Từ Hôm Nay Bắt Đầu Ngược Tra Nam
Chương 72: Nhìn tình địch đến đỏ mắt
Tiêu Diệp đợi Quan Trường Phong và Triệu Hướng Hải đi vào bên trong rồi mới an tâm xuống xe.
Trước cửa nhà hát đông nghẹt người đi tới đi lui. Nhưng Tiêu Diệp đứng đó lại chỉ cảm thấy tay chân lạnh phát run. Hải ca đã đồng ý đi xem nhạc kịch với Quan Trường Phong.....
Xem xong kịch, chắc chắn họ sẽ còn muốn đi ăn cơm nữa đi? Con mẹ nó đây còn không phải là tình nhân hẹn hò với nhau sao?
Hắn nghĩ đến đây, trái tim bắt đầu mãnh liệt vọt lên một hồi đau đớn.
Lần này Quan Trường Phong hẹn Triệu Hướng Hải đi xem nhạc kịch, sau đó có lẽ sẽ là hẹn ăn cơm, còn sau đó nữa thì sao? Có thể nào sẽ hẹn phòng khách sạn luôn không??
ĐM! Đừng có mơ, tuyệt đối không thể!
Trong ánh mắt của Tiêu Diệp đã dần nhuốm màu tàn nhẫn.
Cho dù hắn có chết, cũng sẽ không bao giờ trơ mắt nhìn Triệu Hướng Hải ngủ chung ổ chăn với người khác!
Tiêu Diệp đứng đó bình tĩnh một hồi lâu, chờ đến khi ổn định tâm tình mới lấy chiếc vé trợ lý đưa cho từ trong túi quần ra. Hắn cầm vé vào trong tìm chỗ ngồi dưới thính phòng có chút tối tăm.
Tới khi ngồi vào chỗ, hắn mới bắt đầu tìm kiếm thân ảnh của Triệu Hướng Hải, sau đó hắn gắt hao nhíu mày. Quả nhiên triệu Hướng Hải và Quan Trường Phong ngồi canh nhau!
Mà chỗ ngồi của hắn cách quá xa so với ghế của Triệu Hướng Hải, cơ bản là nhìn cũng không nhìn tới!
Tiêu Diệp cắn chặt răng đi ra khỏi hàng ghế, sau khi cách ghế của Triệu Hướng Hải khoảng hai hàng, hắn tìm đến một thanh niên đang ngồi chơi điện thoại, vỗ vai cậu ta: "Người anh em, đổi ghế cho tôi được không?"
Thanh niên cũng không thèm nhấc đầu lên: "Đây là ghế VIP, không đổi."
"Tôi đưa tiền cho cậu." Tiêu Diệp nặng nề nói.
Thanh niên ngẩng đầu nhìn thoáng qua gương mặt của Tiêu Diệp, khó chịu nói: "Đưa tiền, anh có thể đưa cho tôi bao nhiêu tiền? Tại sao anh dám dùng tiền để vũ nhục giá trị nghệ thuật? Đây là chỗ để thưởng thúc ca kịch, thưởng thức nghệ thuật, ông đây mới không cần tiền. Người xưa nói rồi, muốn thưởng thức nghệ thuật thì phải văn minh. Anh đừng có không quy củ như thế, không được."
Tiêu Diệp lạnh mặt rút từ trong túi ra một xấp tiền.
Thanh niên sửng sốt, sau đó nhảy cẫng lên: "Đại ca, mời ngài!"
Và rồi Tiêu Diệp mới thành công ngồi xuống ghế.
Lúc này cách thời gian mở màn còn chưa đến mười phút, thính phòng vẫn ồn ào như cũ. Lão trung niên ngồi bên cạnh Tiêu Diệp đẩy đẩy cánh tay hắn: "Người anh em, cậu cũng quá yêu thích nghệ thuật nhỉ? Vé ghế VIP cũng không quý giá như vậy, cậu lại vì muốn ngồi hàng trước mà cũng không ngại bỏ ra số tiền lớn!"
Tiêu Diệp liếc mắt nhìn ông ta rồi hừ một tiếng không nói chuyện. Hắn có biết gì về nghệ thuật đâu?
Nếu không vì Hải ca, không phải vì sợ Quan Trường Phong ăn đậu hũ của Hải ca thì hắn cũng lười tới đây.
Từ nhỏ đến lớn hắn chỉ có hứng thú với tài chính và thể thao, mà Triệu Hướng Hải lại rất có thiên phú trong lĩnh vực nghệ thuật. Tiêu - vại dấm chua - Diệp nghĩ, Quan Trường Phong này hẳn là cũng phát hiện ra hứng thú của Triệu Hướng Hải, cố tình gãi đúng chỗ ngứa. Đúng là đồ hồ ly giảo hoạt!
Ca kịch mở màn sau mười phút, thình phòng bắt đầu tối sầm lại, rèm sân khấu bắt đầu được mở ra.
Mọi người đều hướng ánh mắt lên ánh đèn sân khấu chăm chú nhìn dàn diễn viên anh tuấn xinh đẹp bên trên. Lâu lâu thính phòng lại phát ra âm thanh kinh ngạc. Duy chỉ có một mình Tiêu Diệp là lực chú ý hoàn toàn lạc quẻ.
Đôi mắt hắn như sói đói, lẳng lặng nhìn sống lưng và cần cổ mơ hồ của Triệu Hướng Hải, một cái liếc mắt lên sân khấu cũng chưa từng có. Mẹ nó, trước kia lúc bên nhau đã lâu hắn còn thấy hơi chán Triệu Hướng Hải mà bung xõa ở bên ngoài.
Nhưng hiện tại, bên ngoài cho dù là xinh đẹp hay anh tuấn, hắn cũng chỉ có thể cảm nhận được bằng mắt, chứ trong lòng lại không hề dao động. Mà Triệu Hướng Hải dù chỉ là một cái bóng sau lưng cũng có thể khiến hắn khô nóng cả người.
Đáng chết!
Tiêu Diệp âm thầm hối hận, nếu hắn phát hiện sớm một chút rằng Hải ca của hắn có mị lực kinh người như vậy, vậy thì bây giờ hắn cũng không như thế này.
Nhạc kịch trôi qua hai giờ mới bắt đầu tiến vào giai đoạn giữa, còn chưa đến cao trào nên có chút nhàm chán.
Có lẽ hôm qua Triệu Hướng Hải nghỉ ngơi không tốt, vậy nên tinh thần có chút uể oải. Theo nhịp điệu thong thả của cốt truyện cùng âm nhạc du dương, đầu của anh bắt đầu hơi nghiêng nghiêng, gần như sắp ngủ mất.
Quan Trường Phong vẫn luôn tỉnh tảo, hắn nhìn Triệu Hướng Hải đang nhắm chặt hai mắt, trong lòng bỗng nhiên nhảy dựng.
Thính phòng tối đen, ánh mắt của mọi người cũng đang nhìn lên sân khấu, không có ai chú ý đến hắn.
Tim hắn đập thình thịch, nuốt một ngụm nước bọt, sau đó vươn tay lặng lẽ ôm lấy bả vai của Triệu Hướng Hải, ôm người về phía mình, muốn để Triệu Hướng Hải dựa đầu lên vai hắn.
Nhưng hắn không biết rằng Tiêu Diệp ngồi cách đó không xa đang gắt gao nhìn chằm chằm động tác của hắn.
Trong bóng đêm, đôi mắt của Tiêu Diệp đã bị sự phẫn nộ cùng ghen tuông thiêu đến đỏ bừng.
=======================================
Zine: Sao dạo này reader nhà mình trầm thế:(( không thấy cmt luôn.
Trước cửa nhà hát đông nghẹt người đi tới đi lui. Nhưng Tiêu Diệp đứng đó lại chỉ cảm thấy tay chân lạnh phát run. Hải ca đã đồng ý đi xem nhạc kịch với Quan Trường Phong.....
Xem xong kịch, chắc chắn họ sẽ còn muốn đi ăn cơm nữa đi? Con mẹ nó đây còn không phải là tình nhân hẹn hò với nhau sao?
Hắn nghĩ đến đây, trái tim bắt đầu mãnh liệt vọt lên một hồi đau đớn.
Lần này Quan Trường Phong hẹn Triệu Hướng Hải đi xem nhạc kịch, sau đó có lẽ sẽ là hẹn ăn cơm, còn sau đó nữa thì sao? Có thể nào sẽ hẹn phòng khách sạn luôn không??
ĐM! Đừng có mơ, tuyệt đối không thể!
Trong ánh mắt của Tiêu Diệp đã dần nhuốm màu tàn nhẫn.
Cho dù hắn có chết, cũng sẽ không bao giờ trơ mắt nhìn Triệu Hướng Hải ngủ chung ổ chăn với người khác!
Tiêu Diệp đứng đó bình tĩnh một hồi lâu, chờ đến khi ổn định tâm tình mới lấy chiếc vé trợ lý đưa cho từ trong túi quần ra. Hắn cầm vé vào trong tìm chỗ ngồi dưới thính phòng có chút tối tăm.
Tới khi ngồi vào chỗ, hắn mới bắt đầu tìm kiếm thân ảnh của Triệu Hướng Hải, sau đó hắn gắt hao nhíu mày. Quả nhiên triệu Hướng Hải và Quan Trường Phong ngồi canh nhau!
Mà chỗ ngồi của hắn cách quá xa so với ghế của Triệu Hướng Hải, cơ bản là nhìn cũng không nhìn tới!
Tiêu Diệp cắn chặt răng đi ra khỏi hàng ghế, sau khi cách ghế của Triệu Hướng Hải khoảng hai hàng, hắn tìm đến một thanh niên đang ngồi chơi điện thoại, vỗ vai cậu ta: "Người anh em, đổi ghế cho tôi được không?"
Thanh niên cũng không thèm nhấc đầu lên: "Đây là ghế VIP, không đổi."
"Tôi đưa tiền cho cậu." Tiêu Diệp nặng nề nói.
Thanh niên ngẩng đầu nhìn thoáng qua gương mặt của Tiêu Diệp, khó chịu nói: "Đưa tiền, anh có thể đưa cho tôi bao nhiêu tiền? Tại sao anh dám dùng tiền để vũ nhục giá trị nghệ thuật? Đây là chỗ để thưởng thúc ca kịch, thưởng thức nghệ thuật, ông đây mới không cần tiền. Người xưa nói rồi, muốn thưởng thức nghệ thuật thì phải văn minh. Anh đừng có không quy củ như thế, không được."
Tiêu Diệp lạnh mặt rút từ trong túi ra một xấp tiền.
Thanh niên sửng sốt, sau đó nhảy cẫng lên: "Đại ca, mời ngài!"
Và rồi Tiêu Diệp mới thành công ngồi xuống ghế.
Lúc này cách thời gian mở màn còn chưa đến mười phút, thính phòng vẫn ồn ào như cũ. Lão trung niên ngồi bên cạnh Tiêu Diệp đẩy đẩy cánh tay hắn: "Người anh em, cậu cũng quá yêu thích nghệ thuật nhỉ? Vé ghế VIP cũng không quý giá như vậy, cậu lại vì muốn ngồi hàng trước mà cũng không ngại bỏ ra số tiền lớn!"
Tiêu Diệp liếc mắt nhìn ông ta rồi hừ một tiếng không nói chuyện. Hắn có biết gì về nghệ thuật đâu?
Nếu không vì Hải ca, không phải vì sợ Quan Trường Phong ăn đậu hũ của Hải ca thì hắn cũng lười tới đây.
Từ nhỏ đến lớn hắn chỉ có hứng thú với tài chính và thể thao, mà Triệu Hướng Hải lại rất có thiên phú trong lĩnh vực nghệ thuật. Tiêu - vại dấm chua - Diệp nghĩ, Quan Trường Phong này hẳn là cũng phát hiện ra hứng thú của Triệu Hướng Hải, cố tình gãi đúng chỗ ngứa. Đúng là đồ hồ ly giảo hoạt!
Ca kịch mở màn sau mười phút, thình phòng bắt đầu tối sầm lại, rèm sân khấu bắt đầu được mở ra.
Mọi người đều hướng ánh mắt lên ánh đèn sân khấu chăm chú nhìn dàn diễn viên anh tuấn xinh đẹp bên trên. Lâu lâu thính phòng lại phát ra âm thanh kinh ngạc. Duy chỉ có một mình Tiêu Diệp là lực chú ý hoàn toàn lạc quẻ.
Đôi mắt hắn như sói đói, lẳng lặng nhìn sống lưng và cần cổ mơ hồ của Triệu Hướng Hải, một cái liếc mắt lên sân khấu cũng chưa từng có. Mẹ nó, trước kia lúc bên nhau đã lâu hắn còn thấy hơi chán Triệu Hướng Hải mà bung xõa ở bên ngoài.
Nhưng hiện tại, bên ngoài cho dù là xinh đẹp hay anh tuấn, hắn cũng chỉ có thể cảm nhận được bằng mắt, chứ trong lòng lại không hề dao động. Mà Triệu Hướng Hải dù chỉ là một cái bóng sau lưng cũng có thể khiến hắn khô nóng cả người.
Đáng chết!
Tiêu Diệp âm thầm hối hận, nếu hắn phát hiện sớm một chút rằng Hải ca của hắn có mị lực kinh người như vậy, vậy thì bây giờ hắn cũng không như thế này.
Nhạc kịch trôi qua hai giờ mới bắt đầu tiến vào giai đoạn giữa, còn chưa đến cao trào nên có chút nhàm chán.
Có lẽ hôm qua Triệu Hướng Hải nghỉ ngơi không tốt, vậy nên tinh thần có chút uể oải. Theo nhịp điệu thong thả của cốt truyện cùng âm nhạc du dương, đầu của anh bắt đầu hơi nghiêng nghiêng, gần như sắp ngủ mất.
Quan Trường Phong vẫn luôn tỉnh tảo, hắn nhìn Triệu Hướng Hải đang nhắm chặt hai mắt, trong lòng bỗng nhiên nhảy dựng.
Thính phòng tối đen, ánh mắt của mọi người cũng đang nhìn lên sân khấu, không có ai chú ý đến hắn.
Tim hắn đập thình thịch, nuốt một ngụm nước bọt, sau đó vươn tay lặng lẽ ôm lấy bả vai của Triệu Hướng Hải, ôm người về phía mình, muốn để Triệu Hướng Hải dựa đầu lên vai hắn.
Nhưng hắn không biết rằng Tiêu Diệp ngồi cách đó không xa đang gắt gao nhìn chằm chằm động tác của hắn.
Trong bóng đêm, đôi mắt của Tiêu Diệp đã bị sự phẫn nộ cùng ghen tuông thiêu đến đỏ bừng.
=======================================
Zine: Sao dạo này reader nhà mình trầm thế:(( không thấy cmt luôn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất