Chương 37: Đao sắc chặt đay rối
Nói một câu chúc mừng đi nào! Tiểu nữ đã viết đến chương 99 rồi đó. 0^◇^0 ≧﹏≦ └(^o^)┘
Hum nay là sn tiểu nữ, up hai chương chúc mừng nga ~
Chúc đại gia đọc truyện vui vẻ! Cám ơn rất nhiều vì sự ủng hộ trong thời gian vừa qua.
- -- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ -----
Sesshomaru chậm rãi tiến gần thiếu niên đang ngủ say, tâm tình đột nhiên có chút xa lạ.
Nóng vội, thấp thỏm, căm ghét, lo lắng.
Hắn lo lắng cái gì? Lại nóng vội cái gì đâu?
Bạch y thiếu niên trong nháy mắt hoang mang nghĩ đến cảm xúc chân thật.
Gần hơn chút nữa.
Sesshomaru thậm chí có thể nhìn rõ từng đường nét trên khuôn mặt Inuyasha. Có góc cạnh của phụ thân, cũng có nét nhu hòa của công chúa nhân loại kia. Inuyasha đại khái là bán yêu dễ nhìn nhất mà Sesshomaru từng nhìn thấy. Có thể là do một phần tâm tình khác biệt nhìn hắn sinh ra, lại có thể vì một nửa huyết thống tương tự chảy trong cơ thể bọn họ.
Nhưng hắn chưa từng nghĩ đến chấp nhận mối liên hệ huyết thống này. Hắn cảm thấy bán yêu này là vết nhơ lớn nhất trong quãng đời huy hoàng của phụ thân. Nhất là khi bán yêu trong mắt hắn yếu ớt bất kham một kích.
Lần đầu tiên gặp mặt, Sesshomaru yên lặng ôm tâm tình bình tĩnh đến lạ kì nhìn thoáng qua bán yêu, cuối cùng thu được kết luận như vậy.
Lần thứ hai chạm mặt, đã là khi nữ nhân kia chết đi, chỉ có bán yêu phát rồ giết chóc bừa bãi. Sesshomaru nhạy cảm nhận ra yêu khí của Inuyasha biến đổi, lại một lời cũng không nói. Trong nhận thức bấy giờ, bán yêu trở nên rẻ rúng vô cùng. Chỉ một chuyện như vậy liền bị ép đến yêu hóa.
Nhưng khi nhìn thấy bán yêu khóc lóc bên xác nữ nhân, tâm tình Sát điện hạ bỗng chốc rối như tơ vò. Năm đó, hắn ôm loại suy nghĩ nào tiễn biệt phụ thân? Lại mang tâm tình nào nhìn phụ thân chết mà không cứu?
Sesshomaru đột nhiên không muốn nghĩ nữa. Chờ hắn phục hồi tinh thần, một bàn tay thon dài đã cẩn trọng chạm đến khuôn mặt hồng y thiếu niên.
Cái nhìn của Sesshomaru chỉ thay đổi khi bán yêu thức giấc trong trận chiến với Miêu tộc quốc chủ. Lần đó, chỉ cần Inuyasha tỉnh lại muộn hơn chút nữa hoặc không tỉnh lại, cái giá mà Sesshomaru phải trả còn muốn lớn hơn nhiều. Mikazuki người kia sẽ chỉ ra tay khi hắn thật sự không còn khả năng chiến đấu. Inuyasha vừa lúc tỉnh lại, yêu khí non nớt thế nhưng dám hô ứng cộng hưởng cùng yêu khí cường đại của hắn. Kể từ khi đó, Inuyasha trong lòng hắn tạm tính tiến lên một bước nhỏ.
Đối với chuyện bán yêu thời thời khắc khắc quấn quýt hắn, Sesshomaru nội tâm vô cùng cự tuyệt. Nhưng mỗi lần nhìn đến đôi mắt kim sắc long lanh nước mắt nhìn mình Sát điện hạ lại nhịn không được lui một bước, mặc kệ tiểu hài tử ngày ngày kè kè cạnh bên. Một nguyên nhân khác chính là bản lĩnh tiêu diệt kiên nhẫn kẻ khác của mẫu thân đại nhân.
Trải qua năm năm, bán yêu chậm rãi lột xác, ngoan ngoãn hơn, hiểu chuyện hơn. Sẽ không lúc nào cũng bám theo hắn, cũng sẽ không tiếp tục hỏi hắn bán yêu là gì. Hình ảnh hài tử đứng trong vũng máu ngày xưa xa dần, khiến Sesshomaru có chút không hài lòng. Quan niệm sống của Sesshomaru ngay từ đầu liền là chiến đấu và thắng trận, không yêu quái hay bất cứ kẻ nào được phép mang loại khí tức yếu đuối kia trên người.
Muốn có được sự chấp nhận của hắn, trước hết bán yêu muốn có được lực lượng tương xứng với dòng máu có trong huyết mạch.
Vì vậy, khi trong cung điện xảy ra biến cố, hắn không chút lưu tình đem bán yêu đuổi ra khỏi cung điện. Huyết thống của Inuyasha sớm đã quyết định cuộc sống của hắn là chiến đấu ở bên ngoài, không phải quả bóng giấu trong phòng chờ người đá mới có thể lăn đi.
Hiện tại, bán yêu tại trong tầm kiểm soát của hắn, lại bị một cái vu nữ nhân loại phong ấn, trên một gốc cây phơi xác.
Lửa giận từ từ nhen nhóm. Sesshomaru vươn tay muốn chạm vào mũi tên ghim gần trái tim của Inuyasha. Có ánh lôi điện xẹt qua, lòng bàn tay truyền đến cảm giác tê dại đau đớn. Nhẹ nhàng buông ra, bàn tay đã có thêm vài vết cháy xém đen kịt.
" Không phá được? "
Sesshomaru đột nhiên nở nụ cười. Dưới trăng, nụ cười hiếm có bỗng chốc trở nên lạnh lẽo.
" Ngươi cũng thật thất bại, Inuyasha. Lại có thể để cho một cái nhân loại quyết tâm đem ngươi dồn vào chỗ chết. "
Đây là lần đầu tiên hắn gọi đầy đủ tên của bán yêu, đáng tiếc Inuyasha vô pháp nghe được. Thiếu niên vẫn chỉ một mực nhắm nghiền mắt, tựa như rơi vào giấc ngủ vĩnh hằng.
Trời nhanh muốn sáng.
Hắn cũng cần tiếp tục lữ trình.
Nếu Inuyasha không có khả năng đuổi theo, hắn cũng sẽ không chờ đợi. Chờ đợi là thứ cảm xúc quá xa vời cho một người như hắn.
Hắn chỉ có thể chậm lại cước bộ, từ từ rút ngắn khoảng cách vốn đã rất xa.
Một tia yêu lực được đưa vào ngọc bảo hộ trên cổ Inuyasha. Viên ngọc tỏa ra ánh sáng màu tím chói mắt, một kết giới lớn chừng mười bước chân được khởi động, đem cả hai bao trùm ở bên trong. Sesshomaru quay đầu, bước ra khỏi phạm vi kết giới.
Dương quang đầu tiên của ngày ôn nhu chiếu khắp mặt đất, khiến mái tóc bạc lóe ra thứ ánh sáng bằng kim sắc. Mikazuki yên lặng xuất hiện trước mặt hắn, không hề báo trước bất ngờ hành lễ:
" Điện hạ."
Sesshomaru lẳng lặng chờ hắn nói tiếp. Tính đến nay, Mikazuki chỉ mới hành lễ hai lần, mỗi lần đều là có việc không nhỏ mới quyết định thông báo đến hắn. Quả nhiên, Mikazuki hành lễ xong liền ngẩng đầu, nhàn nhạt lên tiếng:
" Điện hạ. Ta cần rời đi thế giới này một thời gian. Mong điện hạ bảo trọng. "
Im lặng một lúc lâu, thiếu niên lạnh nhạt mở lời: " Bao lâu? "
Mikazuki hơi ngẩn ra, không nghĩ đến thiếu niên sẽ hỏi mình thời gian rời khỏi. Hắn ôn hòa cong cong đôi mắt, nở nụ cười: " Sẽ nhanh thôi. "
Nhưng hắn cũng không đoán được sẽ là bao lâu.
Thân thể Mikazuki bỗng nhạt đi rất nhiều. Sesshomaru yên lặng nhìn hắn, quay đầu bước đi. Ở phía sau, Mikazuki từ ái cười khẽ.
Hắn biết điện hạ không thích nhìn thấy nhất chính là loại cảnh tượng chia ly này. Bọn họ cũng gần như đã là một gia đình.
Bóng người mờ nhạt hơn nữa, cuối cùng tiêu thất hoàn toàn. Bên ngoài khoảng không hắc ám, lưu tinh tử sắc xẹt qua dải đất của bóng tối vĩnh hằng, để lại tia sáng nguyệt nha nhỏ nhoi mờ mịt.
- -- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ --------
Tây quốc.
Irasue lẳng lặng đứng dưới một gốc anh đào xanh mướt, thần thái có chút kỳ lạ hơn so với thường ngày. An tĩnh hơn, cũng buồn bã hơn. Dưới chân nàng còn có một bó hoa đã sớm khô héo, bị thời gian vùi dập đến nát tươm. Từng cánh hoa phân thành nhiều mảnh vụn màu nâu đen, vương vãi trên mặt đất.
Có tiếng thở dài rất nhỏ vang lên. Thị nữ nghi hoặc ngẩng đầu lên, lại phát hiện chủ mẫu bọn họ đang vuốt ve gốc anh đào già cỗi. Cây hoa này được loại hạ từ khi Izayoi xuất hiện trong cuộc đời của Inu no Taisho, đã sớm nên tàn lụi từ rất lâu rồi. Thế nhưng nó cuối cùng vẫn sống, hơn nữa sống rất tốt là đằng khác. Ai ai cũng đều nói cây hoa này sớm muộn gì cũng sẽ khai phá linh thức, trở thành một hoa yêu chân chính.
" Đã được hai trăm năm rồi, không phải sao Izayoi? Hài tử kia đến cùng vẫn là bước đi trên con đường của cha hắn. Ta cũng ngăn không nổi a!"
Cả viện tử chỉ có mình nàng lên tiếng, tựa như một mình độc thoại, lại như tâm tình cùng ai đó. Thị nữ nhìn nhau một hồi, yên lặng rút lui. Bọn họ biết Lăng Nguyệt Tiên Cơ vốn không cần bọn họ đáp lời, chỉ đang trút bỏ nỗi lòng còn đang khó chịu mà thôi.
Ra xa viện tử, thanh âm của Irasue vẫn dai dẳng đuổi theo trong gió.
" Mấy ngày nữa, Sesshomaru có lẽ cũng nên về Tây quốc rồi a. Không biết tên kia thế nào rồi, còn cái tiểu yêu quái ngộ nghĩnh kia nữa...."
Jaken nơi xa bất chợt rùng mình.
Thôn làng Kikyo.
Tàn tích sau trận chiến đã được đại khái dọn dẹp, nhưng vẫn không xóa nổi máu khô trên đồ vật. Trung tâm ngôi làng, một giàn hỏa thiêu được dựng lên vội vã, phía trên là vu nữ an tường ngủ say, nếu không nhìn đến vết thương dữ tợn trên vai nàng. Trên tay thiếu nữ là ngọc Tứ hồn dịu ngoan chờ đợi diễn tiến kế tiếp.
Kaede đã sớm không còn nước mắt để khóc, quỷ dị im lặng chờ đợi nghi thức hỏa thiêu được bắt đầu. Dân làng vừa nâng đỡ nhau vừa gạt lệ. Một nam nhân trang trọng đem ngọn đuốc trên tay đặt vào giàn gỗ sơ sài. Ngọn lửa từ từ bén lên, cắn nuốt thân thể đơn bạc.
Tiếng lách tách không ngừng vang lên, xen vào đó là tiếng khóc thút thít đè nén.
Kẻ thù của bọn họ đang an ổn dựa vào Thần Mộc, bọn họ lại chỉ có thể đứng tại nơi này tiễn biệt pháp sư. Kikyo chết đi là mất mát không nhỏ đối với dân làng, hiện tại bọn họ cần vượt qua nỗi đau để tiễn đưa vu nữ.
Kikyo cả đời bị trói buộc bởi ngọc Tứ hồn, đến lúc chết đi vẫn phải mang theo gánh nặng cùng xuống Minh Giới.
Nguyện cầu ngài kiếp sau hạnh phúc, Kikyo-sama.
Xa xa, có bóng người tối tăm đứng trong góc khuất. Tầng da phí phí bên ngoài che đi biểu tình của hắn, lại không che giấu được khí tức hắc ám trên người hắn.
Hắn đây là làm sao vậy? Chẳng phải mục đích của hắn đã thành công rồi hay sao? Vì sao trái tim vẫn đau như vậy?
Kikyo.
Ta đã làm sai rồi sao?
Yêu ngươi cũng là lỗi của ta? Ngươi mau trả lời ta! Ta rốt cuộc sai ở chỗ nào?
Ta không tin ngươi cứ như vậy liền biến mất! Ngươi không phải vu nữ cường đại nhất sao? Ta nhất định đem ngươi kéo trở về bên cạnh!
Ngươi là của ta. Vĩnh viễn cũng không thể thay đổi.
Bóng người quay đầu, nhìn thoáng qua Inuyasha dưới gốc Thần Mộc, không một tiếng động rời đi.
Inuyasha! Ta tạm thời tha cho ngươi! Ngươi vẫn còn rất hữu dụng để tái sinh Kikyo. Ngày ta tìm được linh hồn chuyển thể của nàng cũng sẽ là ngày chết của ngươi!
Hum nay là sn tiểu nữ, up hai chương chúc mừng nga ~
Chúc đại gia đọc truyện vui vẻ! Cám ơn rất nhiều vì sự ủng hộ trong thời gian vừa qua.
- -- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ -----
Sesshomaru chậm rãi tiến gần thiếu niên đang ngủ say, tâm tình đột nhiên có chút xa lạ.
Nóng vội, thấp thỏm, căm ghét, lo lắng.
Hắn lo lắng cái gì? Lại nóng vội cái gì đâu?
Bạch y thiếu niên trong nháy mắt hoang mang nghĩ đến cảm xúc chân thật.
Gần hơn chút nữa.
Sesshomaru thậm chí có thể nhìn rõ từng đường nét trên khuôn mặt Inuyasha. Có góc cạnh của phụ thân, cũng có nét nhu hòa của công chúa nhân loại kia. Inuyasha đại khái là bán yêu dễ nhìn nhất mà Sesshomaru từng nhìn thấy. Có thể là do một phần tâm tình khác biệt nhìn hắn sinh ra, lại có thể vì một nửa huyết thống tương tự chảy trong cơ thể bọn họ.
Nhưng hắn chưa từng nghĩ đến chấp nhận mối liên hệ huyết thống này. Hắn cảm thấy bán yêu này là vết nhơ lớn nhất trong quãng đời huy hoàng của phụ thân. Nhất là khi bán yêu trong mắt hắn yếu ớt bất kham một kích.
Lần đầu tiên gặp mặt, Sesshomaru yên lặng ôm tâm tình bình tĩnh đến lạ kì nhìn thoáng qua bán yêu, cuối cùng thu được kết luận như vậy.
Lần thứ hai chạm mặt, đã là khi nữ nhân kia chết đi, chỉ có bán yêu phát rồ giết chóc bừa bãi. Sesshomaru nhạy cảm nhận ra yêu khí của Inuyasha biến đổi, lại một lời cũng không nói. Trong nhận thức bấy giờ, bán yêu trở nên rẻ rúng vô cùng. Chỉ một chuyện như vậy liền bị ép đến yêu hóa.
Nhưng khi nhìn thấy bán yêu khóc lóc bên xác nữ nhân, tâm tình Sát điện hạ bỗng chốc rối như tơ vò. Năm đó, hắn ôm loại suy nghĩ nào tiễn biệt phụ thân? Lại mang tâm tình nào nhìn phụ thân chết mà không cứu?
Sesshomaru đột nhiên không muốn nghĩ nữa. Chờ hắn phục hồi tinh thần, một bàn tay thon dài đã cẩn trọng chạm đến khuôn mặt hồng y thiếu niên.
Cái nhìn của Sesshomaru chỉ thay đổi khi bán yêu thức giấc trong trận chiến với Miêu tộc quốc chủ. Lần đó, chỉ cần Inuyasha tỉnh lại muộn hơn chút nữa hoặc không tỉnh lại, cái giá mà Sesshomaru phải trả còn muốn lớn hơn nhiều. Mikazuki người kia sẽ chỉ ra tay khi hắn thật sự không còn khả năng chiến đấu. Inuyasha vừa lúc tỉnh lại, yêu khí non nớt thế nhưng dám hô ứng cộng hưởng cùng yêu khí cường đại của hắn. Kể từ khi đó, Inuyasha trong lòng hắn tạm tính tiến lên một bước nhỏ.
Đối với chuyện bán yêu thời thời khắc khắc quấn quýt hắn, Sesshomaru nội tâm vô cùng cự tuyệt. Nhưng mỗi lần nhìn đến đôi mắt kim sắc long lanh nước mắt nhìn mình Sát điện hạ lại nhịn không được lui một bước, mặc kệ tiểu hài tử ngày ngày kè kè cạnh bên. Một nguyên nhân khác chính là bản lĩnh tiêu diệt kiên nhẫn kẻ khác của mẫu thân đại nhân.
Trải qua năm năm, bán yêu chậm rãi lột xác, ngoan ngoãn hơn, hiểu chuyện hơn. Sẽ không lúc nào cũng bám theo hắn, cũng sẽ không tiếp tục hỏi hắn bán yêu là gì. Hình ảnh hài tử đứng trong vũng máu ngày xưa xa dần, khiến Sesshomaru có chút không hài lòng. Quan niệm sống của Sesshomaru ngay từ đầu liền là chiến đấu và thắng trận, không yêu quái hay bất cứ kẻ nào được phép mang loại khí tức yếu đuối kia trên người.
Muốn có được sự chấp nhận của hắn, trước hết bán yêu muốn có được lực lượng tương xứng với dòng máu có trong huyết mạch.
Vì vậy, khi trong cung điện xảy ra biến cố, hắn không chút lưu tình đem bán yêu đuổi ra khỏi cung điện. Huyết thống của Inuyasha sớm đã quyết định cuộc sống của hắn là chiến đấu ở bên ngoài, không phải quả bóng giấu trong phòng chờ người đá mới có thể lăn đi.
Hiện tại, bán yêu tại trong tầm kiểm soát của hắn, lại bị một cái vu nữ nhân loại phong ấn, trên một gốc cây phơi xác.
Lửa giận từ từ nhen nhóm. Sesshomaru vươn tay muốn chạm vào mũi tên ghim gần trái tim của Inuyasha. Có ánh lôi điện xẹt qua, lòng bàn tay truyền đến cảm giác tê dại đau đớn. Nhẹ nhàng buông ra, bàn tay đã có thêm vài vết cháy xém đen kịt.
" Không phá được? "
Sesshomaru đột nhiên nở nụ cười. Dưới trăng, nụ cười hiếm có bỗng chốc trở nên lạnh lẽo.
" Ngươi cũng thật thất bại, Inuyasha. Lại có thể để cho một cái nhân loại quyết tâm đem ngươi dồn vào chỗ chết. "
Đây là lần đầu tiên hắn gọi đầy đủ tên của bán yêu, đáng tiếc Inuyasha vô pháp nghe được. Thiếu niên vẫn chỉ một mực nhắm nghiền mắt, tựa như rơi vào giấc ngủ vĩnh hằng.
Trời nhanh muốn sáng.
Hắn cũng cần tiếp tục lữ trình.
Nếu Inuyasha không có khả năng đuổi theo, hắn cũng sẽ không chờ đợi. Chờ đợi là thứ cảm xúc quá xa vời cho một người như hắn.
Hắn chỉ có thể chậm lại cước bộ, từ từ rút ngắn khoảng cách vốn đã rất xa.
Một tia yêu lực được đưa vào ngọc bảo hộ trên cổ Inuyasha. Viên ngọc tỏa ra ánh sáng màu tím chói mắt, một kết giới lớn chừng mười bước chân được khởi động, đem cả hai bao trùm ở bên trong. Sesshomaru quay đầu, bước ra khỏi phạm vi kết giới.
Dương quang đầu tiên của ngày ôn nhu chiếu khắp mặt đất, khiến mái tóc bạc lóe ra thứ ánh sáng bằng kim sắc. Mikazuki yên lặng xuất hiện trước mặt hắn, không hề báo trước bất ngờ hành lễ:
" Điện hạ."
Sesshomaru lẳng lặng chờ hắn nói tiếp. Tính đến nay, Mikazuki chỉ mới hành lễ hai lần, mỗi lần đều là có việc không nhỏ mới quyết định thông báo đến hắn. Quả nhiên, Mikazuki hành lễ xong liền ngẩng đầu, nhàn nhạt lên tiếng:
" Điện hạ. Ta cần rời đi thế giới này một thời gian. Mong điện hạ bảo trọng. "
Im lặng một lúc lâu, thiếu niên lạnh nhạt mở lời: " Bao lâu? "
Mikazuki hơi ngẩn ra, không nghĩ đến thiếu niên sẽ hỏi mình thời gian rời khỏi. Hắn ôn hòa cong cong đôi mắt, nở nụ cười: " Sẽ nhanh thôi. "
Nhưng hắn cũng không đoán được sẽ là bao lâu.
Thân thể Mikazuki bỗng nhạt đi rất nhiều. Sesshomaru yên lặng nhìn hắn, quay đầu bước đi. Ở phía sau, Mikazuki từ ái cười khẽ.
Hắn biết điện hạ không thích nhìn thấy nhất chính là loại cảnh tượng chia ly này. Bọn họ cũng gần như đã là một gia đình.
Bóng người mờ nhạt hơn nữa, cuối cùng tiêu thất hoàn toàn. Bên ngoài khoảng không hắc ám, lưu tinh tử sắc xẹt qua dải đất của bóng tối vĩnh hằng, để lại tia sáng nguyệt nha nhỏ nhoi mờ mịt.
- -- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ --------
Tây quốc.
Irasue lẳng lặng đứng dưới một gốc anh đào xanh mướt, thần thái có chút kỳ lạ hơn so với thường ngày. An tĩnh hơn, cũng buồn bã hơn. Dưới chân nàng còn có một bó hoa đã sớm khô héo, bị thời gian vùi dập đến nát tươm. Từng cánh hoa phân thành nhiều mảnh vụn màu nâu đen, vương vãi trên mặt đất.
Có tiếng thở dài rất nhỏ vang lên. Thị nữ nghi hoặc ngẩng đầu lên, lại phát hiện chủ mẫu bọn họ đang vuốt ve gốc anh đào già cỗi. Cây hoa này được loại hạ từ khi Izayoi xuất hiện trong cuộc đời của Inu no Taisho, đã sớm nên tàn lụi từ rất lâu rồi. Thế nhưng nó cuối cùng vẫn sống, hơn nữa sống rất tốt là đằng khác. Ai ai cũng đều nói cây hoa này sớm muộn gì cũng sẽ khai phá linh thức, trở thành một hoa yêu chân chính.
" Đã được hai trăm năm rồi, không phải sao Izayoi? Hài tử kia đến cùng vẫn là bước đi trên con đường của cha hắn. Ta cũng ngăn không nổi a!"
Cả viện tử chỉ có mình nàng lên tiếng, tựa như một mình độc thoại, lại như tâm tình cùng ai đó. Thị nữ nhìn nhau một hồi, yên lặng rút lui. Bọn họ biết Lăng Nguyệt Tiên Cơ vốn không cần bọn họ đáp lời, chỉ đang trút bỏ nỗi lòng còn đang khó chịu mà thôi.
Ra xa viện tử, thanh âm của Irasue vẫn dai dẳng đuổi theo trong gió.
" Mấy ngày nữa, Sesshomaru có lẽ cũng nên về Tây quốc rồi a. Không biết tên kia thế nào rồi, còn cái tiểu yêu quái ngộ nghĩnh kia nữa...."
Jaken nơi xa bất chợt rùng mình.
Thôn làng Kikyo.
Tàn tích sau trận chiến đã được đại khái dọn dẹp, nhưng vẫn không xóa nổi máu khô trên đồ vật. Trung tâm ngôi làng, một giàn hỏa thiêu được dựng lên vội vã, phía trên là vu nữ an tường ngủ say, nếu không nhìn đến vết thương dữ tợn trên vai nàng. Trên tay thiếu nữ là ngọc Tứ hồn dịu ngoan chờ đợi diễn tiến kế tiếp.
Kaede đã sớm không còn nước mắt để khóc, quỷ dị im lặng chờ đợi nghi thức hỏa thiêu được bắt đầu. Dân làng vừa nâng đỡ nhau vừa gạt lệ. Một nam nhân trang trọng đem ngọn đuốc trên tay đặt vào giàn gỗ sơ sài. Ngọn lửa từ từ bén lên, cắn nuốt thân thể đơn bạc.
Tiếng lách tách không ngừng vang lên, xen vào đó là tiếng khóc thút thít đè nén.
Kẻ thù của bọn họ đang an ổn dựa vào Thần Mộc, bọn họ lại chỉ có thể đứng tại nơi này tiễn biệt pháp sư. Kikyo chết đi là mất mát không nhỏ đối với dân làng, hiện tại bọn họ cần vượt qua nỗi đau để tiễn đưa vu nữ.
Kikyo cả đời bị trói buộc bởi ngọc Tứ hồn, đến lúc chết đi vẫn phải mang theo gánh nặng cùng xuống Minh Giới.
Nguyện cầu ngài kiếp sau hạnh phúc, Kikyo-sama.
Xa xa, có bóng người tối tăm đứng trong góc khuất. Tầng da phí phí bên ngoài che đi biểu tình của hắn, lại không che giấu được khí tức hắc ám trên người hắn.
Hắn đây là làm sao vậy? Chẳng phải mục đích của hắn đã thành công rồi hay sao? Vì sao trái tim vẫn đau như vậy?
Kikyo.
Ta đã làm sai rồi sao?
Yêu ngươi cũng là lỗi của ta? Ngươi mau trả lời ta! Ta rốt cuộc sai ở chỗ nào?
Ta không tin ngươi cứ như vậy liền biến mất! Ngươi không phải vu nữ cường đại nhất sao? Ta nhất định đem ngươi kéo trở về bên cạnh!
Ngươi là của ta. Vĩnh viễn cũng không thể thay đổi.
Bóng người quay đầu, nhìn thoáng qua Inuyasha dưới gốc Thần Mộc, không một tiếng động rời đi.
Inuyasha! Ta tạm thời tha cho ngươi! Ngươi vẫn còn rất hữu dụng để tái sinh Kikyo. Ngày ta tìm được linh hồn chuyển thể của nàng cũng sẽ là ngày chết của ngươi!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất