Từ Giới Giải Trí Đến Nhà Giàu Số 1
Chương 31: Video Tuyên Truyền Vườn Trường 2
Lý Hải nhìn Dương Lỗi, nước Hạ bảo vệ bản quyền ca khúc rất tốt, làm ca khúc chủ đề video tuyên truyền, hiển nhiên là để hấp dẫn càng nhiều học sinh ưu tú gia nhập trường đại học của bọn họ, đây là mục đích hàng đầu, cho nên phải được người nắm bản quyền đồng ý.
Sử dụng trực tiếp không thông qua Dương Lỗi, đây thật sự là trái với luật bản quyền ca khúc.
Lý Hải nói xong, Dương Lỗi cười nói: "Bí thư Lý, cô út tôi tốt nghiệp tại quý trường, đương nhiên ca khúc mà tôi viết này có thể dùng làm ca khúc chủ đề cho video tuyên truyền của quý trường, đây là vinh hạnh của tôi."
Chuyện tốt như vậy, sao Dương Lỗi có thể từ chối chứ?
"Ha ha, vậy cảm ơn bạn học Dương Lỗi." Lý Hải cười to nói.
Hai bên nói một hồi, Dương Lỗi không định ở lại lâu, cùng Dương Tuyết Nhu rời đi.
Đương nhiên, Dương Tuyết Nhu sẽ quay trở lại sau, để phối hợp với Đại học Kinh tế Tài chính thành phố Lan chế tác video tuyên truyền.
"Tiểu Lỗi, cô chưa từng nghĩ rằng ca khúc mà mình hát lại có thể được trường học cũ chọn làm video tuyên truyền."
Trên đường đi, rõ ràng Dương Tuyết Nhu rất vui vẻ.
Cô nhìn đứa cháu của mình, cười nói: "Vẫn là Tiểu Lỗi quá lợi hại."
Dương Lỗi cười nói: "Đó là nhờ cô út hát hay."
Nói thật, kỹ năng ca hát của Dương Tuyết Nhu vẫn rất tốt, bằng không lúc trước cũng sẽ không đơn thương độc mã, từ một ca sĩ nghiệp dư xông ra, cuối cùng đạt được xếp hạng thứ mười trong cuộc thi ca hát quy mô lớn kia.
Trong lòng hắn chờ mong, chờ mong 《 Gió Nổi Lên Rồi 》 nhanh chóng trở nên thịnh hành.
. . . . . .
Rời khỏi trường học, Dương Lỗi mở di động của mình ra, thấy được tin nhắn của bạn học kia gửi tới.
Hắn trả lời lại: "Tiểu thuyết tên là 《 Che Trời 》."
Sau khi trả lời xong, Dương Lỗi nhìn nhóm chat lớp trung học một chút, lúc này bên trong nhóm đã có rất nhiều tin nhắn.
Mở ra nhìn một chút, vậy mà lại đang nói đến hắn.
"Hôm nay tôi gặp lớp trưởng ở Đại học Kinh tế Tài chính thành phố Lan."
"Oa, Trương Lâm, hiện tại lớp trưởng thế nào rồi?"
"Hiện tại cậu ấy đang làm gì?"
"Này còn phải nói? Với thành tích tốt nghiệp của lớp trưởng, đoán chừng có thể tiến vào top 500 doanh nghiệp lớn!"
"Chưa chắc, nói không chừng có thể đi vào sở nghiên cứu làm công tác nghiên cứu."
Đề tài về Dương Lỗi vẫn có tính thời sự rất cao, một ít bạn học đều đang thảo luận.
Còn có bạn học khoa trương nói hiện tại Dương Lỗi đã có thu nhập tiền triệu mỗi năm, nhất thời gây nên một trận náo loạn.
Mấu chốt là thời kì trung học, vị trí đầu toàn khối vẫn luôn bị Dương Lỗi chiếm lấy, là một học bá có chỉ số thông minh cao!
Ở trong mắt mọi người, sau khi tốt nghiệp Dương Lỗi chắc chắn là người kiếm được nhiều tiền nhất lớp.
Về phần Vương Tiểu Minh mở nhà hàng, lúc trước mọi người đã khen ngợi rất nhiều.
Trương Lâm trả lời lại: "Lớp trưởng nói hiện tại cậu ấy đang viết tiểu thuyết."
Tin tức này vừa ra, rõ ràng bên trong nhóm rất kinh ngạc.
"Lớp trưởng đang viết tiểu thuyết?"
"Không thể nào? Viết tiểu thuyết có thể kiếm bao nhiêu tiền?"
"Tiểu thuyết đó tên là gì vậy?"
Mọi người bắt đầu nghị luận.
Nhìn từng lời bình luận, lúc này tâm trạng Trương Lâm rất tốt, lúc học trung học anh ta thích một cô gái, viết thư tình cho cô gái đó, nhưng mà cô bé kia lại thích Dương Lỗi, cũng viết thư tình cho Dương Lỗi.
Cho nên, trong lòng anh ta vẫn có chút ghen tị với Dương Lỗi.
Hiện tại mọi người đều đã tốt nghiệp nhiều năm, có người tốt có người không tốt.
Lúc trước Dương Lỗi được hoan nghênh nhất ở trong lớp học, thậm chí lấy điểm số cao nhất toàn thành phố thi đậu vào đại học Thanh Bắc, giờ lại đang viết tiểu thuyết.
Thật ra loại nghề nghiệp này cũng không phải là vẻ vang lắm.
"Hừ, trước kia được hoan nghênh như vậy, được nhiều cô gái thích như vậy, hiện tại không biết những cô gái này sẽ nghĩ thế nào?" Trương Lâm nhìn từng bạn học trả lời lại, trong lòng rất là sung sướng.
Bên kia, Triệu Minh đang xem tin nhắn trên nhóm lớp.
Triệu Minh chính là bạn học có quạn hệ khá tốt với Dương Lỗi, lúc này anh ta đang ở trong cửa hàng của mình, anh ta tự mình mở một tiệm mì nhỏ, sau một năm cũng có thể đủ ăn.
Nhìn thấy tin nhắn trong nhóm, trong lòng anh ta thầm nghĩ Trương Lâm thật là một kẻ tiểu nhân.
"Hả, có tin nhắn lại?"
Lúc trước Triệu Minh hỏi tiểu thuyết mà Dương Lỗi viết, lúc này Dương Lỗi đã nhắn tin đến.
Anh ta nhìn một chút, trong mắt lập tức lộ ra một tia khiếp sợ.
"《 Che Trời 》?"
Lúc này Dương Lỗi trả lời lại hai chữ.
"Lớp trưởng, bộ tiểu thuyết mà cậu viết kia tên là 《 Che Trời 》?"
Triệu Minh rất thích xem tiểu thuyết, mà trang web tiếng Trung Bác Đằng là trang web tiểu thuyết lớn nhất nước Hạ, bình thường anh ta đều lên đây để tìm tiểu thuyết xem, mà 《 Che Trời 》 là một trong mấy quyển tiểu thuyết mà anh ta thích nhất, thậm chí anh ta còn nạp tiền mua phần thưởng.
Khiếp sợ qua đi, Triệu Minh lại hưng phấn nói: "Lớp trưởng, cậu quá lợi hại, chẳng trách lại viết tiểu thuyết toàn thời gian."
Đương nhiên anh ta biết 《 Che Trời 》 có thể kiếm được bao nhiêu tiền!
Sau khi hưng phấn, bên trong nhóm lại xuất hiện từng tin nhắn.
Triệu Minh trực tiếp mở nhóm chat ra, gửi tin nhắn: "Vừa rồi tôi đã biết được tiểu thuyết mà lớp trưởng viết, mọi người biết là bộ nào không?"
"Bộ nào vậy, Triệu Minh?"
"Cậu đúng là học xấu rồi, còn thừa nước đục thả câu với các bạn học cũ."
Tin nhắn gửi đi, lập tức có bạn học trả lời lại.
Triệu Minh trả lời: "Bộ tiểu thuyết mà lớp trưởng viết tên là 《 Che Trời 》."
Sau yên lặng ngắn ngủi, các tin nhắn lần lượt xuất hiện bên trong nhóm.
"Mẹ ơi, 《 Che Trời 》!"
"Lớp trưởng cũng quá trâu bò đi chứ!"
"《 Che Trời 》 là lớp trưởng viết?"
Có vài bạn nam đều hưng phấn nói.
Trên thực tế, cũng không có nhiều người xem tiểu thuyết như vậy, phần lớn người trong nhóm đều không xem tiểu thuyết, cho nên cũng không quá hiểu biết với nó.
Ở trong lòng những người này, viết tiểu thuyết cũng là thuộc loại không làm việc đàng hoàng, ngại nói ra ngoài.
Sử dụng trực tiếp không thông qua Dương Lỗi, đây thật sự là trái với luật bản quyền ca khúc.
Lý Hải nói xong, Dương Lỗi cười nói: "Bí thư Lý, cô út tôi tốt nghiệp tại quý trường, đương nhiên ca khúc mà tôi viết này có thể dùng làm ca khúc chủ đề cho video tuyên truyền của quý trường, đây là vinh hạnh của tôi."
Chuyện tốt như vậy, sao Dương Lỗi có thể từ chối chứ?
"Ha ha, vậy cảm ơn bạn học Dương Lỗi." Lý Hải cười to nói.
Hai bên nói một hồi, Dương Lỗi không định ở lại lâu, cùng Dương Tuyết Nhu rời đi.
Đương nhiên, Dương Tuyết Nhu sẽ quay trở lại sau, để phối hợp với Đại học Kinh tế Tài chính thành phố Lan chế tác video tuyên truyền.
"Tiểu Lỗi, cô chưa từng nghĩ rằng ca khúc mà mình hát lại có thể được trường học cũ chọn làm video tuyên truyền."
Trên đường đi, rõ ràng Dương Tuyết Nhu rất vui vẻ.
Cô nhìn đứa cháu của mình, cười nói: "Vẫn là Tiểu Lỗi quá lợi hại."
Dương Lỗi cười nói: "Đó là nhờ cô út hát hay."
Nói thật, kỹ năng ca hát của Dương Tuyết Nhu vẫn rất tốt, bằng không lúc trước cũng sẽ không đơn thương độc mã, từ một ca sĩ nghiệp dư xông ra, cuối cùng đạt được xếp hạng thứ mười trong cuộc thi ca hát quy mô lớn kia.
Trong lòng hắn chờ mong, chờ mong 《 Gió Nổi Lên Rồi 》 nhanh chóng trở nên thịnh hành.
. . . . . .
Rời khỏi trường học, Dương Lỗi mở di động của mình ra, thấy được tin nhắn của bạn học kia gửi tới.
Hắn trả lời lại: "Tiểu thuyết tên là 《 Che Trời 》."
Sau khi trả lời xong, Dương Lỗi nhìn nhóm chat lớp trung học một chút, lúc này bên trong nhóm đã có rất nhiều tin nhắn.
Mở ra nhìn một chút, vậy mà lại đang nói đến hắn.
"Hôm nay tôi gặp lớp trưởng ở Đại học Kinh tế Tài chính thành phố Lan."
"Oa, Trương Lâm, hiện tại lớp trưởng thế nào rồi?"
"Hiện tại cậu ấy đang làm gì?"
"Này còn phải nói? Với thành tích tốt nghiệp của lớp trưởng, đoán chừng có thể tiến vào top 500 doanh nghiệp lớn!"
"Chưa chắc, nói không chừng có thể đi vào sở nghiên cứu làm công tác nghiên cứu."
Đề tài về Dương Lỗi vẫn có tính thời sự rất cao, một ít bạn học đều đang thảo luận.
Còn có bạn học khoa trương nói hiện tại Dương Lỗi đã có thu nhập tiền triệu mỗi năm, nhất thời gây nên một trận náo loạn.
Mấu chốt là thời kì trung học, vị trí đầu toàn khối vẫn luôn bị Dương Lỗi chiếm lấy, là một học bá có chỉ số thông minh cao!
Ở trong mắt mọi người, sau khi tốt nghiệp Dương Lỗi chắc chắn là người kiếm được nhiều tiền nhất lớp.
Về phần Vương Tiểu Minh mở nhà hàng, lúc trước mọi người đã khen ngợi rất nhiều.
Trương Lâm trả lời lại: "Lớp trưởng nói hiện tại cậu ấy đang viết tiểu thuyết."
Tin tức này vừa ra, rõ ràng bên trong nhóm rất kinh ngạc.
"Lớp trưởng đang viết tiểu thuyết?"
"Không thể nào? Viết tiểu thuyết có thể kiếm bao nhiêu tiền?"
"Tiểu thuyết đó tên là gì vậy?"
Mọi người bắt đầu nghị luận.
Nhìn từng lời bình luận, lúc này tâm trạng Trương Lâm rất tốt, lúc học trung học anh ta thích một cô gái, viết thư tình cho cô gái đó, nhưng mà cô bé kia lại thích Dương Lỗi, cũng viết thư tình cho Dương Lỗi.
Cho nên, trong lòng anh ta vẫn có chút ghen tị với Dương Lỗi.
Hiện tại mọi người đều đã tốt nghiệp nhiều năm, có người tốt có người không tốt.
Lúc trước Dương Lỗi được hoan nghênh nhất ở trong lớp học, thậm chí lấy điểm số cao nhất toàn thành phố thi đậu vào đại học Thanh Bắc, giờ lại đang viết tiểu thuyết.
Thật ra loại nghề nghiệp này cũng không phải là vẻ vang lắm.
"Hừ, trước kia được hoan nghênh như vậy, được nhiều cô gái thích như vậy, hiện tại không biết những cô gái này sẽ nghĩ thế nào?" Trương Lâm nhìn từng bạn học trả lời lại, trong lòng rất là sung sướng.
Bên kia, Triệu Minh đang xem tin nhắn trên nhóm lớp.
Triệu Minh chính là bạn học có quạn hệ khá tốt với Dương Lỗi, lúc này anh ta đang ở trong cửa hàng của mình, anh ta tự mình mở một tiệm mì nhỏ, sau một năm cũng có thể đủ ăn.
Nhìn thấy tin nhắn trong nhóm, trong lòng anh ta thầm nghĩ Trương Lâm thật là một kẻ tiểu nhân.
"Hả, có tin nhắn lại?"
Lúc trước Triệu Minh hỏi tiểu thuyết mà Dương Lỗi viết, lúc này Dương Lỗi đã nhắn tin đến.
Anh ta nhìn một chút, trong mắt lập tức lộ ra một tia khiếp sợ.
"《 Che Trời 》?"
Lúc này Dương Lỗi trả lời lại hai chữ.
"Lớp trưởng, bộ tiểu thuyết mà cậu viết kia tên là 《 Che Trời 》?"
Triệu Minh rất thích xem tiểu thuyết, mà trang web tiếng Trung Bác Đằng là trang web tiểu thuyết lớn nhất nước Hạ, bình thường anh ta đều lên đây để tìm tiểu thuyết xem, mà 《 Che Trời 》 là một trong mấy quyển tiểu thuyết mà anh ta thích nhất, thậm chí anh ta còn nạp tiền mua phần thưởng.
Khiếp sợ qua đi, Triệu Minh lại hưng phấn nói: "Lớp trưởng, cậu quá lợi hại, chẳng trách lại viết tiểu thuyết toàn thời gian."
Đương nhiên anh ta biết 《 Che Trời 》 có thể kiếm được bao nhiêu tiền!
Sau khi hưng phấn, bên trong nhóm lại xuất hiện từng tin nhắn.
Triệu Minh trực tiếp mở nhóm chat ra, gửi tin nhắn: "Vừa rồi tôi đã biết được tiểu thuyết mà lớp trưởng viết, mọi người biết là bộ nào không?"
"Bộ nào vậy, Triệu Minh?"
"Cậu đúng là học xấu rồi, còn thừa nước đục thả câu với các bạn học cũ."
Tin nhắn gửi đi, lập tức có bạn học trả lời lại.
Triệu Minh trả lời: "Bộ tiểu thuyết mà lớp trưởng viết tên là 《 Che Trời 》."
Sau yên lặng ngắn ngủi, các tin nhắn lần lượt xuất hiện bên trong nhóm.
"Mẹ ơi, 《 Che Trời 》!"
"Lớp trưởng cũng quá trâu bò đi chứ!"
"《 Che Trời 》 là lớp trưởng viết?"
Có vài bạn nam đều hưng phấn nói.
Trên thực tế, cũng không có nhiều người xem tiểu thuyết như vậy, phần lớn người trong nhóm đều không xem tiểu thuyết, cho nên cũng không quá hiểu biết với nó.
Ở trong lòng những người này, viết tiểu thuyết cũng là thuộc loại không làm việc đàng hoàng, ngại nói ra ngoài.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất