Chương 45: Không Đủ Điều Kiện (2)
- Một tháng, đủ rồi!
Một thanh âm trong trẻo lạnh lùng bỗng nhiên từ phía đông diễn võ trường truyền đến, nhẹ nhàng dễ nghe, lại có loại lạnh lùng cự tuyệt người ngoài ngàn dặm, thanh âm không cao, lại rõ ràng truyền khắp toàn trường.
Mọi người theo tiếng nhìn lại, nhất thời vang lên từng trận tiếng kinh hô.
- Nguyệt Tình? Đó là Nguyệt Tình!
- Nguyệt Tình sao lại đến diễn võ trường rồi!
Một thiếu nữ phong tư tuyệt lệ đi tới diễn võ trường, mang theo tấm màn che màu tím, che đi dung nhan khuynh thế, nhưng mềm mại lượn lờ, khí chất xuất trần, giống như tiên tử đi ra trong bức tranh. Chính là đệ tử kim linh của Thanh Vân Tông, Nguyệt Tình! Bên người là Thải Y xinh đẹp, mắt phượng hơi lạnh, không tốt nhìn đám người chen chúc.
Toàn trường kinh diễm, trong mắt các nam đệ tử lòng tràn đầy ái mộ, các nữ đệ tử cũng hâm mộ không thôi.
Vẻ đẹp của nàng, nằm ở cỗ tiên khí thánh khiết không linh kia, làm cho người ta rất khó sinh ra lòng khinh nhờn.
Diễn võ trường lớn như vậy lại hoàn toàn yên tĩnh, đám người tự động nhường đường, kéo dài đến chỗ Tần Mệnh và Mục Tử Tu. Bọn họ rất ít có cơ hội nhìn thấy Nguyệt Tình cao cao tại thượng, hôm nay thật may mắn, lại có thể nhìn thấy ở chỗ này.
Mục Tử Tu nội tâm kinh diễm, lễ phép gật đầu:
- Nguyệt Tình cô nương, chúc mừng xuất quan, tiến vào Huyền Vũ cảnh!
Hắn tự nhận mình rất ưu tú, nhưng ở trước mặt Nguyệt Tình vẫn là kém hơn quá nhiều, nhưng không cản trở hắn ngưỡng mộ Nguyệt Tình, chỉ có nữ tử như vậy mới đáng để hắn cúi đầu.
Nguyệt Tinh lại không để ý đến sự lễ phép của hắn, thậm chí không có nhìn hắn, trực tiếp từ đi qua bên người, đi tới bên cạnh Tần Mệnh.
Thải Y lặng lẽ chớp mắt:
- Tần công tử, có tin tức tốt.
Nguyệt Tình không chút kiêng dè đứng bên cạnh Tần Mệnh, hướng Mục Tử Tu tuyên bố:
- Một tháng sau, diễn võ trường, ba gốc Linh Châu Thảo, ta vì các ngươi làm công chính.
Toàn trường ồ lên, không thể tưởng tượng nổi nhìn Nguyệt Tình, lại đều nhìn về phía Tần Mệnh.
Trên dưới Thanh Vân Tông đều biết Nguyệt Tình rất chiếu cố đối với Tần Mệnh, nhưng mạnh mẽ vì hắn ra mặt như vậy vẫn là làm cho người ta không thể tưởng tượng nổi? Nhất là trong thời kỳ đặc thù khi Nguyệt Tình vừa tiến vào Huyền Vũ cảnh, ngồi vững đứng đầu đệ tử kim linh.
Trong lòng bọn họ nói không nên lời là khiếp sợ, hay là hâm mộ.
Thế nhưng có thể khẳng định chính là, một tháng sau thi đấu diễn võ, sẽ đặc sắc. Nguyệt Tình rất ít xuất hiện trước mặt các đệ tử, lại muốn tự mình vì trận đấu làm công chính, đây chính là lần đầu tiên phá lệ, đến lúc đó sẽ hấp dẫn bao nhiêu đệ tử đến xem chiến?
Nhưng có vài người không rõ, Nguyệt Tình rốt cuộc là vì Tần Mệnh mà nổi giận, hay là đang hại hắn? Đây không phải là đẩy Tần Mệnh vào trong hố lửa sao?
Mục Tử Tu nhìn Tần Mệnh cùng Nguyệt Tình thật sâu, nụ cười vẫn không giảm:
- Nếu Nguyệt Tình cô nương tự mình công chính, trận đấu hôm đó nhất định sẽ vô cùng đặc sắc, Mục Tử Tu ta nhất định sẽ vì mọi người dâng lên một trận quyết đấu hoàn mỹ.
Trong lời nói nhìn như khách sáo, kì thực lộ ra sự tàn nhẫn, đệ tử Linh Võ thất trọng thiên toàn lực ứng phó, một đệ tử Tam Trọng Thiên làm sao có thể chống cự. Mục Tử Tu không phải là dong binh tán tu bên ngoài, cũng không phải đệ tử bình thường khác, hắn là đệ tử thân truyền, đệ tử thân truyền của đại trưởng lão Thanh Vân Tông.
Sau khi bọn người Tần Mệnh rời đi, rất nhiều đệ tử đều tụ tập ở bậc thang, nhìn bóng lưng Tần Mệnh cùng Nguyệt Tình, trong mắt tràn đầy hâm mộ. Tiểu tử này lấy đâu ra diễm phúc, lại có thể được Nguyệt Tình ưu ái. Phóng tầm mắt nhìn khắp Thanh Vân Tông, Tần Mệnh hẳn là nam đệ tử duy nhất có thể tiếp cận Nguyệt Tình. Trong hâm mộ cũng có đáng tiếc, thân phận một nô bộc hạn chế hết thảy ngươi.
- Tông chủ quyết định?
Tần Mệnh cũng không nghĩ tới Nguyệt Tình sẽ tới nơi này.
Nguyệt Tình khẽ nói:
- Thân phận nô bộc không thay đổi, nhưng sẽ cho ngươi một cơ hội tiến vào Võ Tông Các.
Tần Mệnh trầm mặc trong chốc lát, chậm rãi gật đầu:
- Trong dự liệu, tông chủ còn sẽ không bởi vì ta chọc đại trưởng lão mà không vui.
- Tông chủ sáng nay lén gặp sư phụ ta, ngài tự mình nói chuyện này, đại khái ý tứ là trong thời gian ngắn không ai sẽ giải trừ thân phận nô bộc của ngươi. Ân xá thân phận nô bộc rất dễ dàng, bất kỳ một trưởng lão nào cũng có quyền lực này, nhưng ngươi là nô bộc mà Đại trưởng lão tự mình hạ lệnh bắt, lại liên lụy đến Lôi Đình cổ thành, sự tình liền phức tạp. Không ai bởi vì ngươi mà đắc tội đại trưởng lão, bao gồm cả tông chủ.
Tần Mệnh trầm mặc một lát:
- Ta kỳ thật không quan tâm thân phận của ta, ta để ý chính là thái độ của Đại trưởng lão đối với Lôi Đình cổ thành.
Nguyệt Tình biết trong lòng Tần Mệnh cũng không thoải mái, không thoải mái không phải là nàng không thể giúp hắn giải trừ thân phận nô bộc, là thái độ của Đại trưởng lão đối với hắn cùng Lôi Đình cổ thành vẫn kiên quyết như vậy. Cứ như vậy, con đường Tần Mệnh muốn giải cứu Lôi Đình cổ thành còn phải đi rất xa.
Thải Y trấn an:
- Tông chủ đặc lệnh ngươi tiến vào Vũ Tông các, đây là một phần vinh dự, coi như là thỏa mãn một nguyện vọng của ngươi, vui vẻ lên.
Nguyệt Tình nói:
- Tông chủ còn nói với sư phụ một câu, ta cảm giác là cố ý nói cho ngươi nghe.
- Cái gì vậy?
Tần Mệnh bình tĩnh lại, chuyện tình hợp lý không cần phải khó chịu.
- Ngươi không đủ tư cách để ngài nhúng tay vào sự kiện Lôi Đình cổ thành.
Nguyệt Tình dừng một chút, khẽ nói:
- Lời này nghe rất nghiêm khắc, kỳ thật bên trong vẫn có ý chờ mong cùng cổ vũ. Ngụ ý, lấy ra tư cách mà ngươi có thể khiến cho người ta lau mắt mà nhìn, cho ngài một lý do nguyện ý vì ngươi giải trừ thân phận nô bộc. Nếu ngươi có thể làm cho càng nhiều người phải lau mắt mà nhìn, thì ngài có thể thật sự cân nhắc.
Thải Y kéo cánh tay Tần Mệnh, nghiêng đầu vui tươi nói:
- Ta và sư tỷ đều rất coi trọng ngươi a, cười một cái.
Tần Mệnh nhịn không được cười ra tiếng:
- Không cần lo lắng cho ta, ta sẽ sống tốt hơn.
Một thanh âm trong trẻo lạnh lùng bỗng nhiên từ phía đông diễn võ trường truyền đến, nhẹ nhàng dễ nghe, lại có loại lạnh lùng cự tuyệt người ngoài ngàn dặm, thanh âm không cao, lại rõ ràng truyền khắp toàn trường.
Mọi người theo tiếng nhìn lại, nhất thời vang lên từng trận tiếng kinh hô.
- Nguyệt Tình? Đó là Nguyệt Tình!
- Nguyệt Tình sao lại đến diễn võ trường rồi!
Một thiếu nữ phong tư tuyệt lệ đi tới diễn võ trường, mang theo tấm màn che màu tím, che đi dung nhan khuynh thế, nhưng mềm mại lượn lờ, khí chất xuất trần, giống như tiên tử đi ra trong bức tranh. Chính là đệ tử kim linh của Thanh Vân Tông, Nguyệt Tình! Bên người là Thải Y xinh đẹp, mắt phượng hơi lạnh, không tốt nhìn đám người chen chúc.
Toàn trường kinh diễm, trong mắt các nam đệ tử lòng tràn đầy ái mộ, các nữ đệ tử cũng hâm mộ không thôi.
Vẻ đẹp của nàng, nằm ở cỗ tiên khí thánh khiết không linh kia, làm cho người ta rất khó sinh ra lòng khinh nhờn.
Diễn võ trường lớn như vậy lại hoàn toàn yên tĩnh, đám người tự động nhường đường, kéo dài đến chỗ Tần Mệnh và Mục Tử Tu. Bọn họ rất ít có cơ hội nhìn thấy Nguyệt Tình cao cao tại thượng, hôm nay thật may mắn, lại có thể nhìn thấy ở chỗ này.
Mục Tử Tu nội tâm kinh diễm, lễ phép gật đầu:
- Nguyệt Tình cô nương, chúc mừng xuất quan, tiến vào Huyền Vũ cảnh!
Hắn tự nhận mình rất ưu tú, nhưng ở trước mặt Nguyệt Tình vẫn là kém hơn quá nhiều, nhưng không cản trở hắn ngưỡng mộ Nguyệt Tình, chỉ có nữ tử như vậy mới đáng để hắn cúi đầu.
Nguyệt Tinh lại không để ý đến sự lễ phép của hắn, thậm chí không có nhìn hắn, trực tiếp từ đi qua bên người, đi tới bên cạnh Tần Mệnh.
Thải Y lặng lẽ chớp mắt:
- Tần công tử, có tin tức tốt.
Nguyệt Tình không chút kiêng dè đứng bên cạnh Tần Mệnh, hướng Mục Tử Tu tuyên bố:
- Một tháng sau, diễn võ trường, ba gốc Linh Châu Thảo, ta vì các ngươi làm công chính.
Toàn trường ồ lên, không thể tưởng tượng nổi nhìn Nguyệt Tình, lại đều nhìn về phía Tần Mệnh.
Trên dưới Thanh Vân Tông đều biết Nguyệt Tình rất chiếu cố đối với Tần Mệnh, nhưng mạnh mẽ vì hắn ra mặt như vậy vẫn là làm cho người ta không thể tưởng tượng nổi? Nhất là trong thời kỳ đặc thù khi Nguyệt Tình vừa tiến vào Huyền Vũ cảnh, ngồi vững đứng đầu đệ tử kim linh.
Trong lòng bọn họ nói không nên lời là khiếp sợ, hay là hâm mộ.
Thế nhưng có thể khẳng định chính là, một tháng sau thi đấu diễn võ, sẽ đặc sắc. Nguyệt Tình rất ít xuất hiện trước mặt các đệ tử, lại muốn tự mình vì trận đấu làm công chính, đây chính là lần đầu tiên phá lệ, đến lúc đó sẽ hấp dẫn bao nhiêu đệ tử đến xem chiến?
Nhưng có vài người không rõ, Nguyệt Tình rốt cuộc là vì Tần Mệnh mà nổi giận, hay là đang hại hắn? Đây không phải là đẩy Tần Mệnh vào trong hố lửa sao?
Mục Tử Tu nhìn Tần Mệnh cùng Nguyệt Tình thật sâu, nụ cười vẫn không giảm:
- Nếu Nguyệt Tình cô nương tự mình công chính, trận đấu hôm đó nhất định sẽ vô cùng đặc sắc, Mục Tử Tu ta nhất định sẽ vì mọi người dâng lên một trận quyết đấu hoàn mỹ.
Trong lời nói nhìn như khách sáo, kì thực lộ ra sự tàn nhẫn, đệ tử Linh Võ thất trọng thiên toàn lực ứng phó, một đệ tử Tam Trọng Thiên làm sao có thể chống cự. Mục Tử Tu không phải là dong binh tán tu bên ngoài, cũng không phải đệ tử bình thường khác, hắn là đệ tử thân truyền, đệ tử thân truyền của đại trưởng lão Thanh Vân Tông.
Sau khi bọn người Tần Mệnh rời đi, rất nhiều đệ tử đều tụ tập ở bậc thang, nhìn bóng lưng Tần Mệnh cùng Nguyệt Tình, trong mắt tràn đầy hâm mộ. Tiểu tử này lấy đâu ra diễm phúc, lại có thể được Nguyệt Tình ưu ái. Phóng tầm mắt nhìn khắp Thanh Vân Tông, Tần Mệnh hẳn là nam đệ tử duy nhất có thể tiếp cận Nguyệt Tình. Trong hâm mộ cũng có đáng tiếc, thân phận một nô bộc hạn chế hết thảy ngươi.
- Tông chủ quyết định?
Tần Mệnh cũng không nghĩ tới Nguyệt Tình sẽ tới nơi này.
Nguyệt Tình khẽ nói:
- Thân phận nô bộc không thay đổi, nhưng sẽ cho ngươi một cơ hội tiến vào Võ Tông Các.
Tần Mệnh trầm mặc trong chốc lát, chậm rãi gật đầu:
- Trong dự liệu, tông chủ còn sẽ không bởi vì ta chọc đại trưởng lão mà không vui.
- Tông chủ sáng nay lén gặp sư phụ ta, ngài tự mình nói chuyện này, đại khái ý tứ là trong thời gian ngắn không ai sẽ giải trừ thân phận nô bộc của ngươi. Ân xá thân phận nô bộc rất dễ dàng, bất kỳ một trưởng lão nào cũng có quyền lực này, nhưng ngươi là nô bộc mà Đại trưởng lão tự mình hạ lệnh bắt, lại liên lụy đến Lôi Đình cổ thành, sự tình liền phức tạp. Không ai bởi vì ngươi mà đắc tội đại trưởng lão, bao gồm cả tông chủ.
Tần Mệnh trầm mặc một lát:
- Ta kỳ thật không quan tâm thân phận của ta, ta để ý chính là thái độ của Đại trưởng lão đối với Lôi Đình cổ thành.
Nguyệt Tình biết trong lòng Tần Mệnh cũng không thoải mái, không thoải mái không phải là nàng không thể giúp hắn giải trừ thân phận nô bộc, là thái độ của Đại trưởng lão đối với hắn cùng Lôi Đình cổ thành vẫn kiên quyết như vậy. Cứ như vậy, con đường Tần Mệnh muốn giải cứu Lôi Đình cổ thành còn phải đi rất xa.
Thải Y trấn an:
- Tông chủ đặc lệnh ngươi tiến vào Vũ Tông các, đây là một phần vinh dự, coi như là thỏa mãn một nguyện vọng của ngươi, vui vẻ lên.
Nguyệt Tình nói:
- Tông chủ còn nói với sư phụ một câu, ta cảm giác là cố ý nói cho ngươi nghe.
- Cái gì vậy?
Tần Mệnh bình tĩnh lại, chuyện tình hợp lý không cần phải khó chịu.
- Ngươi không đủ tư cách để ngài nhúng tay vào sự kiện Lôi Đình cổ thành.
Nguyệt Tình dừng một chút, khẽ nói:
- Lời này nghe rất nghiêm khắc, kỳ thật bên trong vẫn có ý chờ mong cùng cổ vũ. Ngụ ý, lấy ra tư cách mà ngươi có thể khiến cho người ta lau mắt mà nhìn, cho ngài một lý do nguyện ý vì ngươi giải trừ thân phận nô bộc. Nếu ngươi có thể làm cho càng nhiều người phải lau mắt mà nhìn, thì ngài có thể thật sự cân nhắc.
Thải Y kéo cánh tay Tần Mệnh, nghiêng đầu vui tươi nói:
- Ta và sư tỷ đều rất coi trọng ngươi a, cười một cái.
Tần Mệnh nhịn không được cười ra tiếng:
- Không cần lo lắng cho ta, ta sẽ sống tốt hơn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất