Chương 163
Tuy có không ít suy nghĩ cần chứng thực, nhưng đến tận lúc xuất cung chuẩn bị chinh chiến, Sesshomaru ngay cả cái bóng của Mikazuki cũng nhìn không đến.
Nghi ngờ trong lòng dần rẽ hướng. Sesshomaru lãnh tĩnh hạ mi, nhìn mẫu thân mình nghiêm túc đứng trước mặt. Nói thật, mẫu thân của hắn không mấy khi đứng đắn như vậy, ngược lại khiến hắn cảm giác có chút xa lạ.
Irasue hôm nay thu liễm tính tình rất nhiều, chỉ lẳng lặng đưa nhi tử mình đến đại môn hoàng cung, lạnh giọng dặn dò một câu:
" Không đem tiểu Inuyasha đem về ngươi cũng đừng trở lại gặp ta. "
"...."
Mệt ngài đứng đắn được lâu như vậy, cuối cùng liền dặn dò những thứ này?
" Ngươi trước đừng vội động chiến, tạo áp lực là được rồi. " Irasue lắc lắc tay, cúi đầu chỉnh lí y phục: " Mikazuki hiện sẽ tiếp tục giúp ta thanh lý nội bộ nơi này, hai tuần sau mới có thể đuổi theo. Trong thời gian đó tuyệt đối không được vọng động. Ta biết ngươi cũng không bình tĩnh như mặt ngoài, nhưng Inuyasha nhất định sẽ không có việc gì. Nếu để ta biết ngươi vì nóng lòng mà khiến bọn chúng chó cùng rứt giậu, ta nhất định đem ngươi nhét vào Lăng mộ. "
" Đã biết. " Sesshomaru nghiêng đầu, không chút để ý nói: " Ngài chỉ cần trông coi tốt nơi này là được rồi, mẫu thân đại nhân. "
Rõ ràng là tiễn đưa, hai người thần sắc không ai nhường ai. Irasue hận không thể tiến lên hồ một bàn tay lên mặt nhi tử, còn may nàng nhẫn nại được. Sau một lúc, đại quân ầm ầm khởi hành, Sesshomaru cưỡi trên tuyết điêu lần trước, dẫn đầu đại quân trùng trùng điệp điệp tiến về phương hướng của Hồ tộc.
Mắt thấy người đã đi xa, Irasue cũng không làm bộ làm tịch nữa, thở dài cúi đầu. Nhi tử một hai cái đều không bớt lo, đến lúc nào nàng mới có thể buông xuống tất cả để du ngoạn một phen?
" Phu nhân hà cớ gì thở dài?" Một bóng dáng vận hoàng y từ sau lưng tiến đến, tươi cười tự nhiên mà thanh thoát. Người kia chẳng mấy chốc đã dừng lại, cùng Irasue song song nhìn về phía đại quân đã mất hút: " Đại điện hạ có thể chủ động dẫn quân cũng không tồi chút nào, chẳng lẽ ngài không yên tâm về nhi tử của mình? Không cần keo kiệt lòng tin như vậy... "
Irasue u buồn nhìn người nọ: " Nếu bọn hắn đột nhiên khiến ta bớt lo, ta mới nghi ngờ đó có phải nhi tử của mình nữa hay không. "
".... " Quả là gia đình kỳ ba.
Người kia không nén được ý niệm muốn cười, còn may Irasue không quá để ý: " Vậy... Không biết Khuyển Đại Tướng đâu? Nhi tử xuất quân, hắn chẳng lẽ một chút lo nghĩ cũng không có? "
" À, tên đó... "
"... À là có ý gì? "
" Sesshomaru quay về cũng không lâu, ta cũng không nói hắn biết nhi tử về, hắn lấy gì để lo lắng? "
"....Vì sao lại không nói? Nếu hắn đi theo cũng là một trợ lực không tồi của Sesshomaru. "
" Hắn? " Irasue khinh bỉ nói: " Nếu để Izayoi biết tiểu Inu có chuyện, tên đó còn không túm Sesshomaru làm phiền ta mới lạ đó. "
".... "
Gia đình này rồi cuộc còn ai bình thường không vậy?
Hàn Tam Nguyệt rốt cuộc nghĩ gì mà chọn vào gia đình này để hành sự vậy? Rước thêm một đống phiền phức....
- -- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ---------
Thời gian bị giam giữ dài đằng đẵng, lại thêm xung quanh tối tăm, Inuyasha cũng không tính được mình đến cùng bị giam bao nhiêu ngày.
Lấy thân thể nhân loại của hắn căn bản là không thể chịu đựng hoàn cảnh này. Vì vậy hầu như ngày nào cũng sẽ có thị nữ đến đưa cơm. Mặc dù một chút cũng không nghĩ ăn, Inuyasha vẫn phải nhẫn nại ăn vào. Tuy không biết bên trong có bỏ thêm gì hay không, nhưng nếu không ăn chưa chắc đã có đủ sức chạy trốn. Lại nói, hắn còn không muốn chờ người nhìn đến nơi này chỉ thấy một bộ xương khô quắt nằm trong này.
Ngoại trừ ngày đầu tiên trào phúng miệt thị, Tsukimaru sau đó chưa từng xuất hiện một lần nào khác, tựa như không hề quan tâm đến con tin này. Inuyasha đã dần thích nghi với ngày bị giam giữ. Trong bóng tối vô định, thiếu niên chỉ trầm mặc ngồi đó, cố gắng dùng lưỡi kiếm cắt bỏ dây leo màu lục. Những sợi dây leo màu nâu bên ngoài vẫn luôn nhe nanh múa vuốt hòng xông vào, lại bị kết giới từ kiếm bức lui. Từ ban đầu cảm thấy nhàm chán cùng một chút lo lắng không đâu vào đâu, Inuyasha hiện tại có thể bảo trì bình tĩnh của bản thân, đồng thời lãnh tĩnh suy xét một chút tình thế.
Trong khoảng thời gian vừa qua đau đớn không có phát sinh lần nữa, hẳn là do dược vật không sai. Nhưng bản thân hắn vốn được sama dùng không ít dược vật chữa thương từ trước đến nay, không thể nào chỉ vì một chút thảo dược có độc tính thấp đó tổn thương được.
Không để hắn miên man suy nghĩ, cửa lơn đột nhiên ầm ầm mở ra. Bên ngoài cũng chỉ có vài tia sáng thưa thớt cùng chút ánh bạc mỏng manh, ước chừng đã là ban đêm. Bản thân lại không có một chút buồn ngủ, ngược lại có chút bất thường. Quan trọng hơn....
Ai sẽ đến vào thời điểm này?
Ánh sáng yếu ớt từ bên ngoài chỉ đủ cho Inuyasha nhìn thấy một bóng người mảnh mai, có lẽ là nữ nhân. Trên tay người kia cầm theo một trản yêu đăng, trong bóng đêm lập lòe chiếu rọi tia sáng yếu ớt màu lục, khiến bóng người kia càng thêm quỷ dị khó lường.
" Tây quốc Nhị điện hạ. " Nữ nhân nọ chầm chậm đi đến, thanh âm bên trong tràn ngập trào phúng cùng miệt thị, không hổ là cùng một giuộc với Tsukimaru tên ti bỉ kia: " Các ngươi quả nhiên mang đến cho Hồ tộc không ít kinh hỉ a. "
Dựa vào ánh sáng ít ỏi, thiếu niên hơi nheo mắt, rất nhanh nhận ra người tới, lại trong chốc lát nhớ không ra:
" Ngươi là yêu quái vẫn hay quấn lấy Sesshomaru. "
" Tên ta là Aoi. " Công chúa Hồ tộc cao ngạo nhìn xuống, nửa điểm đều không đem hắn để trong mắt: " Ta còn nghĩ không biết nữ nhân nào lại có bản sự bắt được tâm Sesshomaru, không nghĩ đến lại chỉ là một cái nam nhân, à không, là bán yêu mới phải. Mặc dù ta không biết ngươi vì sao duy trì nhân loại hình thái, nhưng không nghĩ đến huynh đệ các ngươi ham thích khác thường như vậy. Đáng tiếc cho hai cái muội muội ta một mảnh tình si a...."
" Muội muội? " Inuyasha đúng trọng điểm bắt lấy từ ngữ: " Ngươi đang hồ ngôn loạn ngữ cái gì? "
Việc này nói đến đảo còn rất dài, tính từ lúc Inuyasha mới bắt đầu bắt đầu cùng nhân loại chung sống lần kia.
Inuyasha đương nhiên không quên được, hôm đó Mikazuki mang theo Sesshomaru một thân khó chịu đến tìm hắn, đem hắn từ trên cây áp rụng như quả chín trên đất. Tâm trạng hôm đó đang thương xuân bi thu cũng bốc hơi không còn một mảnh. Sáng ra còn không dám ở lại nhìn nhân gia, giống tiểu tặc lén lút trở về làng.
Yêu hồ đánh chủ ý lên Sesshomaru lần đó, không nghĩ đến lại là một trong số không ít công chúa của Hồ tộc. Chẳng qua vị công chúa này dã tâm không nhỏ, tham vọng muốn thay thế phụ thân mình tiếp quản Hồ tộc, cuối cùng bị đuổi khỏi Hồ tộc tự lập môn hộ. Tuy tự mình đuổi đi nữ nhi, nàng kia vẫn là một trong số ít công chúa được Hồ tộc chi chủ chân tâm đối đãi, hiển nhiên khiến hắn buồn bã một thời gian. Sau này chờ hắn nghĩ thông, lệnh thuộc hạ tìm kiếm đón trở lại, động phủ của vị công chúa kia đã là một mảnh hoang tàn. Tại sâu trong hang chỉ có một bộ xương hồ ly được xếp lại, xung quanh có kết giới, căn bản không thể thu thập an táng. Mãi đến tận sau này, Hồ tộc mới truy ra được thủ đoạn của người đứng sau.
Chẳng qua, bọn họ lúc đó đã không còn lá gan đi đòi công bằng. Nửa điểm chứng cớ không có, đối phương lại chỉ cần một ngón tay cũng có thể đem bọn họ nghiền áp. Chỉ đề cập đến thôi đã biết bên nào là trứng, bên nào lại là đá.
Inuyasha ngoại trừ biết Sesshomaru gặp chút rắc rối ra, cái gì cũng không rõ. Hiện tại nghe Aoi nói đến, hắn ngược lại đoán được ít nhiều. Chẳng qua tư duy của Inuyasha có chút không đúng.
Hóa ra năm đó Sesshomaru trúng là mị thuật của Hồ tộc. Sớm biết vậy lần đó nên lợi dụng bắt nạt một chút, cũng không giống hiện tại phiên thân không nổi....
Thấy Inuyasha nghe bản thân nói còn có thể ngẩn người, Aoi dường như không vui, đột nhiên đem trản yêu đăng trên tay ném về phía thiếu niên. Inuyasha sực tỉnh, theo bản năng nâng tay lên che. Yêu hỏa va trúng kết giới, giống như chất lỏng chảy xuống mặt đất, bùng cháy càng thêm mãnh liệt.
" Ta kỳ thật rất muốn đem khuôn mặt này của ngươi xé xuống a. " Aoi nỉ non ngồi xuống, bàn tay một bên vuốt ve khuôn mặt mình: " Không biết khuôn mặt này có gì hay ho mà Sesshomaru có thể để ý như vậy? Nếu ta dùng nó, không biết hiệu quả thế nào đâu? "
Nhiệt độ trong mắt Inuyasha lui xuống, hắn nhìn chằm chằm nữ yêu bên ngoài, đột nhiên cười lạnh:
" Ngươi có thể thử a. Chẳng qua ta cũng không đảm bảo, kết cục của ngươi so với Tomoe tốt đẹp bao nhiêu... "
Rõ ràng Inuyasha mới là người bị giam cầm, thái độ của hắn so với Aoi còn muốn nhàn nhã thong dong. Thiếu niên vươn tay cầm vào chuôi kiếm, bất ngờ đem nó rút lên.
Yêu đằng xung quanh mất đi cản trở ào ào xông tới. Aoi đồng tử co rút, hiển nhiên bị hành động của hắn làm bất ngờ.
" Nếu công chúa đã có tâm muốn biết, Inuyasha này cũng không ngại phụng bồi. "
Nghi ngờ trong lòng dần rẽ hướng. Sesshomaru lãnh tĩnh hạ mi, nhìn mẫu thân mình nghiêm túc đứng trước mặt. Nói thật, mẫu thân của hắn không mấy khi đứng đắn như vậy, ngược lại khiến hắn cảm giác có chút xa lạ.
Irasue hôm nay thu liễm tính tình rất nhiều, chỉ lẳng lặng đưa nhi tử mình đến đại môn hoàng cung, lạnh giọng dặn dò một câu:
" Không đem tiểu Inuyasha đem về ngươi cũng đừng trở lại gặp ta. "
"...."
Mệt ngài đứng đắn được lâu như vậy, cuối cùng liền dặn dò những thứ này?
" Ngươi trước đừng vội động chiến, tạo áp lực là được rồi. " Irasue lắc lắc tay, cúi đầu chỉnh lí y phục: " Mikazuki hiện sẽ tiếp tục giúp ta thanh lý nội bộ nơi này, hai tuần sau mới có thể đuổi theo. Trong thời gian đó tuyệt đối không được vọng động. Ta biết ngươi cũng không bình tĩnh như mặt ngoài, nhưng Inuyasha nhất định sẽ không có việc gì. Nếu để ta biết ngươi vì nóng lòng mà khiến bọn chúng chó cùng rứt giậu, ta nhất định đem ngươi nhét vào Lăng mộ. "
" Đã biết. " Sesshomaru nghiêng đầu, không chút để ý nói: " Ngài chỉ cần trông coi tốt nơi này là được rồi, mẫu thân đại nhân. "
Rõ ràng là tiễn đưa, hai người thần sắc không ai nhường ai. Irasue hận không thể tiến lên hồ một bàn tay lên mặt nhi tử, còn may nàng nhẫn nại được. Sau một lúc, đại quân ầm ầm khởi hành, Sesshomaru cưỡi trên tuyết điêu lần trước, dẫn đầu đại quân trùng trùng điệp điệp tiến về phương hướng của Hồ tộc.
Mắt thấy người đã đi xa, Irasue cũng không làm bộ làm tịch nữa, thở dài cúi đầu. Nhi tử một hai cái đều không bớt lo, đến lúc nào nàng mới có thể buông xuống tất cả để du ngoạn một phen?
" Phu nhân hà cớ gì thở dài?" Một bóng dáng vận hoàng y từ sau lưng tiến đến, tươi cười tự nhiên mà thanh thoát. Người kia chẳng mấy chốc đã dừng lại, cùng Irasue song song nhìn về phía đại quân đã mất hút: " Đại điện hạ có thể chủ động dẫn quân cũng không tồi chút nào, chẳng lẽ ngài không yên tâm về nhi tử của mình? Không cần keo kiệt lòng tin như vậy... "
Irasue u buồn nhìn người nọ: " Nếu bọn hắn đột nhiên khiến ta bớt lo, ta mới nghi ngờ đó có phải nhi tử của mình nữa hay không. "
".... " Quả là gia đình kỳ ba.
Người kia không nén được ý niệm muốn cười, còn may Irasue không quá để ý: " Vậy... Không biết Khuyển Đại Tướng đâu? Nhi tử xuất quân, hắn chẳng lẽ một chút lo nghĩ cũng không có? "
" À, tên đó... "
"... À là có ý gì? "
" Sesshomaru quay về cũng không lâu, ta cũng không nói hắn biết nhi tử về, hắn lấy gì để lo lắng? "
"....Vì sao lại không nói? Nếu hắn đi theo cũng là một trợ lực không tồi của Sesshomaru. "
" Hắn? " Irasue khinh bỉ nói: " Nếu để Izayoi biết tiểu Inu có chuyện, tên đó còn không túm Sesshomaru làm phiền ta mới lạ đó. "
".... "
Gia đình này rồi cuộc còn ai bình thường không vậy?
Hàn Tam Nguyệt rốt cuộc nghĩ gì mà chọn vào gia đình này để hành sự vậy? Rước thêm một đống phiền phức....
- -- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ---------
Thời gian bị giam giữ dài đằng đẵng, lại thêm xung quanh tối tăm, Inuyasha cũng không tính được mình đến cùng bị giam bao nhiêu ngày.
Lấy thân thể nhân loại của hắn căn bản là không thể chịu đựng hoàn cảnh này. Vì vậy hầu như ngày nào cũng sẽ có thị nữ đến đưa cơm. Mặc dù một chút cũng không nghĩ ăn, Inuyasha vẫn phải nhẫn nại ăn vào. Tuy không biết bên trong có bỏ thêm gì hay không, nhưng nếu không ăn chưa chắc đã có đủ sức chạy trốn. Lại nói, hắn còn không muốn chờ người nhìn đến nơi này chỉ thấy một bộ xương khô quắt nằm trong này.
Ngoại trừ ngày đầu tiên trào phúng miệt thị, Tsukimaru sau đó chưa từng xuất hiện một lần nào khác, tựa như không hề quan tâm đến con tin này. Inuyasha đã dần thích nghi với ngày bị giam giữ. Trong bóng tối vô định, thiếu niên chỉ trầm mặc ngồi đó, cố gắng dùng lưỡi kiếm cắt bỏ dây leo màu lục. Những sợi dây leo màu nâu bên ngoài vẫn luôn nhe nanh múa vuốt hòng xông vào, lại bị kết giới từ kiếm bức lui. Từ ban đầu cảm thấy nhàm chán cùng một chút lo lắng không đâu vào đâu, Inuyasha hiện tại có thể bảo trì bình tĩnh của bản thân, đồng thời lãnh tĩnh suy xét một chút tình thế.
Trong khoảng thời gian vừa qua đau đớn không có phát sinh lần nữa, hẳn là do dược vật không sai. Nhưng bản thân hắn vốn được sama dùng không ít dược vật chữa thương từ trước đến nay, không thể nào chỉ vì một chút thảo dược có độc tính thấp đó tổn thương được.
Không để hắn miên man suy nghĩ, cửa lơn đột nhiên ầm ầm mở ra. Bên ngoài cũng chỉ có vài tia sáng thưa thớt cùng chút ánh bạc mỏng manh, ước chừng đã là ban đêm. Bản thân lại không có một chút buồn ngủ, ngược lại có chút bất thường. Quan trọng hơn....
Ai sẽ đến vào thời điểm này?
Ánh sáng yếu ớt từ bên ngoài chỉ đủ cho Inuyasha nhìn thấy một bóng người mảnh mai, có lẽ là nữ nhân. Trên tay người kia cầm theo một trản yêu đăng, trong bóng đêm lập lòe chiếu rọi tia sáng yếu ớt màu lục, khiến bóng người kia càng thêm quỷ dị khó lường.
" Tây quốc Nhị điện hạ. " Nữ nhân nọ chầm chậm đi đến, thanh âm bên trong tràn ngập trào phúng cùng miệt thị, không hổ là cùng một giuộc với Tsukimaru tên ti bỉ kia: " Các ngươi quả nhiên mang đến cho Hồ tộc không ít kinh hỉ a. "
Dựa vào ánh sáng ít ỏi, thiếu niên hơi nheo mắt, rất nhanh nhận ra người tới, lại trong chốc lát nhớ không ra:
" Ngươi là yêu quái vẫn hay quấn lấy Sesshomaru. "
" Tên ta là Aoi. " Công chúa Hồ tộc cao ngạo nhìn xuống, nửa điểm đều không đem hắn để trong mắt: " Ta còn nghĩ không biết nữ nhân nào lại có bản sự bắt được tâm Sesshomaru, không nghĩ đến lại chỉ là một cái nam nhân, à không, là bán yêu mới phải. Mặc dù ta không biết ngươi vì sao duy trì nhân loại hình thái, nhưng không nghĩ đến huynh đệ các ngươi ham thích khác thường như vậy. Đáng tiếc cho hai cái muội muội ta một mảnh tình si a...."
" Muội muội? " Inuyasha đúng trọng điểm bắt lấy từ ngữ: " Ngươi đang hồ ngôn loạn ngữ cái gì? "
Việc này nói đến đảo còn rất dài, tính từ lúc Inuyasha mới bắt đầu bắt đầu cùng nhân loại chung sống lần kia.
Inuyasha đương nhiên không quên được, hôm đó Mikazuki mang theo Sesshomaru một thân khó chịu đến tìm hắn, đem hắn từ trên cây áp rụng như quả chín trên đất. Tâm trạng hôm đó đang thương xuân bi thu cũng bốc hơi không còn một mảnh. Sáng ra còn không dám ở lại nhìn nhân gia, giống tiểu tặc lén lút trở về làng.
Yêu hồ đánh chủ ý lên Sesshomaru lần đó, không nghĩ đến lại là một trong số không ít công chúa của Hồ tộc. Chẳng qua vị công chúa này dã tâm không nhỏ, tham vọng muốn thay thế phụ thân mình tiếp quản Hồ tộc, cuối cùng bị đuổi khỏi Hồ tộc tự lập môn hộ. Tuy tự mình đuổi đi nữ nhi, nàng kia vẫn là một trong số ít công chúa được Hồ tộc chi chủ chân tâm đối đãi, hiển nhiên khiến hắn buồn bã một thời gian. Sau này chờ hắn nghĩ thông, lệnh thuộc hạ tìm kiếm đón trở lại, động phủ của vị công chúa kia đã là một mảnh hoang tàn. Tại sâu trong hang chỉ có một bộ xương hồ ly được xếp lại, xung quanh có kết giới, căn bản không thể thu thập an táng. Mãi đến tận sau này, Hồ tộc mới truy ra được thủ đoạn của người đứng sau.
Chẳng qua, bọn họ lúc đó đã không còn lá gan đi đòi công bằng. Nửa điểm chứng cớ không có, đối phương lại chỉ cần một ngón tay cũng có thể đem bọn họ nghiền áp. Chỉ đề cập đến thôi đã biết bên nào là trứng, bên nào lại là đá.
Inuyasha ngoại trừ biết Sesshomaru gặp chút rắc rối ra, cái gì cũng không rõ. Hiện tại nghe Aoi nói đến, hắn ngược lại đoán được ít nhiều. Chẳng qua tư duy của Inuyasha có chút không đúng.
Hóa ra năm đó Sesshomaru trúng là mị thuật của Hồ tộc. Sớm biết vậy lần đó nên lợi dụng bắt nạt một chút, cũng không giống hiện tại phiên thân không nổi....
Thấy Inuyasha nghe bản thân nói còn có thể ngẩn người, Aoi dường như không vui, đột nhiên đem trản yêu đăng trên tay ném về phía thiếu niên. Inuyasha sực tỉnh, theo bản năng nâng tay lên che. Yêu hỏa va trúng kết giới, giống như chất lỏng chảy xuống mặt đất, bùng cháy càng thêm mãnh liệt.
" Ta kỳ thật rất muốn đem khuôn mặt này của ngươi xé xuống a. " Aoi nỉ non ngồi xuống, bàn tay một bên vuốt ve khuôn mặt mình: " Không biết khuôn mặt này có gì hay ho mà Sesshomaru có thể để ý như vậy? Nếu ta dùng nó, không biết hiệu quả thế nào đâu? "
Nhiệt độ trong mắt Inuyasha lui xuống, hắn nhìn chằm chằm nữ yêu bên ngoài, đột nhiên cười lạnh:
" Ngươi có thể thử a. Chẳng qua ta cũng không đảm bảo, kết cục của ngươi so với Tomoe tốt đẹp bao nhiêu... "
Rõ ràng Inuyasha mới là người bị giam cầm, thái độ của hắn so với Aoi còn muốn nhàn nhã thong dong. Thiếu niên vươn tay cầm vào chuôi kiếm, bất ngờ đem nó rút lên.
Yêu đằng xung quanh mất đi cản trở ào ào xông tới. Aoi đồng tử co rút, hiển nhiên bị hành động của hắn làm bất ngờ.
" Nếu công chúa đã có tâm muốn biết, Inuyasha này cũng không ngại phụng bồi. "
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất