Chương 142: Chương 1092
Cù cưa một lúc lâu, Inuyasha cuối cùng cũng thay xong y phục tử tế, đeo lại khuyên tai Mikazuki đưa. Trong gương, thiếu niên thanh tú chớp mắt liền biến thành thiếu nữ xinh đẹp.
" Đã xong? " Thanh âm lạnh nhạt vang lên từ sau lưng. Inuyasha xoa xoa khuôn mặt nóng bừng, cố gắng bình tĩnh quay đầu lại: "...X... Xong rồi. "
Từ lúc tỉnh dậy đến hiện tại, màu đỏ ửng trên mặt Inuyasha vẫn chưa từng lui xuống. Rõ ràng không ai trong bọn họ lên tiếng trước, nhưng có lẽ có thứ gì đó đã chậm rãi thay đổi. Mỗi khi ánh mắt hai người chạm nhau,không khí trong phòng đều sẽ không tự giác biến đến ái muội đứng lên. Trước đây mỗi lần như vậy, Inuyasha đều sẽ trừng mắt đáp trả, nhưng hiện tại, hắn đều sẽ không tự chủ được quay đầu đi chỗ khác.
Mối quan hệ giữa bọn họ, hoàn toàn thay đổi kể từ hôm nay.
" Inuyasha? " Thấy thiếu niên lại thất thần, Sesshomaru nhịn không được cong khóe miệng, một tay vỗ vào đầu hồng y thiếu niên: " Còn chưa tỉnh ngủ?"
" Đau... " Inuyasha hít một ngụm khí lạnh, lấy lại tinh thần trừng mắt nhìn. Đối diện với khuôn mặt tuấn mỹ mang ý cười kia, Inuyasha thẹn quá thành giận nhào lên:
" Cười cái thí a!"
Lại nháo thêm một lúc, cũng không biết qua bao lâu. Đến khi cung nữ bên ngoài mang điểm tâm đến chờ ngoài cửa, Inuyasha mới chật vật ngồi dậy, hai mắt đỏ hồng chỉnh lí lại y phục tóc tai.
Sesshomaru đùa chán rồi mới cho cung nữ đem điểm tâm vào. Inuyasha có lẽ tức giận không nhỏ, khuôn mặt hậm hực ngồi xuống dùng bữa, một lời cũng không muốn nói.
Không biết có phải ảo giác của hắn hay không, sao điểm tâm hôm nay toàn món canh là thế nào? Canh nhân sâm, canh lộc nhung, canh gân bò, canh....
Cái vẹo gì vậy?
Nhìn thấy ánh mắt kỳ lạ của nhóm cung nữ, Inuyasha trong lòng lăn lộn một hồi, cuối cùng thông minh đi chọn bát canh Thục Liên nhỏ xíu trong mâm.
Lăn qua lộn lại, lại thêm một canh giờ trôi qua. Nhìn mặt trời đã cao vọt lên bên ngoài, Inuyasha giật giật khóe miệng, quyết định đi tìm trưởng bối trình bày mọi việc.
Dù sao cũng nên nói thẳng ra. Việc kinh hãi thế tục như vậy, chỉ hi vọng mẫu thân và sama sẽ không nổi giận.
Ít nhất bọn họ toàn tâm toàn ý nuôi dạy hắn như vậy, hắn lại....
Nhìn Sesshomaru thản nhiên đứng cạnh, Inuyasha đột nhiên thấy đau răng không thôi.
Ngươi có thể có chút tự giác làm sai sao, ca ca?
Thu xếp hảo, Inuyasha ôm tâm trạng sẵn sàng đón nhận quở trách anh dũng lên đường đến chủ điện. Sát điện hạ rất tự nhiên theo sau, không có một chút nào tự giác bản thân cần đi xử lý công vụ chồng chất đang vùi lấp mẫu thân của mình.
Đường đến chủ điện cũng không yên bình, bởi vì dọc đường bọn họ còn gặp qua Tsukimaru. Hoàng thân đang đồng hành cùng một vài sứ giả của Hồ tộc, nhìn bộ dáng hẳn là cũng định đến chủ điện, chỉ khác ở chỗ Inuyasha đến nhận lỗi, còn Hồ tộc sứ giả hẳn là đến hạch sách chuyện của công chúa Tomoe bọn họ.
Sớm biết đối phương muốn làm khó gia trưởng của mình, Inuyasha đương nhiên không thể cho bọn họ sắc mặt tốt đẹp gì. Chỉ trách nhân gia coi như nhìn không thấy thái độ không chào đón của " thiếu nữ ", còn công nhiên tiến lên, nhìn ra là muốn đồng hành cùng bọn họ đến chủ điện.
Bỏ qua hàn khí phát ra từ Sesshomaru, Tsukimaru hành lễ xong rất tự nhiên tiến lên, ánh mắt không rõ nghĩa quét trên người Inuyasha: " Katsumiku -sama, không, Vương hậu nương nương buổi sáng tốt lành. "
Khó chịu thì khó chịu, Inuyasha vẫn biết hiện tại không phải lúc cùng đám người này xé rách mặt, dùng trầm mặc thay thế lời chào. Khí tức khó chịu từ phía sau đã phản ánh thái độ của Sesshomaru. Tsukimaru lại làm như không nhìn thấy, ân cần hỏi han: " Sắc mặt ngài nhìn rất hồng nhuận, tối qua Vương hậu hẳn là ngủ rất ngon đi?"
Một câu trạc đúng chỗ, khiến Inuyasha không nhịn được nhíu mày. Người này không lẽ là biến thái cuồng theo dõi?
Nhìn thần thái ngày càng kỳ lạ của Inuyasha, Sesshomaru không cần đoán cũng biết hắn lại bổ não những gì rồi. Không muốn dây dưa thêm nữa, Sesshomaru trầm mặc kéo tay Inuyasha quay đầu đi trước.
Bọn họ không cần thiết đem bản thân dây dưa nhiều như vậy, còn lại cứ để Mikazuki xử lý là được rồi.
" Bệ hạ xin dừng bước! " Tsukimaru phía sau đột nhiên gọi lại, thành công khiến Sesshomaru nhíu mày, không vui quay đầu. Inuyasha vốn dĩ không định quay đầu lại, nhưng trực giác mách bảo hắn chuyện kế tiếp sẽ rất quan trọng, hắn không thể không để ý kĩ hơn.
Mà quả thật là chuyện không nhỏ chút nào.
" Đã xong? " Thanh âm lạnh nhạt vang lên từ sau lưng. Inuyasha xoa xoa khuôn mặt nóng bừng, cố gắng bình tĩnh quay đầu lại: "...X... Xong rồi. "
Từ lúc tỉnh dậy đến hiện tại, màu đỏ ửng trên mặt Inuyasha vẫn chưa từng lui xuống. Rõ ràng không ai trong bọn họ lên tiếng trước, nhưng có lẽ có thứ gì đó đã chậm rãi thay đổi. Mỗi khi ánh mắt hai người chạm nhau,không khí trong phòng đều sẽ không tự giác biến đến ái muội đứng lên. Trước đây mỗi lần như vậy, Inuyasha đều sẽ trừng mắt đáp trả, nhưng hiện tại, hắn đều sẽ không tự chủ được quay đầu đi chỗ khác.
Mối quan hệ giữa bọn họ, hoàn toàn thay đổi kể từ hôm nay.
" Inuyasha? " Thấy thiếu niên lại thất thần, Sesshomaru nhịn không được cong khóe miệng, một tay vỗ vào đầu hồng y thiếu niên: " Còn chưa tỉnh ngủ?"
" Đau... " Inuyasha hít một ngụm khí lạnh, lấy lại tinh thần trừng mắt nhìn. Đối diện với khuôn mặt tuấn mỹ mang ý cười kia, Inuyasha thẹn quá thành giận nhào lên:
" Cười cái thí a!"
Lại nháo thêm một lúc, cũng không biết qua bao lâu. Đến khi cung nữ bên ngoài mang điểm tâm đến chờ ngoài cửa, Inuyasha mới chật vật ngồi dậy, hai mắt đỏ hồng chỉnh lí lại y phục tóc tai.
Sesshomaru đùa chán rồi mới cho cung nữ đem điểm tâm vào. Inuyasha có lẽ tức giận không nhỏ, khuôn mặt hậm hực ngồi xuống dùng bữa, một lời cũng không muốn nói.
Không biết có phải ảo giác của hắn hay không, sao điểm tâm hôm nay toàn món canh là thế nào? Canh nhân sâm, canh lộc nhung, canh gân bò, canh....
Cái vẹo gì vậy?
Nhìn thấy ánh mắt kỳ lạ của nhóm cung nữ, Inuyasha trong lòng lăn lộn một hồi, cuối cùng thông minh đi chọn bát canh Thục Liên nhỏ xíu trong mâm.
Lăn qua lộn lại, lại thêm một canh giờ trôi qua. Nhìn mặt trời đã cao vọt lên bên ngoài, Inuyasha giật giật khóe miệng, quyết định đi tìm trưởng bối trình bày mọi việc.
Dù sao cũng nên nói thẳng ra. Việc kinh hãi thế tục như vậy, chỉ hi vọng mẫu thân và sama sẽ không nổi giận.
Ít nhất bọn họ toàn tâm toàn ý nuôi dạy hắn như vậy, hắn lại....
Nhìn Sesshomaru thản nhiên đứng cạnh, Inuyasha đột nhiên thấy đau răng không thôi.
Ngươi có thể có chút tự giác làm sai sao, ca ca?
Thu xếp hảo, Inuyasha ôm tâm trạng sẵn sàng đón nhận quở trách anh dũng lên đường đến chủ điện. Sát điện hạ rất tự nhiên theo sau, không có một chút nào tự giác bản thân cần đi xử lý công vụ chồng chất đang vùi lấp mẫu thân của mình.
Đường đến chủ điện cũng không yên bình, bởi vì dọc đường bọn họ còn gặp qua Tsukimaru. Hoàng thân đang đồng hành cùng một vài sứ giả của Hồ tộc, nhìn bộ dáng hẳn là cũng định đến chủ điện, chỉ khác ở chỗ Inuyasha đến nhận lỗi, còn Hồ tộc sứ giả hẳn là đến hạch sách chuyện của công chúa Tomoe bọn họ.
Sớm biết đối phương muốn làm khó gia trưởng của mình, Inuyasha đương nhiên không thể cho bọn họ sắc mặt tốt đẹp gì. Chỉ trách nhân gia coi như nhìn không thấy thái độ không chào đón của " thiếu nữ ", còn công nhiên tiến lên, nhìn ra là muốn đồng hành cùng bọn họ đến chủ điện.
Bỏ qua hàn khí phát ra từ Sesshomaru, Tsukimaru hành lễ xong rất tự nhiên tiến lên, ánh mắt không rõ nghĩa quét trên người Inuyasha: " Katsumiku -sama, không, Vương hậu nương nương buổi sáng tốt lành. "
Khó chịu thì khó chịu, Inuyasha vẫn biết hiện tại không phải lúc cùng đám người này xé rách mặt, dùng trầm mặc thay thế lời chào. Khí tức khó chịu từ phía sau đã phản ánh thái độ của Sesshomaru. Tsukimaru lại làm như không nhìn thấy, ân cần hỏi han: " Sắc mặt ngài nhìn rất hồng nhuận, tối qua Vương hậu hẳn là ngủ rất ngon đi?"
Một câu trạc đúng chỗ, khiến Inuyasha không nhịn được nhíu mày. Người này không lẽ là biến thái cuồng theo dõi?
Nhìn thần thái ngày càng kỳ lạ của Inuyasha, Sesshomaru không cần đoán cũng biết hắn lại bổ não những gì rồi. Không muốn dây dưa thêm nữa, Sesshomaru trầm mặc kéo tay Inuyasha quay đầu đi trước.
Bọn họ không cần thiết đem bản thân dây dưa nhiều như vậy, còn lại cứ để Mikazuki xử lý là được rồi.
" Bệ hạ xin dừng bước! " Tsukimaru phía sau đột nhiên gọi lại, thành công khiến Sesshomaru nhíu mày, không vui quay đầu. Inuyasha vốn dĩ không định quay đầu lại, nhưng trực giác mách bảo hắn chuyện kế tiếp sẽ rất quan trọng, hắn không thể không để ý kĩ hơn.
Mà quả thật là chuyện không nhỏ chút nào.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất