Chương 85: Phiên Ngoại Nguyên Đán : Sống chung ? Vì sao không ? (1)
Thời tiết hôm nay nắng nhẹ, báo trước là một ngày đẹp trời ít thấy, nhưng không hiểu sao Trương Quân cảm giác sau lưng gió lạnh lồng lộng. Giống như có từng đợt âm phong không ngừng lưu luyến vờn quanh cần cổ.
Bản thân Trương Quân là một nhà thiết kế trẻ chỉ mới ra trường nửa năm, bất ngờ được công ty có tiếng mời chào làm việc. Thuận thuận lợi lợi hỗn qua nửa năm, cho đến hôm qua cấp trên sắc mặt quái dị gọi hắn vào văn phòng.
Nghe kĩ thì là, công ty có đại khách hàng liên hệ đến, nói muốn tìm người thiết kế lại bài trí trong nhà để chuẩn bị đón năm mới. Nhưng sắc mặt của tổng giám đốc lúc đó giống như vừa nhìn thấy ma vậy, đem Trương Quân dọa thất hồn lạc phách từ hôm qua đến hiện tại.
Không lẽ khách hàng thần bí kia có ham mê kinh khủng nào đó?
Taxi đột nhiên phanh lại, khiến Trương Quân thiếu chút nữa dập mũi. Thì ra đã đến địa chỉ trong hợp đồng, lái xe đang thúc giục nhìn hắn.
Trương Quân ngượng ngùng trả tiền rời xe, nhanh chóng bước xuống. Vừa ngẩng đầu lên, thanh niên hít sâu một hơi, kinh hãi nhìn công trình kiến trúc đồ sộ nguy nga trước mặt.
Trong thành phố cư nhiên còn có chỗ đẹp như vậy? Hắn trước đây thế nào không biết?
Trước khoảng đất rộng lớn trước mắt, một tòa lâu đài kiến trúc Tây Phương sừng sững mọc lên, dưới nắng sớm lung linh huyền ảo. Trương Quân cũng không phân biệt được đây là kiến trúc của thời đại nào, nhưng không thể phủ nhận mức độ hoa mỹ và tinh xảo của nó. Khuôn viên rộng lớn bao quanh lâu đài trồng vô số chủng loại hoa mỹ lệ, khiến người khác không thể dời mắt. Cả tòa biệt phủ sang trọng vô giá này tựa như thần thánh đang ngủ say, chỉ có tiếng chim hót râm ran trong từng bụi cây.
Giữa lúc Trương Quân còn chưa nhặt được hàm lên, một chiếc xe điện kiểu mui trần thong thả chạy đến từ con đường nhựa cắt giữa biển hoa. Từ trên xe nhảy xuống một nữ hài tầm 5, 6 tuổi thanh tú xinh xắn mặc kimono của Nhật, cúi đầu chào:
" Là Trương thiếu sao? Bên trong đã được dọn dẹp xong, sama cũng đang chờ ngài. "
Trương Quân há hốc mồm. Hình như có gì đó sai sai ở đây....
Vì cái gì tiếp đón hắn sẽ là hài tử nhìn qua còn chưa đến trường như vậy?
Ngây ngây ngốc ngốc lên xe, lại ngây ngây ngốc ngốc nhìn một nữ hài 5 tuổi lái cái xe so với nàng còn to đi vào trong. Tam quan của Trương Quân tạm thời đã vỡ nát, đừng ai lại hỏi đến.
Đi hết con đường dài, tòa lâu đài cũng ngày càng gần hơn trước mắt. Trương Quân hít sâu, cố gắng bình tĩnh lại tâm tình của mình.
Nói gì thì nói, đây cũng là cơ hội học tập của hắn, phải cố gắng tập trung cho công việc mới phải.
" Đến rồi! " Chiếc xe nhịp nhàng dừng lại. Trương Quân hung hăng dụi mắt một phen, không thể không tán thán chủ nhân nơi này. Không chờ hắn mở lời khen ngợi, nữ hài đã nhanh nhẹn nhảy xuống dẫn đường: " Lối này."
Yên lặng đem lời nói đã đến bên miệng nuốt lại, Trương Quân nhanh chóng đuổi theo phía sau. Trước mặt bọn họ là đại môn sừng sững, Hai chữ " Nhạc Phủ " rồng bay phượng múa lộ ra một cỗ sắc bén phong duệ như đang chấn nhiếp khách nhân.
Bảo tiêu hai bên thái độ thập phần nghiêm túc, nhìn thấy nữ hài và thiệp mời của hắn mới đồng ý để hắn vào. Đại môn ầm ầm mở ra, khung cảnh tráng lệ khi nãy hiển hiện rõ trước mặt. Trương Quân mở to mắt, dường như báu vật vô giá cố gắng ghi nhớ kiến trúc nơi này. Sau đó.....
Một vật thể không rõ nguồn gốc và hình dáng từ trong bay ra, không lệch một phân đập giữa mặt hắn.
Hôm nay hẳn là một ngày tốt đẹp gì....Trước khi ngất đi, Trương Quân chỉ kịp nghĩ như vậy, kế đó là một tiếng hô thanh thúy không kém phần tức giận vọng đến bên tai:
" Harutora! Đứng lại đó!"
Thế giới sau đó là một màu đen u ám.
Bản thân Trương Quân là một nhà thiết kế trẻ chỉ mới ra trường nửa năm, bất ngờ được công ty có tiếng mời chào làm việc. Thuận thuận lợi lợi hỗn qua nửa năm, cho đến hôm qua cấp trên sắc mặt quái dị gọi hắn vào văn phòng.
Nghe kĩ thì là, công ty có đại khách hàng liên hệ đến, nói muốn tìm người thiết kế lại bài trí trong nhà để chuẩn bị đón năm mới. Nhưng sắc mặt của tổng giám đốc lúc đó giống như vừa nhìn thấy ma vậy, đem Trương Quân dọa thất hồn lạc phách từ hôm qua đến hiện tại.
Không lẽ khách hàng thần bí kia có ham mê kinh khủng nào đó?
Taxi đột nhiên phanh lại, khiến Trương Quân thiếu chút nữa dập mũi. Thì ra đã đến địa chỉ trong hợp đồng, lái xe đang thúc giục nhìn hắn.
Trương Quân ngượng ngùng trả tiền rời xe, nhanh chóng bước xuống. Vừa ngẩng đầu lên, thanh niên hít sâu một hơi, kinh hãi nhìn công trình kiến trúc đồ sộ nguy nga trước mặt.
Trong thành phố cư nhiên còn có chỗ đẹp như vậy? Hắn trước đây thế nào không biết?
Trước khoảng đất rộng lớn trước mắt, một tòa lâu đài kiến trúc Tây Phương sừng sững mọc lên, dưới nắng sớm lung linh huyền ảo. Trương Quân cũng không phân biệt được đây là kiến trúc của thời đại nào, nhưng không thể phủ nhận mức độ hoa mỹ và tinh xảo của nó. Khuôn viên rộng lớn bao quanh lâu đài trồng vô số chủng loại hoa mỹ lệ, khiến người khác không thể dời mắt. Cả tòa biệt phủ sang trọng vô giá này tựa như thần thánh đang ngủ say, chỉ có tiếng chim hót râm ran trong từng bụi cây.
Giữa lúc Trương Quân còn chưa nhặt được hàm lên, một chiếc xe điện kiểu mui trần thong thả chạy đến từ con đường nhựa cắt giữa biển hoa. Từ trên xe nhảy xuống một nữ hài tầm 5, 6 tuổi thanh tú xinh xắn mặc kimono của Nhật, cúi đầu chào:
" Là Trương thiếu sao? Bên trong đã được dọn dẹp xong, sama cũng đang chờ ngài. "
Trương Quân há hốc mồm. Hình như có gì đó sai sai ở đây....
Vì cái gì tiếp đón hắn sẽ là hài tử nhìn qua còn chưa đến trường như vậy?
Ngây ngây ngốc ngốc lên xe, lại ngây ngây ngốc ngốc nhìn một nữ hài 5 tuổi lái cái xe so với nàng còn to đi vào trong. Tam quan của Trương Quân tạm thời đã vỡ nát, đừng ai lại hỏi đến.
Đi hết con đường dài, tòa lâu đài cũng ngày càng gần hơn trước mắt. Trương Quân hít sâu, cố gắng bình tĩnh lại tâm tình của mình.
Nói gì thì nói, đây cũng là cơ hội học tập của hắn, phải cố gắng tập trung cho công việc mới phải.
" Đến rồi! " Chiếc xe nhịp nhàng dừng lại. Trương Quân hung hăng dụi mắt một phen, không thể không tán thán chủ nhân nơi này. Không chờ hắn mở lời khen ngợi, nữ hài đã nhanh nhẹn nhảy xuống dẫn đường: " Lối này."
Yên lặng đem lời nói đã đến bên miệng nuốt lại, Trương Quân nhanh chóng đuổi theo phía sau. Trước mặt bọn họ là đại môn sừng sững, Hai chữ " Nhạc Phủ " rồng bay phượng múa lộ ra một cỗ sắc bén phong duệ như đang chấn nhiếp khách nhân.
Bảo tiêu hai bên thái độ thập phần nghiêm túc, nhìn thấy nữ hài và thiệp mời của hắn mới đồng ý để hắn vào. Đại môn ầm ầm mở ra, khung cảnh tráng lệ khi nãy hiển hiện rõ trước mặt. Trương Quân mở to mắt, dường như báu vật vô giá cố gắng ghi nhớ kiến trúc nơi này. Sau đó.....
Một vật thể không rõ nguồn gốc và hình dáng từ trong bay ra, không lệch một phân đập giữa mặt hắn.
Hôm nay hẳn là một ngày tốt đẹp gì....Trước khi ngất đi, Trương Quân chỉ kịp nghĩ như vậy, kế đó là một tiếng hô thanh thúy không kém phần tức giận vọng đến bên tai:
" Harutora! Đứng lại đó!"
Thế giới sau đó là một màu đen u ám.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất