Từ Hôm Nay Bắt Đầu Ngược Tra Nam
Chương 27: Tên đê tiện này!
Triệu Hướng Hải nhìn vẻ mặt sửng sốt của Tiêu Diệp, trào phúng cười hai tiếng.
Anh cúi người xuống, nhặt áo khoác và áo sơ mi dưới mặt đất lên, để ngực trần bước đến chỗ của Tiêu Diệp, vươn tay nắm lấy cổ áo của hắn: "Tôi cho cậu một cơ hội, làm hay không?"
Tiêu Diệp yên lặng nhìn ánh mắt của Triệu Hướng Hải, khóe miệng vừa động, nhưng vẫn không nói lên lời.
Triệu Hướng Hải hừ nhẹ một tiếng, đôi mắt sắc bén xẹt qua tia sáng lạnh lẽo, anh nhịn không được mà văng tục một câu: "Đồ khốn kiếp!"
Sau đó anh thả tay ra, hít một hơi thật sâu rồi xoay người rời đi, định vào phòng khách ngủ một đêm.
Tiêu Diệp chỉ còn lại một mình trong căn phòng tối om, xung quanh nồng nặc mùi rượu và hơi thở của Triệu Hướng Hải.
Hắn trong chốc lát như mất hết sức lực, mặc kệ hết thảy mà nằm sụp xuống trên giường Triệu Hướng Hải.
Hắn thô bạo, hắn xúc động, hắn đè Triệu Hướng Hải xuống muốn mạnh mẽ ra tay.
Tất cả đều bởi vì...... Hắn nôn nóng, trong lòng hắn không biết vì cái gì mà đau nhức đến khó chịu cực kỳ.
Hắn không thể không nghĩ đến việc Triệu Hướng Hải có thể sẽ cùng người khác ở bên nhau, hắn không thể tưởng tượng được cảnh Triệu Hướng Hải cùng người khác dây dưa không rõ. Vậy nên hắn muốn trực tiếp dùng phương thức nguyên thủy nhất để chứng minh người này còn ở bên mình, chứng minh người này không có thuộc về ai khác ngoài hắn.
Nhưng mà......
Tiêu Diệp nắm chặt chiếc chăn trong tay, gân xanh trên mu bàn tay nổi lên dữ dội.
Nhưng mà Triệu Hướng Hải lại sử dụng điều kiện quyết tuyệt đó để lôi kéo một cách mạnh mẽ mối quan hệ giữa hai người họ.
Vĩnh viễn trở thành người xa lạ?
Đến chết cũng không bao giờ gặp lại?
Tiêu Diệp không khỏi hừ nhẹ một tiếng, cho dù bây giờ chia tay với Triệu Hướng Hải, hắn cũng sẽ không bao giờ đồng ý điều kiện như vậy.
Hắn nằm trên chiếc giường đầy mùi hương của Triệu Hướng Hải, uống nhiều rượu, dạ dày liền nóng như lửa đốt.
Hắn đã hứa hẹn sẽ không cùng Phó Chu Minh lui tới nữa, hứa hẹn sẽ không tiếp tục mập mờ dây dưa cùng người khác, hắn đã cúi đầu xin lỗi, thừa nhận sai lầm.
Tuy nhiên những chuyện này, đều không thể đập đổ được bức tường thành mà Triệu Hướng Hải gây dựng lên.
Hắn còn có thể làm như thế nào? Anh còn muốn hắn làm như thế nào nữa?
Triệu Hướng Hải rốt cuộc còn muốn hắn làm gì nữa?
......
Triệu Hướng Hải cả đêm ngủ trong khách phòng, lúc tỉnh lại đã là 8 giờ sáng.
Anh đứng dậy rời khỏi giường, xoa xoa trán, vào phòng tắm rửa sạch sẽ, cạo sạch râu, sửa sang lại đầu tóc, tìm một bộ vest dự phòng mặc vào rồi bước ra khỏi phòng khách.
Trong phòng ăn, Tiêu Nhạc Nhạc đã ngồi sẵn trên ghế, nghiêng đầu nhìn anh lẩm bẩm: "Baba, hôm nay ba dậy muộn hơn mọi khi!"
Triệu Hướng Hải nhìn con gái bé bỏng, tâm tình cũng tốt lên một chút.
Anh khẽ cười, nói: "Là do baba tham ngủ, xin lỗi con. Nhạc Nhạc ăn sáng chưa?"
"Dì Lưu đã làm bữa sáng cho con rồi." Tiêu Nhạc Nhạc chớp mắt: "Con đang đợi baba của con đưa con đi học."
Triệu Hướng Hải ừ một tiếng, quyết định không ăn sáng, điều quan trọng là phải đưa con gái đến trường trước.
Anh bước đến gần Nhạc Nhạc định nắm tay con bé, chợt nhìn thấy bím tóc trên đầu bé liền bật cười: "Nhạc Nhạc, bím tóc này ai thắt cho con vậy? Sao lại... oai như vậy?"
"Con tự làm đó." Tiêu Nhạc Nhạc duỗi tay gãi gãi bím tóc: "Khó coi sao ạ?"
"Đẹp, nhưng có chút lỏng lẻo." Triệu Hướng Hải buông xuống chiếc cặp, ngồi xổm xuống: "Ngoan, đừng nhúc nhích, ba ba thắt lại cho con."
Dứt lời, anh nhanh nhẹn tháo bím tóc có gắn con bướm vàng trên đầu Tiêu Nhạc Nhạc xuống, cột vào tay mình, đôi tay linh hoạt buộc lại tóc cho con bé.
Từ lúc có con gái, các kỹ năng của Triệu Hướng Hải đều được mở rộng rất nhiều.
Nấu cơm nấu canh, thắt bím cột tóc, phối quần áo cho con...... Đủ loại.
Thậm chí, các dì ở nhà còn nói đùa rằng nếu Triệu tiên sinh sẵn sàng giúp đỡ những người có con gái nhỏ, thì họ và các dì bảo mẫu đều sẽ thất nghiệp mất.
Triệu Hướng Hải nghe điều này cũng chỉ cười cười cho qua.
"Kẽo kẹt ——"
Cánh cửa bên kia khẽ vang lên, Tiêu Diệp thất thần bước ra từ sau cánh cửa.
Hắn sửa lại cổ áo, đang định đi vào nhà ăn thì nhìn thấy cảnh hai ba con đang buộc tóc cho nhau trước cửa, bước chân không hiểu sao lại dừng lại.
Dưới ánh mặt trời, hình ảnh Triệu Hướng Hải giúp Tiêu Nhạc Nhạc cột tóc thật sự vô cùng ấm áp.
Giống một gia đình ấm áp.
Tiêu Diệp nhìn cảnh tượng này, sững sờ một hồi lâu.
Thật lâu sau, hắn giật mình định thần lại, cúi đầu đi vào nhà ăn, không biết đang suy nghĩ cái gì,.
Lúc này Triệu Hướng Hải đã sửa xong bím tóc cho Tiêu Nhạc Nhạc, anh cầm lấy tay Nhạc Nhạc, liếc mắt nhìn Tiêu Diệp một cái rồi quay đi.
"Cha!" Tiêu Nhạc Nhạc hồn nhiên không nhận ra, vẫy vẫy tay với Tiêu Diệp, "Baba đưa con đi học trước đây, hẹn gặp lại cha nha."
"Gặp lại sau, Nhạc Nhạc." Tiêu Diệp trầm giọng nhẹ nhàng gật đầu.
Triệu Hướng Hải một lời cũng chưa nói, nắm tay Nhạc Nhạc muốn rời đi.
Tiêu Diệp bỗng nhiên tiến lên hai bước, bắt lấy tay của Triệu Hướng Hải, sau đó, móc ra một lọ thuốc mỡ nhỏ từ trong túi, nhét vào túi quần của Triệu Hướng Hải: "Cầm lấy cái này."
Anh cúi người xuống, nhặt áo khoác và áo sơ mi dưới mặt đất lên, để ngực trần bước đến chỗ của Tiêu Diệp, vươn tay nắm lấy cổ áo của hắn: "Tôi cho cậu một cơ hội, làm hay không?"
Tiêu Diệp yên lặng nhìn ánh mắt của Triệu Hướng Hải, khóe miệng vừa động, nhưng vẫn không nói lên lời.
Triệu Hướng Hải hừ nhẹ một tiếng, đôi mắt sắc bén xẹt qua tia sáng lạnh lẽo, anh nhịn không được mà văng tục một câu: "Đồ khốn kiếp!"
Sau đó anh thả tay ra, hít một hơi thật sâu rồi xoay người rời đi, định vào phòng khách ngủ một đêm.
Tiêu Diệp chỉ còn lại một mình trong căn phòng tối om, xung quanh nồng nặc mùi rượu và hơi thở của Triệu Hướng Hải.
Hắn trong chốc lát như mất hết sức lực, mặc kệ hết thảy mà nằm sụp xuống trên giường Triệu Hướng Hải.
Hắn thô bạo, hắn xúc động, hắn đè Triệu Hướng Hải xuống muốn mạnh mẽ ra tay.
Tất cả đều bởi vì...... Hắn nôn nóng, trong lòng hắn không biết vì cái gì mà đau nhức đến khó chịu cực kỳ.
Hắn không thể không nghĩ đến việc Triệu Hướng Hải có thể sẽ cùng người khác ở bên nhau, hắn không thể tưởng tượng được cảnh Triệu Hướng Hải cùng người khác dây dưa không rõ. Vậy nên hắn muốn trực tiếp dùng phương thức nguyên thủy nhất để chứng minh người này còn ở bên mình, chứng minh người này không có thuộc về ai khác ngoài hắn.
Nhưng mà......
Tiêu Diệp nắm chặt chiếc chăn trong tay, gân xanh trên mu bàn tay nổi lên dữ dội.
Nhưng mà Triệu Hướng Hải lại sử dụng điều kiện quyết tuyệt đó để lôi kéo một cách mạnh mẽ mối quan hệ giữa hai người họ.
Vĩnh viễn trở thành người xa lạ?
Đến chết cũng không bao giờ gặp lại?
Tiêu Diệp không khỏi hừ nhẹ một tiếng, cho dù bây giờ chia tay với Triệu Hướng Hải, hắn cũng sẽ không bao giờ đồng ý điều kiện như vậy.
Hắn nằm trên chiếc giường đầy mùi hương của Triệu Hướng Hải, uống nhiều rượu, dạ dày liền nóng như lửa đốt.
Hắn đã hứa hẹn sẽ không cùng Phó Chu Minh lui tới nữa, hứa hẹn sẽ không tiếp tục mập mờ dây dưa cùng người khác, hắn đã cúi đầu xin lỗi, thừa nhận sai lầm.
Tuy nhiên những chuyện này, đều không thể đập đổ được bức tường thành mà Triệu Hướng Hải gây dựng lên.
Hắn còn có thể làm như thế nào? Anh còn muốn hắn làm như thế nào nữa?
Triệu Hướng Hải rốt cuộc còn muốn hắn làm gì nữa?
......
Triệu Hướng Hải cả đêm ngủ trong khách phòng, lúc tỉnh lại đã là 8 giờ sáng.
Anh đứng dậy rời khỏi giường, xoa xoa trán, vào phòng tắm rửa sạch sẽ, cạo sạch râu, sửa sang lại đầu tóc, tìm một bộ vest dự phòng mặc vào rồi bước ra khỏi phòng khách.
Trong phòng ăn, Tiêu Nhạc Nhạc đã ngồi sẵn trên ghế, nghiêng đầu nhìn anh lẩm bẩm: "Baba, hôm nay ba dậy muộn hơn mọi khi!"
Triệu Hướng Hải nhìn con gái bé bỏng, tâm tình cũng tốt lên một chút.
Anh khẽ cười, nói: "Là do baba tham ngủ, xin lỗi con. Nhạc Nhạc ăn sáng chưa?"
"Dì Lưu đã làm bữa sáng cho con rồi." Tiêu Nhạc Nhạc chớp mắt: "Con đang đợi baba của con đưa con đi học."
Triệu Hướng Hải ừ một tiếng, quyết định không ăn sáng, điều quan trọng là phải đưa con gái đến trường trước.
Anh bước đến gần Nhạc Nhạc định nắm tay con bé, chợt nhìn thấy bím tóc trên đầu bé liền bật cười: "Nhạc Nhạc, bím tóc này ai thắt cho con vậy? Sao lại... oai như vậy?"
"Con tự làm đó." Tiêu Nhạc Nhạc duỗi tay gãi gãi bím tóc: "Khó coi sao ạ?"
"Đẹp, nhưng có chút lỏng lẻo." Triệu Hướng Hải buông xuống chiếc cặp, ngồi xổm xuống: "Ngoan, đừng nhúc nhích, ba ba thắt lại cho con."
Dứt lời, anh nhanh nhẹn tháo bím tóc có gắn con bướm vàng trên đầu Tiêu Nhạc Nhạc xuống, cột vào tay mình, đôi tay linh hoạt buộc lại tóc cho con bé.
Từ lúc có con gái, các kỹ năng của Triệu Hướng Hải đều được mở rộng rất nhiều.
Nấu cơm nấu canh, thắt bím cột tóc, phối quần áo cho con...... Đủ loại.
Thậm chí, các dì ở nhà còn nói đùa rằng nếu Triệu tiên sinh sẵn sàng giúp đỡ những người có con gái nhỏ, thì họ và các dì bảo mẫu đều sẽ thất nghiệp mất.
Triệu Hướng Hải nghe điều này cũng chỉ cười cười cho qua.
"Kẽo kẹt ——"
Cánh cửa bên kia khẽ vang lên, Tiêu Diệp thất thần bước ra từ sau cánh cửa.
Hắn sửa lại cổ áo, đang định đi vào nhà ăn thì nhìn thấy cảnh hai ba con đang buộc tóc cho nhau trước cửa, bước chân không hiểu sao lại dừng lại.
Dưới ánh mặt trời, hình ảnh Triệu Hướng Hải giúp Tiêu Nhạc Nhạc cột tóc thật sự vô cùng ấm áp.
Giống một gia đình ấm áp.
Tiêu Diệp nhìn cảnh tượng này, sững sờ một hồi lâu.
Thật lâu sau, hắn giật mình định thần lại, cúi đầu đi vào nhà ăn, không biết đang suy nghĩ cái gì,.
Lúc này Triệu Hướng Hải đã sửa xong bím tóc cho Tiêu Nhạc Nhạc, anh cầm lấy tay Nhạc Nhạc, liếc mắt nhìn Tiêu Diệp một cái rồi quay đi.
"Cha!" Tiêu Nhạc Nhạc hồn nhiên không nhận ra, vẫy vẫy tay với Tiêu Diệp, "Baba đưa con đi học trước đây, hẹn gặp lại cha nha."
"Gặp lại sau, Nhạc Nhạc." Tiêu Diệp trầm giọng nhẹ nhàng gật đầu.
Triệu Hướng Hải một lời cũng chưa nói, nắm tay Nhạc Nhạc muốn rời đi.
Tiêu Diệp bỗng nhiên tiến lên hai bước, bắt lấy tay của Triệu Hướng Hải, sau đó, móc ra một lọ thuốc mỡ nhỏ từ trong túi, nhét vào túi quần của Triệu Hướng Hải: "Cầm lấy cái này."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất