Từ Hôn Sau Khi Trọng Sinh, Ta Nâng Đỡ Tân Vương Thượng Vị
Chương 5: Ngươi Cũng Đi Ra Ngoài Quỳ Cho Ta! 1
“Ngươi tới đây làm gì?” Thẩm Trầm Bích đè nén khí huyết đang dâng trào, lạnh lùng hỏi.
“Muội muội nghe nói Thái tử điện hạ tới chơi, điện hạ đâu rồi?” Thẩm Ti Huyền nhìn thấy trong phòng chỉ có mỗi Thẩm Trầm Bích liền nhẹ giọng hỏi.
Thẩm Trầm Bích đọc được hết thảy tâm tư trong mắt nàng ta, không chút lưu tình mà nói: “Thân phận địa vị của ngươi là gì? Thái tử điện hạ là người mà ngươi muốn gặp là có thể gặp sao?”
Thẩm Ti Huyền không ngờ nàng đột nhiên lại nổi cáu, nàng ta sửng sốt một lát, tuy rằng trong lòng rất tức giận nhưng cũng chỉ có thể giả vờ lã chã như sắp khóc:
“Muội muội không nghĩ như vậy, chỉ là nghe nói tỷ tỷ hôn mê bất tỉnh, trong lòng vô cùng hoảng sợ, muộn muộn còn đích thân nấu thuốc mang tới, chỉ sợ quấy rầy nhã hứng của tỷ tỷ và thái tử điện hạ.”
Thẩm Ti Huyền vừa nói vừa đặt bát thuốc bạch ngọc lên bài, lại ủy khất nói: “Nếu tỷ tỷ không thích thì muội sẽ về ngay.”
Thẩm Ti Huyền thuận thế đứng dậy nhưng Thẩm Trầm Bích đâu thể để nàng ta rời đi một cách dễ dàng như vậy được.
“Đứng lại!”
Ánh mắt Thẩm Trầm Bích tối sầm, đưa tay hất đổ bát thuốc nàng ta bưng tới, trầm giọng hỏi: “Đang đưa tang Quốc công gia, mà ngươi lại mặc y phục diêm dúa sặc sỡ như thế là có ý gì? Ngươi rất vui sao?”
Nước thuốc nóng hổi làm hai tay nàng ta đỏ bừng, y phục màu hồng cũng bị ướt sũng, Thẩm Ti Huyền hét thảm một tiếng, lại không rảnh để ý tới đau đớn.
Lúc đến đây nàng ta chỉ muốn ăn mặc quyến rũ một chút, để cho Thái tử biết mình hoàn toàn không kém cạnh Thẩm Trầm Bích, lại quên hôm nay là ngày an táng Quốc công gia, không thích hợp để mặc đồ đỏ miệng bôi son.
Lại nhìn vào đôi mắt lạnh lẽo của Thẩm Trầm Bích, dường như muốn khoét thủng nàng ta thành trăm ngàn cái lỗ, nàng ta bị dọa đến mặt mũi tái nhợt, vô thức muốn giảo biện, nhưng Thẩm Trầm Bích lại không cho nàng ta cơ hội mở miệng.
“Nếu không phải phủ Quốc công ta đối xử tử tế thì Thẩm Ti Huyền ngươi làm sao có ngày hôm nay? Ngươi lại không biết tôn ti lễ nghĩa, người đâu!”
Thẩm Trầm Bích trực tiếp gọi nha hoàn đang đứng ở ngoài đợi lệnh vào, không chút do dự, hung ác nói: “Lột áo ngoài của nàng ta xuống, đưa nàng ta ra bên ngoài viện quỳ ba canh giờ! Không có sự cho phép của bổn tiểu thư, không được ai thả nàng ta đi!”
Bốn nha hoàn nhất đẳng đã hầu hạ Thẩm Trầm Bích nhiều năm lần đầu tiên thấy nàng nổi giận, vội vàng lĩnh mệnh kéo Thẩm Ti Huyền ra bên ngoài.
Thẩm Ti Huyền chịu phạt quỳ trong sân, có lẽ ông trời cũng không nhìn nổi nữa, trong phút chốc trời đổ mưa to, y phục màu hồng trên người nàng ta đều bị cởi bỏ, chỉ còn lại mỗi lớp áo trắng dày cộp bên trong, cùng với nước mưa bó sát vào người.
Lớp trang điểm của nàng ta lộn xộn, búi tóc tinh xảo phải vất vả búi lên cũng tán loạn, ngâm trâm vốn được cài cao trên đầu giờ đã trượt xuống đến vai.
Những nha hoàn trong sân hả hê đứng nhìn, Thẩm Ti Huyền chưa từng chịu qua loại nhục nhã như này, thân thể mảnh mai trong làn nước mưa run lẩy bẩy, chỉ có thể ôm chặt lấy tứ chi lạnh cóng, trong mắt tràn đầy oán hận.
Thẩm Trường Phong nghe thấy tiếng động liền vội vàng chạy tới thì thấy cảnh này, không nói gì mà đỡ muội muội mình dậy, “Ti Huyền, muội không sao chứ?”
Thẩm Trầm Bích biết hắn sẽ tới, sớm đã bảo Bích Vân đứng trong sân theo dõi, Thẩm Trường Phong vừa can ngăn, Bích Vân liền tiến lên nói: “Trường Phong thiếu gia, chẳng lẽ ngài định trái lệnh của gia chủ sao?”
Toàn thân Thẩm Trường Phong cứng đờ, vô thức buông lỏng Thẩm Ti Huyền ra.
Trước đây Thẩm Trầm Bích cho Thẩm Ti Huyền mặt mũi mới đưa một nhà bọn họ vào trong phủ sinh sống, nhưng sống thoải mái quá lâu, hắn ta cũng coi mình như là chủ tử.
“Ca ca, thôi bỏ đi, chính sự quan trọng.” Trong mắt Thẩm Ti Huyền tràn đầy hận ý, “Hôm nay tỷ tỷ vừa xô xát với Thái tử điện hạ, ba ngày nữa là xuân yến, ca ca mau đi khuyên nhủ nàng ta đi.”
Mắt Thẩm Trường Phong lóe lên một tia lạnh lùng, gật đầu, hắn ta chính là vì chuyện này mà đến, “Ta biết.”
“Muội muội nghe nói Thái tử điện hạ tới chơi, điện hạ đâu rồi?” Thẩm Ti Huyền nhìn thấy trong phòng chỉ có mỗi Thẩm Trầm Bích liền nhẹ giọng hỏi.
Thẩm Trầm Bích đọc được hết thảy tâm tư trong mắt nàng ta, không chút lưu tình mà nói: “Thân phận địa vị của ngươi là gì? Thái tử điện hạ là người mà ngươi muốn gặp là có thể gặp sao?”
Thẩm Ti Huyền không ngờ nàng đột nhiên lại nổi cáu, nàng ta sửng sốt một lát, tuy rằng trong lòng rất tức giận nhưng cũng chỉ có thể giả vờ lã chã như sắp khóc:
“Muội muội không nghĩ như vậy, chỉ là nghe nói tỷ tỷ hôn mê bất tỉnh, trong lòng vô cùng hoảng sợ, muộn muộn còn đích thân nấu thuốc mang tới, chỉ sợ quấy rầy nhã hứng của tỷ tỷ và thái tử điện hạ.”
Thẩm Ti Huyền vừa nói vừa đặt bát thuốc bạch ngọc lên bài, lại ủy khất nói: “Nếu tỷ tỷ không thích thì muội sẽ về ngay.”
Thẩm Ti Huyền thuận thế đứng dậy nhưng Thẩm Trầm Bích đâu thể để nàng ta rời đi một cách dễ dàng như vậy được.
“Đứng lại!”
Ánh mắt Thẩm Trầm Bích tối sầm, đưa tay hất đổ bát thuốc nàng ta bưng tới, trầm giọng hỏi: “Đang đưa tang Quốc công gia, mà ngươi lại mặc y phục diêm dúa sặc sỡ như thế là có ý gì? Ngươi rất vui sao?”
Nước thuốc nóng hổi làm hai tay nàng ta đỏ bừng, y phục màu hồng cũng bị ướt sũng, Thẩm Ti Huyền hét thảm một tiếng, lại không rảnh để ý tới đau đớn.
Lúc đến đây nàng ta chỉ muốn ăn mặc quyến rũ một chút, để cho Thái tử biết mình hoàn toàn không kém cạnh Thẩm Trầm Bích, lại quên hôm nay là ngày an táng Quốc công gia, không thích hợp để mặc đồ đỏ miệng bôi son.
Lại nhìn vào đôi mắt lạnh lẽo của Thẩm Trầm Bích, dường như muốn khoét thủng nàng ta thành trăm ngàn cái lỗ, nàng ta bị dọa đến mặt mũi tái nhợt, vô thức muốn giảo biện, nhưng Thẩm Trầm Bích lại không cho nàng ta cơ hội mở miệng.
“Nếu không phải phủ Quốc công ta đối xử tử tế thì Thẩm Ti Huyền ngươi làm sao có ngày hôm nay? Ngươi lại không biết tôn ti lễ nghĩa, người đâu!”
Thẩm Trầm Bích trực tiếp gọi nha hoàn đang đứng ở ngoài đợi lệnh vào, không chút do dự, hung ác nói: “Lột áo ngoài của nàng ta xuống, đưa nàng ta ra bên ngoài viện quỳ ba canh giờ! Không có sự cho phép của bổn tiểu thư, không được ai thả nàng ta đi!”
Bốn nha hoàn nhất đẳng đã hầu hạ Thẩm Trầm Bích nhiều năm lần đầu tiên thấy nàng nổi giận, vội vàng lĩnh mệnh kéo Thẩm Ti Huyền ra bên ngoài.
Thẩm Ti Huyền chịu phạt quỳ trong sân, có lẽ ông trời cũng không nhìn nổi nữa, trong phút chốc trời đổ mưa to, y phục màu hồng trên người nàng ta đều bị cởi bỏ, chỉ còn lại mỗi lớp áo trắng dày cộp bên trong, cùng với nước mưa bó sát vào người.
Lớp trang điểm của nàng ta lộn xộn, búi tóc tinh xảo phải vất vả búi lên cũng tán loạn, ngâm trâm vốn được cài cao trên đầu giờ đã trượt xuống đến vai.
Những nha hoàn trong sân hả hê đứng nhìn, Thẩm Ti Huyền chưa từng chịu qua loại nhục nhã như này, thân thể mảnh mai trong làn nước mưa run lẩy bẩy, chỉ có thể ôm chặt lấy tứ chi lạnh cóng, trong mắt tràn đầy oán hận.
Thẩm Trường Phong nghe thấy tiếng động liền vội vàng chạy tới thì thấy cảnh này, không nói gì mà đỡ muội muội mình dậy, “Ti Huyền, muội không sao chứ?”
Thẩm Trầm Bích biết hắn sẽ tới, sớm đã bảo Bích Vân đứng trong sân theo dõi, Thẩm Trường Phong vừa can ngăn, Bích Vân liền tiến lên nói: “Trường Phong thiếu gia, chẳng lẽ ngài định trái lệnh của gia chủ sao?”
Toàn thân Thẩm Trường Phong cứng đờ, vô thức buông lỏng Thẩm Ti Huyền ra.
Trước đây Thẩm Trầm Bích cho Thẩm Ti Huyền mặt mũi mới đưa một nhà bọn họ vào trong phủ sinh sống, nhưng sống thoải mái quá lâu, hắn ta cũng coi mình như là chủ tử.
“Ca ca, thôi bỏ đi, chính sự quan trọng.” Trong mắt Thẩm Ti Huyền tràn đầy hận ý, “Hôm nay tỷ tỷ vừa xô xát với Thái tử điện hạ, ba ngày nữa là xuân yến, ca ca mau đi khuyên nhủ nàng ta đi.”
Mắt Thẩm Trường Phong lóe lên một tia lạnh lùng, gật đầu, hắn ta chính là vì chuyện này mà đến, “Ta biết.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất