Tứ Hồn Chi Nguyệt Lão

Chương 164

Trước Sau
Không có thứ gì là vĩnh viễn không thay đổi, bất kể nhân loại, yêu quái, hay cả những sinh vật nhỏ bé nhất. Thay đổi là cơ sở để tồn tại, kẻ không thể thay đổi sẽ phải đem chính sinh mạng mình để lại.

Inuyasha cũng chỉ là một phần tử trong đó. Quan trọng hơn, hắn sống sót với tư cách là một bán yêu, điều đó đủ để thấy hắn cũng thay đổi. Có một gia trưởng như Mikazuki và Irasue, lại thêm vị ca ca hà khắc Sesshomaru, tiểu bán yêu chỉ biết khóc nháo ngày nào sớm đã học được cách chiến đấu, sau đó là học cách sinh tồn bằng chính đầu óc của mình.

Sinh tử trận không cho phép những kẻ chỉ biết dùng nắm đấm chiến thắng, hay những kẻ chỉ biết rống giận khi thua cuộc hoặc bị chọc tức. Mikazuki giống như một khối ma thiết thạch, chậm rãi đem tính khí nóng nảy của thiếu niên mài mòn, dạy hắn cách thu liễm lợi thế của bản thân, đem nó biến thành con bài trí mạng cuối cùng nghiền áp địch thủ.

Inuyasha học được từ thân nhân của mình không ít thứ, nhưng thứ khiến hắn cảm thấy khó quên nhất, là một lời trong lúc vô tình của Mikazuki. Khi đó bọn họ đều hiếu kỳ thân phận của Mikazuki đã lâu, Irasue chính đang nhàm chán, buột miệng liền hỏi:

" Nói vậy, một thân năng lực này của ngươi là thiên phú?"

Inuyasha còn nhớ, nụ cười sâu kín khi đó của Mikazuki khiến hắn nhớ đến mọt số thứ đã trải qua trước đó.

Mikazuki lúc đó đã nói: "Chẳng có thứ gì hoàn toàn là thiên phú, giống như chẳng có thành công nào mà không phủ kín máu tươi. "

Lúc đó hắn đã tự hỏi, lúc người kia giẫm lên huyết thảm kia, trong đầu lại suy nghĩ những gì?

Hiện tại, có lẽ hắn đã tự có câu trả lời cho mình.

Trước mắt nhoáng lên hồng ảnh, Aoi bị đòn đánh bất ngờ này dọa sững người, nhưng cũng rất nhanh lấy lại bình tĩnh. Móng tay nhanh chóng dài ra, trong nháy mắt muốn xuyên thủng lồng ngực thiếu niên. Không ngờ Inuyasha dưới chân đột nhiên nhẹ chuyển, hạ thấp người liền lướt qua Aoi. Một trảo này của Aoi lập tức đánh vào hai sợi yêu đằng thiếu niên cố ý đưa ra cản trở. Yêu đằng màu lục đụng đến yêu khí lập tức bị bức ra, như rắn bị đánh vào đầu hốt hoảng lùi lại. Trong khoảng thời gian đó, Inuyasha đã vòng ra đến sau lưng Aoi. Nữ yêu phản ứng cũng rất nhanh quay người, hai tay mắt thấy muốn bắt được bả vai thiếu niên, đột nhiên thân thể truyền đến cảm giác bị xỏ xuyên đầy đau đớn.

Aoi hai mắt đều là không thể tin được, thân thể khựng lại tại chỗ. Inuyasha nhanh chóng lộn một vòng trên đất, chớp mắt liền ra đến cửa lớn. Hắn hơi cong mi nhãn, nhẹ giọng nói: " Đa tạ. "

Nữ yêu cứng ngắc cúi đầu. Thứ giữ chân nàng ta lại chính là đống yêu đằng nâu sẫm bên ngoài. Một số căn đâm xuyên qua thân thể nàng ta, bị giữ lại, một số khác từ hai bên tiếp tục nhào đến chỗ thiếu niên vừa dừng lại. Chúng nó chỉ biết bắt giữ kẻ mang khí tức nhân loại, làm sao biết né tránh nàng ta ra.

Mùi máu tươi rất nhanh lan ra. Inuyasha nâng tay che mũi,chịu đựng cảm giác buồn nôn không rõ trong bụng. Mắt thấy yêu đằng đã sắp lao đến, hắn nâng kiếm đánh về phía cánh cửa đang hé ra.

" Ầm "một tiếng, cánh cửa đóng lại cũng là lúc yêu đằng bị nhốt lại bên trong. Toàn bộ sự việc diễn ra không đến nửa chung trà nhỏ, căn bản Aoi không kịp làm thêm bất cứ cái gì. 

Inuyasha thở hồng hộc, cảm giác tay chân có chút rã rời. Có lẽ Tsukimaru tên kia thật sự có hạ gì đó trong thức ăn, bằng không vì sao bản thân lại dễ thoát lực như vậy? 

Dừng lại lâu hơn đồng nghĩa nguy cơ lớn hơn, không cẩn thận có thể sẽ đụng phải Tsukimaru đột nhiên chạy đến. Chưa kể đến nữ yêu kia có thể xông ra bất cứ lúc nào. Inuyasha lắc lắc đầu, lảo đảo đứng vững lại, nhanh chóng tìm một phương hướng rời đi. Còn phải cám ơn Tsukimaru tự tin vào mấy sợi yêu đằng kia, bên ngoài không có bố trí thủ vệ canh gác.



Nơi giam giữ hắn có vẻ cũng không phải cung điện của Hồ tộc, mà là một đền thờ bỏ hoang nào đó. Xung quanh bao bọc bởi rừng cây rậm rạp, thỉnh thoảng mới có vài tiếng sột soạt của lá cây lay động trong gió, hoàn toàn không có động tĩnh của vật sống nào khác. 

Hoàn cảnh này không bình thường chút nào. 

Inuyasha càng thêm cẩn thận hơn, nương theo ánh trăng ít ỏi men theo lối mòn. Hắn chưa đi được bao xa, sau lưng lại có tiếng cửa mở ầm ầm vang lên.

Thiếu niên mặt xoát một chút liền trắng. Aoi không thể nào nhanh chóng thoát ra như vậy. Nếu đã như thế, cửa mở ra cũng chỉ có một khả năng.

Tsukimaru tới, tới sớm hơn dự tính của hắn.

Thiếu niên đôi mắt trầm xuống, không định cố kỵ thêm nữa. Hắn vừa quay người muốn đi, đau đớn đột nhiên phiên sơn đảo hải ập đến.

Inuyasha ôm bụng, đau đến mức hắn trong chớp mắt có ý niệm một kiếm đánh ngất bản thân. Thiếu niên run rẩy dựa vào một gốc đại thụ gần đó, cuộn tròn thân thể giấu sau lùm cây nhỏ dưới gốc cây. Thanh kiếm trong tay rơi ra, hóa trở về khuyên tai, tự động bay vào tay áo hắn. 

Đau đớn lần này so với lần trước chỉ có hơn mà không kém. Trên trán chẳng mấy chốc đã bị mồ hôi lạnh thấm ướt. Inuyasha cắn chặt răng, không để bản thân phát ra bất cứ  âm thanh nào. Trước mắt như mờ đi, Inuyasha trước khi chết ngất qua di cũng chỉ kịp nghĩ. 

Khốn kiếp! Chỉ cần chút nữa thôi! 

Thân thể trong nháy mắt mềm nhũn ngã về một bên. Thiếu niên phủ phục trên mặt đất, hai mắt không cam lòng nhắm nghiền lại. Cách đó không xa, không ít binh lính yêu quái bắt đầu lùng sục. 

Nguyệt quang mỏng manh bị đám mây che mất, chẳng còn thứ gì có thể chiếu rọi cảnh tượng phía dưới. 

- --------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Yêu khí cuộn tròn từng đợt, theo từng đoàn cuồn cuộn bay trên trời. Mắt thường của nhân loại thấy không được, chỉ có thể cảm nhận được nguy hiểm rập rình. 

" Yêu khí nặng quá. " Kagome hai mắt trầm xuống, nhanh chóng chạy về. Thiếu nữ băng qua cánh đồng rộng lớn, chạy về phía một ngôi làng. Trong làng, người dân đang quây quần quanh ngọn lửa tế lễ, đang không ngừng hô vang tên các vị thần. Trung tâm vòng tròn ấy, kề sát ngọn lửa nhất, chính là Kikyo đang làm phép bằng linh lực. Thấy thiếu nữ hốt hoảng chạy về, vu nữ không khỏi đẩy nhanh tiến độ làm lễ, đứng lên đón người:

" Có chuyện gì vội vã như vậy? "

Hai người bọn họ loạng quạng chạy thoát khỏi thành trì của Naraku, nửa khắc cũng không dám dừng lại lập tức rời khỏi. Một đường chạy đến ngôi làng này, dựa vào chút linh lực của Kikyo cùng kinh nghiệm nàng hun đúc từ kiếp trước an ổn trụ lại nơi này. Kagome đã không ít lần muốn khởi hành đến Tây quốc nhờ vả Inuyasha một lần cuối, nhưng sau đó một con độc trùng của Naraku đập nát dự tính của nàng. 



Naraku vẫn đang truy lùng bọn họ ngoài kia, bất cứ lúc nào cũng có thể tìm tới. 

Inuyasha là mấu chốt để tiêu diệt Naraku. Hiện tại không có hắn, lại thêm việc bọn họ để lạc Miroku và Sango, việc đã khó khăn nay càng thêm khó khăn. Còn có Kagewaki, từ lúc trốn thoát đến đây Kagome chưa lúc nào yên lòng về người kia. Hôm đó Naraku ra tay nặng như vậy, chỉ e....

" Kagome? Sắc mặt ngươi không tốt chút nào. " Kikyo lo lắng nói, một bên tiễn bước thôn dân. Chẳng mấy chốc xung quanh đã không còn ai khác, Kagome mới thấp thỏm nói:

" Ngươi hẳn cũng cảm nhận được đi? Yêu khí ngoài kia... "

Bọn họ đều biết nó không phải yêu khí của Naraku, nhưng cũng đáng gờm không kém. Lấy thực lực hiện tại của bọn họ, nhúng tay vào chuyện này khó khăn vạn phần, không cẩn thận còn có thể đem mệnh ném vào. Kikyo khó khăn lắm mới có chút ngày yên bình, đương nhiên không nghĩ đem bản thân kéo vào vũng nước đục này. Nàng là một người hiện đại, bất hạnh biến thành Kikyo không nói, cuộc sống trước đây của nàng đã bao giờ phải nhìn thấy nhiều máu tươi và tranh đoạt bằng sinh mạng như vậy? 

" Không nên nghĩ nhiều." Kikyo vụng về trấn an: " Naraku không lý nào phát hiện nhanh như vậy. Có lẽ một bầy yêu quái đang tranh đấu mà thôi. "

" Không phải. " Kagome nói năng có chút lộn xộn: " Ta cảm nhận được, trong đó có một luồng yêu khí rất quen thuộc. Ta không thể nhận sai nó được. "

Quen thuộc? 

Kikyo hiển nhiên có chút dao động, do dự nói: " Không lẽ....Inuyasha? "

Kagome lắc đầu. Vu nữ nén không được thất vọng trên mặt, thở dài. Thiếu nữ nghẹn một hồi, mới hạ quyết tâm nói ra: " Là, là Sess....Sesshomaru!"

" Cái...." Kikyo há miệng, không kịp phản ứng thêm đã bị Kagome kéo ra khỏi làng.

Bọn họ một lần nữa băng qua cánh đồng, chạy đến chân núi cách đó không xa. Càng lại gần, yêu khí càng thêm mãnh liệt, tựa như mảnh vỡ nhỏ vụn cắt qua, khiến hai người có chút khó chịu. Vòng qua lùm cây cuối cùng, một đại quân yêu quái khổng lồ xuất hiện trước mặt bọn họ, thị giác trùng kích quả nhiên rất mãnh liệt. 

" Nhân loại? " Một yêu quái trong đó để ý đến bọn họ, dừng bước nhìn lại. Những yêu quái khác cũng có kẻ dừng lại, hiển nhiên cũng không nghĩ đến sẽ có nhân loại dám dừng chân ở chỗ này. 

Kikyo đem Kagome che ở sau lưng, khẽ nói: " Ngươi chắc chắn là Sesshomaru? "

Thiếu nữ cắn môi, khẽ gật đầu. 

" Vậy thì tốt rồi. " Kikyo nhàn nhạt nở nụ cười, ngẩng đầu nói với yêu quái to lớn kia: " Ta muốn gặp Vương thượng của các người, cứ nói cố nhân của Nhị điện hạ có việc muốn bàn bạc. "

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau