Từ Hôn Sau Khi Trọng Sinh, Ta Nâng Đỡ Tân Vương Thượng Vị
Chương 43: Bảo Vệ Chặt Chẽ 1
Nhưng mà bởi vì lúc ở trong hoàng cung làm đổ hai chén thuốc, bây giờ trên làn váy của nàng có dính một ít nước thuốc, cả người cũng có một mùi thuốc nhàn nhạt.
Biết Thẩm Trầm Bích không thích mùi thuốc, Dạ Huyền Thần liền sai người hầu hạ Thẩm Trầm Bích tắm rửa thay quần áo.
Hắn tất nhiên là tránh ra ngoài, không biết đi làm cái gì rồi.
Quần áo nhẹ nhàng rơi xuống, lộ ra làn da trắng nõn của thiếu nữ, hương thơm quanh quẩn trong thùng tắm, Thẩm Trầm Bích chậm rãi ngồi vào trong đó, dòng nước ấm áp lập tức bao quanh nàng.
“A~” Thẩm Trầm Bích thoải mái thở ra một tiếng.
Nha hoàn ở phía sau chậm rãi đi tới, “Vương gia phái nô tì đến giúp Vương phi kì cọ tắm rửa!”
Thẩm Trầm Bích không hề nghi ngờ, khẽ ừ một tiếng, tùy ý để cho người phía sau tiến lại gần.
Người kia đưa tay chạm vào bả vai Thẩm Trầm Bích, bắt đầu xoa nắn vai cho nàng, Thẩm Trầm Bích thoải mái nhắm hai mắt lại.
Bỗng nhiên, người kia giữ chặt lấy đầu của Thẩm Trầm Bích, ấn đầu nàng vào trong thùng tắm.
Hai tay Thẩm Trầm Bích bám chặt lấy mép thùng tắm, muốn thoát ra khỏi tay của người kia, nhưng mà người kia đã hạ tử thủ, Thẩm Trầm Bích căn bản không thể ngẩng đầu lên được.
“Ùng ục ùng ục...” Thẩm Trầm Bích vừa há miệng, liền uống phải một ngụm nước.
Nàng chỉ đành phải ra sức giãy dụa, tay cũng cố hết sức vươn ra xa hơn.
“Lạch cạch” một viên ngọc bội rơi trên mặt đất, phát ra tiếng vang thanh thúy.
Cửa phòng lập tức bị đá văng ra, nha hoàn kia không kịp tránh né, bị đá một cước vào bụng, miệng phun ra một ngụm máu.
Dạ Huyền Thần vội vàng ôm Thẩm Trầm Bích ra khỏi thùng tắm, rồi đặt nàng lên trên giường.
Lúc này hai mắt Thẩm Trầm Bích vẫn đang nhắm chặt, đã không còn ý thức, tim Dạ Huyền Thần hẫng mất vài nhịp, vội vàng ấn vào bộ ngực trắng nõn của Thẩm Trầm Bích, nhưng mà Thẩm Trầm Bích vẫn không có phản ứng gì như cũ.
Dạ Huyền Thần vội vàng tới gần hô hấp cho Thẩm Trầm Bích.
Sau vài hơi, Thẩm Trầm Bích ho khan vài tiếng, phun ra một ngụm nước, ngay sau đó liền từ từ tỉnh lại.
Nhưng mà nàng vừa mở mắt, Dạ Huyền Thần đã ăn một bạt tai.
“Đừng tới đây! Đừng tới đây!”
Thẩm Trầm Bích lúc này không nhịn được co rúm người về phía sau, trên mặt tràn ngập vẻ sợ hãi làm cho Dạ Huyền Thần cảm thấy có chút đau lòng.
Dạ Huyền Thần đưa tay ra ôm Thẩm Trầm Bích vào trong ngực, “Hứa Nhi đừng sợ, là ta! Ta ở đây, kẻ xấu đã bị đuổi đi rồi! Ta sẽ không để cho bất cứ kẻ nào làm tổn thương nàng nữa!”
Nghe thấy giọng nói quen thuộc, Thẩm Trầm Bích mới từ từ bình tĩnh lại.
Nhưng mà vừa rồi không chú ý, lúc này nàng mới cảm thấy toàn thân lạnh lẽo, giống như không mặc quần áo vậy.
Nhưng bây giờ Dạ Huyền Thần đang ôm nàng, vậy chẳng phải là Dạ Huyền Thần đã nhìn thấy hết rồi sao? Vành tai Thẩm Trầm Bích lập tức đỏ bừng.
“Cái kia... Vương gia có thể lấy y phục của ta tới đây được không?” Thẩm Trầm Bích có chút ngượng ngùng mở miệng.
Lúc này Dạ Huyền Thần mới nhận thấy có điểm không ổn, vội vàng buông tay ra, đợi Thẩm Trầm Bích ngồi vững, liền lấy quần áo của nàng tới đây, đưa lưng về phía nàng đặt lên giường.
“Có cần bổn vương tìm nha hoàn đến không? Dù sao thì nàng...”
Lời còn chưa nói xong đã bị Thẩm Trầm Bích từ chối, bộ dáng của bọn họ như thế này nếu như bị nha hoàn nhìn thấy, không phải là càng xấu hổ hơn sao?
“Không, không cần, ta tự mặc là được!” Thẩm Trầm Bích vội vàng từ chối.
Nghe vậy, Dạ Huyền Thần cũng chỉ đành tạm tránh ra ngoài.
Đợi Thẩm Trầm Bích mặc quần áo xong, Dạ Huyền Thần mới đi vào, nhân tiện còn cho người áp giải nha hoàn kia tới đây.
“Ngươi là người do ai sai tới?” Dạ Huyền Thần không hề quanh co, trực tiếp hỏi.
Nha hoàn kia nhìn Dạ Huyền Thần, cười lạnh một tiếng.
Dạ Huyền Thần thầm nghĩ không ổn, muốn tiến lên bóp lấy cằm nàng ta, nhưng cuối cùng vẫn chậm một bước, chỉ thấy máu trong miệng nha hoàn chảy ra, cả người cũng đổ gục xuống.
“Tra, điều tra nghiêm ngặt cho bổn vương! Điều tra toàn bộ vương phủ một lần, bắt hết đồng bọn của tên này.” Thấy vậy, Dạ Huyền Thần cũng nổi giận.
Biết Thẩm Trầm Bích không thích mùi thuốc, Dạ Huyền Thần liền sai người hầu hạ Thẩm Trầm Bích tắm rửa thay quần áo.
Hắn tất nhiên là tránh ra ngoài, không biết đi làm cái gì rồi.
Quần áo nhẹ nhàng rơi xuống, lộ ra làn da trắng nõn của thiếu nữ, hương thơm quanh quẩn trong thùng tắm, Thẩm Trầm Bích chậm rãi ngồi vào trong đó, dòng nước ấm áp lập tức bao quanh nàng.
“A~” Thẩm Trầm Bích thoải mái thở ra một tiếng.
Nha hoàn ở phía sau chậm rãi đi tới, “Vương gia phái nô tì đến giúp Vương phi kì cọ tắm rửa!”
Thẩm Trầm Bích không hề nghi ngờ, khẽ ừ một tiếng, tùy ý để cho người phía sau tiến lại gần.
Người kia đưa tay chạm vào bả vai Thẩm Trầm Bích, bắt đầu xoa nắn vai cho nàng, Thẩm Trầm Bích thoải mái nhắm hai mắt lại.
Bỗng nhiên, người kia giữ chặt lấy đầu của Thẩm Trầm Bích, ấn đầu nàng vào trong thùng tắm.
Hai tay Thẩm Trầm Bích bám chặt lấy mép thùng tắm, muốn thoát ra khỏi tay của người kia, nhưng mà người kia đã hạ tử thủ, Thẩm Trầm Bích căn bản không thể ngẩng đầu lên được.
“Ùng ục ùng ục...” Thẩm Trầm Bích vừa há miệng, liền uống phải một ngụm nước.
Nàng chỉ đành phải ra sức giãy dụa, tay cũng cố hết sức vươn ra xa hơn.
“Lạch cạch” một viên ngọc bội rơi trên mặt đất, phát ra tiếng vang thanh thúy.
Cửa phòng lập tức bị đá văng ra, nha hoàn kia không kịp tránh né, bị đá một cước vào bụng, miệng phun ra một ngụm máu.
Dạ Huyền Thần vội vàng ôm Thẩm Trầm Bích ra khỏi thùng tắm, rồi đặt nàng lên trên giường.
Lúc này hai mắt Thẩm Trầm Bích vẫn đang nhắm chặt, đã không còn ý thức, tim Dạ Huyền Thần hẫng mất vài nhịp, vội vàng ấn vào bộ ngực trắng nõn của Thẩm Trầm Bích, nhưng mà Thẩm Trầm Bích vẫn không có phản ứng gì như cũ.
Dạ Huyền Thần vội vàng tới gần hô hấp cho Thẩm Trầm Bích.
Sau vài hơi, Thẩm Trầm Bích ho khan vài tiếng, phun ra một ngụm nước, ngay sau đó liền từ từ tỉnh lại.
Nhưng mà nàng vừa mở mắt, Dạ Huyền Thần đã ăn một bạt tai.
“Đừng tới đây! Đừng tới đây!”
Thẩm Trầm Bích lúc này không nhịn được co rúm người về phía sau, trên mặt tràn ngập vẻ sợ hãi làm cho Dạ Huyền Thần cảm thấy có chút đau lòng.
Dạ Huyền Thần đưa tay ra ôm Thẩm Trầm Bích vào trong ngực, “Hứa Nhi đừng sợ, là ta! Ta ở đây, kẻ xấu đã bị đuổi đi rồi! Ta sẽ không để cho bất cứ kẻ nào làm tổn thương nàng nữa!”
Nghe thấy giọng nói quen thuộc, Thẩm Trầm Bích mới từ từ bình tĩnh lại.
Nhưng mà vừa rồi không chú ý, lúc này nàng mới cảm thấy toàn thân lạnh lẽo, giống như không mặc quần áo vậy.
Nhưng bây giờ Dạ Huyền Thần đang ôm nàng, vậy chẳng phải là Dạ Huyền Thần đã nhìn thấy hết rồi sao? Vành tai Thẩm Trầm Bích lập tức đỏ bừng.
“Cái kia... Vương gia có thể lấy y phục của ta tới đây được không?” Thẩm Trầm Bích có chút ngượng ngùng mở miệng.
Lúc này Dạ Huyền Thần mới nhận thấy có điểm không ổn, vội vàng buông tay ra, đợi Thẩm Trầm Bích ngồi vững, liền lấy quần áo của nàng tới đây, đưa lưng về phía nàng đặt lên giường.
“Có cần bổn vương tìm nha hoàn đến không? Dù sao thì nàng...”
Lời còn chưa nói xong đã bị Thẩm Trầm Bích từ chối, bộ dáng của bọn họ như thế này nếu như bị nha hoàn nhìn thấy, không phải là càng xấu hổ hơn sao?
“Không, không cần, ta tự mặc là được!” Thẩm Trầm Bích vội vàng từ chối.
Nghe vậy, Dạ Huyền Thần cũng chỉ đành tạm tránh ra ngoài.
Đợi Thẩm Trầm Bích mặc quần áo xong, Dạ Huyền Thần mới đi vào, nhân tiện còn cho người áp giải nha hoàn kia tới đây.
“Ngươi là người do ai sai tới?” Dạ Huyền Thần không hề quanh co, trực tiếp hỏi.
Nha hoàn kia nhìn Dạ Huyền Thần, cười lạnh một tiếng.
Dạ Huyền Thần thầm nghĩ không ổn, muốn tiến lên bóp lấy cằm nàng ta, nhưng cuối cùng vẫn chậm một bước, chỉ thấy máu trong miệng nha hoàn chảy ra, cả người cũng đổ gục xuống.
“Tra, điều tra nghiêm ngặt cho bổn vương! Điều tra toàn bộ vương phủ một lần, bắt hết đồng bọn của tên này.” Thấy vậy, Dạ Huyền Thần cũng nổi giận.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất