Chương 172: Di Dời (1)
Ngô trưởng lão không dấu vết nhắc nhở, hướng mọi người gật gật đầu ý bảo đừng khẩn trương.
Những đệ tử khác tiếp tục vùi đầu ăn, không để ý tới nữa.
Tần Mệnh và Lăng Tuyết nhàn nhã tản bộ, đi tới ngọn núi bên cạnh, tìm một tảng đá ngồi xuống, lẳng lặng thưởng thức phong cảnh rừng rậm bao phủ màn đêm.
Đám người Ngô trưởng lão thỉnh thoảng dùng ánh mắt nhìn đến nơi đó, khoảng cách không xa, cơ bản có thể thấy rõ bọn họ.
- Tần Mệnh và Lăng Tuyết rốt cuộc có quan hệ gì?
Một vị đệ tử nhịn không được, nhỏ giọng hỏi.
- Lăng Tuyết nổi danh lãnh ngạo, giống như đóa Tuyết Liên Hoa, rất ít khi kết giao với người khác, chứ đừng nói là nam tử, sao đột nhiên lại thân mật với Tần Mệnh như vậy?
- Chẳng lẽ tuyết liên nở hoa, xuân tâm nảy sinh?
- Không có khả năng chứ, nếu Lăng Tuyết dễ dàng động tâm như vậy thì sẽ không gọi là Lăng Tuyết nữa.
- Không thể nào? Ngươi nhìn bộ dáng hai người bọn họ tình chàng ý thiếp xem, với tính cách của Lăng Tuyết, nếu không có hảo cảm, ngay cả mắt cũng không thèm liếc nhìn một cái.
- Hắc, tiểu tử này diễm phúc thật không ít a. Nguyệt Tình vẫn luôn ưu ái hắn, hiện tại lại có thêm Lăng Tuyết.
- Rốt cuộc hắn có cái gì tốt?
Các đệ tử hình như đột nhiên tìm được đề tài, cười cười tán gẫu, thỉnh thoảng quên đảo mắt nhìn lên đỉnh núi, hai bóng lưng dưới ánh trăng gắt gao dựa vào nhau, cái này quả thực chính là tiểu tình nhân chơi lãng mạn a.
Ngô trưởng lão cũng cảm thấy kỳ quái, hai người như thế nào còn dựa vào nhau, chỉ thiếu chút nữa ôm ấp ôm ấp. Hắn nhịn không được hỏi Hà Hướng Thiên:
- Lúc tiệc trà, sân hai người bọn họ ở cạnh nhau?
- Tần Mệnh mỗi lần bị thương, người đầu tiên đi lên chính là Lăng Tuyết.
Hà Hướng Thiên cũng cảm thấy kỳ quái, không có đạo lý a, Lăng Tuyết sao đột nhiên lại để tâm đến Tần Mệnh? Lúc tiệc trà chỉ cảm giác có chút kỳ lạ, thế nhưng đêm nay không chút tránh hiềm nghi rải rác ngắm trăng. Đây có phải là nhịp điệu của việc công khai tình yêu?
- Có phải Tần Mệnh dùng thủ đoạn ti tiện gì không?
Ngô trưởng lão bỗng nhiên nghĩ đến.
- Ý ngài là, Tần Mệnh đã vụng trộm đem nàng...
Hà Hướng Thiên cảm giác hoang đường, nhưng nghĩ lại, chuyện gì có thể làm cho nữ tử băng sơn như Lăng Tuyết hòa tan? Thực sự có thể là gạo sống nấu cơm chín.
Chẳng lẽ trong bữa tiệc trà, Tần Mệnh lẻn vào phòng Lăng Tuyết vào một đêm nào đó, làm chuyện bất chính. Lăng Tuyết cực kỳ quan tâm đến danh tiếng của mình, không dám lên tiếng, sau đó Tần Mệnh lại dùng thủ đoạn mềm mài cứng ngâm... Lấy lòng, trấn an Lăng Tuyết, lại chứng minh thiên phú của mình trong bát tông trà hội. Lăng Tuyết bất đắc dĩ...
Suy nghĩ này vừa mở ra, lập tức liền hoạt động.
Hà Hướng Thiên chính mình thiếu chút nữa cũng đã tin.
Ngô trưởng lão cũng không quan tâm Tần Mệnh bắt được Lăng Tuyết như thế nào, quan tâm chính là quan hệ của hai người, nếu thật sự vô cùng thân mật, chẳng khác nào Tần Mệnh có chỗ dựa vững chắc từ trưởng lão Dược Sơn, về sau ai còn dám đụng vào hắn? Tiểu tử này không đơn giản a, ra tay vừa chuẩn vừa nhanh, dễ dàng tìm được cho mình chỗ dựa vững chắc. Trách không được Đại trưởng lão nói Tần Mệnh là uy hiếp, muốn mau chóng diệt trừ, quyết không thể kéo dài.
Hiện tại xem ra, vẫn là đại trưởng lão có dự kiến trước.
- Tối mai, làm theo kế hoạch.
Ngô trưởng lão thấp giọng nhắc nhở.
- Hiểu rồi!!
Chúng đệ tử đồng loạt gật đầu.
- Lăng Tuyết xử lý thế nào.
- Đến lúc đó tách nàng ra.
Đêm khuya vắng lặng, lửa trại trong sơn cốc sắp tắt, tất cả mọi người bắt đầu mệt mỏi. Thế nhưng, Tần Mệnh và Lăng Tuyết vẫn còn ở trên đỉnh núi bên cạnh - ngán ngẩm là Tần Mệnh không biết xấu hổ kia lại nằm sấp trên người Lăng Tuyết. Từ góc độ này mà nhìn qua, nếu mập mờ bao nhiêu, chỉ thiếu chút nữa nằm sấp trên mặt đất.
- Vẫn chưa xong sao? Ít nhất hãy chú ý đến động tác chút.
- Trước kia ta sao không biết Lăng Tuyết còn có một mặt phóng khoáng như vậy, hoàn toàn coi chúng ta như không khí.
- Nếu không nói mỹ nữ băng sơn một khi hòa tan, vậy thật đúng là... hắc hắc... Vô cùng...
Các đệ tử nhẹ nhàng cười đùa, thỉnh thoảng liếc mắt nhìn lên đỉnh núi.
Ngô trưởng lão bỗng nhiên ngưng mi, đứng dậy nhìn đỉnh núi, giống như có chỗ nào không đúng.
- Trưởng lão, làm sao vậy?
Hà Hướng Thiên hỏi hắn.
Ngô trưởng lão càng nhìn càng cảm thấy không thích hợp, bước nhanh về phía thổ sơn.
Những đệ tử khác hai mặt nhìn nhau, cũng đi theo.
Trên đỉnh núi, Lăng Tuyết ngồi xếp bằng minh tưởng, ánh trăng mát mẻ chảy xuôi trên người nàng, mông lung duy mỹ, phảng phất như tiên tử giáng trần.
Bên cạnh nàng nhẹ nhàng dựa vào 'Tần Mệnh', nửa bên thân thể đều dán cùng một chỗ, thoạt nhìn rất thân mật.
Ngô trưởng lão vội vàng chạy lên đỉnh núi, một tay kéo 'Tần Mệnh'.
Phần phật, quần áo tung bay, cành cây rải rác khắp đất.
Đây đâu phải là Tần Mệnh gì, rõ ràng là một ít quần áo đắp lên.
Sắc mặt đám người Hà Hướng Thiên đại biến, cái này?? Làm thế nào điều này có thể xảy ra!
- Lăng Tuyết, Tần Mệnh đâu?
Sắc mặt Ngô trưởng lão âm trầm, trong thân thể giống như có một cỗ hỏa khí sắp dâng trào.
Bị lừa!!
- Nhớ nhà rồi.
Lăng Tuyết mở mắt ra, ánh mắt trong trẻo lạnh lùng, trong suốt như nước.
- Có ý gì.
- Hắn về trước.
- Về đâu rồi!
Hà Hướng Thiên cảm xúc kích động, chạy đi? Cứ như vậy chạy ở dưới mí mắt?
Đại trưởng lão tự mình bày mưu tính kế bọn họ, muốn ở trên đường tạo ra chuyện ngoài ý muốn, xử tử Tần Mệnh. Thế nhưng, lúc này mới là ngày đầu tiên, Tần Mệnh liền từ bên cạnh bọn họ chuồn đi.
- Tần Mệnh có một câu bảo ta chuyển lời, muốn nghe không?
Lăng Tuyết thanh lãnh đạm mạc.
- Nói!!
- Có chút khó nghe.
- Nói đi!
- Đừng coi lão tử là kẻ ngốc, chỉ có chút mánh khóe này của các ngươi, về nhà giết gà giết chó đi, ông đây… Không hầu hạ nữa…
Lăng Tuyết tuyệt mỹ như hoa sen, thanh âm rất nhẹ rất nhỏ, nhàn nhạt rất dễ nghe, nhưng mọi người phảng phất nhìn thấy Tần Mệnh đứng trước mặt bọn họ trào phúng cười lạnh.
Ông… không hầu hạ nữa!
Những đệ tử khác tiếp tục vùi đầu ăn, không để ý tới nữa.
Tần Mệnh và Lăng Tuyết nhàn nhã tản bộ, đi tới ngọn núi bên cạnh, tìm một tảng đá ngồi xuống, lẳng lặng thưởng thức phong cảnh rừng rậm bao phủ màn đêm.
Đám người Ngô trưởng lão thỉnh thoảng dùng ánh mắt nhìn đến nơi đó, khoảng cách không xa, cơ bản có thể thấy rõ bọn họ.
- Tần Mệnh và Lăng Tuyết rốt cuộc có quan hệ gì?
Một vị đệ tử nhịn không được, nhỏ giọng hỏi.
- Lăng Tuyết nổi danh lãnh ngạo, giống như đóa Tuyết Liên Hoa, rất ít khi kết giao với người khác, chứ đừng nói là nam tử, sao đột nhiên lại thân mật với Tần Mệnh như vậy?
- Chẳng lẽ tuyết liên nở hoa, xuân tâm nảy sinh?
- Không có khả năng chứ, nếu Lăng Tuyết dễ dàng động tâm như vậy thì sẽ không gọi là Lăng Tuyết nữa.
- Không thể nào? Ngươi nhìn bộ dáng hai người bọn họ tình chàng ý thiếp xem, với tính cách của Lăng Tuyết, nếu không có hảo cảm, ngay cả mắt cũng không thèm liếc nhìn một cái.
- Hắc, tiểu tử này diễm phúc thật không ít a. Nguyệt Tình vẫn luôn ưu ái hắn, hiện tại lại có thêm Lăng Tuyết.
- Rốt cuộc hắn có cái gì tốt?
Các đệ tử hình như đột nhiên tìm được đề tài, cười cười tán gẫu, thỉnh thoảng quên đảo mắt nhìn lên đỉnh núi, hai bóng lưng dưới ánh trăng gắt gao dựa vào nhau, cái này quả thực chính là tiểu tình nhân chơi lãng mạn a.
Ngô trưởng lão cũng cảm thấy kỳ quái, hai người như thế nào còn dựa vào nhau, chỉ thiếu chút nữa ôm ấp ôm ấp. Hắn nhịn không được hỏi Hà Hướng Thiên:
- Lúc tiệc trà, sân hai người bọn họ ở cạnh nhau?
- Tần Mệnh mỗi lần bị thương, người đầu tiên đi lên chính là Lăng Tuyết.
Hà Hướng Thiên cũng cảm thấy kỳ quái, không có đạo lý a, Lăng Tuyết sao đột nhiên lại để tâm đến Tần Mệnh? Lúc tiệc trà chỉ cảm giác có chút kỳ lạ, thế nhưng đêm nay không chút tránh hiềm nghi rải rác ngắm trăng. Đây có phải là nhịp điệu của việc công khai tình yêu?
- Có phải Tần Mệnh dùng thủ đoạn ti tiện gì không?
Ngô trưởng lão bỗng nhiên nghĩ đến.
- Ý ngài là, Tần Mệnh đã vụng trộm đem nàng...
Hà Hướng Thiên cảm giác hoang đường, nhưng nghĩ lại, chuyện gì có thể làm cho nữ tử băng sơn như Lăng Tuyết hòa tan? Thực sự có thể là gạo sống nấu cơm chín.
Chẳng lẽ trong bữa tiệc trà, Tần Mệnh lẻn vào phòng Lăng Tuyết vào một đêm nào đó, làm chuyện bất chính. Lăng Tuyết cực kỳ quan tâm đến danh tiếng của mình, không dám lên tiếng, sau đó Tần Mệnh lại dùng thủ đoạn mềm mài cứng ngâm... Lấy lòng, trấn an Lăng Tuyết, lại chứng minh thiên phú của mình trong bát tông trà hội. Lăng Tuyết bất đắc dĩ...
Suy nghĩ này vừa mở ra, lập tức liền hoạt động.
Hà Hướng Thiên chính mình thiếu chút nữa cũng đã tin.
Ngô trưởng lão cũng không quan tâm Tần Mệnh bắt được Lăng Tuyết như thế nào, quan tâm chính là quan hệ của hai người, nếu thật sự vô cùng thân mật, chẳng khác nào Tần Mệnh có chỗ dựa vững chắc từ trưởng lão Dược Sơn, về sau ai còn dám đụng vào hắn? Tiểu tử này không đơn giản a, ra tay vừa chuẩn vừa nhanh, dễ dàng tìm được cho mình chỗ dựa vững chắc. Trách không được Đại trưởng lão nói Tần Mệnh là uy hiếp, muốn mau chóng diệt trừ, quyết không thể kéo dài.
Hiện tại xem ra, vẫn là đại trưởng lão có dự kiến trước.
- Tối mai, làm theo kế hoạch.
Ngô trưởng lão thấp giọng nhắc nhở.
- Hiểu rồi!!
Chúng đệ tử đồng loạt gật đầu.
- Lăng Tuyết xử lý thế nào.
- Đến lúc đó tách nàng ra.
Đêm khuya vắng lặng, lửa trại trong sơn cốc sắp tắt, tất cả mọi người bắt đầu mệt mỏi. Thế nhưng, Tần Mệnh và Lăng Tuyết vẫn còn ở trên đỉnh núi bên cạnh - ngán ngẩm là Tần Mệnh không biết xấu hổ kia lại nằm sấp trên người Lăng Tuyết. Từ góc độ này mà nhìn qua, nếu mập mờ bao nhiêu, chỉ thiếu chút nữa nằm sấp trên mặt đất.
- Vẫn chưa xong sao? Ít nhất hãy chú ý đến động tác chút.
- Trước kia ta sao không biết Lăng Tuyết còn có một mặt phóng khoáng như vậy, hoàn toàn coi chúng ta như không khí.
- Nếu không nói mỹ nữ băng sơn một khi hòa tan, vậy thật đúng là... hắc hắc... Vô cùng...
Các đệ tử nhẹ nhàng cười đùa, thỉnh thoảng liếc mắt nhìn lên đỉnh núi.
Ngô trưởng lão bỗng nhiên ngưng mi, đứng dậy nhìn đỉnh núi, giống như có chỗ nào không đúng.
- Trưởng lão, làm sao vậy?
Hà Hướng Thiên hỏi hắn.
Ngô trưởng lão càng nhìn càng cảm thấy không thích hợp, bước nhanh về phía thổ sơn.
Những đệ tử khác hai mặt nhìn nhau, cũng đi theo.
Trên đỉnh núi, Lăng Tuyết ngồi xếp bằng minh tưởng, ánh trăng mát mẻ chảy xuôi trên người nàng, mông lung duy mỹ, phảng phất như tiên tử giáng trần.
Bên cạnh nàng nhẹ nhàng dựa vào 'Tần Mệnh', nửa bên thân thể đều dán cùng một chỗ, thoạt nhìn rất thân mật.
Ngô trưởng lão vội vàng chạy lên đỉnh núi, một tay kéo 'Tần Mệnh'.
Phần phật, quần áo tung bay, cành cây rải rác khắp đất.
Đây đâu phải là Tần Mệnh gì, rõ ràng là một ít quần áo đắp lên.
Sắc mặt đám người Hà Hướng Thiên đại biến, cái này?? Làm thế nào điều này có thể xảy ra!
- Lăng Tuyết, Tần Mệnh đâu?
Sắc mặt Ngô trưởng lão âm trầm, trong thân thể giống như có một cỗ hỏa khí sắp dâng trào.
Bị lừa!!
- Nhớ nhà rồi.
Lăng Tuyết mở mắt ra, ánh mắt trong trẻo lạnh lùng, trong suốt như nước.
- Có ý gì.
- Hắn về trước.
- Về đâu rồi!
Hà Hướng Thiên cảm xúc kích động, chạy đi? Cứ như vậy chạy ở dưới mí mắt?
Đại trưởng lão tự mình bày mưu tính kế bọn họ, muốn ở trên đường tạo ra chuyện ngoài ý muốn, xử tử Tần Mệnh. Thế nhưng, lúc này mới là ngày đầu tiên, Tần Mệnh liền từ bên cạnh bọn họ chuồn đi.
- Tần Mệnh có một câu bảo ta chuyển lời, muốn nghe không?
Lăng Tuyết thanh lãnh đạm mạc.
- Nói!!
- Có chút khó nghe.
- Nói đi!
- Đừng coi lão tử là kẻ ngốc, chỉ có chút mánh khóe này của các ngươi, về nhà giết gà giết chó đi, ông đây… Không hầu hạ nữa…
Lăng Tuyết tuyệt mỹ như hoa sen, thanh âm rất nhẹ rất nhỏ, nhàn nhạt rất dễ nghe, nhưng mọi người phảng phất nhìn thấy Tần Mệnh đứng trước mặt bọn họ trào phúng cười lạnh.
Ông… không hầu hạ nữa!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất