đàn ông nguyện thần phục dưới váy nàng, thế mà cũng không chiếm được cảm tình của nàng. Ai mà ngờ được, nàng cư nhiên thích thư sinh nghèo. Người khác theo đuổi chiều chuộc nàng, nàng không thích, tôi làm vẻ 'giấy rách phải giữ lấy lề", nàng lại theo đuổi không rời......"
Thẩm Phức còn chưa nói xong, Lục Ký Minh đã tỏ vẻ không muốn nghe nữa, nửa thật nửa giả mà nói: "Đừng nói nữa, tôi sắp đạp đổ bình giấm rồi đây này. Sau này, em cũng chỉ được gạt một mình tôi."
Thẩm Phức cũng không coi là thật, chỉ cười cười.
Đến lượt cậu hỏi, cậu nắm chặt ly rượu trong tay, nhìn về phía Lục Ký Minh cười tủm tỉm không nói lời nào, gọn gàng dứt khoát.
"Anh sẽ giết tôi sao?"
Lục Ký Minh bị câu hỏi này làm cho sửng sốt, căn phòng vừa mới phá vỡ sự im lặng không lâu trước đây lại lần nữa chìm vào im lặng, lúc này, ngoài cửa sổ ngay cả tiếng ve kêu cũng không có, thật là yên tĩnh đến mức kim rơi xuống đất cũng có thể nghe thấy tiếng.
Một hồi lâu, Lục Ký Minh mới nhẹ nhàng nói: "Sẽ không."
Thẩm Phức truy vấn: "Vì sao?"
Lục Ký Minh híp mắt, cười giảo hoạt: "Đây là vấn đề để hỏi của lượt sau rồi, giờ đến tôi."
"Được thôi."
"Lần trước ở bến tàu," Lục Ký Minh hỏi, "Là ai giúp các em chạy trốn?"
Thẩm Phức không nói gì, nâng ly liền uống. Cái ly không nhỏ, rượu lại nồng, cậu không nhanh không chậm mà uống hết, mặt không đổi sắc, chỉ trên gò má hiện lên một mạt ửng hồng, ánh mắt càng thêm sáng ngời. Uống rượu xong, Thẩm Phức cảm thấy máu trong người lưu động càng nhanh, trái tim đập thình thịch, trong đầu một mảnh thanh minh, cậu hỏi: "Đại thiếu, anh giữ lại tôi, còn có ích lợi gì chứ?"
Lục Ký Minh nhẹ nhàng mà gõ gõ thành ly, phát ra tiếng thanh thúy, rượu nổi lên một tầng gợn sóng. Hắn nói: "Có thể có ích lợi gì được, còn không phải là luyến tiếc em, thích em sao."
Này rõ ràng chính là chơi xấu, Thẩm Phức bất mãn mà nhướn mày. Lục Ký Minh cười nói: "Tôi cũng đâu có nói bắt buộc phải nói thật đâu."
"Lại đến tôi," Lục Ký Minh nói, "A Phức, trong lòng em thích tôi không?"
Bên ngoài không chỉ tắt tiếng ve, ngay cả không khí dường như cũng ngưng đọng lại, nơi xa xa vang lên một tiếng sấm rền, thì là sắp trời mưa. Ngay cả ông trời cũng không vừa mắt, chỉ là không biết một tiếng sấm này là phản ứng câu nói dối nào đây.
"Thích ——"
Thẩm Phức sảng khoái mà đáp, tiếp theo không đợi Lục Ký Minh đáp lời, kéo dài âm thanh nói: "Anh cũng đâu nói phải nói thật mà."
Lục Ký Minh không nghĩ tới Thẩm Phức thế mà lấy ngay câu nói của hắn vả bôm bốp vào mặt hắn như thế, hắn nhìn Thẩm Phức, nói: "Vậy lời em nói là thật hay giả?"
Thẩm Phức cong môi cười, nói: "Đại thiếu, hết lượt hỏi rồi."
Sắc trời trở nên u ám, mưa to ập đến, gió nổi lên lay động mái tóc Thẩm Phức, cậu nhìn rượu còn nguyên trong chén của Lục Ký Minh, hỏi: "Tôi nếu phản bội đại thiếu, mà anh chỉ có thể lựa chọn giết tôi hoặc thả tôi, đại thiếu sẽ chọn cái nào đây?"
Lục Ký Minh nhìn Thẩm Phức, cũng không nói chuyện, ánh mắt thâm trầm, cũng không biết suy nghĩ cái gì. Qua hồi lâu, Lục Ký Minh nâng chén, một hơi uống cạn sạch rượu trong ly.
Trời sắp mưa, mây đen nặng trĩu kéo tới xám xịt cả bầu trời.
Thẩm Phức đẩy cái ly, đứng lên duỗi người, nói: "Đại thiếu quân vụ bận rộn, đừng lấy tôi làm trò tiêu khiển nữa, về phòng trước đi thôi......"
Cậu còn chưa dứt lời, Lục Ký Minh đã đứng lên, ôm eo cậu, nhắm chuẩn xác mà hôn lên môi cậu. Trong miệng Lục Ký Minh còn chưa nuốt hết rượu, tất cả đều đút cho cậu. Thẩm Phức nuốt không kịp, hừ vài tiếng, rượu từ khóe môi hai người tràn ra. Thẩm Phức thiếu chút nữa bị sặc, muốn đẩy Lục Ký Minh ra, Lục Kí Minh làm sao có thể thuận theo mà buông cậu ra cho được, đầu lưỡi vươn vào càn quét trong miệng Thẩm Phức, vừa ôm hôn vừa đẩy cậu về phía giường.
"Đừng...... Đừng làm loạn......" Thẩm Phức mặt đỏ tai hồng mà nói.
Lục Ký Minh cắn cắn vành tai Thẩm Phức, nói: "Nếu phải làm loạn, đương nhiên sẽ làm loạn trên người em."
Rõ ràng còn muốn hung hăng mà cắn Lục Ký Minh một ngụm, trị thói vô lại của hắn, thế nhưng Thẩm Phức bị hơi rượu cùng dục vọng hun đến mê man, huống chi Lục Ký Minh còn đúng là cao thủ trên giường nữa. Cùng hắn ngủ vài lần, Thẩm Phức cũng coi như là thực tủy biết vị*.
*Nghĩa bóng ám chỉ trải qua chuyện gì đó một lần, lại muốn tiếp tục làm chuyện đó lần nữa. Là em bé thích bụp ba bum cùng anh Lục cáo già á mấy bà:>
Bầu trời rốt cuộc cũng đổ mưa, đầu tiên là một hai giọt, sau đó rào rào xối xả mà rơi xuống. Thẩm Phức bị Lục Ký Minh ôm lấy ngã trên giường, vội vội vàng vàng muốn bò dậy.
"Thuốc lá của tôi, phải thu——"
Lục Ký Minh kéo cậu trở về, một lần nữa ấn trên giường, trong giọng nói nhuốm màu tình dục: "Ngoan, đừng động."
Tay Thẩm Phức túm chặt màn giường tới mức khớp ngón tay trắng bệch, cổ họng bật ra tiếng rên rỉ nỉ non lại trầm thấp, đôi chân thon dài hữu lực trần trụi quấn lấy eo Lục Ký Minh. Quân phục trên người Lục Ký Minh đã nhăn đến không ra hình dáng gì nữa.
Lục Ký Minh gặm cắn bả vai Thẩm Phức vai, cắn xong lại hôn, thấp giọng nói: "Có đôi khi cảm thấy em rất đáng yêu, có đôi khi lại cảm thấy em thật biết cách chọc người khác điên, không nắm bắt được, hận không thể một ngụm đem em nuốt vào bụng."
Đôi mắt Thẩm Phức khép lại, bên tai chỉ nghe thấy tiếng mưa rơi cùng thanh âm Lục Ký Minh thở dốc.
Màn mưa ngăn trời cách đát, chuyện quan trọng ư, chờ sảng khoái xong rồi bàn tới nhé.
Đúng lúc trung ương chính phủ tiến hành bầu cử quốc hội, Thái Tranh dưới sự duy trì hai cực Lục - Nghiêm, đã ổn định ngồi trên ghế thủ tướng mấy năm nay, lần này bầu lại, Lục Trọng Sơn bệnh nặng không ra mặt, cũng không biết cán cân đang thăng bằng giữa nghị viên hai bên rồi sẽ nghiêng sang bên nào đây. Trung ương chính phủ đã sớm trở thành cái rạp xiếc trung ương, là sân khấu để các phái quân phiệt đấu qua đầu lại, các nghị viên đều là bù nhìn mà thôi, thậm chí còn có người gọi đám nghị viên đó là "nghị viên heo con" kìa, chỉ cần có tiền là bán mình ngay, tham của hám lợi, khiến nhân dân cả nước khinh thường.
Cho nên, so với hội nghị bầu lại thì mọi người càng để ý động tác phía Lục gia ở Tấn Trung hơn. Lục Ký Minh lấy danh nghĩa Lục Trọng Sơn liên tiếp gửi mấy bức điện báo, gọi Chương Chấn Lộ về Bình Châu gấp, Chương Chấn Lộ lại lấy lý do phản đảng chưa diệt sạch, sợ có hậu hoạn, triệu mà không về.
Người sáng suốt đều biết, này chỉ sợ là sắp đánh nhau.
Thẩm Phức lạnh lùng nhìn Lục Ký Minh mỗi ngày ra ra vào vào, bận tối mày tối mặt. Mặt khác, cậu âm thầm chờ Thẩm Lệnh Nghi truyền tin tức Vu Duy Hồng đến, nhưng mãi vẫn không có, xem ra Vu Duy Hồng cũng không phải là người phía Chương Chấn Lộ. Vu Duy Hồng còn chưa cần đến bọn họ, vậy Tiểu A vẫn còn an toàn. Phía Thẩm Lệnh Nghi cũng không truyền tin gì quan trọng đến, chẳng qua vài ba ngày lại viết thư tới báo bình an, kể chuyện phiếm, Lục Ký Minh cũng không ngăn cản.
Không biết là vì để tiện xử lý quân vụ, hay là tiện cho việc nhìn Lục Trọng Sơn mà Lục Ký Minh vẫn chưa dọn về Lục công quán, vẫn ở Thuần Viên. Thẩm Phức cũng theo hắn ở tại Thuần Viên, nhưng Thẩm Phức lại không thích nơi này, một mảnh đình viện to như vậy, đang là giữa mùa hạ, lúc thời tiết nóng nhất, thế mà vẫn làm người ta cảm thấy tiêu điều thưa thớt, không biết tới mùa thu, cảnh tượng này còn tới mức nào nữa.
Từ sau hôm Lục Ký Minh say đổ xuống giường, hắn lúc thì bận việc quân vụ đầu tắt mặt tối, lúc lại nhàn rồi. Nhưng lúc rảnh rỗi cũng không trêu mèo chọc chó khắp nơi như trước nữa, có đôi khi Thẩm Phức thấy hắn chỉ lẳng lặng ngồi hút thuốc ngây ngốc bên cửa sổ, nhìn cảnh trí bên ngoài.
Thẩm Phức dần dần quen thuộc hắn, cũng không còn cố kỵ hắn như lúc đầu. Một người vừa đáng giận vừa đáng sợ như hắn, cùng một người thấy hắn nửa đêm uống say gọi "mẹ" như cậu đây thì còn sợ hắn cái gì. Có điều Thẩm Phức cũng không lấy cái này để chê cười hắn, sợ thật sự dẫm trúng đuôi hắn thì khổ.
Có khi Lục Ký Minh ngồi ở bên cửa sổ phát ngốc hút thuốc, cậu cũng ngồi ở bên cạnh, cũng phát ngốc, mỗi người đều có tâm sự riêng, không ai làm phiền đến ai, nếu không phải Thẩm Phức không được tự do hành động, cậu có khi cũng quên chính mình bị người quản chế rồi đấy.
Một hộp thuốc lá cũng sắp bị hút hết, Thẩm Phức lâu ngày không có việc gì làm, bắt đầu tự mình làm thuốc lá.
Cậu tới phòng bếp chỗ đó lấy một rổ hoa nhài đã phơi gần khô, tự mình nghiền nát, cầm tờ báo cũ, đổ hoa nhài đã nghiền lên đó phơi. Tiếp đó mở cửa sổ, vừa lúc có ánh mặt trời chiếu vào, đem tờ bào đựng hoa nhài phơi dưới ánh mặt trời. Đến khi Lục Ký Minh trở về, vừa lúc nhìn thấy Thẩm Phức ngồi dựa bên cửa sổ, cầm cái móc nhỏ móc sợi thuốc lá trong điếu thuốc ra, trộn cùng với hoa nhài vừa nghiền, toàn bộ căn phòng đều tràn ngập mùi hương hoa nhài thoang thoảng.
Lục Ký Minh chỉ cảm thấy một thân quân phục trói buộc đến mức khó chịu, hắn thuận tay ném cái mũ sang một bên, phù hiệu huy chương trước ngực gì gì đó đều tháo xuống, lách cách ném lên bàn, ủng quân sự cũng cởi ra, đá sang bên, cởi khuy tay áo, ngã vào sô pha mềm mại, hít mùi hoa nhài thật sâu, lúc này mới cảm thấy cả người buông lỏng.
Ánh mặt trời chiếu lên người Thẩm Phức, hắt bóng dài trên nền nhà, đầu bóng đổ xuống bàn chân trần của Lục Ký Minh.
Lục Ký Minh xê dịch chân, giương mắt nhìn lại, phát hiện Thẩm Phức cũng đang nhìn mình. Trong tầm tay Thẩm Phức là vài điếu thuốc đã nhét ruột được một nửa, bên trong chứa hoa nhài, lúc hút lên sẽ ngửi thấy mùi hoa thoảng thoảng. Hương hoa nhài nhiễm đầy lên người Thẩm Phức. Lục Ký Minh bỗng dưng đi qua, cầm lấy một điếu, ngậm trong miệng, châm lửa.
"Tâm sự đi." Lục Kí Minh nói.
Đây là câu nói đầu tiên vang lên trong căn phòng yên tĩnh.
Động tác trên tay Thẩm Phức vẫn không ngừng, trả lời: "Nói gì giờ?"
"Gì cũng được," Lục Ký Minh nói, "Quá yên tĩnh rồi."
Trong phòng yên tĩnh, Thuần Viên cũng yên tĩnh, trừ bỏ tiếng ve, dường như không còn âm thanh khác.
Thẩm Phức không biết hắn muốn nói đề tài gì, chỉ có thể cười nói: "Cả thành Bình Châu này, có bao nhiêu người bài xếp hàng muốn cùng đại thiếu nói chuyện phiếm đấy."
Lục Ký Minh thở ra một ngụm khói, thần sắc uể oải: "Không thú vị."
Hắn ngậm thuốc lá đi ra ngoài, chỉ chốc lát sau lại trở về, trong tay cầm bình rượu tây cùng hai cái ly, đều rót rượu vào, một cái đẩy về phía Thẩm Phức. Thẩm Phức vội nói: "Tôi tửu lượng kém, không dám uống nhiều đâu."
Lục Ký Minh cười nói: "Lừa ai vậy, nói điêu."
Thấy thoái thác không được, Thẩm Phức cũng đành phải nhận lấy ly, uống một ngụm. Rượu rất lạnh, nhưng uống vào lại nóng rát từ yết hầu tới dạ dày, Thẩm Phức rùng mình một cái, cảm thấy có chút thống khoái. Lục Ký Minh chống cằm nhìn cậu, nói: "Không bằng như này đi, tôi hỏi em một vấn đề, nếu em nguyện ý trả lời thì cứ nói, không muốn trả lời thì uống một ly. Sau đó em cũng hỏi tôi, tôi cũng làm như vậy."
Lâu ngày nhàm chán, hơn nữa Thẩm Phức cũng biết thừa, thiếu gia này nghĩ đến cái gì liền muốn cái đó cho bằng được, không lăn lộn thì sẽ không chịu bỏ qua, vì thế cậu cũng không từ chối, gật đầu đáp ứng.
Lục Ký Minh hỏi: "Người mà em lừa trước tôi là ai vậy?"
Thẩm Phức trong lòng nhảy dựng, tay cầm ở thành ly, rũ mắt nhìn rượu màu hổ phách. Trong lòng cậu biết, dựa theo thủ đoạn của Lục Ký Minh, không lý nào lại không biết chi tiết về cậu được, nhưng cậu không nghĩ tới vừa mới bắt đầu đã hỏi luôn câu này. Này cũng chẳng có gì gọi là không thể nói, giống như đưa cho Lục đại thiếu gia một trò tiêu khiển.
Vì thế, Thẩm Phức liền nói đến phú thân ở Dự Bắc muốn lấy Thẩm Lệnh Nghi làm di thái thái.
Lục Ký Minh nghiền ngẫm mà nghe, nghe xong lúc sau, lại nói: "Đó là tỷ tỷ em lừa mà, sao có thể xem như em lừa được? Em đã lừa gạt tiểu thư nhà ai, còn không mau nói, nếu không thì uống hết ly rượu này đi."
Thẩm Phức cạn lời, lại không muốn uống rượu, đành phải nghĩ nghĩ, thuận miệng nói: "Trước đấy nữa, có một vị thiên kim nhà làm ngân hàng, xã giao rất tốt, không biết bao nhiêu gã đàn ông nguyện thần phục dưới váy nàng, thế mà cũng không chiếm được cảm tình của nàng. Ai mà ngờ được, nàng cư nhiên thích thư sinh nghèo. Người khác theo đuổi chiều chuộc nàng, nàng không thích, tôi làm vẻ 'giấy rách phải giữ lấy lề", nàng lại theo đuổi không rời......"
Thẩm Phức còn chưa nói xong, Lục Ký Minh đã tỏ vẻ không muốn nghe nữa, nửa thật nửa giả mà nói: "Đừng nói nữa, tôi sắp đạp đổ bình giấm rồi đây này. Sau này, em cũng chỉ được gạt một mình tôi."
Thẩm Phức cũng không coi là thật, chỉ cười cười.
Đến lượt cậu hỏi, cậu nắm chặt ly rượu trong tay, nhìn về phía Lục Ký Minh cười tủm tỉm không nói lời nào, gọn gàng dứt khoát.
"Anh sẽ giết tôi sao?"
Lục Ký Minh bị câu hỏi này làm cho sửng sốt, căn phòng vừa mới phá vỡ sự im lặng không lâu trước đây lại lần nữa chìm vào im lặng, lúc này, ngoài cửa sổ ngay cả tiếng ve kêu cũng không có, thật là yên tĩnh đến mức kim rơi xuống đất cũng có thể nghe thấy tiếng.
Một hồi lâu, Lục Ký Minh mới nhẹ nhàng nói: "Sẽ không."
Thẩm Phức truy vấn: "Vì sao?"
Lục Ký Minh híp mắt, cười giảo hoạt: "Đây là vấn đề để hỏi của lượt sau rồi, giờ đến tôi."
"Được thôi."
"Lần trước ở bến tàu," Lục Ký Minh hỏi, "Là ai giúp các em chạy trốn?"
Thẩm Phức không nói gì, nâng ly liền uống. Cái ly không nhỏ, rượu lại nồng, cậu không nhanh không chậm mà uống hết, mặt không đổi sắc, chỉ trên gò má hiện lên một mạt ửng hồng, ánh mắt càng thêm sáng ngời. Uống rượu xong, Thẩm Phức cảm thấy máu trong người lưu động càng nhanh, trái tim đập thình thịch, trong đầu một mảnh thanh minh, cậu hỏi: "Đại thiếu, anh giữ lại tôi, còn có ích lợi gì chứ?"
Lục Ký Minh nhẹ nhàng mà gõ gõ thành ly, phát ra tiếng thanh thúy, rượu nổi lên một tầng gợn sóng. Hắn nói: "Có thể có ích lợi gì được, còn không phải là luyến tiếc em, thích em sao."
Này rõ ràng chính là chơi xấu, Thẩm Phức bất mãn mà nhướn mày. Lục Ký Minh cười nói: "Tôi cũng đâu có nói bắt buộc phải nói thật đâu."
"Lại đến tôi," Lục Ký Minh nói, "A Phức, trong lòng em thích tôi không?"
Bên ngoài không chỉ tắt tiếng ve, ngay cả không khí dường như cũng ngưng đọng lại, nơi xa xa vang lên một tiếng sấm rền, thì là sắp trời mưa. Ngay cả ông trời cũng không vừa mắt, chỉ là không biết một tiếng sấm này là phản ứng câu nói dối nào đây.
"Thích ——"
Thẩm Phức sảng khoái mà đáp, tiếp theo không đợi Lục Ký Minh đáp lời, kéo dài âm thanh nói: "Anh cũng đâu nói phải nói thật mà."
Lục Ký Minh không nghĩ tới Thẩm Phức thế mà lấy ngay câu nói của hắn vả bôm bốp vào mặt hắn như thế, hắn nhìn Thẩm Phức, nói: "Vậy lời em nói là thật hay giả?"
Thẩm Phức cong môi cười, nói: "Đại thiếu, hết lượt hỏi rồi."
Sắc trời trở nên u ám, mưa to ập đến, gió nổi lên lay động mái tóc Thẩm Phức, cậu nhìn rượu còn nguyên trong chén của Lục Ký Minh, hỏi: "Tôi nếu phản bội đại thiếu, mà anh chỉ có thể lựa chọn giết tôi hoặc thả tôi, đại thiếu sẽ chọn cái nào đây?"
Lục Ký Minh nhìn Thẩm Phức, cũng không nói chuyện, ánh mắt thâm trầm, cũng không biết suy nghĩ cái gì. Qua hồi lâu, Lục Ký Minh nâng chén, một hơi uống cạn sạch rượu trong ly.
Trời sắp mưa, mây đen nặng trĩu kéo tới xám xịt cả bầu trời.
Thẩm Phức đẩy cái ly, đứng lên duỗi người, nói: "Đại thiếu quân vụ bận rộn, đừng lấy tôi làm trò tiêu khiển nữa, về phòng trước đi thôi......"
Cậu còn chưa dứt lời, Lục Ký Minh đã đứng lên, ôm eo cậu, nhắm chuẩn xác mà hôn lên môi cậu. Trong miệng Lục Ký Minh còn chưa nuốt hết rượu, tất cả đều đút cho cậu. Thẩm Phức nuốt không kịp, hừ vài tiếng, rượu từ khóe môi hai người tràn ra. Thẩm Phức thiếu chút nữa bị sặc, muốn đẩy Lục Ký Minh ra, Lục Kí Minh làm sao có thể thuận theo mà buông cậu ra cho được, đầu lưỡi vươn vào càn quét trong miệng Thẩm Phức, vừa ôm hôn vừa đẩy cậu về phía giường.
"Đừng...... Đừng làm loạn......" Thẩm Phức mặt đỏ tai hồng mà nói.
Lục Ký Minh cắn cắn vành tai Thẩm Phức, nói: "Nếu phải làm loạn, đương nhiên sẽ làm loạn trên người em."
Rõ ràng còn muốn hung hăng mà cắn Lục Ký Minh một ngụm, trị thói vô lại của hắn, thế nhưng Thẩm Phức bị hơi rượu cùng dục vọng hun đến mê man, huống chi Lục Ký Minh còn đúng là cao thủ trên giường nữa. Cùng hắn ngủ vài lần, Thẩm Phức cũng coi như là thực tủy biết vị*.
*Nghĩa bóng ám chỉ trải qua chuyện gì đó một lần, lại muốn tiếp tục làm chuyện đó lần nữa. Là em bé thích bụp ba bum cùng anh Lục cáo già á mấy bà:>
Bầu trời rốt cuộc cũng đổ mưa, đầu tiên là một hai giọt, sau đó rào rào xối xả mà rơi xuống. Thẩm Phức bị Lục Ký Minh ôm lấy ngã trên giường, vội vội vàng vàng muốn bò dậy.
"Thuốc lá của tôi, phải thu——"
Lục Ký Minh kéo cậu trở về, một lần nữa ấn trên giường, trong giọng nói nhuốm màu tình dục: "Ngoan, đừng động."
Tay Thẩm Phức túm chặt màn giường tới mức khớp ngón tay trắng bệch, cổ họng bật ra tiếng rên rỉ nỉ non lại trầm thấp, đôi chân thon dài hữu lực trần trụi quấn lấy eo Lục Ký Minh. Quân phục trên người Lục Ký Minh đã nhăn đến không ra hình dáng gì nữa.
Lục Ký Minh gặm cắn bả vai Thẩm Phức vai, cắn xong lại hôn, thấp giọng nói: "Có đôi khi cảm thấy em rất đáng yêu, có đôi khi lại cảm thấy em thật biết cách chọc người khác điên, không nắm bắt được, hận không thể một ngụm đem em nuốt vào bụng."
Đôi mắt Thẩm Phức khép lại, bên tai chỉ nghe thấy tiếng mưa rơi cùng thanh âm Lục Ký Minh thở dốc.
Màn mưa ngăn trời cách đát, chuyện quan trọng ư, chờ sảng khoái xong rồi bàn tới nhé.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất