Chương 87: Phiên Ngoại Nguyên Đán : Sống chung ? Vì sao không ? (3)
Nói là hoa hải, đương nhiên là có rất nhiều hoa. Khác biệt lớn nhất ở đây là có một khoảng hoa mà Trương Quân nhận không ra chủng loại. Thứ hoa này chiếm ít nhất một phần ba diện tích hoa hải, nhan sắc diễm lệ lạ lùng. Cánh hoa đỏ tươi kiều diễm ướt át, mùi hoa nồng đượm mà không gay gắt, đẹp có chút trí mạng, khiến hắn không khỏi liên tưởng đến anh túc. Mỹ lệ một cách bí ẩn, lại nguy hiểm một cách hấp dẫn.
Trương Quân vô thức day day trán. Không biết là do màu sắc hay là mùi hương của loài hoa lạ này mà hắn lại cảm thấy mệt mỏi bất chợt như vậy. Giống như tối hôm qua ngủ không đủ, ngày hôm nay liền dễ buồn ngủ vậy.
Trước mắt có hơi nhoáng lên, Trương Quân lập tức phát hiện không đúng. Nhưng chờ đến khi hắn nhận ra bất thường, thân thể không rõ lí do vô lực dần. Chẳng mất bao lâu, "khách nhân bất đắc dĩ " đã ngã xuống giữa những đóa hoa lạ kia.
" Hm?"
Có tiếng ai đó vang bên tai. Trương Quân cố mở to mắt theo bản năng, lại chỉ thấy một mảnh trắng xóa.
Cùng với đôi mắt màu u liên xinh đẹp hiện ra trong thoáng chốc.
" Người nào vậy?" Hàn Tam Nguyệt khó hiểu nhìn nam nhân nằm bên chân, buồn bực hỏi: " Ta chỉ mới đi một buổi sáng, thế nào trong nhà lại có thêm người lạ rồi?"
" Này ngươi hỏi ta?" Chước Ngọc Khanh khinh bỉ nhìn hắn: " Trước tiên không phải nên ném ra ngoài sao?"
" Này... " Ngạn Nhược U lau mồ hôi: "Ngươi không thể đối xử với người khác như vậy. Chí ít cũng đem người vào trong đã. Nhỡ đâu là bằng hữu của ai đó trong nhà thì sao >"
Ba người sau mắt nhìn nhau, đồng loạt đưa tay chỉ: " Ngươi đưa!"
"....."
" Như vậy đi,... " Mỗ gia trưởng đề nghị: " Kéo búa bao quyết định, thế nào?"
Sau đó, bọn họ thật sự kéo búa bao quyết định. Người xui xẻo cuối cùng là Chước Ngọc Khanh.
Họ Chước nào đó: "...."
Chờ người được đem vào, quả nhiên Kikyo lại đen mặt cứu tỉnh Trương Quân. Trong lúc chờ đợi người tỉnh lại, tất cả đều dồn ánh mắt nghi hoặc về phía ba người.
" Ánh mắt đó là gì a?" Hàn Tam Nguyệt vô tội chớp mắt: " Ta cái gì cũng không làm. Là hắn tự ngất trong hoa hải đó chứ. "
Vậy sao? Ta còn tưởng hắn nhìn thấy ngươi mới ngất đó.
Để tránh Trương Quân nhìn thấy hắn lại kích động ngất đi, mọi người rất đồng lòng mà đem cả ba người " giấu đi". Vì vậy, đến khi Trương Quân tỉnh lại, mặc dù rất thắc mắc về bóng người nhìn thấy trước khi ngất đi, nhưng lần lượt bị mọi người dắt mũi sang chủ đề khác, hắn cũng thông minh không hỏi thêm nữa.
Cảm giác nơi này không thể nguy hiểm hơn được nữa, Trương Quân nhanh chóng đưa ra chủ ý rời khỏi nơi này. Kagome nhìn thái độ hoảng hốt của hắn, rất đồng tình mà không giữ hắn ở lại nữa. Không chỉ Kagome, những người khác cũng rất đồng cảm với Trương Quân lúc này.
Dù sao bọn họ cũng từng trải qua loại ngày tháng này.
Rất nhanh, bên ngoài đã là hoàng hôn. Thái dương nhuốm màu đỏ rực, khiến cho hoa hải bên ngoài càng thêm yêu diễm.
Ở một chỗ khác, Hàn Tam Nguyệt còn đang giận dỗi: " Ta thật sự không có làm gì a!"
Hai người khác còn lâu mới để ý hắn.
"Cuối cùng cũng về. " Inuyasha nhàm chán ngáp một cái: " Hắn làm ta cả ngày không được tự nhiên. "
Harutora ý vị nhìn cha mình: " Hiện tại người tự nhiên rồi?"
" Có ý gì?" Inuyasha không để ý nhìn nhi tử của mình, khuôn mặt xinh đẹp rõ ràng viết ba chữ "không kiên nhẫn". Mọi người xung quanh nhìn hắn bằng ánh mắt đồng tình, hắn lập tức tạc mao: " Ánh mắt đó là ý gì hả?"
Rất nhanh, sau khi bị Sesshomaru tự nhiên vác đi, Inuyasha cuối cùng cũng hiểu ra vấn đề.
Nhưng hiện tại hình như có chút muộn rồi.
" Đi thôi." Naraku không để ý túm Kagewaki về phòng. So với việc ở ngoài này nhàm chán, hắn càng thích đón tân niên trên giường hơn.
" Nề, còn bữa tối...." Kagome nghẹn họng nhìn mọi người tản ra. Kikyo hai mắt sáng lên mong chờ nhìn nàng.
"...." Nàng cư nhiên không còn gì để nói.
" Như vậy tốt lắm rồi nhỉ?" Hàn Tam Nguyệt nhìn mọi người tách ra, nhẹ nhàng vuốt ve mặt gương trong tay. Hai người đang rủ rỉ rù rì bên cạnh cũng hơi khựng lại, khó hiểu nhìn hắn: " Là bọn họ tốt, ngươi thật sự tốt sao?"
" Ngươi nói xem?" Hàn Tam Nguyệt không chút để ý nói, văn lộ xinh đẹp nơi khóe mắt lúc ẩn lúc hiện như sao trời buổi đêm: " Người như ta, vẫn nên như vậy là tốt rồi. "
" Chỉ cần bọn họ vẫn ổn, cuộc sống của ta vẫn rất tốt. Có những thứ cần sự gắn bó, nhưng có những thứ vẫn là một mình tốt hơn. "
Dù sao, hắn cũng không muốn thử lại tư vị đó.
Ngoài kia, khi mặt trăng đang dần dâng lên, Chước Ngận hoa càng thêm rực rỡ. Cánh hoa đỏ tươi nở rộ trong đêm tối, che dấu đi những thứ huyền ảo nhất.
Trương Quân vô thức day day trán. Không biết là do màu sắc hay là mùi hương của loài hoa lạ này mà hắn lại cảm thấy mệt mỏi bất chợt như vậy. Giống như tối hôm qua ngủ không đủ, ngày hôm nay liền dễ buồn ngủ vậy.
Trước mắt có hơi nhoáng lên, Trương Quân lập tức phát hiện không đúng. Nhưng chờ đến khi hắn nhận ra bất thường, thân thể không rõ lí do vô lực dần. Chẳng mất bao lâu, "khách nhân bất đắc dĩ " đã ngã xuống giữa những đóa hoa lạ kia.
" Hm?"
Có tiếng ai đó vang bên tai. Trương Quân cố mở to mắt theo bản năng, lại chỉ thấy một mảnh trắng xóa.
Cùng với đôi mắt màu u liên xinh đẹp hiện ra trong thoáng chốc.
" Người nào vậy?" Hàn Tam Nguyệt khó hiểu nhìn nam nhân nằm bên chân, buồn bực hỏi: " Ta chỉ mới đi một buổi sáng, thế nào trong nhà lại có thêm người lạ rồi?"
" Này ngươi hỏi ta?" Chước Ngọc Khanh khinh bỉ nhìn hắn: " Trước tiên không phải nên ném ra ngoài sao?"
" Này... " Ngạn Nhược U lau mồ hôi: "Ngươi không thể đối xử với người khác như vậy. Chí ít cũng đem người vào trong đã. Nhỡ đâu là bằng hữu của ai đó trong nhà thì sao >"
Ba người sau mắt nhìn nhau, đồng loạt đưa tay chỉ: " Ngươi đưa!"
"....."
" Như vậy đi,... " Mỗ gia trưởng đề nghị: " Kéo búa bao quyết định, thế nào?"
Sau đó, bọn họ thật sự kéo búa bao quyết định. Người xui xẻo cuối cùng là Chước Ngọc Khanh.
Họ Chước nào đó: "...."
Chờ người được đem vào, quả nhiên Kikyo lại đen mặt cứu tỉnh Trương Quân. Trong lúc chờ đợi người tỉnh lại, tất cả đều dồn ánh mắt nghi hoặc về phía ba người.
" Ánh mắt đó là gì a?" Hàn Tam Nguyệt vô tội chớp mắt: " Ta cái gì cũng không làm. Là hắn tự ngất trong hoa hải đó chứ. "
Vậy sao? Ta còn tưởng hắn nhìn thấy ngươi mới ngất đó.
Để tránh Trương Quân nhìn thấy hắn lại kích động ngất đi, mọi người rất đồng lòng mà đem cả ba người " giấu đi". Vì vậy, đến khi Trương Quân tỉnh lại, mặc dù rất thắc mắc về bóng người nhìn thấy trước khi ngất đi, nhưng lần lượt bị mọi người dắt mũi sang chủ đề khác, hắn cũng thông minh không hỏi thêm nữa.
Cảm giác nơi này không thể nguy hiểm hơn được nữa, Trương Quân nhanh chóng đưa ra chủ ý rời khỏi nơi này. Kagome nhìn thái độ hoảng hốt của hắn, rất đồng tình mà không giữ hắn ở lại nữa. Không chỉ Kagome, những người khác cũng rất đồng cảm với Trương Quân lúc này.
Dù sao bọn họ cũng từng trải qua loại ngày tháng này.
Rất nhanh, bên ngoài đã là hoàng hôn. Thái dương nhuốm màu đỏ rực, khiến cho hoa hải bên ngoài càng thêm yêu diễm.
Ở một chỗ khác, Hàn Tam Nguyệt còn đang giận dỗi: " Ta thật sự không có làm gì a!"
Hai người khác còn lâu mới để ý hắn.
"Cuối cùng cũng về. " Inuyasha nhàm chán ngáp một cái: " Hắn làm ta cả ngày không được tự nhiên. "
Harutora ý vị nhìn cha mình: " Hiện tại người tự nhiên rồi?"
" Có ý gì?" Inuyasha không để ý nhìn nhi tử của mình, khuôn mặt xinh đẹp rõ ràng viết ba chữ "không kiên nhẫn". Mọi người xung quanh nhìn hắn bằng ánh mắt đồng tình, hắn lập tức tạc mao: " Ánh mắt đó là ý gì hả?"
Rất nhanh, sau khi bị Sesshomaru tự nhiên vác đi, Inuyasha cuối cùng cũng hiểu ra vấn đề.
Nhưng hiện tại hình như có chút muộn rồi.
" Đi thôi." Naraku không để ý túm Kagewaki về phòng. So với việc ở ngoài này nhàm chán, hắn càng thích đón tân niên trên giường hơn.
" Nề, còn bữa tối...." Kagome nghẹn họng nhìn mọi người tản ra. Kikyo hai mắt sáng lên mong chờ nhìn nàng.
"...." Nàng cư nhiên không còn gì để nói.
" Như vậy tốt lắm rồi nhỉ?" Hàn Tam Nguyệt nhìn mọi người tách ra, nhẹ nhàng vuốt ve mặt gương trong tay. Hai người đang rủ rỉ rù rì bên cạnh cũng hơi khựng lại, khó hiểu nhìn hắn: " Là bọn họ tốt, ngươi thật sự tốt sao?"
" Ngươi nói xem?" Hàn Tam Nguyệt không chút để ý nói, văn lộ xinh đẹp nơi khóe mắt lúc ẩn lúc hiện như sao trời buổi đêm: " Người như ta, vẫn nên như vậy là tốt rồi. "
" Chỉ cần bọn họ vẫn ổn, cuộc sống của ta vẫn rất tốt. Có những thứ cần sự gắn bó, nhưng có những thứ vẫn là một mình tốt hơn. "
Dù sao, hắn cũng không muốn thử lại tư vị đó.
Ngoài kia, khi mặt trăng đang dần dâng lên, Chước Ngận hoa càng thêm rực rỡ. Cánh hoa đỏ tươi nở rộ trong đêm tối, che dấu đi những thứ huyền ảo nhất.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất