Tu La Thiên Đế

Chương 40: Diễn Võ Trường (2)

Trước Sau
- Kim Mân Thanh Đồng Kiếm là một trong những bảo kiếm dược sơn, nếu như mấy dong binh kia khoe khoang khắp nơi, rất có thể Dược Sơn sẽ theo truy tìm đến ngươi.

- Không cần lo lắng, ta liền nói ta nhặt được. Ta một thân lưu manh, ai chọc cũng không sợ.

Nguyệt Tình cười khẽ lắc đầu:

- Có muốn biết hôm nay trà hội đã nói cái gì không?

- Ngoại trừ một chút cổ vũ, còn có thể có cái gì?

Tần Mệnh nằm ngửa trên tảng đá.

- Tông chủ hỏi ta muốn lễ vật gì, ta nói giải trừ thân phận tôi tớ của ngươi, tăng lên đệ tử thượng đẳng.

- Thật sao?

Tần Mệnh vừa nằm xuống lại ngồi dậy.

- Tông chủ không có đáp ứng, cũng không cự tuyệt, khả năng đang nghiêm túc cân nhắc. Sự tình liên lụy đến Đại trưởng lão, tông chủ cần bận tâm đến thể diện của hắn.

Nguyệt Tình cố gắng trùng kích Huyền Vũ cảnh chính là hy vọng có thể trợ giúp Tần Mệnh thoát khỏi thân phận tôi tớ, hôm nay trong trà hội tông chủ hỏi nàng muốn cái gì, nàng thuận miệng liền nói. Nhưng không nghĩ tới tông chủ lại rất chần chờ, những trưởng lão khác cũng đều trầm mặc. Đương nhiên, trừng phạt Tần Mệnh không phải là tông chủ, mà là Đại trưởng lão, tông chủ sở dĩ có chần chờ, những trưởng lão khác sở dĩ có trầm mặc, đều nói rõ nơi đại trưởng lão còn canh cánh trong lòng chuyện năm đó, không chịu bỏ qua.

Đã tán năm rồi! Tám năm rồi, các ngươi còn không chịu buông tha hắn sao?

Nguyệt Tinh không hiểu, rốt cuộc là tội gì mà lại để cho các ngươi tra tấn hắn tám năm, nô dịch Lôi Đình cổ thành tám năm.

Nàng vốn tưởng rằng nếu mình tiến vào Huyền Vũ cảnh liền có thể giúp Tần Mệnh cải thiện, hiện tại xem ra, cũng không đơn giản như nàng tưởng tượng.

..................

Sáng hôm sau, Tần Mệnh như thường lệ mang theo vạc đá đi giao hàng khắp nơi, thúc giục gấp nhất chính là diễn võ trường thứ mười, cần một chút xích sắt tráng kiện.

Mười lăm diễn võ trường của Thanh Vân Tông đều nằm trên đỉnh núi mười lăm tòa núi lớn, mỗi tòa diễn võ trường đều rộng hơn ba trăm thước, dùng tinh nham cứng rắn xây dựng, còn có rất nhiều thiết bị tu luyện, là nơi các đệ tử Thanh Vân Tông diễn luyện luận bàn. Đương nhiên, loại diễn võ trường này chỉ mở cửa cho đệ tử thượng đẳng và đệ tử thân truyền, đệ tử trung đẳng chỉ có thể vây xem, đệ tử hạ đẳng không có tư cách tới gần.

Hệ thống đẳng cấp nghiêm khắc của Thanh Vân Tông thể hiện ở mọi phương diện, thoạt nhìn có rất nhiều nhân tình bất cận, kỳ thật là vì khích lệ các đệ tử phấn đấu tiến lên. Muốn có nhiều tài nguyên hơn đãi ngộ tốt hơn, ngươi dùng thực lực của mình để tranh thủ.



Tần Mệnh tuy rằng là đệ tử hạ đẳng, nhưng bởi vì có thân phận tôi tớ, ngược lại có thể mượn cơ hội giao hàng đi dạo các võ trường.

Trên diễn võ trường rộng rãi có hơn trăm đệ tử đang tu luyện, hỏa cầu nổ tung, sóng đất mãnh liệt, băng châm sắc bén bay đầy trời, còn có kiếm quang sắc bén đối kháng đại đao cuồng dã, các loại linh lực các loại võ pháp, đánh nhiệt hỏa ngất trời. Dưới đài vây quanh mấy trăm đệ tử quan chiến, tiếng cổ vũ liên tiếp vang lên.

- Nhanh lên, ngươi lề mề cái gì.

Tần Mệnh vừa mới đi tới đỉnh núi, trước mặt đã liền truyền đến tiếng quát giận dữ.

- Nếu sốt ruột thì tự mình đi lấy, ta chỉ giao hàng theo thứ tự trên danh sách.

Tần Mệnh mặt không chút thay đổi, vung tay ném vại đá xuống, tiếng nổ lớn ầm ầm, lập tức chọc tới rất nhiều ánh mắt.

- Ngươi còn dám cãi nhau?

Một thiếu niên cao lớn sải bước đi tới, chỉ vào mũi Tần Mệnh tức giận quát:

- Nhận rõ thân phận của ngươi, ngươi là tôi tớ, trách nhiệm là giao hàng, không phải rèn luyện, lại để cho ta thấy ngươi khiêng vại đá đi khắp nơi, lão tử đập nát!

- Quản thật rộng.

Tần Mệnh từ trong vại đá lấy ra sợi xích to bằng cổ tay, kéo về phía phía trước diễn võ trường.

- Hôm nay tâm tình lão tử không tốt, ngươi tốt nhất đừng chọc ta.

Thiếu niên một cước giẫm lên xiềng xích, hắn tên là Bàng Hổ, là đệ tử thượng đẳng, ở Thanh Vân Tông có chút danh tiếng. Hắn vừa mới ở trên diễn võ trường bị người ta ngược bại, đang nghẹn lấy cơn giận này, nhìn thấy Tần Mệnh tới liền phát tiết tức giận lên người hắn.

- Buông chân ngươi ra.

Tần Mệnh trải qua loại khiêu khích này quá nhiều, xoay người lạnh lùng nhìn hắn.

- Nghe nói ngươi Linh Võ Tam Trọng Thiên? Dám đuổi kịp các đệ tử khác khiêu chiến rồi? Tiểu tử, ta thấy ngươi chán sống rồi!

Bàng Hổ tức giận nở nụ cười, loại đệ tử hạ đẳng như ngươi này lại dám đối kháng ta?



- Ta là một đệ tử hạ đẳng đã là Linh Võ Cảnh rồi, ngươi một đệ tử thượng đẳng mới chỉ Linh Võ ngũ trọng thiên, mất mặt không?

Tần Mệnh không chút khách khí cười nhạo, hất cánh tay quấn lấy xiềng xích, mạnh mẽ kéo một cái, từ dưới chân Bàng Hổ rút sợi xích thật dài ra.

- Ha ha! Trước đây đủ điên, bây giờ còn cuồng hơn. Ngươi là Linh Võ Tam Trọng Thiên thì có thể như thế nào, không có võ pháp, ngươi vẫn là phế vật. Ba ngày không đánh nhảy lên đầu lật ngói, ta thấy ngươi đời này chính là bị ngược đãi.

Bàng Hổ đột nhiên rút đao, bổ về phía Tần Mệnh, thế đao mãnh liệt, soạt soạt sinh gió.

- Bàng Hổ, ngươi quá đáng!

Xa xa có một thiếu nữ quát mắng, nhìn không quen loại hành vi này.

- Bàng Hổ, ngươi là một đệ tử thượng đẳng, khi dễ một tôi tớ, còn có mặt mũi không?

Những đệ tử khác cũng có người bất mãn quát mắng, chẳng qua không có ai thật sự đi lên ngăn cản.

Sắc mặt Tần Mệnh hơi lạnh, thân thể nghiêng một bên, sạch sẽ gọn gàng tránh né cương đao, trong phút chốc tát vào mặt Bàng Hổ một cái. Bàn tay của hắn so với thiết chùy còn tàn nhẫn hơn, ba một tiếng giòn vang, đầu Bàng Hổ mãnh liệt ngửa ra sau, máu chảy mang theo cả răng bay ra ngoài, cước bộ lẳng lặng xoay về phía sau.

Bàng Hổ ước chừng lui mười bước, má phải mắt thường có thể nhìn thấy sưng đỏ lên.

Đệ tử gần đó lặng lẽ hít vào, xuống tay đủ tàn nhẫn.

- Thằng nhóc con, lão tử muốn xé ngươi.

Bàng Hổ không chỉ đỏ mặt, ánh mắt đều đỏ lên, dùng sức lắc lắc đầu, cầm đao muốn giết Tần Mệnh.

Tần Mệnh nắm chặt xiềng xích tráng kiện, lăng không cuồng vũ, rầm rầm, dây xích tráng kiện hơn mười thước nặng chừng ba trăm cân, lại bị hắn dễ dàng xoay chuyển múa, tràng diện rung động, khiến cho người xem kinh hô từng trận.

Xoẹt xoẹt!

Tần Mệnh toàn thân kích khởi hồ quang, theo cánh tay vọt về phía xiềng xích.

- Thằng khốn! Lão tử...

Bàng Hổ vừa định nhấc chân lên, xiềng xích giống như roi da rơi xuống, tiếng ba quất vào sau lưng hắn, da bóc thịt bong, máu tươi văng tung tóe, trong ánh mắt trợn mắt há hốc mồm của vô số người, xiềng xích tráng kiện trực tiếp đánh Bàng Hổ xuống đỉnh núi, dọc theo con đường đá vụn lăn xuống.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau