Tứ Hồn Chi Nguyệt Lão

Chương 147: Vấn tâm chi môn

Trước Sau
Nếu đã gọi là thử thách, đương nhiên sẽ không chỉ đơn giản như thường lệ. Làm không tốt, Hồ tộc hoàn toàn có thể đổ lỗi xích mích quan hệ giữa hai tộc là do thái độ của Tân hậu Tây quốc. Tuy nói Sesshomaru cũng không ngại lên chiến trường, nhưng tránh khổ sở cho con dân vẫn là điều cần thiết. Hồ tộc dù sao cũng là miếng thịt có xương, muốn ăn cũng không dễ chút nào. 

Sau khi tiến vào biên giới Hồ tộc khoảng hai canh giờ, Inuyasha cuối cùng cũng nhìn thấy Hoàng cung mà đám người Hồ tộc kia vẫn luôn tự hào. So với Tây quốc, hoàng cung này đương nhiên nhỏ hơn rất nhiều. Tuy vậy, những cái cần có vẫn cứ phải có. Ít nhất, bề ngoài xa hoa kia so với Tây quốc vẫn luôn điệu thấp hơn hẳn một phần.

Ngay cả mẫu thân đại nhân còn chưa tự kỷ đến mức dát vàng khắp trong ngoài hoàng cung nữa. Không sợ bị cạo mất sao?

À, có khi bị cạo vài lần rồi đấy chứ.... Nhìn màu sắc đâu hẳn tốt.... 

Nội tâm thiếu niên sau khi bị lóe mù mắt phun tào. Sesshomaru nghe thấy hắn lầm bầm cũng không bày tỏ gì, đôi mắt kim sắc đảo quanh một vòng. 

Chỗ nào hạ xuống mới tốt đây? 

Gần cửa cung có một khoảng sân rộng không kém Bạch Ngọc Thai của Tây quốc, vô số đầu người đang chen chúc ở đó. Xem chừng là đám người Hồ tộc đang chuẩn bị tiếp đón không sai. Nhưng mà... 

Trận trượng này hình như hơi lớn thì phải.

Inuyasha còn đang mải miết suy nghĩ, bạch điêu đột nhiên chao đảo mạnh. Thiếu niên không kịp trở tay, ầm một cái đụng mặt vào lưng Sesshomaru. 

" Đau... " Inuyasha chỉ cảm thấy cái mũi mình muốn gãy đến nơi: " Sesshomaru! "

Bên tai gió thổi vù vù, thanh âm của người kia vang rõ từng chữ một: " Ôm chắc. "

" Cái... " Inuyasha còn chưa kịp hiểu gì, dưới chân đã là khoảng không. Sesshomaru nhanh tay đem áo choàng trùm lại cho hắn, nhẹ nhàng đem người ôm lên.

Khụ, bổ sung một chút, là công chúa ôm nga ~ ⊙﹏⊙ •﹏• 

Inuyasha theo bản năng ôm lấy cổ Sesshomaru, một bên nghiến răng nghiến lợi trừng hắn. 

Muốn xuống dưới cũng nên nói trước không phải sao? Hù dọa người khác như vậy vui lắm hả?

Khóe miệng Sesshomaru khẽ cong lên, yêu khí trong người nhẹ nhàng thôi động.

Từ lần đầu tiên hắn nhìn thấy Inuyasha, chưa bao giờ Sesshomaru nghĩ sẽ có ngày hai người bọn họ sẽ cùng đi đến quan hệ này. Không chỉ một lần hắn suy nghĩ cảm xúc bản thân khi nhìn đến Inuyasha, nhưng tất cả đều sẽ quy về một đêm đó.

Giữa hoàn cảnh đầy huyết tinh tanh nồng, đôi mắt kim sắc to tròn đó long lanh nhìn hắn, thủy quang lóng lánh như chứa cả bầu trời thần tinh xinh đẹp. 

Sesshomaru không phủ nhận bản thân rất ghét Inuyasha từ lần đầu gặp gỡ, nhưng dần theo thời gian, chán ghét từng chút một biến mất, thay vào đó là những ấn tượng hoàn toàn khác, những suy nghĩ mà chính hắn cũng không rõ nguyên do.

Nói chính xác, giữa Inuyasha và hắn, kể từ khi mọi chuyện bắt đầu, vẫn luôn tồn tại một mối liên kết vô hình mà chắc chắn. Nhìn bề ngoài mỏng manh như sợi tơ, kỳ thật kéo thế nào cũng không đứt. 



Trong đầu Sesshomaru lập tức hiện ra nụ cười rất thiếu đánh của Mikazuki.

Sát điện hạ:....

Mặc dù rất không muốn thừa nhận, nhưng quả thật người kia là ảnh hưởng lớn nhất, khiến hình ảnh Inuyasha trong ấn tượng của hắn dần thay đổi. 

Bản thân hắn là một người lạnh nhạt về cảm xúc và suy nghĩ, nên cảm giác mà hắn có được mỗi khi nhìn vào Inuyasha đều rất mới lạ và thu hút. Hắn không hiểu thứ nhân loại vẫn gọi là yêu, nhưng hắn vẫn hiểu cảm xúc đơn giản của chính mình.

Bất đắc dĩ khi bán yêu kia lo lắng, buồn bực khi nhìn thiếu niên ngốc ngốc hành động, chán ghét mỗi lần bắt gặp tầm mắt của nữ nhân kia rơi trên người Inuyasha....

Và còn đau lòng khi nhìn thấy thủy quang trong đôi mắt to tròn đó. 

Lúc nhìn thấy Inuyasha trong tay Tsukimaru, Sesshomaru lúc đó thiếu chút nữa khống chế không được giận dữ của mình. Hắn chỉ biết, bàn tay của tên kia rất dơ bẩn.... 

Quan hệ của bọn họ, bằng một cách kỳ lạ nào đó, thuận lý thành chương từ huynh đệ biến thành tình nhân. Hơn nữa hắn nhìn ra, Inuyasha tựa hồ rất thỏa mãn với mối quan hệ này. Bán yêu gần đây rất hay xấu hổ, mỗi khi chạm tầm mắt hắn đều sẽ trừng lại, giống như.... bọn họ vốn dĩ phải là như vậy. 

Hiện tại cũng rất tốt. 

Nhìn thiếu niên co đầu trốn trong lồng ngực mình, ánh mắt Sesshomaru nhu hòa tưởng như có thể làm băng tan chảy.

Cứ để như vậy đi.

Giữa vô số ánh mắt dò xét, hai người từ trên lưng bạch điêu rơi xuống, dần dần hiện rõ trước mắt toàn bộ người có mặt tại nơi này. 

Tiếng gió rít gào bên tai dần dần biến mất. Chờ Inuyasha định thần lại, hai chân hắn đã đứng trên đất bằng. Xung quanh là một đống người, khụ, một đống yêu quái có nhân hình đang nhìn chằm chằm bọn họ.

Trận thế này nhìn qua có vẻ giống tràng luận tội, nhưng nếu xét đến khí thế của Sesshomaru, đảm bảo không ai dám nghĩ như vậy. Hoàng tộc Hồ yêu có lẽ chính là đám người đứng trên bậc cao nhất, còn lại thấp hơn hẳn là cận thần và trưởng lão. 

Nhìn qua bộ máy cai trị có vẻ cũng không khác gì Tây quốc thì phải. 

Thấy Sesshomaru không có ý định lên tiếng, vẫn là phía Hồ tộc phải mở miệng trước. Đáng kinh ngạc là, Hồ tộc chi chủ nhìn qua đã không còn trẻ nữa, nghĩ đến hẳn là tuổi cũng đã đi quá mức trung niên, già hơn rất nhiều so với lời kể của Irasue. Được một điều là phong phạm không có kém cỏi, thậm chí nhìn qua còn rất hào sảng:

" Tây quốc chi chủ, hạnh ngộ. "

Những kẻ khác cũng rất biết ý, nhanh chóng cúi đầu hành lễ:

" Cung nghênh Tây quốc chi chủ. "



" Hạnh ngộ. " Sesshomaru miễn cưỡng nặn ra một câu, coi như không mặn không nhạt chào hỏi. Inuyasha không buồn nhảy vào, ngoan ngoãn đứng cạnh Sesshomaru không lên tiếng. Những việc thế này còn chưa cần hắn nhiều lời, huống chi lấy thân phận của hắn cũng không nhất thiết cùng bọn họ nhiều lời. 

Không khí đương nhiên đi dần đến cứng nhắc. Vô số con mắt liếc qua liếc lại, cuối cùng dừng lại trên hồng ảnh được Sesshomaru bảo hộ kỹ càng nãy giờ. 

Không có yêu khí, là nhân loại không sai. Nói vậy, vị này hẳn là Tân hậu vừa định ra không lâu của Tây quốc đi. Nghe nói còn vượt qua cả Tomoe....

Nghĩ đến Tomoe nữ nhân kia, sắc mặt mỗi kẻ ở đây đều biến đến vi diệu.

Dù có là cái bao cỏ cũng là tộc nhân bọn họ. Thua một cái nhân loại, nghe ra đủ mất mặt Hồ tộc. Rốt cuộc là Tân hậu thật sự có bản lĩnh hay chỉ là mấy lời tâng bốc sáo rỗng? 

Cảm nhận được vô số tầm mắt rơi trên người mình, Inuyasha không khỏi cảm thấy khó chịu. Còn may mũ trùm của áo choàng che đi biểu cảm trong mắt, vì vậy đám người Hồ tộc cũng chỉ nhìn đến đôi môi hơi mím lại của hắn. 

Ở Tây quốc còn có Mikazuki và Irasue điều tiết một chút không khí, sang Hồ tộc này liền không có ai trị được thói quen tiết kiệm ngôn từ của Sesshomaru. Hồ tộc quốc chủ cũng không tiện nhiều lần muối mặt, chỉ đành đảo mắt ra hiệu phía sau. Nhận được ánh mắt, một nữ nhân rất xinh đẹp tiến ra, y phục lộng lẫy của công chúa nhân loại rất khác biệt so với những nữ yêu khác có mặt ở nơi này:

" Sesshomaru-sama. Thay mặt cho con dân Hồ tộc, mạn phép cho ta dẫn đường vào yến hội. Mọi thứ đều đã được chuẩn bị tốt, chỉ chờ Sesshomaru-sama dời bước. "

Trong lời nói của bọn họ, từ đầu đến cuối đều không nhắc đến Tân hậu nửa lời. Tiểu xảo này đương nhiên vinh dự đón nhận ánh mắt không mấy thân thiện của Sesshomaru, ngược lại Inuyasha không rảnh tinh tế dò xét như vậy. 

Nói thế nào cũng là nói Katsumiku, lại không phải chỉ thẳng Inuyasha hắn. 

Chọn một nữ yêu mặc trang phục nhân loại đón tiếp, Hồ tộc đánh chủ ý gì không cần nói cũng biết. Không biết bọn họ muốn dùng rượu mời mưu tính trước hay muốn lợi dụng giăng cái bẫy gì, tóm lại Inuyasha cũng không ngại nhìn nữ nhân này lượn lờ trước mặt. 

Hắn lại không phải nữ nhân, cần thiết so dung mạo sao?

Nhưng mà, nữ nhân này địa vị có lẽ không nhỏ đâu....Cư nhiên nhìn rất giống Tomoe, nói ít cũng phải năm phần. Khác một điều là Tomoe cảm xúc đều viết hết trên mặt, còn nữ nhân này che giấu cực kì tốt, tạm thời chỉ nhìn thấy nhụ mộ không sai. 

Nhụ mộ... 

Inuyasha sắc lẻm lườm Sesshomaru. Lại là ngươi chiêu đào hoa? 

" Đi thôi. " Sesshomaru khẽ nói, nhưng không phải nói với Hồ tộc tộc nhân. Inuyasha hiểu ý nghiêng đầu, một tay túm lấy tay áo rộng của hắn. Sát điện hạ hơi nhướng mi, rất tự nhiên sửa lại cầm cổ tay thiếu niên. 

Người xung quanh đột nhiên có loại ảo giác bị lóe mù mắt không rõ lý do. Hồ tộc chi chủ thấy mà không thể tránh, chỉ có thể ra hiệu cho nữ nhi nhanh chóng dẫn đường. 

Chuyện lần này, nếu có thể đem cả Tây quốc nuốt trọn liền càng tốt. Một mũi tên trúng hai con chim, cho dù nằm mơ cũng muốn thành thật.

Một điều rất hay ho là Hồ tộc bày yến tiệc ngoài trời chứ không phải bày trong cung điện. Địa điểm hẳn là một vườn hoa không nhỏ, vô số đóa hoa bung nở khoe sắc, tỏa ra mùi hương thơm đến lạ lùng. 

Anh đào, cỏ thơm, diên vĩ,... Inuyasha chun mũi. Hắn có phần ngửi không quen một lúc nhiều mùi hoa thế này.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau