Chương 47: Ngoại truyện (3)
Kagome nói quả nhiên làm thật, hơn nữa còn rất đúng hẹn, tối hôm đó liền từ biệt bọn họ để lên đường, dù Inuyasha muốn giữ thế nào cũng không được.
Biết không thể khuyên trụ Kagome, Inuyasha quyết đoán buông tay, một đường ra tận cửa thành tiễn thiếu nữ trở về.
Kagome vì hành động này của hắn mà dở khóc dở cười một lúc lâu.
" Được rồi được rồi! " Thiếu nữ bất đắc dĩ cản Inuyasha lại: " Đưa đến đây là đủ rồi! Ngươi còn đi nữa Sesshomaru sẽ đem ta trừng thành cái sàng mất. "
Inuyasha quay ngoắt đi: " Hắn dám? "
Kikyo nhàn nhạt liếc mắt: " Thùng rỗng kêu to. "
Mắt thấy đại chiến lại sắp nổ ra, Kagome nhanh miệng cản lại: " Chúng ta có thể nói chuyện riêng một chút sao?"
Inuyasha theo bản năng quay đầu nhìn Sesshomaru cách đó không xa, thở dài: " Hảo. "
Kikyo không cam lòng giận dỗi quay đi. Sesshomaru dường như cũng không quá quan tâm, nhàm chán dựa lưng vào thân cây gần đó. Một thân bạch y quý khí tuấn mỹ thu hút vô số tầm mắt tò mò quanh đó. Inuyasha không yên tâm liếc qua, trong lòng thở dài.
Lại nữa.
Đào hoa của Sesshomaru quả nhiên chưa bao giờ thiếu a. Có thể nào khiến người bớt lo được hay không?
→_→ Tiểu cẩu cẩu không nên như vậy đâu a... Đào hoa của Sesshomaru toàn là nữ, nhưng mà đào hoa của ngươi thì toàn nam thôi hà....
Inuyasha ←_← Bổn đại gia khi nào thì có đào hoa?
→_→ Ha hả... Kouga là ai? Tsukimaru lại là ai?
Inuyasha: ".... "
Coi như ngươi thắng. Bổn đại gia không cùng người lạ so đo.
Kagome chọn một gốc cây cách đó không xa làm nơi nói chuyện. Với khoảng cách thế này, Kikyo không thể nghe thấy, nhưng đảm bảo Sesshomaru có thể nghe rõ rành rành. Thiếu nữ cũng chẳng buồn giấu diếm, sắc mặt an tường nhìn hắn:
" Đến bây giờ nghĩ lại, ta cũng không dám tin mình thực sự có thể buông tay ngươi, Inuyasha. "
Thiếu niên rũ mi, đôi mắt kim sắc trong không gian mờ tối dường như càng thêm lấp lánh như ánh sao mỗi đêm: " Tuy ta vẫn không quá hiểu vì sao ngươi từng cố chấp như thế, nhưng ta tin hiện tại chúng ta vẫn có thể làm bạn một lần nữa. "
Kagome nhịn không được bật cười, nhưng trong mắt lại dần long lanh thủy tí. Vuốt vuốt chóp mũi cay xè, thiếu nữ đột nhiên vươn tay ra chạm vào khuôn mặt hắn: " Ngươi thật sự rất tàn nhẫn đâu. Đây là thân sĩ của ngươi sao? Không thể nói chuyện tử tế với nữ nhân sao?"
Hồng y thiếu niên không có tránh né, để mặc nàng vuốt ve khuôn mặt của mình. Kagome có lẽ muốn cùng hắn thẳng thắn một lần, gỡ bỏ hoàn toàn khúc mắc giữa bọn họ.
Dù sao, trong hai người sớm muộn gì cũng cần có người chủ động lui một bước. Kéo dài thêm nữa chỉ khiến bọn họ mỗi lần gặp gỡ sẽ càng thêm lúng túng mà thôi.
" Không cần khóc. " Inuyasha khẽ thở dài, bất đắc dĩ thay Kagome lau đi nước mắt vừa trượt ra khỏi khóe mắt: " Ngươi biết rõ ta sợ nhất nữ nhân rơi lệ.... "
Bởi vì bọn họ thực sự rất phiền phức a....
Cũng may Kagome không có biết suy nghĩ trong lòng hắn, bằng không....ha hả.
Kagome cuối cùng không kiềm chế nữa, hung hăng ôm chặt lấy thân thể cao gầy trước mặt: " Ta ghét ngươi! "
" Ta biết. "
" Ta thực sự rất ghét ngươi. "
".....Cái này ta đương nhiên biết. "
Cảm giác lạnh lẽo thấm ướt y phục trước ngực. Inuyasha nhắm mắt, nhận mệnh ôm lấy thiếu nữ. Đây có thể là khởi đầu mới cho mối quan hệ giữa bọn họ, nhưng cũng có thể là cái ôm cuối cùng với tư cách bằng hữu.
Mọi chuyện, cũng nên dừng ở đây thôi.
Kagome trong lòng tảng đá nặng cuối cùng cũng rơi xuống. Thiếu nữ hít một hơi thật sâu, tận dụng cảm nhận cái ôm ấm áp duy nhất này:
" Inuyasha. "
" Ân. "
" Ta yêu ngươi. "
"..... "
Inuyasha hóa đá.
Nửa ngày sau, hắn mới kinh dị nhìn chằm chằm thiếu nữ, theo bản năng đem người buông ra, một tay áp lên trán nàng:
" Không nóng a?!"
Kagome:....
Tên não cá vàng này!!!!!
Hai người mắt to trừng mắt nhỏ một hồi, Inuyasha đột nhiên rùng mình sờ sờ ót: " Sao lại lạnh vậy? "
"..... "Kagome yên lặng chỉ tay về phía sau lưng hắn. Thiếu niên vô thức nuốt một ngụm nước bọt, chậm chạp quay đầu.
Kikyo không biết từ lúc nào đã chạy đến phía sau, đang nghiến răng nghiến lợi bẻ tay: " Tên khốn lợi dụng này! "
Nhưng khiến Inuyasha chân chính sợ hãi cũng không phải thái độ của Kikyo. Cái đáng sợ chính là nụ cười như có như không của Sesshomaru đằng xa.
Yêu Vương bệ hạ nhàn nhạt hạ thấp tầm mắt, tự tiếu phi tiếu nhìn hắn.
Inuyasha nội tâm suy yếu vịn tường.
Vì cái gì lại quên mất vị đại gia này a?!!!!
Kikyo đắc ý lướt qua hắn, trừng mắt nhìn Kagome. Thiếu nữ cười híp mắt cầm lấy tay nàng, cùng Inuyasha vẫy tay: " Tạm biệt, và chúc may mắn! "
Thiếu niên cuối cùng cũng nhận ra bản thân vừa bị người hố mà không hay biết. Nghĩ đến ánh mắt lúc nãy của Sesshomaru, Inuyasha vì tương lai mịt mù tối nay mà điểm một ngọn nến.
Hắn còn chưa muốn chết a!
Kagome! Ta nhìn lầm ngươi! Không nghĩ ngươi còn có thể hố bằng hữu như vậy!
Grrrrừừừ!!!!!!
Inuyasha một mặt không dám quay đầu xem thái độ của Sesshomaru, một mặt yên lặng chọc thủng thân cây trước mắt.
AAAAAAAAA!!!!!!?Làm thế nào bây giờ???
Không biết giằng co qua bao lâu, Inuyasha mới lấy được chút dũng khí, hít sâu chuẩn bị quay người bỏ chạy. Một bàn tay bất ngờ vỗ vào vai hắn, đem Inuyasha dọa nhảy dựng, theo bản năng rút ra Thiết Toái Nha bên hông.
" Khoan đã! Khoan đã! " Irasue ngược lại bị tiểu nhi tử dọa giật mình, vội vã giữ chặt cánh tay cầm đao của nhi tử. Inuyasha đỡ trán, ngay cả khẩn trương lúc nãy cũng không còn một mảnh: " Người thế nào lại ra đây? Còn thần thần bí bí như vậy nữa.... Thiếu chút nữa ta bị người dọa mất mặt rồi... "
Tây quốc phu nhân vuốt cằm, chuyển một vòng quanh người hắn, dưới ánh mắt quái dị của Inuyasha nghi ngờ nói ra: " Tiểu Inu, không phải đã làm gì có lỗi chứ? Bằng không thế nào nhìn sợ bóng sợ gió như vậy? "
Inuyasha chột dạ quay đầu, sờ mũi không nói gì. Irasue híp mắt, một lần nữa cường điệu: " Chắc chắn đã làm gì đó có lỗi rồi! "
" Không có! " Inuyasha gần như ngay lập tức đáp lại, khẩn trương như ngồi trên đống than. Thiếu niên thwo bản năng nhìn về phía chân tường Sesshomaru vừa đứng, lại phát hiện chỗ đó đã chàng còn bóng người nào.
Inuyasha:.....
Hắn lo lắng nãy giờ hóa ra thành công cốc à?
" Tiểu cẩu cẩu? " Irasue khó hiểu nhìn theo, căn bản không hiểu Inuyasha đang muốn làm gì. Mỗ thiếu niên bất ngờ đâm đầu vào gốc cây, dọa Irasue luống cuống tay chân:
" Hảo nhi tử! Đừng có nghĩ quẩn a! Có gì từ từ nói!"
Inuyasha yên lặng nhìn nàng.
Irasue đột nhiên không biết phải nói gì nữa. Thiếu niên vẻ mặt chán nản lướt qua nàng đi vào.
Gió lạnh vi vu thổi qua, Tây quốc phu nhân đáng thương vẫn không hiểu được một chút nào.
Cái quái gì đang diễn ra vậy?
Nghĩ nghĩ một hồi, mỗ phu nhân xắn tay áo, bất ngờ đưa tay ngoắc ngoắc một thủ vệ đứng gần đó: " Ngươi, lại đây! "
Inuyasha hồi cung, việc trước tiên là tìm xem Sesshomaru đang ở chỗ nào, đang làm cái gì.
Cung nữ trước ánh mắt dọa người của hắn run rẩy báo ra: " Vương thượng vừa ghé qua chủ điện, khi nãy đèn chủ điện vừa tắt, có lẽ đã hồi tẩm điện rồi. "
Mãi đến khi bóng đỏ khuất sau hành lang, cung nữ mới dám thở ra, không khỏi vì tính tình sáng nắng chiều mưa trưa bão tố của Vương quân mà cảm thán một phen.
Từ khi biết có tin mừng xong, Vương quân thế nào càng ngày càng hành động thất thường như vậy? Bọn họ một ngày nơm nớp lo sợ Vương thượng đã đủ lắm rồi, còn muốn thêm vị tiểu tổ tông nữa thì sống thế nào đây? Trước đây không phải tính tình rất hảo sao?
#Luận người mang thai vì cái gì tính tình khủng bố #
#Cẩm nang sinh tồn thâm cung đã online #
#Vương quân điện hạ bao giờ mới sinh a? QAQ!!!#
Inuyasha đương nhiên không có khả năng đi chú ý suy nghĩ của một cung nữ, hắn hiện tại đang rối rắm đứng trước cửa tẩm điện của mình.
Không đúng, là tẩm điện của Sesshomaru mới phải.
Inuyasha đã đứng ngoài này cũng được một lúc, nhưng chính hắn còn không chọn được nên bước vào hay nên chạy đến cung điện mẫu thân đại nhân lánh nạn trước.
Thở dài lên xuống có gần trăm lượt, Inuyasha hít một hơi thật sâu, vươn tay đẩy ra cửa điện.
Đằng nào cũng chết, chi bằng chủ động đi chết cho cuộc đời nhẹ nhõm. Ít ra nếu để sang ngày hôm sau mới xin lỗi hắn nhất định không nhìn thấy tương lai của mình nữa.
→_→.....Hảo hài tử, so sánh của ngươi thật sinh động a.....
Bên trong điện hôm nay tối lạ thường, có lẽ Sesshomaru chưa trở lại, cũng có thể hôm nay Yêu Vương bệ hạ không để cho cung nữ thắp đèn trong này. Inuyasha rón rén đóng cửa, trong bóng đêm lần mò trở về phòng.
Nếu Sesshomaru còn chưa về, hiện tại là lúc tốt nhất để tránh tội.
Thiếu niên cẩn cẩn dực dực bước trong bóng tối, thị lực của yêu quái ít nhiều giúp hắn nhìn được vật thể trong đêm. Đôi mắt kim sắc như hai viên ngọc sáng bừng, nhìn qua vô cùng có linh tính.
Thật vất vả cẩn thận về đến phòng, Inuyasha lén lút vươn tay muốn đẩy cửa ra.
Trong không gian yên tĩnh, sau lưng đột nhiên truyền đến hơi thở lạnh lẽo. Thiếu niên thân thể trong nháy mắt căng thẳng, nhanh như chớp đặt tay lên chuôi kiếm, không nghĩ đến có người so với hắn còn muốn nhanh.
Chỉ trong khoảnh khắc Thiết Toái Nha sắp ra khỏi vỏ, một bàn tay mang theo cái lạnh trong trẻo gọn gàng bắt lại. " Cạch " một tiếng, Thiết Toái Nha lần nữa ngoan ngoãn trở về trong vỏ kiếm. Inuyasha theo bản năng lui lại, không nghĩ đến sẽ rơi vào một cái ôm ấm áp.
" Sess....-Hm!"
Inuyasha vừa mới thốt ra, lời còn lại liền phải nuốt ngược trở lại. Xúc cảm mềm mại trên môi hoàn toàn chiếm giữ suy nghĩ của hắn, cùng với thế tới rào rạt của Sesshomaru khiến hắn vô lực chống đỡ.
Như một thói quen, chẳng mấy chốc thiếu niên đã mềm nhũn thân thể, mặc Sesshomaru bản thân bài bố.
" A!"Trên môi đột nhiên bị cắn mạnh, Inuyasha bị tiểu hành vi này của Sesshomaru làm đau, một tay vô thức túm chặt vạt y phục màu trắng: "... Đau... Hm!!!!!"
Kháng nghị tựa hồ không có hiệu quả, bởi vì Sesshomaru vẫn không có buông hắn ra. Nhận ra tình tự của người kia không quá đúng, Inuyasha quyết định buông tha chống cự. Nếu đúng Sesshomaru đang giận, chống cự chỉ khiến mọi chuyện rắc rối thêm.
Hơn nữa kết cục của hắn cũng chẳng tốt đẹp chút nào, ha hả.
Có lẽ là bị sự dịu ngoan bất ngờ của Inuyasha lấy lòng, Sesshomaru cũng không có mấy hành động cắn phá hồi nãy nữa, chỉ là nhẹ nhàng mơn trớn cánh môi hơi sưng lên của hắn, nhưng là Inuyasha cũng không chịu nổi nữa.
Đậu xanh! Lần nào cũng vậy là sao? Bổn đại gia sắp thở không nổi nữa! Ta biết ngươi là đại cẩu hàng thật giá thật, nhưng cũng đừng loạn cắn như vậy!
Chờ cho dư vị tanh ngọt trong miệng lui xuống, Sát điện hạ mới chậm chạp đem người buông ra. Inuyasha bị hôn đến mặt đỏ tai hồng, tay mềm chân run, hiện đang thẹn quá thành giận trừng mắt nhìn hắn. Trong bóng đêm, đôi mắt kim sắc sáng kinh người, tựa như lưu tinh ghé qua trời đêm tối tăm mờ mịt.
" Ngươi phát cái quỷ gì điên a? Không phải chỉ là ôm một cái sao?"
Mái tóc ngân bạch rủ xuống, che đi biểu tình trong mắt Sesshomaru:" Ngươi biết rõ nàng có ý đồ với ngươi."
Hồng y thiếu niên vò đầu bứt tai: " Nhưng bổn đại gia không có ý với nàng a! nếu trước đây ngươi để ý ta như hiện tại có phải mọi chuyện đều đã tốt đẹp rồi không?"
" Ngươi đang trách ta lúc trước không để ý ngươi?"
" Mới không có!"
" Rõ ràng có. "
" Không có! "
" Vậy chứng minh đi. "
"..... " Vì cái gì ta là người phải chứng minh?
Ta lại không có làm sai cái gì....
Sesshomaru tuy bình thường ít nói, nhưng Inuyasha chưa bao giờ chiếm được tiện nghi từ trên miệng của hắn. Tiểu cẩu cẩu trong nháy mắt xì khói, túm cổ áo Sesshomaru lắc lấy lắc để: " Ta mặc kệ ngươi! Chứng minh cái đầu ngươi ấy! Ta-"
Sesshomaru đột nhiên đem hắn ôm chặt, khiến lời nói còn lại nghẹn trong cổ họng. Inuyasha khó chịu nghiêng đầu không thèm để ý, thình lình thanh âm thanh lãnh vang lên bên tai:
" Không cần nháo lớn như vậy.... Ta chỉ là không yên tâm thôi... "
Trái tim của Inuyasha rất nhanh mềm xuống.
Bọn họ có được như ngày hôm nay cũng đã rất không dễ dàng. Hắn vì cái gì lại muốn làm lớn lên chỉ vì một mâu thuẫn nhỏ như vậy?
Inuyasha rũ mi, nhẹ giọng nói: " Xin lỗi. Là ta không để ý suy nghĩ của ngươi. ta chỉ là muốn dứt điểm- Hm!"
Hắn chưa nói xong đã lại phải nuốt ngược trở lại.
Sesshomaru tên khốn này! Có để ta nói hết câu hay không?
Toàn bộ tức giận của Inuyasha khi nhìn thấy ý cười trong mắt Sesshomaru đều tan biến.
Ai bảo hắn thích tên khó ưa này cơ chứ?
Cảm nhận được bàn tay lạnh lẽo kia trên y phục của mình du tẩu, Inuyasha không khống chế được đỏ mặt một chút, nhận mệnh vươn tay ôm lấy cổ người kia, chủ động hôn lên cánh môi lạnh lẽo.
Chúng ta đều là như vậy, không phải sao?
Y phục từng chút từng chút một biến mất, nhiệt độ cơ thể cũng dần tăng lên, càng khiến xúc cảm lạnh lẽo kia thêm rõ rệt. Bàn tay người nọ rất lạnh, nhưng thân thể thì lại rất ấm.
Cả trái tim cũng vậy....
".... Ân... Sesshomaru.... " Inuyasha vô thức nhíu mày, cảm nhận ngón tay thon dài kia quy luật tìm kiếm trong cơ thể mình. Trong bóng tối, mọi giác quan dường như càng thêm mẫn tuệ, cũng càng thêm khắc sâu khoái lạc mà hắn có được.
Cảm giác hư không dần chiếm lấy mọi suy nghĩ. Thiếu niên nhịn không được cắn môi, dường như nức nở mà khẽ gọi thành tiếng: ".....Sessho....maru...."
Bàn tay nhẹ nhàng bị người bắt lấy, chạm đến đôi vai cân xứng. Người kia khẽ hôn lên trán hắn, ôn nhu khàn khàn đáp lại: " Ta tại."
Đôi mắt kim sắc to tròn hơi mở ra, bên trong đã là một mảnh xuân thủy lóng lánh. Thiếu niên tựa như năm nào mở to mắt nhìn mình từ xa, hiện tại đang siết chặt lấy cần cổ hắn: " K... Không cần... không cần giày vò ta... Sesshomaru... "
Hai trăm năm trước, cũng là đôi mắt này trông mong nhìn hắn, hiện tại....
Khóe môi Sesshomaru khẽ cong lên, thanh âm bên tai nửa mong chờ nửa dụ dỗ nói: " Không đúng. Trước đây ngươi không gọi ta như vậy."
Inuyasha tuy ý thức có chút mơ hồ, nhưng vẫn đủ tư duy để nhận rõ người này đang có ý trả thù hắn. Thiếu niên trong lòng hung hăng nghiến răng nghiến lợi, mặt ngoài vẫn phải nhận mệnh gọi thành tiếng: " Ca....ca ca... Ngươi còn....muốn thế nào nữa..."
Dường như chỉ là ảo giác trong chốc lát, bên tai vang lên tiếng cười khẽ như có như không. Inuyasha bị hắn treo đến tức giận, theo bản năng túm lấy lọn tóc trắng rơi trên mu bàn tay kéo mạnh. Sesshomaru lần này quả thật bị phản ứng của hắn chọc cười, nhẹ nhàng mơn trớn cánh môi đã sớm đỏ hồng một mảnh:" Ngươi nếu đã nóng vội như vậy, chúng ta...."
Nửa câu nói phía sau Inuyasha không tài nào nghe được nữa, bởi vì khoái cảm như mưa rền gió dữ hung hăng quét đến, không cho hắn nửa phần thở dốc chi cơ. Thiếu niên khẽ cắn môi, cố nén lại cảm giác linh hồn như muốn thoát ly thân thể này: "....A... Sess....Sesshomaru... Chậm... "
Người kia thủy chung không chịu nghe hắn nói, động tác một chút cũng không chậm đi nửa điểm. Inuyasha nghiến răng, không chút khách khí há miệng cắn vào bả vai trước mắt.
" Tê... " Sesshomaru cũng không khỏi hít một ngụm khí lạnh, nheo mắt nhìn hắn: " Ngươi còn muốn gì nữa? "
Đầu ngón chân hơi cuộn lại theo bản năng, Inuyasha trừng mắt, cổ họng có phần khô rát khàn khàn lên tiếng: " Muốn cái đầu ngươi! Không thể nghe ta nói một chút sao?"
Thiếu niên vô thức siết hai tay lại, thân thể vì cái lạnh mỏng manh spam đến mà run lên trong chốc lát. Trên thân thể lưu một tầng mồ hôi mỏng manh, trong thời tiết hơi se hàn thế này thì có phần không mấy dễ chịu. Mất một lúc ổn định hơi thở của mình, Inuyasha hơi hé môi: " Ngươi nghe ta nói, chuyện lúc nãy....."
Nửa câu còn lại thiếu niên vô pháp nói ra, bởi vì người kia đột ngột cử động, một điểm chết người bị đụng đến, theo đó là khoái cảm ngập trời kéo đến. Hai tay bị giữ chặt, môi cũng bị khóa lại, chỉ còn vài tiếng nức nở rất nhỏ rơi ra.
Thân thể như linh xà quấn lấy nhau, cùng rơi vào khoái cảm nguyên thủy nhất. Inuyasha khóe mắt tràn ra thủy dịch lóng lánh, chỉ có thể bị động mặc người nọ vô hạn đòi lấy.
Sesshomaru! Còn hài tử a!
Giữa lúc ý thức sắp tan rã, vành tai bị ngậm lấy, Inuyasha tựa hồ nghe được thanh âm khàn khàn gợi cảm khó nén của Sesshomaru.
" Inuyasha. "
" Ta yêu ngươi. "
Ba chữ rất bình thường từ miệng người kia thốt ra, lại khiến Inuyasha không kìm lại được nước mắt. Thiếu niên để mặc bản thân chìm trong cái ôm ấm áp, hai tay ôm chặt lấy người trước mắt.
Sesshomaru.
Ta cũng vậy.
Rất yêu ngươi.
Biết không thể khuyên trụ Kagome, Inuyasha quyết đoán buông tay, một đường ra tận cửa thành tiễn thiếu nữ trở về.
Kagome vì hành động này của hắn mà dở khóc dở cười một lúc lâu.
" Được rồi được rồi! " Thiếu nữ bất đắc dĩ cản Inuyasha lại: " Đưa đến đây là đủ rồi! Ngươi còn đi nữa Sesshomaru sẽ đem ta trừng thành cái sàng mất. "
Inuyasha quay ngoắt đi: " Hắn dám? "
Kikyo nhàn nhạt liếc mắt: " Thùng rỗng kêu to. "
Mắt thấy đại chiến lại sắp nổ ra, Kagome nhanh miệng cản lại: " Chúng ta có thể nói chuyện riêng một chút sao?"
Inuyasha theo bản năng quay đầu nhìn Sesshomaru cách đó không xa, thở dài: " Hảo. "
Kikyo không cam lòng giận dỗi quay đi. Sesshomaru dường như cũng không quá quan tâm, nhàm chán dựa lưng vào thân cây gần đó. Một thân bạch y quý khí tuấn mỹ thu hút vô số tầm mắt tò mò quanh đó. Inuyasha không yên tâm liếc qua, trong lòng thở dài.
Lại nữa.
Đào hoa của Sesshomaru quả nhiên chưa bao giờ thiếu a. Có thể nào khiến người bớt lo được hay không?
→_→ Tiểu cẩu cẩu không nên như vậy đâu a... Đào hoa của Sesshomaru toàn là nữ, nhưng mà đào hoa của ngươi thì toàn nam thôi hà....
Inuyasha ←_← Bổn đại gia khi nào thì có đào hoa?
→_→ Ha hả... Kouga là ai? Tsukimaru lại là ai?
Inuyasha: ".... "
Coi như ngươi thắng. Bổn đại gia không cùng người lạ so đo.
Kagome chọn một gốc cây cách đó không xa làm nơi nói chuyện. Với khoảng cách thế này, Kikyo không thể nghe thấy, nhưng đảm bảo Sesshomaru có thể nghe rõ rành rành. Thiếu nữ cũng chẳng buồn giấu diếm, sắc mặt an tường nhìn hắn:
" Đến bây giờ nghĩ lại, ta cũng không dám tin mình thực sự có thể buông tay ngươi, Inuyasha. "
Thiếu niên rũ mi, đôi mắt kim sắc trong không gian mờ tối dường như càng thêm lấp lánh như ánh sao mỗi đêm: " Tuy ta vẫn không quá hiểu vì sao ngươi từng cố chấp như thế, nhưng ta tin hiện tại chúng ta vẫn có thể làm bạn một lần nữa. "
Kagome nhịn không được bật cười, nhưng trong mắt lại dần long lanh thủy tí. Vuốt vuốt chóp mũi cay xè, thiếu nữ đột nhiên vươn tay ra chạm vào khuôn mặt hắn: " Ngươi thật sự rất tàn nhẫn đâu. Đây là thân sĩ của ngươi sao? Không thể nói chuyện tử tế với nữ nhân sao?"
Hồng y thiếu niên không có tránh né, để mặc nàng vuốt ve khuôn mặt của mình. Kagome có lẽ muốn cùng hắn thẳng thắn một lần, gỡ bỏ hoàn toàn khúc mắc giữa bọn họ.
Dù sao, trong hai người sớm muộn gì cũng cần có người chủ động lui một bước. Kéo dài thêm nữa chỉ khiến bọn họ mỗi lần gặp gỡ sẽ càng thêm lúng túng mà thôi.
" Không cần khóc. " Inuyasha khẽ thở dài, bất đắc dĩ thay Kagome lau đi nước mắt vừa trượt ra khỏi khóe mắt: " Ngươi biết rõ ta sợ nhất nữ nhân rơi lệ.... "
Bởi vì bọn họ thực sự rất phiền phức a....
Cũng may Kagome không có biết suy nghĩ trong lòng hắn, bằng không....ha hả.
Kagome cuối cùng không kiềm chế nữa, hung hăng ôm chặt lấy thân thể cao gầy trước mặt: " Ta ghét ngươi! "
" Ta biết. "
" Ta thực sự rất ghét ngươi. "
".....Cái này ta đương nhiên biết. "
Cảm giác lạnh lẽo thấm ướt y phục trước ngực. Inuyasha nhắm mắt, nhận mệnh ôm lấy thiếu nữ. Đây có thể là khởi đầu mới cho mối quan hệ giữa bọn họ, nhưng cũng có thể là cái ôm cuối cùng với tư cách bằng hữu.
Mọi chuyện, cũng nên dừng ở đây thôi.
Kagome trong lòng tảng đá nặng cuối cùng cũng rơi xuống. Thiếu nữ hít một hơi thật sâu, tận dụng cảm nhận cái ôm ấm áp duy nhất này:
" Inuyasha. "
" Ân. "
" Ta yêu ngươi. "
"..... "
Inuyasha hóa đá.
Nửa ngày sau, hắn mới kinh dị nhìn chằm chằm thiếu nữ, theo bản năng đem người buông ra, một tay áp lên trán nàng:
" Không nóng a?!"
Kagome:....
Tên não cá vàng này!!!!!
Hai người mắt to trừng mắt nhỏ một hồi, Inuyasha đột nhiên rùng mình sờ sờ ót: " Sao lại lạnh vậy? "
"..... "Kagome yên lặng chỉ tay về phía sau lưng hắn. Thiếu niên vô thức nuốt một ngụm nước bọt, chậm chạp quay đầu.
Kikyo không biết từ lúc nào đã chạy đến phía sau, đang nghiến răng nghiến lợi bẻ tay: " Tên khốn lợi dụng này! "
Nhưng khiến Inuyasha chân chính sợ hãi cũng không phải thái độ của Kikyo. Cái đáng sợ chính là nụ cười như có như không của Sesshomaru đằng xa.
Yêu Vương bệ hạ nhàn nhạt hạ thấp tầm mắt, tự tiếu phi tiếu nhìn hắn.
Inuyasha nội tâm suy yếu vịn tường.
Vì cái gì lại quên mất vị đại gia này a?!!!!
Kikyo đắc ý lướt qua hắn, trừng mắt nhìn Kagome. Thiếu nữ cười híp mắt cầm lấy tay nàng, cùng Inuyasha vẫy tay: " Tạm biệt, và chúc may mắn! "
Thiếu niên cuối cùng cũng nhận ra bản thân vừa bị người hố mà không hay biết. Nghĩ đến ánh mắt lúc nãy của Sesshomaru, Inuyasha vì tương lai mịt mù tối nay mà điểm một ngọn nến.
Hắn còn chưa muốn chết a!
Kagome! Ta nhìn lầm ngươi! Không nghĩ ngươi còn có thể hố bằng hữu như vậy!
Grrrrừừừ!!!!!!
Inuyasha một mặt không dám quay đầu xem thái độ của Sesshomaru, một mặt yên lặng chọc thủng thân cây trước mắt.
AAAAAAAAA!!!!!!?Làm thế nào bây giờ???
Không biết giằng co qua bao lâu, Inuyasha mới lấy được chút dũng khí, hít sâu chuẩn bị quay người bỏ chạy. Một bàn tay bất ngờ vỗ vào vai hắn, đem Inuyasha dọa nhảy dựng, theo bản năng rút ra Thiết Toái Nha bên hông.
" Khoan đã! Khoan đã! " Irasue ngược lại bị tiểu nhi tử dọa giật mình, vội vã giữ chặt cánh tay cầm đao của nhi tử. Inuyasha đỡ trán, ngay cả khẩn trương lúc nãy cũng không còn một mảnh: " Người thế nào lại ra đây? Còn thần thần bí bí như vậy nữa.... Thiếu chút nữa ta bị người dọa mất mặt rồi... "
Tây quốc phu nhân vuốt cằm, chuyển một vòng quanh người hắn, dưới ánh mắt quái dị của Inuyasha nghi ngờ nói ra: " Tiểu Inu, không phải đã làm gì có lỗi chứ? Bằng không thế nào nhìn sợ bóng sợ gió như vậy? "
Inuyasha chột dạ quay đầu, sờ mũi không nói gì. Irasue híp mắt, một lần nữa cường điệu: " Chắc chắn đã làm gì đó có lỗi rồi! "
" Không có! " Inuyasha gần như ngay lập tức đáp lại, khẩn trương như ngồi trên đống than. Thiếu niên thwo bản năng nhìn về phía chân tường Sesshomaru vừa đứng, lại phát hiện chỗ đó đã chàng còn bóng người nào.
Inuyasha:.....
Hắn lo lắng nãy giờ hóa ra thành công cốc à?
" Tiểu cẩu cẩu? " Irasue khó hiểu nhìn theo, căn bản không hiểu Inuyasha đang muốn làm gì. Mỗ thiếu niên bất ngờ đâm đầu vào gốc cây, dọa Irasue luống cuống tay chân:
" Hảo nhi tử! Đừng có nghĩ quẩn a! Có gì từ từ nói!"
Inuyasha yên lặng nhìn nàng.
Irasue đột nhiên không biết phải nói gì nữa. Thiếu niên vẻ mặt chán nản lướt qua nàng đi vào.
Gió lạnh vi vu thổi qua, Tây quốc phu nhân đáng thương vẫn không hiểu được một chút nào.
Cái quái gì đang diễn ra vậy?
Nghĩ nghĩ một hồi, mỗ phu nhân xắn tay áo, bất ngờ đưa tay ngoắc ngoắc một thủ vệ đứng gần đó: " Ngươi, lại đây! "
Inuyasha hồi cung, việc trước tiên là tìm xem Sesshomaru đang ở chỗ nào, đang làm cái gì.
Cung nữ trước ánh mắt dọa người của hắn run rẩy báo ra: " Vương thượng vừa ghé qua chủ điện, khi nãy đèn chủ điện vừa tắt, có lẽ đã hồi tẩm điện rồi. "
Mãi đến khi bóng đỏ khuất sau hành lang, cung nữ mới dám thở ra, không khỏi vì tính tình sáng nắng chiều mưa trưa bão tố của Vương quân mà cảm thán một phen.
Từ khi biết có tin mừng xong, Vương quân thế nào càng ngày càng hành động thất thường như vậy? Bọn họ một ngày nơm nớp lo sợ Vương thượng đã đủ lắm rồi, còn muốn thêm vị tiểu tổ tông nữa thì sống thế nào đây? Trước đây không phải tính tình rất hảo sao?
#Luận người mang thai vì cái gì tính tình khủng bố #
#Cẩm nang sinh tồn thâm cung đã online #
#Vương quân điện hạ bao giờ mới sinh a? QAQ!!!#
Inuyasha đương nhiên không có khả năng đi chú ý suy nghĩ của một cung nữ, hắn hiện tại đang rối rắm đứng trước cửa tẩm điện của mình.
Không đúng, là tẩm điện của Sesshomaru mới phải.
Inuyasha đã đứng ngoài này cũng được một lúc, nhưng chính hắn còn không chọn được nên bước vào hay nên chạy đến cung điện mẫu thân đại nhân lánh nạn trước.
Thở dài lên xuống có gần trăm lượt, Inuyasha hít một hơi thật sâu, vươn tay đẩy ra cửa điện.
Đằng nào cũng chết, chi bằng chủ động đi chết cho cuộc đời nhẹ nhõm. Ít ra nếu để sang ngày hôm sau mới xin lỗi hắn nhất định không nhìn thấy tương lai của mình nữa.
→_→.....Hảo hài tử, so sánh của ngươi thật sinh động a.....
Bên trong điện hôm nay tối lạ thường, có lẽ Sesshomaru chưa trở lại, cũng có thể hôm nay Yêu Vương bệ hạ không để cho cung nữ thắp đèn trong này. Inuyasha rón rén đóng cửa, trong bóng đêm lần mò trở về phòng.
Nếu Sesshomaru còn chưa về, hiện tại là lúc tốt nhất để tránh tội.
Thiếu niên cẩn cẩn dực dực bước trong bóng tối, thị lực của yêu quái ít nhiều giúp hắn nhìn được vật thể trong đêm. Đôi mắt kim sắc như hai viên ngọc sáng bừng, nhìn qua vô cùng có linh tính.
Thật vất vả cẩn thận về đến phòng, Inuyasha lén lút vươn tay muốn đẩy cửa ra.
Trong không gian yên tĩnh, sau lưng đột nhiên truyền đến hơi thở lạnh lẽo. Thiếu niên thân thể trong nháy mắt căng thẳng, nhanh như chớp đặt tay lên chuôi kiếm, không nghĩ đến có người so với hắn còn muốn nhanh.
Chỉ trong khoảnh khắc Thiết Toái Nha sắp ra khỏi vỏ, một bàn tay mang theo cái lạnh trong trẻo gọn gàng bắt lại. " Cạch " một tiếng, Thiết Toái Nha lần nữa ngoan ngoãn trở về trong vỏ kiếm. Inuyasha theo bản năng lui lại, không nghĩ đến sẽ rơi vào một cái ôm ấm áp.
" Sess....-Hm!"
Inuyasha vừa mới thốt ra, lời còn lại liền phải nuốt ngược trở lại. Xúc cảm mềm mại trên môi hoàn toàn chiếm giữ suy nghĩ của hắn, cùng với thế tới rào rạt của Sesshomaru khiến hắn vô lực chống đỡ.
Như một thói quen, chẳng mấy chốc thiếu niên đã mềm nhũn thân thể, mặc Sesshomaru bản thân bài bố.
" A!"Trên môi đột nhiên bị cắn mạnh, Inuyasha bị tiểu hành vi này của Sesshomaru làm đau, một tay vô thức túm chặt vạt y phục màu trắng: "... Đau... Hm!!!!!"
Kháng nghị tựa hồ không có hiệu quả, bởi vì Sesshomaru vẫn không có buông hắn ra. Nhận ra tình tự của người kia không quá đúng, Inuyasha quyết định buông tha chống cự. Nếu đúng Sesshomaru đang giận, chống cự chỉ khiến mọi chuyện rắc rối thêm.
Hơn nữa kết cục của hắn cũng chẳng tốt đẹp chút nào, ha hả.
Có lẽ là bị sự dịu ngoan bất ngờ của Inuyasha lấy lòng, Sesshomaru cũng không có mấy hành động cắn phá hồi nãy nữa, chỉ là nhẹ nhàng mơn trớn cánh môi hơi sưng lên của hắn, nhưng là Inuyasha cũng không chịu nổi nữa.
Đậu xanh! Lần nào cũng vậy là sao? Bổn đại gia sắp thở không nổi nữa! Ta biết ngươi là đại cẩu hàng thật giá thật, nhưng cũng đừng loạn cắn như vậy!
Chờ cho dư vị tanh ngọt trong miệng lui xuống, Sát điện hạ mới chậm chạp đem người buông ra. Inuyasha bị hôn đến mặt đỏ tai hồng, tay mềm chân run, hiện đang thẹn quá thành giận trừng mắt nhìn hắn. Trong bóng đêm, đôi mắt kim sắc sáng kinh người, tựa như lưu tinh ghé qua trời đêm tối tăm mờ mịt.
" Ngươi phát cái quỷ gì điên a? Không phải chỉ là ôm một cái sao?"
Mái tóc ngân bạch rủ xuống, che đi biểu tình trong mắt Sesshomaru:" Ngươi biết rõ nàng có ý đồ với ngươi."
Hồng y thiếu niên vò đầu bứt tai: " Nhưng bổn đại gia không có ý với nàng a! nếu trước đây ngươi để ý ta như hiện tại có phải mọi chuyện đều đã tốt đẹp rồi không?"
" Ngươi đang trách ta lúc trước không để ý ngươi?"
" Mới không có!"
" Rõ ràng có. "
" Không có! "
" Vậy chứng minh đi. "
"..... " Vì cái gì ta là người phải chứng minh?
Ta lại không có làm sai cái gì....
Sesshomaru tuy bình thường ít nói, nhưng Inuyasha chưa bao giờ chiếm được tiện nghi từ trên miệng của hắn. Tiểu cẩu cẩu trong nháy mắt xì khói, túm cổ áo Sesshomaru lắc lấy lắc để: " Ta mặc kệ ngươi! Chứng minh cái đầu ngươi ấy! Ta-"
Sesshomaru đột nhiên đem hắn ôm chặt, khiến lời nói còn lại nghẹn trong cổ họng. Inuyasha khó chịu nghiêng đầu không thèm để ý, thình lình thanh âm thanh lãnh vang lên bên tai:
" Không cần nháo lớn như vậy.... Ta chỉ là không yên tâm thôi... "
Trái tim của Inuyasha rất nhanh mềm xuống.
Bọn họ có được như ngày hôm nay cũng đã rất không dễ dàng. Hắn vì cái gì lại muốn làm lớn lên chỉ vì một mâu thuẫn nhỏ như vậy?
Inuyasha rũ mi, nhẹ giọng nói: " Xin lỗi. Là ta không để ý suy nghĩ của ngươi. ta chỉ là muốn dứt điểm- Hm!"
Hắn chưa nói xong đã lại phải nuốt ngược trở lại.
Sesshomaru tên khốn này! Có để ta nói hết câu hay không?
Toàn bộ tức giận của Inuyasha khi nhìn thấy ý cười trong mắt Sesshomaru đều tan biến.
Ai bảo hắn thích tên khó ưa này cơ chứ?
Cảm nhận được bàn tay lạnh lẽo kia trên y phục của mình du tẩu, Inuyasha không khống chế được đỏ mặt một chút, nhận mệnh vươn tay ôm lấy cổ người kia, chủ động hôn lên cánh môi lạnh lẽo.
Chúng ta đều là như vậy, không phải sao?
Y phục từng chút từng chút một biến mất, nhiệt độ cơ thể cũng dần tăng lên, càng khiến xúc cảm lạnh lẽo kia thêm rõ rệt. Bàn tay người nọ rất lạnh, nhưng thân thể thì lại rất ấm.
Cả trái tim cũng vậy....
".... Ân... Sesshomaru.... " Inuyasha vô thức nhíu mày, cảm nhận ngón tay thon dài kia quy luật tìm kiếm trong cơ thể mình. Trong bóng tối, mọi giác quan dường như càng thêm mẫn tuệ, cũng càng thêm khắc sâu khoái lạc mà hắn có được.
Cảm giác hư không dần chiếm lấy mọi suy nghĩ. Thiếu niên nhịn không được cắn môi, dường như nức nở mà khẽ gọi thành tiếng: ".....Sessho....maru...."
Bàn tay nhẹ nhàng bị người bắt lấy, chạm đến đôi vai cân xứng. Người kia khẽ hôn lên trán hắn, ôn nhu khàn khàn đáp lại: " Ta tại."
Đôi mắt kim sắc to tròn hơi mở ra, bên trong đã là một mảnh xuân thủy lóng lánh. Thiếu niên tựa như năm nào mở to mắt nhìn mình từ xa, hiện tại đang siết chặt lấy cần cổ hắn: " K... Không cần... không cần giày vò ta... Sesshomaru... "
Hai trăm năm trước, cũng là đôi mắt này trông mong nhìn hắn, hiện tại....
Khóe môi Sesshomaru khẽ cong lên, thanh âm bên tai nửa mong chờ nửa dụ dỗ nói: " Không đúng. Trước đây ngươi không gọi ta như vậy."
Inuyasha tuy ý thức có chút mơ hồ, nhưng vẫn đủ tư duy để nhận rõ người này đang có ý trả thù hắn. Thiếu niên trong lòng hung hăng nghiến răng nghiến lợi, mặt ngoài vẫn phải nhận mệnh gọi thành tiếng: " Ca....ca ca... Ngươi còn....muốn thế nào nữa..."
Dường như chỉ là ảo giác trong chốc lát, bên tai vang lên tiếng cười khẽ như có như không. Inuyasha bị hắn treo đến tức giận, theo bản năng túm lấy lọn tóc trắng rơi trên mu bàn tay kéo mạnh. Sesshomaru lần này quả thật bị phản ứng của hắn chọc cười, nhẹ nhàng mơn trớn cánh môi đã sớm đỏ hồng một mảnh:" Ngươi nếu đã nóng vội như vậy, chúng ta...."
Nửa câu nói phía sau Inuyasha không tài nào nghe được nữa, bởi vì khoái cảm như mưa rền gió dữ hung hăng quét đến, không cho hắn nửa phần thở dốc chi cơ. Thiếu niên khẽ cắn môi, cố nén lại cảm giác linh hồn như muốn thoát ly thân thể này: "....A... Sess....Sesshomaru... Chậm... "
Người kia thủy chung không chịu nghe hắn nói, động tác một chút cũng không chậm đi nửa điểm. Inuyasha nghiến răng, không chút khách khí há miệng cắn vào bả vai trước mắt.
" Tê... " Sesshomaru cũng không khỏi hít một ngụm khí lạnh, nheo mắt nhìn hắn: " Ngươi còn muốn gì nữa? "
Đầu ngón chân hơi cuộn lại theo bản năng, Inuyasha trừng mắt, cổ họng có phần khô rát khàn khàn lên tiếng: " Muốn cái đầu ngươi! Không thể nghe ta nói một chút sao?"
Thiếu niên vô thức siết hai tay lại, thân thể vì cái lạnh mỏng manh spam đến mà run lên trong chốc lát. Trên thân thể lưu một tầng mồ hôi mỏng manh, trong thời tiết hơi se hàn thế này thì có phần không mấy dễ chịu. Mất một lúc ổn định hơi thở của mình, Inuyasha hơi hé môi: " Ngươi nghe ta nói, chuyện lúc nãy....."
Nửa câu còn lại thiếu niên vô pháp nói ra, bởi vì người kia đột ngột cử động, một điểm chết người bị đụng đến, theo đó là khoái cảm ngập trời kéo đến. Hai tay bị giữ chặt, môi cũng bị khóa lại, chỉ còn vài tiếng nức nở rất nhỏ rơi ra.
Thân thể như linh xà quấn lấy nhau, cùng rơi vào khoái cảm nguyên thủy nhất. Inuyasha khóe mắt tràn ra thủy dịch lóng lánh, chỉ có thể bị động mặc người nọ vô hạn đòi lấy.
Sesshomaru! Còn hài tử a!
Giữa lúc ý thức sắp tan rã, vành tai bị ngậm lấy, Inuyasha tựa hồ nghe được thanh âm khàn khàn gợi cảm khó nén của Sesshomaru.
" Inuyasha. "
" Ta yêu ngươi. "
Ba chữ rất bình thường từ miệng người kia thốt ra, lại khiến Inuyasha không kìm lại được nước mắt. Thiếu niên để mặc bản thân chìm trong cái ôm ấm áp, hai tay ôm chặt lấy người trước mắt.
Sesshomaru.
Ta cũng vậy.
Rất yêu ngươi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất