Chương 81: Gặp
Sáng hôm sau hai nữ nhân ăn mặc giản dị bước ra khỏi cổng Tử gia. Đường phố khá vắng bóng khi thời gia hiện tại cũng chỉ có những người bán hàng chuẩn bị cho ngày hôm nay, tiếng động vật kêu nghe có chút kinh dị. Hai người nữ nhân ăn mặt bình thường nhưng khổ nổi phong thái cứ như vedette trên sàn catwalk không khỏi gây phiền toái.
- Chúng ta sống trong đất nước mà chúng ta phải chịu sự quản lý về con người lẫn tinh thần thì đó không còn là cuộc sống. Chúng ta phải được tự do, được tự mình trị mình... Phải chiến đấu!! -Tiếng
bên kia một thanh niên khoảng 20 tuổi đang cố gắng truyền đạt điều gì đó.
- Bên kia có người nói những lời vô nghĩa kìa muội muội. -Thiên Vũ õng ẹo đáng ghét liên tục tác động tiểu Nguyệt.
- Lại một người rớt xuống đóng phân to này nữa à!!! -Tiểu Nguyệt mệt mỏi.
- Cần làm gì không?? -Thiên Vũ hào hứng.
Tiểu Nguyệt không đáp trả, trực tiếp tiến đến người nam nhân. Hắn đang ngồi trên một thanh gỗ trong một con ngỏ, ăn mặc có chút không đúng so với thời đại, tóc cắt ngắn phong cách cứ như người từ phía bên kia thời đại cùng đắp lên người quần áo vật liệu của thế giới này trông có vẽ hợm. Nhưng không thể phủ nhận độ xinh đẹp của hắn ta, tuy lem luốc nhưng cậu ta lại khá xinh.
Lúc cậu tiến về phí y, phản ứng của y như hờ hững có chút chán nản. Rồi lúc sau y quay mặt sang nhìn từ chân đến đầu. Tuy có gì đó bình thường nhưng y lại cảm thấy sự may mắn suất hiện trong tích tắc. Đột ngột đứng dậy y làm hai người giật mình.
- Hai vị tiểu thư... Hai người! -Vẻ mặt y có chút phấn khởi.
- Ngươi tên gì? -Tiểu Nguyệt không giả giọng mà trực tiếp hỏi y.
Một làn sóng như ập đến với hắn ta, từng đợt da gà nổi dậy, một cảm giác có gì đó từ phía bên kia còn sót lại báo cho cậu biết là chúng ta. Đôi mặt cậu có chút đẫm lệ, rưng rưng đáp lời.
- Ta... là Lê Thái Âm! -Tuy có chút cảm xúc nhưng khi nói đến tên y, y lập tức trở nên mạnh mẽ.
- Ta là Lê Thành Ngọc! Tử Nguyệt! -Nói xong cậu quay lưng rời đi.
Còn cậu trai ở lại thì cười tươi rồi cũng rời khỏi chỗ ngồi bước về phía bình minh.
- Hình như là... - Thiên Vũ nữa thực nữa hư về người vừa gặp.
- Ta cũng nghỉ vậy, từ đầu tóc, ăn mặc, lời nói và cả cái tên! -Tiểu Nguyệt cũng đã nhận ra và xác định là như vậy.
Ánh sáng dần hiện lên, phố bắt đầu xuất hiện nhiều người đi lại, rồi thì hai người cũng đã đến nơi cần đến. Trước mặt hai người là một cổng biệt viện to lớn, trang trí hùng hậu, làm cho người đối diện phải hồi hợp. Trên cồng treo tấm bảng lớn đề Liêu Gia Đại Quốc Gia Tộc hai người định tiến đến rỏ cửa thì cánh cổng đột ngột mở ra. 4 tên gia đinh 2 người hầu đã chờ sẵn hành lễ rồi đưa hai người vào trong. Bên trong rộng lớn kinh ngật nhưng điều làm hai người khó thích nghi hơn là cách bài trí vô cùng đơn giản hoà với tự nhiên nhiều hơn nhưng lại rất tinh tế. Hai người được đưa đến một căn phòng phía sau chính điện lớn của Liêu gia. Ở nơi đó sớm đã chó người ngồi đợi hai người.
Khi hai người bước vào Liêu Khánh Băng và Liêu Khánh Vân đã người ở đó trước. Một chiếc bàn tròn lớn làm bằng vật liệu và văn hoa điêu khắc không tầm thường được đặt ở giữa phòng vô cùng trang nghiêm.
- Ngồi đi! -Liêu Khánh Băng thư thả mời hai người ngồi.
- Không ngời hai ngươi lại cải nữ nhân cũng vô cùng tài giỏi! -Khánh Vân có chút thành kiến với hai người họ song vẫn phải nể phục tài hoá trang không dùng dị dung thuật của hai người.
(Mình sẽ giải thích thêm về việc vì sao lại cải trang bằng phương pháp hoá trang thủ công thay vì dùng dị dung ma pháp. Là vì khi dùng ma pháp dị dung cần phải tốn một lượng ma lực để duy trì trạng thái vì thế đối với những người có năng lực cao hơn người dùng rất dễ nhận ra khí tức của họ. Còn thủ công thì như make up rồi nên ai mà nhận ra. Kkkk)
- Chúng ta sống trong đất nước mà chúng ta phải chịu sự quản lý về con người lẫn tinh thần thì đó không còn là cuộc sống. Chúng ta phải được tự do, được tự mình trị mình... Phải chiến đấu!! -Tiếng
bên kia một thanh niên khoảng 20 tuổi đang cố gắng truyền đạt điều gì đó.
- Bên kia có người nói những lời vô nghĩa kìa muội muội. -Thiên Vũ õng ẹo đáng ghét liên tục tác động tiểu Nguyệt.
- Lại một người rớt xuống đóng phân to này nữa à!!! -Tiểu Nguyệt mệt mỏi.
- Cần làm gì không?? -Thiên Vũ hào hứng.
Tiểu Nguyệt không đáp trả, trực tiếp tiến đến người nam nhân. Hắn đang ngồi trên một thanh gỗ trong một con ngỏ, ăn mặc có chút không đúng so với thời đại, tóc cắt ngắn phong cách cứ như người từ phía bên kia thời đại cùng đắp lên người quần áo vật liệu của thế giới này trông có vẽ hợm. Nhưng không thể phủ nhận độ xinh đẹp của hắn ta, tuy lem luốc nhưng cậu ta lại khá xinh.
Lúc cậu tiến về phí y, phản ứng của y như hờ hững có chút chán nản. Rồi lúc sau y quay mặt sang nhìn từ chân đến đầu. Tuy có gì đó bình thường nhưng y lại cảm thấy sự may mắn suất hiện trong tích tắc. Đột ngột đứng dậy y làm hai người giật mình.
- Hai vị tiểu thư... Hai người! -Vẻ mặt y có chút phấn khởi.
- Ngươi tên gì? -Tiểu Nguyệt không giả giọng mà trực tiếp hỏi y.
Một làn sóng như ập đến với hắn ta, từng đợt da gà nổi dậy, một cảm giác có gì đó từ phía bên kia còn sót lại báo cho cậu biết là chúng ta. Đôi mặt cậu có chút đẫm lệ, rưng rưng đáp lời.
- Ta... là Lê Thái Âm! -Tuy có chút cảm xúc nhưng khi nói đến tên y, y lập tức trở nên mạnh mẽ.
- Ta là Lê Thành Ngọc! Tử Nguyệt! -Nói xong cậu quay lưng rời đi.
Còn cậu trai ở lại thì cười tươi rồi cũng rời khỏi chỗ ngồi bước về phía bình minh.
- Hình như là... - Thiên Vũ nữa thực nữa hư về người vừa gặp.
- Ta cũng nghỉ vậy, từ đầu tóc, ăn mặc, lời nói và cả cái tên! -Tiểu Nguyệt cũng đã nhận ra và xác định là như vậy.
Ánh sáng dần hiện lên, phố bắt đầu xuất hiện nhiều người đi lại, rồi thì hai người cũng đã đến nơi cần đến. Trước mặt hai người là một cổng biệt viện to lớn, trang trí hùng hậu, làm cho người đối diện phải hồi hợp. Trên cồng treo tấm bảng lớn đề Liêu Gia Đại Quốc Gia Tộc hai người định tiến đến rỏ cửa thì cánh cổng đột ngột mở ra. 4 tên gia đinh 2 người hầu đã chờ sẵn hành lễ rồi đưa hai người vào trong. Bên trong rộng lớn kinh ngật nhưng điều làm hai người khó thích nghi hơn là cách bài trí vô cùng đơn giản hoà với tự nhiên nhiều hơn nhưng lại rất tinh tế. Hai người được đưa đến một căn phòng phía sau chính điện lớn của Liêu gia. Ở nơi đó sớm đã chó người ngồi đợi hai người.
Khi hai người bước vào Liêu Khánh Băng và Liêu Khánh Vân đã người ở đó trước. Một chiếc bàn tròn lớn làm bằng vật liệu và văn hoa điêu khắc không tầm thường được đặt ở giữa phòng vô cùng trang nghiêm.
- Ngồi đi! -Liêu Khánh Băng thư thả mời hai người ngồi.
- Không ngời hai ngươi lại cải nữ nhân cũng vô cùng tài giỏi! -Khánh Vân có chút thành kiến với hai người họ song vẫn phải nể phục tài hoá trang không dùng dị dung thuật của hai người.
(Mình sẽ giải thích thêm về việc vì sao lại cải trang bằng phương pháp hoá trang thủ công thay vì dùng dị dung ma pháp. Là vì khi dùng ma pháp dị dung cần phải tốn một lượng ma lực để duy trì trạng thái vì thế đối với những người có năng lực cao hơn người dùng rất dễ nhận ra khí tức của họ. Còn thủ công thì như make up rồi nên ai mà nhận ra. Kkkk)
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất