Chương 33: Bất thường 2
Inuyasha bỗng có dự cảm không tốt, cánh tay hơi khựng lại. Lá cỏ sắc bén cứa qua, để lại một vết xước nhợt nhạt, rồi lại nhanh chóng biến mất.
Hắn hừ khẽ một tiếng, đem cảm giác kỳ lạ trong lòng bỏ qua.
Hẳn là sẽ không có chuyện gì đi.
Tẩm điện Tây quốc. Mikazuki đột nhiên run tay, ngọc thạch trong tay nhẹ nhàng rơi xuống, vỡ nát. Thị nữ giật mình cúi người dọn dẹp, nhịn không được than thở:
" Chất ngọc sao lại kém như vậy? Chỉ rơi một cái liền vỡ là thế nào? Cống phẩm này là giả đi?"
Mikazuki đờ đẫn nhìn hai tay của mình. Đôi mắt tím vô hồn không một gợn sóng.
Có thứ gì đó hắn chưa kịp chú ý đã xảy ra thì phải. Là Sesshomaru? Hay là Inuyasha?
Bên ngoài truyền đến tiếng bước chân nhộn nhịp. Mikazuki cảm nhận được yêu khí của Irasue, tâm thần vừa động, nói với thị nữ bên cạnh: " Nói với phu nhân, ta đi trước một bước. "
Một trận quang mang màu tím sáng lên, bảo tọa trên cao liền trống rỗng không còn bóng người.
- -- -----Ta là tiểu bảo bảo phiền lòng phân cách tuyến --- ---------
Kikyo bận đi xa tìm dược liệu, vì vậy việc đưa thức ăn cho Onigumo được giao cho Inuyasha.
Bán yêu trong lòng vô cùng buồn bực, cuối cùng vẫn xị mặt xách giỏ chạy lên núi. Nếu không phải tên kia là do hắn kéo về, hắn thật muốn đem tên kia ra đánh một trận cho hả dạ. Không may là Kikyo vì đề phòng hắn bộc phát đem người tiễn về hoàng tuyền, dặn dò Kaede cùng hắn lên núi trông nom bán yêu tính tình thất thường.
Sơn động vẫn âm u như chìm trong bóng tối, cỏ dại vươn cao che khuất gần hết cửa động. Hảo thiếu niên buồn bực vén ra cỏ cây đi vào, đem giỏ thức ăn " nện " trên đất:
" Của ngươi! Bổn đại gia còn có chuyện chưa xong!"
Ánh nắng chói mắt theo khe hở tiến vào, lóe mờ con mắt của Onigumo. Tên cướp nhìn chằm chằm tiểu thiếu niên, đột nhiên khục khặc lên tiếng:
" Ngươi là... Inuyasha?"
Trong giọng nói không chút che giấu địch ý, không may là thần kinh thô như thiếu niên hoàn toàn không phát giác, ghét bỏ xoay đầu: " Chính là bổn đại gia! "
Kaede đen mặt, đã tập thành thói quen đem bán yêu ném sang một bên, chuyên tâm bón thức ăn cho người kia. Nữ hài còn quá nhỏ, vẫn hiểu không được địch ý của Onigumo với Inuyasha. Trong mắt nàng, Inuyasha là người cứu sống Onigumo, đương nhiên người nọ phải biết ơn bán yêu mới đúng.
Tầm mắt gắt gao rơi xuống trên người Inuyasha. Thiếu niên xinh đẹp không chút sở giác, khoanh tay nhìn hắn:
" Mạng ngươi cũng thật lớn đi, thương thành như vậy vẫn chịu được đến lúc Kikyo chữa trị cho ngươi."
Onigumo ánh mắt không rời khỏi thiếu niên, suy nghĩ lại dần điên cuồng lên.
Là hắn sao? Là hắn khiến ngươi cười lên mỗi khi nhắc đến? Là người khiến ngươi nhiều thêm vài phần nhân gian khói lửa?
Quả nhiên đủ tư bản để có được sự chú ý của ngươi, Kikyo. Ta quả nhiên không bằng được hắn. Tàn phế, hoại tử, vô dụng,... Ta có chỗ nào bằng được yêu quái này cơ chứ?
Nếu hắn chết đi, ngươi có phải hay không sẽ chú ý đến ta?
Inuyasha, Inuyasha... Inu.. yasha...
" Hử?" Tiểu bán yêu nhíu mày:" Trên mặt ta dính cái gì sao?"
Onigumo giương con mắt lành lặn nhìn hắn chằm chằm: " Ngươi là yêu quái? "
Thiếu niên cười lạnh một tiếng, ánh mắt bất thiện sắc lại: " Ngươi có ý gì? Đem bổn đại gia so sánh với mấy thứ đó? "
→_→ Tiểu đệ đệ, nhắc nhở một chút, ca ca ngươi cũng là yêu quái đó!
Bỏ qua Kaede đang tận tâm uy hắn, Onigumo khàn khàn hỏi, giọng nói vốn kinh tủng lại càng âm u: " Ngươi cũng muốn cướp ngọc Tứ hồn của Kikyo? "
Bán yêu nhướng mày, nhạt nhẽo cười một tiếng ; " Đương nhiên. Chuyện này lại có liên quan gì đến ngươi? Kikyo? Nghe lên cũng khá thân thiện nga, ta còn lười gọi tên nàng ta đâu! "
Huyết quản nóng ran, căm ghét như hạt giống nảy mầm, chậm rãi ăn xuyên qua trái tim. Onigumo nghe thấy trong lòng mình có người đang không ngừng lặp lại.
Giết hắn.
Giết hắn.
Giết.....
Hắn không xứng với Kikyo, hắn không xứng có được yêu thích của nàng!
Linh hồn xa xa kêu gọi, Onigumo như đắm chìm trong ảo tưởng ngày sau.
Chỉ cần yêu vật này chết đi, ta liền có được Kikyo.
Chỉ cần có được nàng, cho dù chỉ là cái xác không hồn, cũng muốn bắt lấy giữ bên người.
Kikyo.
Không khí xung quanh tựa hồ có thứ gì dao động. Kaede bất chợt rùng mình, Inuyasha vẻ mặt đề phòng quay ra cửa động.
Hắn cảm nhận được, có tà khí đang tụ tập bên ngoài sơn động, nhiều đến hắn cũng cảm thấy giật mình.
Cử động của Inuyasha đánh thức Onigumo ra khỏi suy nghĩ đáng sợ. Cỗ tà khí bên ngoài cũng tự nhiên tiêu thất. Inuyasha cau mày, không hiểu chạy ra ngoài.
Có tầm mắt điên cuồng nhìn theo bóng lưng hắn. Onigumo cố chấp liếc mắt, như muốn khắc sâu bóng dáng trong đầu.
Kikyo, chờ ta... Ta nhất định có được nàng bằng mọi giá!
Thế mới nói, yêu đơn phương có đôi khi rất đáng sợ. Chỉ cần một suy nghĩ sơ sẩy cũng có thể đem người ta dẫn xuống vực sâu không đáy. Nhẹ nhàng sẩy chân khỏi bờ vực.
Bên ngoài cửa động.
Inuyasha đang bận bịu cứu vớt khuôn mặt mình.
Mikazuki tiếc nuối thu hồi tay,tạm thời tha cho khuôn mặt của Inuyasha. Hắn nhu nhu thắt lưng, hơi nhíu mày hỏi: " Nhị điện hạ thế nào lại chạy đến chỗ này? Tà khí nặng như vậy!"
" Nga... " Tiểu Inu xoa xoa hai má đỏ bừng, không để ý lắm: " Nhặt về một cái người gần chết, đang để ở trong! "
Mikazuki bỗng có dự cảm bất lành:" Kẻ kia bộ dạng thế nào? "
Hài tử nhà hắn nhún vai, gãi đầu:" " Cả người không chỗ nào lành lặn. "
" Không một chỗ lành lặn? " Mỗ gia trưởng hít một ngụm khí lạnh. Inuyasha bị phản ứng của hắn làm tay chân luống cuống, vò đầu bứt tai: " Có chuyện gì xảy ra sao, sama? Sắc mặt ngươi thế nào nghiêm trọng như vậy? "
Mikazuki không còn gì để nói.
Tục xưng, cạn lời.
Inuyasha thế nhưng trong lúc hắn không để ý đem Naraku cấp nhặt về?
Không đúng, bây giờ còn chưa là Naraku mới phải. Nhưng mà.......
Kịch bản rốt cuộc sai ở chỗ nào a? Thời gian rõ ràng không đúng a! Tiền thân của Naraku không phải do Kikyo cứu vớt sao? Thế nào lại thành hài tử nhà hắn?
Trong đầu Mikazuki lúc này chỉ có mười vạn câu hỏi vì sao. Hắn đỡ trán nhìn trời, bất đắc dĩ lẩm bẩm:
" Nhị điện hạ, ngài quả nhiên mang thể chất vai chính a... Ở một chỗ cũng có thể đụng đến phiền phức nữa..."
Inuyasha rụt rụt cổ. Hắn là bị oán khí nồng đậm trên người Mikazuki áp lùi một bước. Người kia thở dài, miễn cưỡng vỗ vai hắn:
" Đằng nào cũng đã xảy ra rồi, binh lai tướng đáng vậy. Nhị điện hạ, gần đây tuyệt đối ít lui tới cùng nữ nhân một chút. Có chuyện gì ta sẽ lâm thời xử lý! Còn người trong sơn động kia, tận lực tránh gặp mặt càng nhiều càng tốt. "
Thiếu niên cái hiểu cái không gật gật đầu. Mikazuki-sama đại khái là người sẽ không bao giờ thương tổn hắn, chuyện mà sama dặn hắn đương nhiên nhất nhất tuân theo.
" Hảo!" Mỗ gia trưởng hung hăng vỗ lên lưng thiếu niên một chút, lực đạo giống như muốn đem bữa cơm trước của hắn toàn bộ đánh ra: " Ta đây đi tìm điện hạ! Nhị điện hạ tuyệt đối phải nghe lời ta, không được xao nhãng rèn luyện! Nhất là tránh xa nữ nhân một chút! "
Hồng y thiếu niên dưới chân lảo đảo. Chờ hắn ngẩng đầu lên, trước mắt cũng đã không còn bóng người.
" Inuyasha! "
Tiếng Kaede vang vọng. Nữ hài ló đầu ra khỏi cửa động, hờn giận nói: " Ngươi làm gì nãy giờ a? Chúng ta về thôi! Tỷ tỷ có lẽ đã về đến nơi rồi! "
Inuyasha yên lặng xách cổ áo tiểu hài tử nhảy đi.
"Oa! Bỏ ta xuống g g g g! Ta nhất định sẽ mách tỷ tỷ! "
Tiếng nữ hài la hét vang vọng khắp ngọn núi. Bọn họ chân trước vừa rời đi, chân sau tà khí quanh núi đã vội vàng tụ tập lại quanh sơn động âm u.
Vụ Vân Cốc.
Mikazuki thông qua truyền tống tức thời nháy mắt di chuyển đến chỗ Sesshomaru. Vừa đến nơi, hắn còn chưa kịp phản ứng đã bị hồ một mặt khói đen kịt.
" Khụ khụ! " Mikazuki ho khan vài cái, hữu khí vô lực nói: " Điện hạ, ngài lại chơi trò gì đây? "
Một cái hai cái, thế nào đều nháo như vậy a? Hài tử nhà hắn có thể sống bình thản một ngày nữa hay không?
→_→ Cái này hình như hơi khó, ngươi tiếp tục cố gắng a.
" Sesshomaru-sama..." Có tiếng Jaken cách không xa vang lên. Mikazuki mặt không đổi sắc lấy ra Hoa Kính, đảo mắt liền biến nó thành chiết phiến màu nước, hung hăng quạt mạnh. Một cơn lốc lớn quét qua, đem khói đen hất tung hơn phân nửa, lộ ra một phần bộ dáng vốn có của nơi này.
Cách hắn tầm mười bước chân là Jaken đang ngây ngốc nhìn. Thấy rõ người đến là ai, tiểu yêu quái mắt long lanh nhào đến ôm lấy chân hắn:
" Mikazuki-sama... "
Mikazuki vẻ mặt nhẫn nại đem hắn xách cổ lên.
←_← Vết bẩn trên mặt ngươi đều lau hết lên y phục của ta có được không? Khóc cái thí a!
" Điện hạ đâu rồi? Sao các ngươi lại tới nơi này? Đến hít khói sao? "
Ếch xanh hai mắt đẫm lệ nhìn hắn:" Mikazuki-sama, điện hạ vào trong đã được hai ngày rồi ô ô ô! Ta chờ lâu như vậy mà vẫn không thấy ngài đi ra. "
Người nào đó hắc tuyến đem hắn đạp đến giữa lối đi vào Cốc: " Điện hạ có thể có chuyện gì? Ngươi muốn biết vậy vào a!"
Tiểu yêu mất hút sau màn khói. Mikazuki vỗ vỗ chiết phiến trong tay, song song đạp mây tiến vào trong Cốc.
Hắn thật tò mò đối thủ nào có thể kéo chân Sesshomaru lâu đến vậy.
Nga, yêu hồ lần trước không tính nha.
Hắn hừ khẽ một tiếng, đem cảm giác kỳ lạ trong lòng bỏ qua.
Hẳn là sẽ không có chuyện gì đi.
Tẩm điện Tây quốc. Mikazuki đột nhiên run tay, ngọc thạch trong tay nhẹ nhàng rơi xuống, vỡ nát. Thị nữ giật mình cúi người dọn dẹp, nhịn không được than thở:
" Chất ngọc sao lại kém như vậy? Chỉ rơi một cái liền vỡ là thế nào? Cống phẩm này là giả đi?"
Mikazuki đờ đẫn nhìn hai tay của mình. Đôi mắt tím vô hồn không một gợn sóng.
Có thứ gì đó hắn chưa kịp chú ý đã xảy ra thì phải. Là Sesshomaru? Hay là Inuyasha?
Bên ngoài truyền đến tiếng bước chân nhộn nhịp. Mikazuki cảm nhận được yêu khí của Irasue, tâm thần vừa động, nói với thị nữ bên cạnh: " Nói với phu nhân, ta đi trước một bước. "
Một trận quang mang màu tím sáng lên, bảo tọa trên cao liền trống rỗng không còn bóng người.
- -- -----Ta là tiểu bảo bảo phiền lòng phân cách tuyến --- ---------
Kikyo bận đi xa tìm dược liệu, vì vậy việc đưa thức ăn cho Onigumo được giao cho Inuyasha.
Bán yêu trong lòng vô cùng buồn bực, cuối cùng vẫn xị mặt xách giỏ chạy lên núi. Nếu không phải tên kia là do hắn kéo về, hắn thật muốn đem tên kia ra đánh một trận cho hả dạ. Không may là Kikyo vì đề phòng hắn bộc phát đem người tiễn về hoàng tuyền, dặn dò Kaede cùng hắn lên núi trông nom bán yêu tính tình thất thường.
Sơn động vẫn âm u như chìm trong bóng tối, cỏ dại vươn cao che khuất gần hết cửa động. Hảo thiếu niên buồn bực vén ra cỏ cây đi vào, đem giỏ thức ăn " nện " trên đất:
" Của ngươi! Bổn đại gia còn có chuyện chưa xong!"
Ánh nắng chói mắt theo khe hở tiến vào, lóe mờ con mắt của Onigumo. Tên cướp nhìn chằm chằm tiểu thiếu niên, đột nhiên khục khặc lên tiếng:
" Ngươi là... Inuyasha?"
Trong giọng nói không chút che giấu địch ý, không may là thần kinh thô như thiếu niên hoàn toàn không phát giác, ghét bỏ xoay đầu: " Chính là bổn đại gia! "
Kaede đen mặt, đã tập thành thói quen đem bán yêu ném sang một bên, chuyên tâm bón thức ăn cho người kia. Nữ hài còn quá nhỏ, vẫn hiểu không được địch ý của Onigumo với Inuyasha. Trong mắt nàng, Inuyasha là người cứu sống Onigumo, đương nhiên người nọ phải biết ơn bán yêu mới đúng.
Tầm mắt gắt gao rơi xuống trên người Inuyasha. Thiếu niên xinh đẹp không chút sở giác, khoanh tay nhìn hắn:
" Mạng ngươi cũng thật lớn đi, thương thành như vậy vẫn chịu được đến lúc Kikyo chữa trị cho ngươi."
Onigumo ánh mắt không rời khỏi thiếu niên, suy nghĩ lại dần điên cuồng lên.
Là hắn sao? Là hắn khiến ngươi cười lên mỗi khi nhắc đến? Là người khiến ngươi nhiều thêm vài phần nhân gian khói lửa?
Quả nhiên đủ tư bản để có được sự chú ý của ngươi, Kikyo. Ta quả nhiên không bằng được hắn. Tàn phế, hoại tử, vô dụng,... Ta có chỗ nào bằng được yêu quái này cơ chứ?
Nếu hắn chết đi, ngươi có phải hay không sẽ chú ý đến ta?
Inuyasha, Inuyasha... Inu.. yasha...
" Hử?" Tiểu bán yêu nhíu mày:" Trên mặt ta dính cái gì sao?"
Onigumo giương con mắt lành lặn nhìn hắn chằm chằm: " Ngươi là yêu quái? "
Thiếu niên cười lạnh một tiếng, ánh mắt bất thiện sắc lại: " Ngươi có ý gì? Đem bổn đại gia so sánh với mấy thứ đó? "
→_→ Tiểu đệ đệ, nhắc nhở một chút, ca ca ngươi cũng là yêu quái đó!
Bỏ qua Kaede đang tận tâm uy hắn, Onigumo khàn khàn hỏi, giọng nói vốn kinh tủng lại càng âm u: " Ngươi cũng muốn cướp ngọc Tứ hồn của Kikyo? "
Bán yêu nhướng mày, nhạt nhẽo cười một tiếng ; " Đương nhiên. Chuyện này lại có liên quan gì đến ngươi? Kikyo? Nghe lên cũng khá thân thiện nga, ta còn lười gọi tên nàng ta đâu! "
Huyết quản nóng ran, căm ghét như hạt giống nảy mầm, chậm rãi ăn xuyên qua trái tim. Onigumo nghe thấy trong lòng mình có người đang không ngừng lặp lại.
Giết hắn.
Giết hắn.
Giết.....
Hắn không xứng với Kikyo, hắn không xứng có được yêu thích của nàng!
Linh hồn xa xa kêu gọi, Onigumo như đắm chìm trong ảo tưởng ngày sau.
Chỉ cần yêu vật này chết đi, ta liền có được Kikyo.
Chỉ cần có được nàng, cho dù chỉ là cái xác không hồn, cũng muốn bắt lấy giữ bên người.
Kikyo.
Không khí xung quanh tựa hồ có thứ gì dao động. Kaede bất chợt rùng mình, Inuyasha vẻ mặt đề phòng quay ra cửa động.
Hắn cảm nhận được, có tà khí đang tụ tập bên ngoài sơn động, nhiều đến hắn cũng cảm thấy giật mình.
Cử động của Inuyasha đánh thức Onigumo ra khỏi suy nghĩ đáng sợ. Cỗ tà khí bên ngoài cũng tự nhiên tiêu thất. Inuyasha cau mày, không hiểu chạy ra ngoài.
Có tầm mắt điên cuồng nhìn theo bóng lưng hắn. Onigumo cố chấp liếc mắt, như muốn khắc sâu bóng dáng trong đầu.
Kikyo, chờ ta... Ta nhất định có được nàng bằng mọi giá!
Thế mới nói, yêu đơn phương có đôi khi rất đáng sợ. Chỉ cần một suy nghĩ sơ sẩy cũng có thể đem người ta dẫn xuống vực sâu không đáy. Nhẹ nhàng sẩy chân khỏi bờ vực.
Bên ngoài cửa động.
Inuyasha đang bận bịu cứu vớt khuôn mặt mình.
Mikazuki tiếc nuối thu hồi tay,tạm thời tha cho khuôn mặt của Inuyasha. Hắn nhu nhu thắt lưng, hơi nhíu mày hỏi: " Nhị điện hạ thế nào lại chạy đến chỗ này? Tà khí nặng như vậy!"
" Nga... " Tiểu Inu xoa xoa hai má đỏ bừng, không để ý lắm: " Nhặt về một cái người gần chết, đang để ở trong! "
Mikazuki bỗng có dự cảm bất lành:" Kẻ kia bộ dạng thế nào? "
Hài tử nhà hắn nhún vai, gãi đầu:" " Cả người không chỗ nào lành lặn. "
" Không một chỗ lành lặn? " Mỗ gia trưởng hít một ngụm khí lạnh. Inuyasha bị phản ứng của hắn làm tay chân luống cuống, vò đầu bứt tai: " Có chuyện gì xảy ra sao, sama? Sắc mặt ngươi thế nào nghiêm trọng như vậy? "
Mikazuki không còn gì để nói.
Tục xưng, cạn lời.
Inuyasha thế nhưng trong lúc hắn không để ý đem Naraku cấp nhặt về?
Không đúng, bây giờ còn chưa là Naraku mới phải. Nhưng mà.......
Kịch bản rốt cuộc sai ở chỗ nào a? Thời gian rõ ràng không đúng a! Tiền thân của Naraku không phải do Kikyo cứu vớt sao? Thế nào lại thành hài tử nhà hắn?
Trong đầu Mikazuki lúc này chỉ có mười vạn câu hỏi vì sao. Hắn đỡ trán nhìn trời, bất đắc dĩ lẩm bẩm:
" Nhị điện hạ, ngài quả nhiên mang thể chất vai chính a... Ở một chỗ cũng có thể đụng đến phiền phức nữa..."
Inuyasha rụt rụt cổ. Hắn là bị oán khí nồng đậm trên người Mikazuki áp lùi một bước. Người kia thở dài, miễn cưỡng vỗ vai hắn:
" Đằng nào cũng đã xảy ra rồi, binh lai tướng đáng vậy. Nhị điện hạ, gần đây tuyệt đối ít lui tới cùng nữ nhân một chút. Có chuyện gì ta sẽ lâm thời xử lý! Còn người trong sơn động kia, tận lực tránh gặp mặt càng nhiều càng tốt. "
Thiếu niên cái hiểu cái không gật gật đầu. Mikazuki-sama đại khái là người sẽ không bao giờ thương tổn hắn, chuyện mà sama dặn hắn đương nhiên nhất nhất tuân theo.
" Hảo!" Mỗ gia trưởng hung hăng vỗ lên lưng thiếu niên một chút, lực đạo giống như muốn đem bữa cơm trước của hắn toàn bộ đánh ra: " Ta đây đi tìm điện hạ! Nhị điện hạ tuyệt đối phải nghe lời ta, không được xao nhãng rèn luyện! Nhất là tránh xa nữ nhân một chút! "
Hồng y thiếu niên dưới chân lảo đảo. Chờ hắn ngẩng đầu lên, trước mắt cũng đã không còn bóng người.
" Inuyasha! "
Tiếng Kaede vang vọng. Nữ hài ló đầu ra khỏi cửa động, hờn giận nói: " Ngươi làm gì nãy giờ a? Chúng ta về thôi! Tỷ tỷ có lẽ đã về đến nơi rồi! "
Inuyasha yên lặng xách cổ áo tiểu hài tử nhảy đi.
"Oa! Bỏ ta xuống g g g g! Ta nhất định sẽ mách tỷ tỷ! "
Tiếng nữ hài la hét vang vọng khắp ngọn núi. Bọn họ chân trước vừa rời đi, chân sau tà khí quanh núi đã vội vàng tụ tập lại quanh sơn động âm u.
Vụ Vân Cốc.
Mikazuki thông qua truyền tống tức thời nháy mắt di chuyển đến chỗ Sesshomaru. Vừa đến nơi, hắn còn chưa kịp phản ứng đã bị hồ một mặt khói đen kịt.
" Khụ khụ! " Mikazuki ho khan vài cái, hữu khí vô lực nói: " Điện hạ, ngài lại chơi trò gì đây? "
Một cái hai cái, thế nào đều nháo như vậy a? Hài tử nhà hắn có thể sống bình thản một ngày nữa hay không?
→_→ Cái này hình như hơi khó, ngươi tiếp tục cố gắng a.
" Sesshomaru-sama..." Có tiếng Jaken cách không xa vang lên. Mikazuki mặt không đổi sắc lấy ra Hoa Kính, đảo mắt liền biến nó thành chiết phiến màu nước, hung hăng quạt mạnh. Một cơn lốc lớn quét qua, đem khói đen hất tung hơn phân nửa, lộ ra một phần bộ dáng vốn có của nơi này.
Cách hắn tầm mười bước chân là Jaken đang ngây ngốc nhìn. Thấy rõ người đến là ai, tiểu yêu quái mắt long lanh nhào đến ôm lấy chân hắn:
" Mikazuki-sama... "
Mikazuki vẻ mặt nhẫn nại đem hắn xách cổ lên.
←_← Vết bẩn trên mặt ngươi đều lau hết lên y phục của ta có được không? Khóc cái thí a!
" Điện hạ đâu rồi? Sao các ngươi lại tới nơi này? Đến hít khói sao? "
Ếch xanh hai mắt đẫm lệ nhìn hắn:" Mikazuki-sama, điện hạ vào trong đã được hai ngày rồi ô ô ô! Ta chờ lâu như vậy mà vẫn không thấy ngài đi ra. "
Người nào đó hắc tuyến đem hắn đạp đến giữa lối đi vào Cốc: " Điện hạ có thể có chuyện gì? Ngươi muốn biết vậy vào a!"
Tiểu yêu mất hút sau màn khói. Mikazuki vỗ vỗ chiết phiến trong tay, song song đạp mây tiến vào trong Cốc.
Hắn thật tò mò đối thủ nào có thể kéo chân Sesshomaru lâu đến vậy.
Nga, yêu hồ lần trước không tính nha.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất