Chương 145: Mika. . . . san ?
Để " chuẩn bị tốt nhất cho việc đón tiếp Yêu Vương ", Irasue vô cùng hào phóng chấp thuận cho Hồ tộc sứ giả khởi hành trở lại Hồ tộc trước một bước. Tsukimaru vốn dĩ định đồng hành cùng Sesshomaru, cuối cùng lại bị Mikazuki một lần trò chuyện đá về cùng đoàn sứ giả.
Đáng lý ra Tsukimaru không có quyền tham dự, hay đúng hơn là hắn cũng nằm trong phạm vi đối tượng bị nghi ngờ, nhưng hắn là người đóng vai trò xúc tác cho chuyến đi này, thêm vào đó, Tsukimaru một nửa có huyết thống Hồ tộc, Tây quốc bọn họ cũng không có quyền hoàn toàn quyết định.
Inuyasha ăn đủ ba ngày đau khổ cùng " Mikazuki lão sư ", cuối cùng cũng có một chút phong phạm truyền thống của công chúa nhân loại. Mỗi sáng Inuyasha cả người đau nhức tỉnh dậy, quả thật giống như hôm qua vừa chịu cực hình xong. Sesshomaru mấy lần muốn đi tìm Mikazuki lật bàn, cuối cùng vẫn là bị Inuyasha túm trở lại.
Sama làm vậy là tốt cho hắn, có khổ cũng vẫn phải chịu. Chỉ cần chuyện này xong là tất cả sẽ xong.
Mikazuki: Thật không biết ta làm việc này là tốt cho ai nữa....Aizzzzz....
Sesshomaru:....
Chuyến đi lần này không được thông báo với con dân Đô thành, nguyên nhân thì Mikazuki không tiết lộ nhiều. Đến tận ngày khởi hành, toàn Đô thành vẫn còn đang bàn tán về chuyện Hồ tộc công chúa, nhưng xì xào nhiều hơn vẫn là chuyện của tân hậu Tây quốc. Nghi thức mở Lăng mộ được dời lại, tạm thời cũng không có việc gì cần người dân tham dự, những chuyện này nghiễm nhiên trở thành trà dư tửu hậu cho bọn họ bàn luận.
Hôm nay khởi hành, Inuyasha theo yêu cầu của Mikazuki trùm kín áo choàng, ngoan ngoãn mang thêm không ít đồ đạc lỉnh kỉnh Irasue nhét vào mặc dù chính hắn cũng không biết mấy thứ đó có tác dụng gì. Mikazuki không biết từ đâu bắt được một con phi hành yêu quái, nhìn qua khá giống đại bàng cỡ lớn, màu trắng tuyết nhìn ra là dựa trên thẩm mỹ và bản chất khiết phích của Sesshomaru mà lựa chọn. Đến tận lúc đi, Irasue còn túm bọn họ chơi xấu, khiến Inuyasha xấu hổ không thôi.
Nhìn hai người một hồng y một bạch y song song ngồi trên bạch điêu, Mikazuki đột nhiên thở dài một tiếng không rõ, đôi mắt tím thoáng qua u buồn nhàn nhạt:
" Điện hạ, nhị điện hạ, bảo trọng. "
Tận khi bạch điêu cất cánh bay đi, Mikazuki mới thu hồi tầm mắt, thái độ rất kỳ lạ nhìn Irasue. Tây quốc chủ mẫu quái dị nhìn hắn, theo bản năng sờ sờ mặt mình: " Có vấn đề gì sao?"
Mikazuki đột nhiên cười đến hoa dung thất sắc, tiến lên nói khẽ vào tai nàng: " Phu nhân, việc còn lại -"
"... -đành nhờ vào ngài vậy. "
Bạch ảnh trước mặt đột nhiên lung lay, bất ngờ đổ ập vào người nàng. đối với mỹ nhân đột nhiên yêu thương nhung nhớ thế này, Irasue khiếp sợ mở to mắt, theo bản năng vươn tay ôm lấy thân thể đang nặng nề tựa trên người mình:
" Mi....Mika-san?"
Không có tiếng đáp lại. Tây quốc chủ mẫu kinh hãi đem người đặt dựa trong lòng, lúc này mới nhận ra Mikazuki hoàn toàn không có động tĩnh, khuôn mặt an tường chỉ như đang ngủ say.
Nhưng mà,.... không có hơi thở.
" Này! Mikazuki! " Irasue hoảng hốt, trong đầu loạn thành một đoàn: " Đừng đùa như vậy! Ngươi cũng nên nói trước một tiếng a!"
Ngươi rốt cuộc đang làm gì? Đùa như vậy không vui đâu!
Có lẽ hình tượng cường đại của Mikazuki đã quá quen thuộc, nên khi người này đột nhiên yếu ớt như vậy, Irasue cũng không biết xử lý thế nào. Bọn họ đều đã quen với một Mikazuki ôn hòa ấm áp, một Mikazuki lãnh huyết quyết liệt, nhưng một Mikazuki an tường vô hại như thế này thì dường như chưa từng.
Mặc kệ Irasue dùng cách gì, người trong ngực không có dấu hiệu nào muốn tỉnh lại. Không gian xung quanh cũng dần biến đổi, vặn vẹo không rõ, kèm theo đó là sát khí dần dâng lên.
Giống như nó vốn dĩ đã như vậy, nhưng bị thứ gì đó đè nén. Hiện tại phong ấn kia đổ sụp, sát khí mới chậm chạp lan ra.
Nguy hiểm và thị huyết, lạnh lẽo và tàn bạo, đủ để khiến bất cứ ai đứng bên trong sợ hãi.
Bên ngoài dần dần u ám, có lẽ là do sát khí đang dần bao phủ nơi này. Irasue cắn răng đem người ôm lên, trước tiên cần rời khỏi nơi này. Bằng không chờ sát khí lan ra, mọi chuyện liền rắc rối vạn phần.
Đúng lúc này, có thứ gì đó sáng bóng thoát ra thân thể Mikazuki. Irasue định thần nhìn kỹ, là Hoa Kính đang lớn lên một cách bất thường, dần trở thành một mặt gương cực lớn, tỏa ra hồng quang quỷ dị.
Trong mặt gương sáng loáng, có bóng người dần trở nên rõ nét, cho đến khi có người hoàn toàn bước ra khỏi gương. Irasue đồng tử mở lớn, trong lòng dâng lên kinh đào hải lãng.
Chuyện này.....
Đáng lý ra Tsukimaru không có quyền tham dự, hay đúng hơn là hắn cũng nằm trong phạm vi đối tượng bị nghi ngờ, nhưng hắn là người đóng vai trò xúc tác cho chuyến đi này, thêm vào đó, Tsukimaru một nửa có huyết thống Hồ tộc, Tây quốc bọn họ cũng không có quyền hoàn toàn quyết định.
Inuyasha ăn đủ ba ngày đau khổ cùng " Mikazuki lão sư ", cuối cùng cũng có một chút phong phạm truyền thống của công chúa nhân loại. Mỗi sáng Inuyasha cả người đau nhức tỉnh dậy, quả thật giống như hôm qua vừa chịu cực hình xong. Sesshomaru mấy lần muốn đi tìm Mikazuki lật bàn, cuối cùng vẫn là bị Inuyasha túm trở lại.
Sama làm vậy là tốt cho hắn, có khổ cũng vẫn phải chịu. Chỉ cần chuyện này xong là tất cả sẽ xong.
Mikazuki: Thật không biết ta làm việc này là tốt cho ai nữa....Aizzzzz....
Sesshomaru:....
Chuyến đi lần này không được thông báo với con dân Đô thành, nguyên nhân thì Mikazuki không tiết lộ nhiều. Đến tận ngày khởi hành, toàn Đô thành vẫn còn đang bàn tán về chuyện Hồ tộc công chúa, nhưng xì xào nhiều hơn vẫn là chuyện của tân hậu Tây quốc. Nghi thức mở Lăng mộ được dời lại, tạm thời cũng không có việc gì cần người dân tham dự, những chuyện này nghiễm nhiên trở thành trà dư tửu hậu cho bọn họ bàn luận.
Hôm nay khởi hành, Inuyasha theo yêu cầu của Mikazuki trùm kín áo choàng, ngoan ngoãn mang thêm không ít đồ đạc lỉnh kỉnh Irasue nhét vào mặc dù chính hắn cũng không biết mấy thứ đó có tác dụng gì. Mikazuki không biết từ đâu bắt được một con phi hành yêu quái, nhìn qua khá giống đại bàng cỡ lớn, màu trắng tuyết nhìn ra là dựa trên thẩm mỹ và bản chất khiết phích của Sesshomaru mà lựa chọn. Đến tận lúc đi, Irasue còn túm bọn họ chơi xấu, khiến Inuyasha xấu hổ không thôi.
Nhìn hai người một hồng y một bạch y song song ngồi trên bạch điêu, Mikazuki đột nhiên thở dài một tiếng không rõ, đôi mắt tím thoáng qua u buồn nhàn nhạt:
" Điện hạ, nhị điện hạ, bảo trọng. "
Tận khi bạch điêu cất cánh bay đi, Mikazuki mới thu hồi tầm mắt, thái độ rất kỳ lạ nhìn Irasue. Tây quốc chủ mẫu quái dị nhìn hắn, theo bản năng sờ sờ mặt mình: " Có vấn đề gì sao?"
Mikazuki đột nhiên cười đến hoa dung thất sắc, tiến lên nói khẽ vào tai nàng: " Phu nhân, việc còn lại -"
"... -đành nhờ vào ngài vậy. "
Bạch ảnh trước mặt đột nhiên lung lay, bất ngờ đổ ập vào người nàng. đối với mỹ nhân đột nhiên yêu thương nhung nhớ thế này, Irasue khiếp sợ mở to mắt, theo bản năng vươn tay ôm lấy thân thể đang nặng nề tựa trên người mình:
" Mi....Mika-san?"
Không có tiếng đáp lại. Tây quốc chủ mẫu kinh hãi đem người đặt dựa trong lòng, lúc này mới nhận ra Mikazuki hoàn toàn không có động tĩnh, khuôn mặt an tường chỉ như đang ngủ say.
Nhưng mà,.... không có hơi thở.
" Này! Mikazuki! " Irasue hoảng hốt, trong đầu loạn thành một đoàn: " Đừng đùa như vậy! Ngươi cũng nên nói trước một tiếng a!"
Ngươi rốt cuộc đang làm gì? Đùa như vậy không vui đâu!
Có lẽ hình tượng cường đại của Mikazuki đã quá quen thuộc, nên khi người này đột nhiên yếu ớt như vậy, Irasue cũng không biết xử lý thế nào. Bọn họ đều đã quen với một Mikazuki ôn hòa ấm áp, một Mikazuki lãnh huyết quyết liệt, nhưng một Mikazuki an tường vô hại như thế này thì dường như chưa từng.
Mặc kệ Irasue dùng cách gì, người trong ngực không có dấu hiệu nào muốn tỉnh lại. Không gian xung quanh cũng dần biến đổi, vặn vẹo không rõ, kèm theo đó là sát khí dần dâng lên.
Giống như nó vốn dĩ đã như vậy, nhưng bị thứ gì đó đè nén. Hiện tại phong ấn kia đổ sụp, sát khí mới chậm chạp lan ra.
Nguy hiểm và thị huyết, lạnh lẽo và tàn bạo, đủ để khiến bất cứ ai đứng bên trong sợ hãi.
Bên ngoài dần dần u ám, có lẽ là do sát khí đang dần bao phủ nơi này. Irasue cắn răng đem người ôm lên, trước tiên cần rời khỏi nơi này. Bằng không chờ sát khí lan ra, mọi chuyện liền rắc rối vạn phần.
Đúng lúc này, có thứ gì đó sáng bóng thoát ra thân thể Mikazuki. Irasue định thần nhìn kỹ, là Hoa Kính đang lớn lên một cách bất thường, dần trở thành một mặt gương cực lớn, tỏa ra hồng quang quỷ dị.
Trong mặt gương sáng loáng, có bóng người dần trở nên rõ nét, cho đến khi có người hoàn toàn bước ra khỏi gương. Irasue đồng tử mở lớn, trong lòng dâng lên kinh đào hải lãng.
Chuyện này.....
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất