Tứ Hồn Chi Nguyệt Lão

Chương 67

Trước Sau
Khả năng kháng phép từ sát thương " đại bác Kikyo" của Sango hoàn toàn chỉ là con số không. Khu ma sư bị tiểu vũ trụ bùng nổ của vu nữ đóng băng tại chỗ, còn đang có nguy cơ tan rã khi mà vu nữ vẫn còn ý định tung xuyên kháng phép vào Sango. Rất may Kagome kịp thời đứng đem " đại bác " của nàng bịt lại ngăn chặn nguy cơ bùng nổ khẩu chiến. Thiếu nữ nhanh chóng dùng tay khóa lại miệng vu nữ, ánh mắt ái ngại nhìn khu ma sư:" Thật xin lỗi, nhưng không biết ngươi vì sao tấn công mọi người đâu!?"

Sango không có tinh lực phân ra tiếp tục chú ý hai người. Trong mắt nàng lúc này chỉ có Kohaku giống như rối gỗ cứng nhắc được Shippo đỡ lên khỏi mặt đất. Hai tay nàng có chút run rẩy, không dám tin là thật chạm vào khuôn mặt đệ đệ:

" Thật là đệ a.... Ta còn nghĩ rằng đệ thật sự đã.... "

Kohaku không phản ứng nàng, chỉ đưa đôi mắt trống rỗng dời về trên người Sango. Khu ma sư kiên cường nước mắt bỗng nhiên vỡ đê trào ra, nàng ôm chặt lấy đệ đệ của mình: " Xin lỗi, Kohaku. Tỷ thật vô dụng! Không thể cứu vãn lại mạng sống của Kohaku. "

Kikyo hiển nhiên không nghĩ đến nữ nhân còn hung hãn phía trước trong chốc lát liền khóc thảm đến vậy, tay chân luống cuống:" Cái kia.... Các ngươi là người quen? Ta thật không biết a.... "

Khu ma sư nước mắt rơi càng lợi hại hơn. Hai cái thiếu nữ hai mặt nhìn nhau, hoàn toàn không biết làm gì khác ngoài im lặng chờ đợi Sango phát tiết xong. Kagome lại băn khoăn một điều khác, vô thức cúi đầu.

Nàng vốn còn nghĩ sẽ sớm tìm đến giúp đỡ Sango tránh được nỗi đau ly tán, không nghĩ đến vẫn là không kịp. Naraku ra tay sớm hơn cả nàng dự tính, chuyện lần này cuối cùng vô pháp cứu vãn. 

Sự việc đã chạy đi quá xa so với lộ tuyến ban đầu của nó, nhanh đến nàng không kịp ứng phó. Điều nàng lo lắng cuối cùng cũng đã xảy đến. Ký ức của nàng bỗng chốc trở nên vô nghĩa. 

Nó vô dụng đến không thể vô dụng hơn nữa. 

Ký ức của Kagome đang phản phệ chủ nhân của chính nó, hung hăng đánh vỡ ảo tưởng viển vông của nàng. Nếu thiếu nữ không thể tìm ra được một giải pháp thích hợp, sớm muộn gì cũng phải trả giá đắt cho sai lầm trong suy nghĩ. 

Giữa lúc bối rối, biến cố không một tiếng động quét qua nơi này.

Tiếng nức nở nhỏ của Sango đột nhiên ngưng bặt, bởi vì đoản đao ghim trên mặt đất khi nãy đã găm vào thân thể của nàng. Bàn tay đang nắm giữ chuôi đao không phải của ai khác, chính là đệ đệ trân bảo của nàng, Kohaku.

Sango không tin được vào mắt mình, sững sờ đứng bất đồng tại chỗ. Hai thiếu nữ cũng bị biến cố đột ngột đóng băng suy nghĩ. Kagome biến sắc, phản ứng nhanh hơn đem Kikyo đẩy sang một bên. 

Quả nhiên, Kohaku gần như cùng lúc rút ra đoản đao khỏi thân thể Sango, đổi hướng côn kích về phía Kikyo. Nhờ phản ứng kịp thời của Kagome, vu nữ chỉ bị lưỡi đao tước mất một lọn tóc nhỏ. Hai người một hồ ly ngã đến trên đất, hiểm hiểm tránh thoát một đòn nhắm vào vị trí chí mạng này. 

Kohaku dù sao cũng từng là một khu ma sư trẻ tuổi, bản năng rất nhanh bị tiếp tục thao túng kéo ra, lộn một vòng đến trước mặt ba người. Kagome cùng Kikyo còn chưa kịp đứng dậy, chỉ có mình Shippo tung phép tìm cách cản lại Kohaku, nhưng thiếu niên rất nhẹ nhàng tránh được lửa hồ ly trong tay Kikyo. 

Binh một tiếng, tiểu hồ ly bị đánh văng lên một thân cây gần đó, bất tỉnh nhân sự. Kagome hấp một ngụm khí, lo lắng kêu lên: " Shippo-chan!"

Đoản đao cùng lúc tấn công đến trước mắt nàng, lại bị một bàn tay giữ lại kịp lúc. 

Máu tươi đỏ chói tí tách nhỏ xuống mặt cỏ, rất nhanh liền tụ thành vũng máu lớn. Sango một tay nắm lấy lưỡi đao, một tay chống đỡ vết thương bên sườn trái thắt lưng. Nhát đao của Kohaku đâm trúng yếu điểm của Sango khi lực phòng ngự của nàng thấp nhất, nhưng vẫn chưa hoàn toàn hạ gục được nàng, ít nhất nữ khu ma sư còn có khả năng cản lại một đao này của Kohaku. 

Kagome lập tức đem Kikyo kéo dậy:" Kikyo! Mau ra tay!"

".....What? " Kikyo chỉ kịp hỏi một câu, lập tức đã đứng trướcmặt Kohaku. Thiếu niên có lẽ không ngờ đến, đúng ra là người đang thao túng hắn bị bất ngờ về hành động của hai người. 



Cuối cùng là Kikyo động tác nhanh hơn, một bàn tay giữ chặt lấy gáy của Kohaku. Một trận quang mang chói mắt xuất hiện, có tiếng hét thảm của Kohaku vang lên. 

Sango chống đỡ không nổi ngã xuống, đôi mắt vẫn không rời khỏi đệ đệ của mình. 

Trong tầm nhìn của Kagome, mảnh ngọc thật sự đang bị thanh tẩy một cách nhanh chóng và hoàn hảo. Kohaku không chống đỡ được lượng lớn linh lực từ Kikyo quá lâu, song song gục xuống cạnh Sango.

Kagome nhanh chóng tìm kiếm băng gạc cùng thuốc cầm máu trong balo của mình. Kikyo đem Kohaku đẩy gọn sang một bên, cẩn trọng đỡ lấy Sango. Khu ma sư mấp máy môi muốn nói gì đó, thiếu nữ nhanh tay chặn lại nàng:

" Ngươi đang mất máu rất nhiều, có gì để nói sau đi, nếu còn muốn nhìn thấy đệ đệ của mình. "

Kagome đang tìm kiếm bỗng dừng, cảnh giác nhìn bốn phía. Kikyo tuy không hiểu gì, nhưng nàng dường như cũng cảm nhận được có thứ gì đó rất rất nhiều đang bao vây nơi này. Kagome kéo Shippo lùi lại, bốn người cùng Kohaku đã ngất xỉu rất nhanh chóng lui về thành nhóm. 

Không mất quá nhiều thời gian, thứ kia hiện ra trước mắt bọn họ. 

Độc trùng. 

Kagome sầm mặt, dự cảm đáng sợ theo đó lan ra. Kikyo không phải là người không kiến thức, ít nhất là có một chút hiểu biết về thế giới Inuyasha, không khó để nàng đoán được thứ ghê tởm đó là gì. 

Độc trùng bay tới với tốc độ cực nhanh, hướng đi nhắm thẳng vào vị trí bọn họ tập trung. Kagome cắn môi, vươn tay về sau lưng, nhưng khoảng không trống rỗng sau đó khiến nàng tái mét khuôn mặt. 

Cung tên không có? 

Dưới một gốc cây cách đây khá xa, bộ cung tên cũ lẳng lặng nằm dưới bóng lá.

Không có vũ khí chống cự cho bọn họ. Đây là điều tệ hại nhất xảy ra sau khi nàng gặp gỡ Inuyasha. 

Bọn họ không có đường lui, hoàn toàn bị ép thành một đoàn. Những con độc trùng lại giống như đang cùng bọn họ vờn đuổi bắt,,chầm chậm xoay quanh mọi người. Kikyo siết tay, cố gắng tập trung khả năng dồn linh lực lớn nhất có thể. 

Nhưng sẽ không đủ khi mà độc trùng vẫn đang tiếp tục kéo đến. 

Một hàng độc trùng phá vỡ thế giằng co, quyết định lựa chọn Kagome là mục tiêu tấn công. Thiếu nữ khuôn mặt lo ngại, cắn răng lựa chọn thử một lần.

Nhưng cuối cùng nàng vẫn an toàn, bởi vì có người đến kịp thời. 

" Cúi xuống! "

Cả hai người theo bản năng thật sự cúi đầu. Trên đầu có luồng gió mạnh vụt qua, Kagome hơi nghiêng đầu lên, vừa vặn bắt được hình ảnh khiến người rung động. 

Mái tóc ngân bạch tung bay trong gió, dưới ánh tịch dương cuối ngày lóe lên tia sáng kim sắc xinh đẹp. Hồng y như hỏa diễm rực rỡ, đốt cháy tầm mắt của người nhìn đến. Thiếu niên như một con phượng hoàng lửa bay lượn trước mắt nàng, cánh tay nhẹ nhàng vung ra:

" Tán Hồn Thiết Trảo!"



Một tầng độc trùng bị xé tan, xác chúng rơi rụng đầy mặt đất. Công kích đầu tiên của bọn độc trùng bị đẩy lùi. Chúng nhanh chóng lui lại một chỗ, tụ thành một đám nhung nhúc chen chúc cùng nhau. 

" Inuyasha! " Hai cái thiếu nữ đồng thanh kêu lên, lại rất trùng hợp song song liếc nhìn nhau. Thiếu niên đứng chắc phía trước bọn họ, tầm mắt hơi đảo qua Sango và Kohaku phía sau:" Ta chỉ mới đi một lúc các ngươi liền thảm như vậy? Nếu ta không ngửi được mùi máu, có phải hôm nay các ngươi muốn nằm lại chỗ này? "

Hai cái thiếu nữ một cái hồ ly ăn ý cúi đầu vò vạt áo. Miroku cũng rất nhanh kịp thời quay về. Thế trận tạm thời dừng lại trong tay bọn họ. 

Kagome thở phào nhẹ nhõm, lo lắng trong lòng cuối cùng cũng có thể áp xuống. 

May mắn hắn về kịp. 

Độc trùng đột nhiên có động tĩnh, chậm rãi dãn ra hai bên. Phía sau chúng có một con phí phí, không, là người đội lốt da phí phí đi ra. Nhóm người Inuyasha nhìn không thấy khuôn mặt của hắn, nhưng không ảnh hưởng đến việc bọn họ phán đoán đối phương. 

Miroku vô thức giật giật cánh tay có Phong huyệt, gần như gằn ra từng tiếng: " Naraku."

Người nọ cười nhạt, tiếng cười nghe ra vô cùng ngạo mạn:" A.... Là tiểu pháp sư nga. Không biết ngươi còn bao nhiêu thời gian để tiếp tục truy đuổi ta?"

" Naraku? " Inuyasha cau mày, đem Thiết Toái Nha rút ra:" Miroku, ngươi biết những gì? "

Pháp sư tự giễu dường như cười một thoáng, ánh mắt cũng không còn ôn hòa như trước:" Thật không ngờ đâu, chúng ta lại có cùng một địch thủ lớn như vậy. "

Kikyo hiểu rõ vấn đề, khuôn mặt không có biến chuyển gì, nhàn nhạt hỏi một câu:" Naraku? "

" Đúng vậy, Kikyo. " Naraku khuôn mặt giấu sau lớp mũ trùm, giọng nói lại như cũ tự tin:" Đã lâu không gặp. "

Có lẽ tại đây lúc này chỉ có Inuyasha và Shippo còn không biết rõ chuyện gì đang xảy ra với nhóm người này. Kikyo tuy địch ý không quá lớn, nhưng vẫn là đủ để Inuyasha biết nàng có ý định đối đầu cùng Naraku. Miroku càng trực tiếp hơn, ánh mắt của hắn chất chứa thù hận không nhỏ. 

Inuyasha nhíu mày, bàn tay cầm Thiết Toái Nha siết chặt hơn nữa. 

Hai người này thì ra vẫn có chuyện giấu hắn. 

Đôi mắt kim sắc của thiếu niên đảo qua Kagome đang cúi đầu cùng Shippo trên mặt đất, trong lòng bỗng nhiên dâng lên sự nghi ngờ cùng cảm giác vô lực. 

Bọn họ, rốt cuộc còn ai sẽ không giấu diếm hắn? Ai mới là người  thật lòng thật dạ cùng hắn tương đối? 

Thiếu niên đột nhiên hoài niệm những lần cùng Sesshomaru ngắn ngủi gặp gỡ.

Ít nhất người kia chưa từng lừa dối hay giấu diếm hắn lần nào.

Mika-san: Hảo hài tử, ngươi ném sama này đi đâu rồi?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau