Chương 110: Tu La Sát Giới (2)
- Giết!!
Bàn tay trắng nõn của nữ tử chỉ về phía trước, thanh âm linh lung dễ nghe, nhưng lại ẩn chứa khí tức sát phạt vô tận.
Ma quái ba đầu khàn giọng gào thét, ở giữa không trung cuồng dã chạy băng băng, cứ như muốn đạp nát không gian.
Ở chiến trường phía trước, một vị thiếu niên đạp trời mà đi, mái tóc hắn là một màu trắng, đôi má non nớt, có đồng tử quỷ dị, dường như lỗ đen vô tận, hắn bước một bước nghìn trượng, kinh như thiểm điện, dùng sát uy kinh người phóng tới ma quái ba đầu.
Biên giới chiến trường, hơn một nghìn quái nhân áo đen đang gõ trống lôi chuy ngân vang, bọn hắn toàn thân treo xiềng xích, từ lòng đất kéo ra thạch quan dài một vạn mét.
Ầm ầm, thạch quan rung động lắc lư, bên trong như là có thêm ma vật kinh thế muốn tái nhập thế gian.
Nơi này quả thực chính là thế giới giết chóc, máu nhuộm sông ngòi, âm động vạn dặm.
Giết chóc, điên cuồng, tai nạn, các loại tình cảnh khủng bố ùn ùn kéo đến va chạm lấy.
Toàn bộ hết thảy, tràn ngập tại trong ý thức Tần Mệnh, dường như chân thật phát sinh ở bên người, muốn chìm ngập hắn.
Thống khổ! Thống khổ không cách nào nói rõ, đang nuốt lấy linh hồn của hắn.
Đột nhiên, ở chỗ sâu trong chiến trường, một đạo ô quang hiện ra, thoạt nhìn không hề nổi bật, cũng chỉ xuất hiện trong nháy mắt, kích động hắc triều vô tận, trời đất... Bỗng nhiên tối tăm... Hết thảy trong nháy mắt đã bị nghiền nát...
Tần Mệnh đột nhiên tỉnh giấc, nửa quỳ trên mặt đất, tóc tai bù xù, thở dốc dữ dội, toàn thân bị mồ hôi làm cho ướt nhẹp, ánh mắt có chút lắc lư.
Ác mộng chân thật như vậy, lại hư ảo như vậy.
Dường như qua đi thật lâu, hoặc như là trong óc lóe lên rồi biến mất.
- Đây là Tu La sát giới! Ngươi muốn tu luyện Tu La đao, trước muốn phải chịu đựng được sát niệm cùng điên cuồng ở bên trong Tu La sát giới. Mỗi lần nếm thử, đều lại để cho ngươi sống không bằng chết. Ngươi... Còn dám tiếp tục?
Giọng tàn hồn vang lên, thoáng tỉnh lại Tần Mệnh đang hoảng hốt.
Thời điểm này, Nguyệt Tình và Thải Y đi đến địa lao, muốn đến thăm Tần Mệnh, đột nhiên đã nghe được tiếng gào thét thê thảm tuyệt vọng bi thương sâu trong lòng đất, sắc mặt hai nữ biến hóa, là Tần Mệnh?
- Chúng ta cái gì cũng đều không có làm!
Đệ tử thủ hộ vội vàng xua tay, bọn hắn ngoại trừ hạn chế đồ ăn của Tần Mệnh, thì cũng không có đi tận lực tra tấn hắn.
- Nếu như Tần Mệnh có xảy ra chuyện gì không hay, ta sẽ tra hỏi các ngươi!
Thải Y quát, đi theo Nguyệt Tình bước nhanh đi đến lòng đất.
Các đệ tử thủ hộ vốn định ngăn trở, dù sao quy định địa lao rõ ràng trong lúc cấm đoán ai cũng không thể gặp, nhưng là... Ai dám ngăn cản Nguyệt Tình?
Nơi Tần Mệnh bị tạm giam là tầng năm dưới mặt đất, trong lồng giam rộng rãi chỉ có một mình hắn.
Nơi này lờ mờ ẩm ướt, đầy mùi tanh tưởi, hai cái bó đuốc treo trên cạnh cửa, chống lên quang ảnh lắc lư.
Thời điểm các nàng xuống đây, Tần Mệnh chính nửa quỳ ở nơi đó, bộ dáng chật vật đáng sợ, cố gắng khống chế được ý thức cùng thân thể đau nhức kịch liệt.
- Ngươi làm sao vậy?
Nguyệt Tình cùng ngờ vực vô căn cứ đều bị hình dạng của hắn hù đến rồi.
Tần Mệnh ngẩng đầu, trong ánh mắt tràn đầy tơ máu, sát ý còn không có sút giảm.
- Tần công tử! Ngươi...
Thải Y che cái miệng nhỏ nhắn.
Tần Mệnh dùng sức lắc đầu, trì hoãn trong chốc lát, tốt xấu khống chế ý thức, sau khi thấy rõ hai người, hắn mới bài trừ ra chút nét tươi cười:
- Tu luyện ra một chút lầm lỗi, không có việc gì, rất nhanh là tốt rồi.
- Ngươi đang tu luyện cái gì?
Nguyệt Tình cảm giác không đúng, cái dạng võ pháp gì lại có thể tra tấn Tần Mệnh thành như vậy? Thấy như thế nào nghĩ như thế nào cũng đều giống như muốn tẩu hỏa nhập ma. Nàng muốn mở cửa nhà lao ra, nhưng bọn hộ vệ đều không có cùng xuống đây, không có chìa khóa.
- Thật không sao cả, tu luyện... ừm... Kiếm phổ thôi, bị chấn thương rồi, ta rất nhanh sẽ tốt thôi.
Nguyệt Tình đau lòng oán trách:
- Ngươi nhất định muốn trêu chọc Trương Đông sao? Vì một tên quản sự, đem mình lăn qua lăn lại thành như vậy.
- Ta muốn tìm nơi yên tĩnh để tu luyện, nơi này rất hợp thích.
Tần Mệnh tận lực bảo trì nét tươi cười.
- Ngươi thật không sao đấy chứ?
Thải Y nhìn bộ dạng Tần Mệnh, có đau lòng cũng có chút sợ hãi.
- Không có việc gì, mạng ta cứng.
Tần Mệnh đứng lên, vỗ vỗ cỏ dại trên người:
- Các ngươi làm sao lại tới đây rồi?
Nguyệt Tình nhìn Tần Mệnh không nói lời nào.
Tần Mệnh nhún nhún vai, hoạt động thân thể:
- Thật không có việc gì, ai tu luyện còn không có ngoài ý muốn? Không cần thay ta lo lắng.
Nguyệt Tình rất bất đắc dĩ đối với hắn:
- Ta phải theo sư phụ đi ra ngoài tu hành rồi.
- Đúng nhỉ, đến thời gian rồi.
Tần Mệnh từ trong lòng ngực lấy ra khỏa Linh Thạch thượng phẩm kia, len lén nói:
- Muốn không? Ta còn có.
Nguyệt Tình bị hắn đùa mà nở nụ cười, nhưng thần sắc thoáng ảm đạm, chần chờ một lát:
- Danh ngạch trà hội tám tông đã đặt xong.
- Cái gì? Nhanh như vậy?
Nguyệt Tình không dám nhìn sự thất lạc trong ánh mắt Tần Mệnh:
- Tuổi dự thi trà hội tám tông là dưới mười tám tuổi, ngươi không muốn khổ sở, cố gắng tranh thủ lần tiếp theo.
- Đều có ai?
- Bốn vị đệ tử kim linh, Thiết Sơn Hà, Lăng Tuyết, Hà Hướng Thiên, Hàn Thiên Diệp, Đinh Điển, Trâu Dao, sáu vị đệ tử mạnh nhất trong thân truyền, đây là danh ngạch tông chủ đưa ra, các trưởng lão toàn bộ thông qua.
Thải Y nhìn xem sắc mặt Tần Mệnh, do dự mà nói:
- Mộ Trình mười ngày trước tiến vào Huyền Vũ Cảnh, đang tiếp thụ các trưởng lão đặc huấn, hắn sẽ là đệ tử có hi vọng tranh đoạt danh nhất Thanh Vân Tông chúng ta.
Nguyệt Tình an ủi Tần Mệnh:
- Không cần vội vã đột phá bát trọng thiên nữa, tĩnh tâm xuống, trước tiên đem căn cơ Linh Võ Cảnh đánh bền vững, nửa năm qua này cảnh giới của ngươi tăng lên quá nhanh. Đại Thanh Sơn ngươi cũng đừng quá lo lắng, sư phụ ta đã bắt đầu nghĩ biện pháp, tận lực cải thiện hoàn cảnh nơi ấy.
Tần Mệnh mỉm cười nói:
- Không cần lo lắng cho ta, điểm đả kích ấy không đến mức đè sập ta, ngươi an tâm đi ra ngoài tu hành, không cần lo lắng cho ta.
Bàn tay trắng nõn của nữ tử chỉ về phía trước, thanh âm linh lung dễ nghe, nhưng lại ẩn chứa khí tức sát phạt vô tận.
Ma quái ba đầu khàn giọng gào thét, ở giữa không trung cuồng dã chạy băng băng, cứ như muốn đạp nát không gian.
Ở chiến trường phía trước, một vị thiếu niên đạp trời mà đi, mái tóc hắn là một màu trắng, đôi má non nớt, có đồng tử quỷ dị, dường như lỗ đen vô tận, hắn bước một bước nghìn trượng, kinh như thiểm điện, dùng sát uy kinh người phóng tới ma quái ba đầu.
Biên giới chiến trường, hơn một nghìn quái nhân áo đen đang gõ trống lôi chuy ngân vang, bọn hắn toàn thân treo xiềng xích, từ lòng đất kéo ra thạch quan dài một vạn mét.
Ầm ầm, thạch quan rung động lắc lư, bên trong như là có thêm ma vật kinh thế muốn tái nhập thế gian.
Nơi này quả thực chính là thế giới giết chóc, máu nhuộm sông ngòi, âm động vạn dặm.
Giết chóc, điên cuồng, tai nạn, các loại tình cảnh khủng bố ùn ùn kéo đến va chạm lấy.
Toàn bộ hết thảy, tràn ngập tại trong ý thức Tần Mệnh, dường như chân thật phát sinh ở bên người, muốn chìm ngập hắn.
Thống khổ! Thống khổ không cách nào nói rõ, đang nuốt lấy linh hồn của hắn.
Đột nhiên, ở chỗ sâu trong chiến trường, một đạo ô quang hiện ra, thoạt nhìn không hề nổi bật, cũng chỉ xuất hiện trong nháy mắt, kích động hắc triều vô tận, trời đất... Bỗng nhiên tối tăm... Hết thảy trong nháy mắt đã bị nghiền nát...
Tần Mệnh đột nhiên tỉnh giấc, nửa quỳ trên mặt đất, tóc tai bù xù, thở dốc dữ dội, toàn thân bị mồ hôi làm cho ướt nhẹp, ánh mắt có chút lắc lư.
Ác mộng chân thật như vậy, lại hư ảo như vậy.
Dường như qua đi thật lâu, hoặc như là trong óc lóe lên rồi biến mất.
- Đây là Tu La sát giới! Ngươi muốn tu luyện Tu La đao, trước muốn phải chịu đựng được sát niệm cùng điên cuồng ở bên trong Tu La sát giới. Mỗi lần nếm thử, đều lại để cho ngươi sống không bằng chết. Ngươi... Còn dám tiếp tục?
Giọng tàn hồn vang lên, thoáng tỉnh lại Tần Mệnh đang hoảng hốt.
Thời điểm này, Nguyệt Tình và Thải Y đi đến địa lao, muốn đến thăm Tần Mệnh, đột nhiên đã nghe được tiếng gào thét thê thảm tuyệt vọng bi thương sâu trong lòng đất, sắc mặt hai nữ biến hóa, là Tần Mệnh?
- Chúng ta cái gì cũng đều không có làm!
Đệ tử thủ hộ vội vàng xua tay, bọn hắn ngoại trừ hạn chế đồ ăn của Tần Mệnh, thì cũng không có đi tận lực tra tấn hắn.
- Nếu như Tần Mệnh có xảy ra chuyện gì không hay, ta sẽ tra hỏi các ngươi!
Thải Y quát, đi theo Nguyệt Tình bước nhanh đi đến lòng đất.
Các đệ tử thủ hộ vốn định ngăn trở, dù sao quy định địa lao rõ ràng trong lúc cấm đoán ai cũng không thể gặp, nhưng là... Ai dám ngăn cản Nguyệt Tình?
Nơi Tần Mệnh bị tạm giam là tầng năm dưới mặt đất, trong lồng giam rộng rãi chỉ có một mình hắn.
Nơi này lờ mờ ẩm ướt, đầy mùi tanh tưởi, hai cái bó đuốc treo trên cạnh cửa, chống lên quang ảnh lắc lư.
Thời điểm các nàng xuống đây, Tần Mệnh chính nửa quỳ ở nơi đó, bộ dáng chật vật đáng sợ, cố gắng khống chế được ý thức cùng thân thể đau nhức kịch liệt.
- Ngươi làm sao vậy?
Nguyệt Tình cùng ngờ vực vô căn cứ đều bị hình dạng của hắn hù đến rồi.
Tần Mệnh ngẩng đầu, trong ánh mắt tràn đầy tơ máu, sát ý còn không có sút giảm.
- Tần công tử! Ngươi...
Thải Y che cái miệng nhỏ nhắn.
Tần Mệnh dùng sức lắc đầu, trì hoãn trong chốc lát, tốt xấu khống chế ý thức, sau khi thấy rõ hai người, hắn mới bài trừ ra chút nét tươi cười:
- Tu luyện ra một chút lầm lỗi, không có việc gì, rất nhanh là tốt rồi.
- Ngươi đang tu luyện cái gì?
Nguyệt Tình cảm giác không đúng, cái dạng võ pháp gì lại có thể tra tấn Tần Mệnh thành như vậy? Thấy như thế nào nghĩ như thế nào cũng đều giống như muốn tẩu hỏa nhập ma. Nàng muốn mở cửa nhà lao ra, nhưng bọn hộ vệ đều không có cùng xuống đây, không có chìa khóa.
- Thật không sao cả, tu luyện... ừm... Kiếm phổ thôi, bị chấn thương rồi, ta rất nhanh sẽ tốt thôi.
Nguyệt Tình đau lòng oán trách:
- Ngươi nhất định muốn trêu chọc Trương Đông sao? Vì một tên quản sự, đem mình lăn qua lăn lại thành như vậy.
- Ta muốn tìm nơi yên tĩnh để tu luyện, nơi này rất hợp thích.
Tần Mệnh tận lực bảo trì nét tươi cười.
- Ngươi thật không sao đấy chứ?
Thải Y nhìn bộ dạng Tần Mệnh, có đau lòng cũng có chút sợ hãi.
- Không có việc gì, mạng ta cứng.
Tần Mệnh đứng lên, vỗ vỗ cỏ dại trên người:
- Các ngươi làm sao lại tới đây rồi?
Nguyệt Tình nhìn Tần Mệnh không nói lời nào.
Tần Mệnh nhún nhún vai, hoạt động thân thể:
- Thật không có việc gì, ai tu luyện còn không có ngoài ý muốn? Không cần thay ta lo lắng.
Nguyệt Tình rất bất đắc dĩ đối với hắn:
- Ta phải theo sư phụ đi ra ngoài tu hành rồi.
- Đúng nhỉ, đến thời gian rồi.
Tần Mệnh từ trong lòng ngực lấy ra khỏa Linh Thạch thượng phẩm kia, len lén nói:
- Muốn không? Ta còn có.
Nguyệt Tình bị hắn đùa mà nở nụ cười, nhưng thần sắc thoáng ảm đạm, chần chờ một lát:
- Danh ngạch trà hội tám tông đã đặt xong.
- Cái gì? Nhanh như vậy?
Nguyệt Tình không dám nhìn sự thất lạc trong ánh mắt Tần Mệnh:
- Tuổi dự thi trà hội tám tông là dưới mười tám tuổi, ngươi không muốn khổ sở, cố gắng tranh thủ lần tiếp theo.
- Đều có ai?
- Bốn vị đệ tử kim linh, Thiết Sơn Hà, Lăng Tuyết, Hà Hướng Thiên, Hàn Thiên Diệp, Đinh Điển, Trâu Dao, sáu vị đệ tử mạnh nhất trong thân truyền, đây là danh ngạch tông chủ đưa ra, các trưởng lão toàn bộ thông qua.
Thải Y nhìn xem sắc mặt Tần Mệnh, do dự mà nói:
- Mộ Trình mười ngày trước tiến vào Huyền Vũ Cảnh, đang tiếp thụ các trưởng lão đặc huấn, hắn sẽ là đệ tử có hi vọng tranh đoạt danh nhất Thanh Vân Tông chúng ta.
Nguyệt Tình an ủi Tần Mệnh:
- Không cần vội vã đột phá bát trọng thiên nữa, tĩnh tâm xuống, trước tiên đem căn cơ Linh Võ Cảnh đánh bền vững, nửa năm qua này cảnh giới của ngươi tăng lên quá nhanh. Đại Thanh Sơn ngươi cũng đừng quá lo lắng, sư phụ ta đã bắt đầu nghĩ biện pháp, tận lực cải thiện hoàn cảnh nơi ấy.
Tần Mệnh mỉm cười nói:
- Không cần lo lắng cho ta, điểm đả kích ấy không đến mức đè sập ta, ngươi an tâm đi ra ngoài tu hành, không cần lo lắng cho ta.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất