Từ Hôn Sau Khi Trọng Sinh, Ta Nâng Đỡ Tân Vương Thượng Vị
Chương 33: Tình Địch Gặp Nhau 1
Không biết có phải là nguyên do mắt không nhìn thấy hay không, mà giấc ngủ này của Thẩm Trầm Bích lại rất ngon.
Dạ Huyền Thần sau khi giao phó mọi việc xong, nhìn thấy Thẩm Trầm Bích đang ngủ say, nên cũng không quấy rầy, ngồi ở một bên lẳng lặng canh giữ.
Không lâu sau, một nha hoàn bưng chén thuốc đi vào, mở miệng định đánh thức Thẩm Trầm Bích, nhưng lại bị Dạ Huyền Thần dùng ánh mắt ngăn lại.
Dạ Huyền Thần đưa tay ra hiệu cho nha hoàn, bảo nàng ta đặt thuốc xuống.
Nha hoàn cũng nhanh trí, tay chân nhẹ nhàng đặt chén thuốc xuống,trong khoảnh khắc xoay người lại, giống như là đã phát hiện ra bí mật động trời nào đó vậy, vẻ mặt đầy kích động.
Dạ Huyền Thần đưa tay ra sờ chén thuốc, còn ấm.
Nhưng mà Thẩm Trầm Bích vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh lại,không còn cách nào khác, Dạ Huyền Thần chỉ đành phải tự mình đi gọi nàng dậy.
"Hứa Nhi! Dậy đi!" - Dạ Huyền Thần khẽ lay cánh tay Thẩm Trầm Bích, nhẹ giọng gọi.
Thẩm Trầm Bích mơ màng tỉnh dậy, mở mắt ra nhưng lại không thấy gì, theo bản năng định lấy tay dụi mắt, nhưng lại bị Dạ Huyền Thần ngăn lại.
Nàng lúc này mới nhớ ra mắt mình bị thương, bây giờ đang dùng dải lụa trắng che lại.
"Đây là thuốc giải độc, uống xong rồi hẵng ngủ tiếp!" Dạ Huyền Thần bưng chén thuốc tới.
Thẩm Trầm Bích thăm dò duỗi tay về phía Dạ Huyền Thần, muốn nhận lấy chén thuốc.
Thấy vậy, Dạ Huyền Thần khẽ nhíu mày: "Ngồi yên là được, ta đút cho nàng!"
"Cái này sao mà được,Vương gia thân phận cao quý, sao ta có thể để cho Vương gia hầu hạ được chứ? Vẫn là để ta tự làm đi!" Thẩm Trầm Bích lập tức lắc đầu, vẻ mặt hoảng loạn.
Dạ Huyền Thần nhẹ nhàng đè cánh tay của nàng xuống: "Mắt nàng là do ta nên mới bị thương, đút thuốc cũng là việc nên làm."
Nghĩ như vậy thì thấy cũng phải, Thẩm Trầm Bích cũng không giằng co nữa, ngồi yên lặng.
Vào giây phút này, nàng nghe thấy rõ được tiếng thổi thuốc của Dạ Huyền Thần.
Khi thìa chạm vào môi, một mùi thuốc nồng nặc xộc vào mũi, Thẩm Trầm Bích khẽ nhấp một ngụm nhỏ, đắng tới mức méo cả miệng.
Thấy vậy, Dạ Huyền Thần nở một nụ cười hiếm thấy: "Không nghĩ tới Hứa Nhi lại sợ đắng!"
Nghe thấy vậy, Thẩm Trầm Bích nuốt luôn số thuốc còn lại trong muỗng như thể giận dỗi,đắng quá!
Ngay vào lúc nàng đắng đến không chịu nổi, Dạ Huyền Thần nhét một viên kẹo mạch nha vào miệng nàng.
"Kẹo mạch nha?" Thẩm Trầm Bích chép miệng một cái, lúc này mới giãn lông mày ra.
Dạ Huyền Thần nhàn nhạt ừ một tiếng: "Ừm, lúc trước tiểu hoàng tử đòi ăn, quên đưa cho nó rồi!"
Có kẹo mạch nha, Thẩm Trầm Bích uống thuốc cũng yên phận hơn nhiều.
Xung quanh trở nên yên ắng đi vài phần, chỉ còn lại tiếng thìa chạm vào chén thuốc.
Có lẽ, tự bản thân hai người cũng không biết, nội tâm của cả hai đều đang lặng lẽ nảy sinh biến hóa.
Bỗng, tiếng đồ vật rơi xuống đất phá tan sự yên tĩnh này.
Thẩm Trầm Bích đang ngậm thìa chợt ngẩn người: “Vương gia, sao vậy?”
“Thần ca ca, hồ ly tinh này là ai?” Một giọng nói bén nhọn truyền vào trong tai, làm Thẩm Trầm Bích hơi cau mày lại.
Người tới đúng là công chúa Chiêu Hoa,khi Dạ Huyền Thần trở về trên quần áo có dính vết máu, cho nên chẳng bao lâu sau, đã truyền ra tin tức Dạ Huyền Thần bị hành thích.
Công chúa Chiêu Hoa nghe thấy chuyện này, bèn vội vàng lấy nhân sâm tím từ trong nhà kho ra, lén chuồn ra khỏi cung.
Nhưng mà không ngờ tới lại nhìn thấy cảnh tượng khiến nàng ta tức giận như vậy, nàng ta lập tức khí huyết dâng trào, cũng không thèm quan tâm đến nhân sâm tím gì nữa, đi thẳng đến trước mặt hai người chất vấn.
Dạ Huyền Thần nghe thấy lời này, không khỏi có chút không vui: “Chiêu Hoa, đây là hoàng tẩu của muội, không được vô lễ!”
“Hoàng tẩu? Thần ca ca còn chưa thành thân thì lấy đâu ra hoàng tẩu?” Công chúa Chiêu Hoa nắm chặt tay, nhìn chằm chằm vào Thẩm Trầm Bích, giống như muốn chém nàng ra thành trăm mảnh vậy.
Dạ Huyền Thần sau khi giao phó mọi việc xong, nhìn thấy Thẩm Trầm Bích đang ngủ say, nên cũng không quấy rầy, ngồi ở một bên lẳng lặng canh giữ.
Không lâu sau, một nha hoàn bưng chén thuốc đi vào, mở miệng định đánh thức Thẩm Trầm Bích, nhưng lại bị Dạ Huyền Thần dùng ánh mắt ngăn lại.
Dạ Huyền Thần đưa tay ra hiệu cho nha hoàn, bảo nàng ta đặt thuốc xuống.
Nha hoàn cũng nhanh trí, tay chân nhẹ nhàng đặt chén thuốc xuống,trong khoảnh khắc xoay người lại, giống như là đã phát hiện ra bí mật động trời nào đó vậy, vẻ mặt đầy kích động.
Dạ Huyền Thần đưa tay ra sờ chén thuốc, còn ấm.
Nhưng mà Thẩm Trầm Bích vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh lại,không còn cách nào khác, Dạ Huyền Thần chỉ đành phải tự mình đi gọi nàng dậy.
"Hứa Nhi! Dậy đi!" - Dạ Huyền Thần khẽ lay cánh tay Thẩm Trầm Bích, nhẹ giọng gọi.
Thẩm Trầm Bích mơ màng tỉnh dậy, mở mắt ra nhưng lại không thấy gì, theo bản năng định lấy tay dụi mắt, nhưng lại bị Dạ Huyền Thần ngăn lại.
Nàng lúc này mới nhớ ra mắt mình bị thương, bây giờ đang dùng dải lụa trắng che lại.
"Đây là thuốc giải độc, uống xong rồi hẵng ngủ tiếp!" Dạ Huyền Thần bưng chén thuốc tới.
Thẩm Trầm Bích thăm dò duỗi tay về phía Dạ Huyền Thần, muốn nhận lấy chén thuốc.
Thấy vậy, Dạ Huyền Thần khẽ nhíu mày: "Ngồi yên là được, ta đút cho nàng!"
"Cái này sao mà được,Vương gia thân phận cao quý, sao ta có thể để cho Vương gia hầu hạ được chứ? Vẫn là để ta tự làm đi!" Thẩm Trầm Bích lập tức lắc đầu, vẻ mặt hoảng loạn.
Dạ Huyền Thần nhẹ nhàng đè cánh tay của nàng xuống: "Mắt nàng là do ta nên mới bị thương, đút thuốc cũng là việc nên làm."
Nghĩ như vậy thì thấy cũng phải, Thẩm Trầm Bích cũng không giằng co nữa, ngồi yên lặng.
Vào giây phút này, nàng nghe thấy rõ được tiếng thổi thuốc của Dạ Huyền Thần.
Khi thìa chạm vào môi, một mùi thuốc nồng nặc xộc vào mũi, Thẩm Trầm Bích khẽ nhấp một ngụm nhỏ, đắng tới mức méo cả miệng.
Thấy vậy, Dạ Huyền Thần nở một nụ cười hiếm thấy: "Không nghĩ tới Hứa Nhi lại sợ đắng!"
Nghe thấy vậy, Thẩm Trầm Bích nuốt luôn số thuốc còn lại trong muỗng như thể giận dỗi,đắng quá!
Ngay vào lúc nàng đắng đến không chịu nổi, Dạ Huyền Thần nhét một viên kẹo mạch nha vào miệng nàng.
"Kẹo mạch nha?" Thẩm Trầm Bích chép miệng một cái, lúc này mới giãn lông mày ra.
Dạ Huyền Thần nhàn nhạt ừ một tiếng: "Ừm, lúc trước tiểu hoàng tử đòi ăn, quên đưa cho nó rồi!"
Có kẹo mạch nha, Thẩm Trầm Bích uống thuốc cũng yên phận hơn nhiều.
Xung quanh trở nên yên ắng đi vài phần, chỉ còn lại tiếng thìa chạm vào chén thuốc.
Có lẽ, tự bản thân hai người cũng không biết, nội tâm của cả hai đều đang lặng lẽ nảy sinh biến hóa.
Bỗng, tiếng đồ vật rơi xuống đất phá tan sự yên tĩnh này.
Thẩm Trầm Bích đang ngậm thìa chợt ngẩn người: “Vương gia, sao vậy?”
“Thần ca ca, hồ ly tinh này là ai?” Một giọng nói bén nhọn truyền vào trong tai, làm Thẩm Trầm Bích hơi cau mày lại.
Người tới đúng là công chúa Chiêu Hoa,khi Dạ Huyền Thần trở về trên quần áo có dính vết máu, cho nên chẳng bao lâu sau, đã truyền ra tin tức Dạ Huyền Thần bị hành thích.
Công chúa Chiêu Hoa nghe thấy chuyện này, bèn vội vàng lấy nhân sâm tím từ trong nhà kho ra, lén chuồn ra khỏi cung.
Nhưng mà không ngờ tới lại nhìn thấy cảnh tượng khiến nàng ta tức giận như vậy, nàng ta lập tức khí huyết dâng trào, cũng không thèm quan tâm đến nhân sâm tím gì nữa, đi thẳng đến trước mặt hai người chất vấn.
Dạ Huyền Thần nghe thấy lời này, không khỏi có chút không vui: “Chiêu Hoa, đây là hoàng tẩu của muội, không được vô lễ!”
“Hoàng tẩu? Thần ca ca còn chưa thành thân thì lấy đâu ra hoàng tẩu?” Công chúa Chiêu Hoa nắm chặt tay, nhìn chằm chằm vào Thẩm Trầm Bích, giống như muốn chém nàng ra thành trăm mảnh vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất