Chương 30: Hoa Máu (2)
Triệu Mẫn tuyệt vọng, lần đầu tiên trong đời hận mỹ mạo của mình. Nàng đến tham gia hành động hái thuốc, chỉ là vì muốn giết Tần Mệnh, giải nổi hận trong lòng, thật không ngờ sẽ gặp phải loại tình huống này. Sớm biết như vậy, bất luận như thế nào nàng cũng sẽ không rời khỏi Thanh Vân Tông.
- Ha ha, không vội không vội, mỗi người đều có phần, ta thấy tiểu nương này vẫn là một đứa trẻ, các huynh đệ hôm nay có lộc ăn rồi.
Nam nhân hùng tráng đẩy bọn họ ra, đứng trước mặt Triệu Mẫn, nhìn da thịt trắng như tuyết, đường cong nóng bỏng của nàng, trong lòng nổi lên một trận khô nóng.
Bọn họ bình thường không dám cướp đội ngũ Thanh Vân Tông, nhưng đột nhiên đụng phải loại vưu vật này, thật sự là không nhịn được.
- Đại ca, mau mau.
Những dong binh khác sốt ruột thúc giục.
- Các ngươi xếp hàng xong, ta nếm thử hương vị trước.
Nam tử hùng tráng liếm liếm môi, đi về phía Triệu Mẫn.
- Đừng... Không được...
Triệu Mẫn hoảng sợ giãy dụa, lại bị nam tử hùng tráng dễ dàng đè lại.
Tần Mệnh nấp trong tán cây, nhìn rõ ràng chuyện xảy ra trong sơn cốc trong mắt.
Theo lý thuyết hẳn là có loại cảm giác giải hận, nhưng trong lòng lại là một trận phản cảm.
Trơ mắt nhìn Triệu Mẫn bị lăng nhục đến chết?
Tần Mệnh cắn răng, trong lòng giãy dụa. Hắn rũ mi mắt xuống, đột nhiên giương mắt, đáy mắt chợt lóe hung mang, xoay người rời đi, biến mất trong rừng.
- Cầu xin các ngươi thả ta ra! Ta có thể cho các ngươi rất nhiều bảo bối! Thực sự, ta thề.
Triệu Mẫn đau khổ cầu xin, không dám tưởng tượng mình sẽ gặp phải chuyện gì.
- Bảo bối à? Ngươi chính là bảo bối mà ta muốn.
Nam tử hùng tráng xé rách quần áo Triệu Mẫn, lộ ra bộ ngực trắng tinh với hạt đậu đỏ tươi, làn da mềm mại trắng như tuyết.
Triệu Mẫn tuyệt vọng thét chói tai, bất lực giãy dụa.
Những tên dong binh khác hít thật sâu, tuyệt diệu!
- Chờ đã! Chờ đã!
Kiều Sâm đột nhiên giãy dụa đứng lên.
- Lại thế nào?
- Các ngươi không cần mạo hiểm thương tổn người của Thanh Vân Tông, ta có thể cho các ngươi hoàng kim, rất nhiều hoàng kim, các ngươi cầm hoàng kim vào trong thành muốn chơi nữ nhân gì cũng tùy ý.
- Tỉnh lại đi, đừng coi chúng ta là kẻ ngốc.
Kiều Sâm sốt ruột hô:
- Ta có thể cho các ngươi linh thảo!
- Trên người ngươi còn có linh thảo?
Những tên dong binh khác quay đầu nhìn về phía Kiều Sâm.
- Ta không có nó bây giờ, nhưng ta có thể tìm thấy nó. Ta là đệ tử hái thuốc của Dược Sơn, chúng ta có phương pháp đặc thù tìm kiếm linh thảo, ta có thể mang theo các ngươi khắp nơi tìm, cam đoan có thể tìm được rất nhiều linh thảo hạ phẩm, còn có khả năng phát hiện linh thảo trung phẩm, thật sự, ta cam đoan.
Những dong binh khác trao đổi ánh mắt, trở nên hứng thú, đây cũng là ý kiến hay.
- Được rồi! Ngươi tạm thời bảo vệ được cái mạng nhỏ của ngươi!
Nam tử hùng tráng vung tay lên, tuyên bố vận mệnh của hắn.
Kiều Sâm thở phào nhẹ nhõm, trong lòng lại âm thầm bi phẫn, đường đường là đệ tử Dược Sơn ta lại phải khẩn cầu một đám dong binh đê tiện đến bảo vệ tính mạng.
- Sư muội ta thì sao?
- Nàng ta? Ha ha, ngươi chính là lấy ra cho lão tử linh thảo thượng phẩm, lão tử cũng không đổi.
Nam tử hùng tráng nhếch miệng cười.
Những tên dong binh khác cũng cười hắc hắc, loại mỹ vị này, có thể cả đời chỉ có một lần này.
- Các ngươi trước tiên trông chừng tiểu tử kia, đừng để hắn giở trò.
Nam tử hùng tráng nhịn không được, cả người nằm úp sấp về phía Triệu Mẫn.
Triệu Mẫn tuyệt vọng nhắm mắt lại, tràn đầy nước mắt. Giờ khắc này, trong lòng lại không hiểu sao nhớ tới Tần Mệnh, vì sao ta lại tới nơi này? Đều là bởi vì Tần Mệnh!
Hận, hận, hận.
Nàng hận thấu Tần Mệnh, nếu không phải bởi vì hắn, Triệu Mẫn ta sẽ lưu lạc đến bây giờ?
Kiều Sâm quay đầu đi, không còn cách nào khác, trước tiên bảo vệ tính mạng của mình quan trọng hơn.
Đột nhiên, có những tiếng bước chân dồn dập từ cánh rừng bên ngoài thung lũng.
Kiều Sâm quay đầu lại, Triệu Mẫn cũng mở mắt đẫm lệ.
Chỉ chốc lát sau, một bóng người lao ra khỏi rừng rậm, thở hồng hộc nhìn sơn cốc.
- Tần Mệnh?
Kiều Sâm khó có thể tin vào mắt mình.
Tần Mệnh? Triệu Mẫn kinh ngạc nhìn, còn tưởng rằng nằm mơ.
Người tới chính là Tần Mệnh, cắn răng một cái, dứt khoát vọt vào sơn cốc.
- Hắn là đồng bạn của các ngươi.
Nam tử hùng tráng sắc mặt khó coi, năm lần bảy lượt bị tính toán chuyện tốt.
- Lại tới chịu chết, lão đại đừng quản, chúng ta thu thập hắn.
Hai tên dong binh cầm đao định nghênh đón.
- Còn muốn anh hùng cứu mỹ nhân? Thật ngây thơ.
Những dong binh khác cười lạnh, không coi trọng. Chỉ cần một người như ngươi, mà muốn làm anh hùng.
Nhưng biểu tình của bọn họ rất nhanh cứng đờ trên mặt, Tần Mệnh vừa mới lao ra khỏi rừng rậm không lâu, phía sau đã truyền đến tiếng xào xạc quái dị, một con Hồng Nhã Độc Chu ngay sau đó lao ra, tám chân đen nhanh chóng lắc lư, tốc độ nhanh kinh người, kêu gào quái đản truy kích Tần Mệnh. Sau đó, một con hai con... Mười con... Hai mươi con...
Hơn bốn mươi con Hồng Nhãn Độc Chu lao ra khỏi rừng rậm rậm rạp, mỗi con đều lớn như con bê vậy, áo giáp đen bóng dưới ánh mặt trời lóe ra hàn quang, móng vuốt tráng kiện giống như sắt thép, chúng giương răng nanh, trước sau truy bắt.
Tần Mệnh hung ác vọt vào sơn cốc, trong tay lại cầm một cái chân Hồng Nhãn Độc Chu. Hắn làm thịt một con Hồng Nhãn Độc Chu, chọc giận bầy Độc Chu, một đường chạy như điên dẫn chúng tới.
Hắn không có khả năng trơ mắt nhìn Triệu Mẫn bị lăng nhục, đây không phải là vấn đề thù hận, mà là nhân tính!
- Ha ha, không vội không vội, mỗi người đều có phần, ta thấy tiểu nương này vẫn là một đứa trẻ, các huynh đệ hôm nay có lộc ăn rồi.
Nam nhân hùng tráng đẩy bọn họ ra, đứng trước mặt Triệu Mẫn, nhìn da thịt trắng như tuyết, đường cong nóng bỏng của nàng, trong lòng nổi lên một trận khô nóng.
Bọn họ bình thường không dám cướp đội ngũ Thanh Vân Tông, nhưng đột nhiên đụng phải loại vưu vật này, thật sự là không nhịn được.
- Đại ca, mau mau.
Những dong binh khác sốt ruột thúc giục.
- Các ngươi xếp hàng xong, ta nếm thử hương vị trước.
Nam tử hùng tráng liếm liếm môi, đi về phía Triệu Mẫn.
- Đừng... Không được...
Triệu Mẫn hoảng sợ giãy dụa, lại bị nam tử hùng tráng dễ dàng đè lại.
Tần Mệnh nấp trong tán cây, nhìn rõ ràng chuyện xảy ra trong sơn cốc trong mắt.
Theo lý thuyết hẳn là có loại cảm giác giải hận, nhưng trong lòng lại là một trận phản cảm.
Trơ mắt nhìn Triệu Mẫn bị lăng nhục đến chết?
Tần Mệnh cắn răng, trong lòng giãy dụa. Hắn rũ mi mắt xuống, đột nhiên giương mắt, đáy mắt chợt lóe hung mang, xoay người rời đi, biến mất trong rừng.
- Cầu xin các ngươi thả ta ra! Ta có thể cho các ngươi rất nhiều bảo bối! Thực sự, ta thề.
Triệu Mẫn đau khổ cầu xin, không dám tưởng tượng mình sẽ gặp phải chuyện gì.
- Bảo bối à? Ngươi chính là bảo bối mà ta muốn.
Nam tử hùng tráng xé rách quần áo Triệu Mẫn, lộ ra bộ ngực trắng tinh với hạt đậu đỏ tươi, làn da mềm mại trắng như tuyết.
Triệu Mẫn tuyệt vọng thét chói tai, bất lực giãy dụa.
Những tên dong binh khác hít thật sâu, tuyệt diệu!
- Chờ đã! Chờ đã!
Kiều Sâm đột nhiên giãy dụa đứng lên.
- Lại thế nào?
- Các ngươi không cần mạo hiểm thương tổn người của Thanh Vân Tông, ta có thể cho các ngươi hoàng kim, rất nhiều hoàng kim, các ngươi cầm hoàng kim vào trong thành muốn chơi nữ nhân gì cũng tùy ý.
- Tỉnh lại đi, đừng coi chúng ta là kẻ ngốc.
Kiều Sâm sốt ruột hô:
- Ta có thể cho các ngươi linh thảo!
- Trên người ngươi còn có linh thảo?
Những tên dong binh khác quay đầu nhìn về phía Kiều Sâm.
- Ta không có nó bây giờ, nhưng ta có thể tìm thấy nó. Ta là đệ tử hái thuốc của Dược Sơn, chúng ta có phương pháp đặc thù tìm kiếm linh thảo, ta có thể mang theo các ngươi khắp nơi tìm, cam đoan có thể tìm được rất nhiều linh thảo hạ phẩm, còn có khả năng phát hiện linh thảo trung phẩm, thật sự, ta cam đoan.
Những dong binh khác trao đổi ánh mắt, trở nên hứng thú, đây cũng là ý kiến hay.
- Được rồi! Ngươi tạm thời bảo vệ được cái mạng nhỏ của ngươi!
Nam tử hùng tráng vung tay lên, tuyên bố vận mệnh của hắn.
Kiều Sâm thở phào nhẹ nhõm, trong lòng lại âm thầm bi phẫn, đường đường là đệ tử Dược Sơn ta lại phải khẩn cầu một đám dong binh đê tiện đến bảo vệ tính mạng.
- Sư muội ta thì sao?
- Nàng ta? Ha ha, ngươi chính là lấy ra cho lão tử linh thảo thượng phẩm, lão tử cũng không đổi.
Nam tử hùng tráng nhếch miệng cười.
Những tên dong binh khác cũng cười hắc hắc, loại mỹ vị này, có thể cả đời chỉ có một lần này.
- Các ngươi trước tiên trông chừng tiểu tử kia, đừng để hắn giở trò.
Nam tử hùng tráng nhịn không được, cả người nằm úp sấp về phía Triệu Mẫn.
Triệu Mẫn tuyệt vọng nhắm mắt lại, tràn đầy nước mắt. Giờ khắc này, trong lòng lại không hiểu sao nhớ tới Tần Mệnh, vì sao ta lại tới nơi này? Đều là bởi vì Tần Mệnh!
Hận, hận, hận.
Nàng hận thấu Tần Mệnh, nếu không phải bởi vì hắn, Triệu Mẫn ta sẽ lưu lạc đến bây giờ?
Kiều Sâm quay đầu đi, không còn cách nào khác, trước tiên bảo vệ tính mạng của mình quan trọng hơn.
Đột nhiên, có những tiếng bước chân dồn dập từ cánh rừng bên ngoài thung lũng.
Kiều Sâm quay đầu lại, Triệu Mẫn cũng mở mắt đẫm lệ.
Chỉ chốc lát sau, một bóng người lao ra khỏi rừng rậm, thở hồng hộc nhìn sơn cốc.
- Tần Mệnh?
Kiều Sâm khó có thể tin vào mắt mình.
Tần Mệnh? Triệu Mẫn kinh ngạc nhìn, còn tưởng rằng nằm mơ.
Người tới chính là Tần Mệnh, cắn răng một cái, dứt khoát vọt vào sơn cốc.
- Hắn là đồng bạn của các ngươi.
Nam tử hùng tráng sắc mặt khó coi, năm lần bảy lượt bị tính toán chuyện tốt.
- Lại tới chịu chết, lão đại đừng quản, chúng ta thu thập hắn.
Hai tên dong binh cầm đao định nghênh đón.
- Còn muốn anh hùng cứu mỹ nhân? Thật ngây thơ.
Những dong binh khác cười lạnh, không coi trọng. Chỉ cần một người như ngươi, mà muốn làm anh hùng.
Nhưng biểu tình của bọn họ rất nhanh cứng đờ trên mặt, Tần Mệnh vừa mới lao ra khỏi rừng rậm không lâu, phía sau đã truyền đến tiếng xào xạc quái dị, một con Hồng Nhã Độc Chu ngay sau đó lao ra, tám chân đen nhanh chóng lắc lư, tốc độ nhanh kinh người, kêu gào quái đản truy kích Tần Mệnh. Sau đó, một con hai con... Mười con... Hai mươi con...
Hơn bốn mươi con Hồng Nhãn Độc Chu lao ra khỏi rừng rậm rậm rạp, mỗi con đều lớn như con bê vậy, áo giáp đen bóng dưới ánh mặt trời lóe ra hàn quang, móng vuốt tráng kiện giống như sắt thép, chúng giương răng nanh, trước sau truy bắt.
Tần Mệnh hung ác vọt vào sơn cốc, trong tay lại cầm một cái chân Hồng Nhãn Độc Chu. Hắn làm thịt một con Hồng Nhãn Độc Chu, chọc giận bầy Độc Chu, một đường chạy như điên dẫn chúng tới.
Hắn không có khả năng trơ mắt nhìn Triệu Mẫn bị lăng nhục, đây không phải là vấn đề thù hận, mà là nhân tính!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất