Chương 58: Nửa Đêm Tại Dược Sơn (1)
Nguyệt Tinh biết Lăng Tuyết không có khả năng khi không lại tới bái phỏng, càng sẽ không dễ dàng rời khỏi Dược Sơn.
Tần Mệnh lắc đầu:
- Ta tự mình giải quyết trước, thật sự không được cần ngươi hỗ trợ.
- Rất nghiêm trọng sao?
Tần Mệnh trầm mặc một lúc:
- Nếu ngày mai ta còn đi giao hàng khắp nơi, ngươi coi như chưa từng xảy ra chuyện gì, nếu như ta không xuất hiện, hẳn là bị giam ở Dược Sơn.
Đêm khuya!
Dược Sơn lần thứ hai vang lên tiếng gầm gừ khàn khàn, cuồn cuộn ầm ầm, trở về quần sơn, mơ hồ có thể nghe được tiếng xích xích va chạm, giống như là cự thú đáng sợ nào đó giãy dụa ở sâu trong núi, muốn xé vỡ xiềng xích, vỡ vụn núi cao, ai cũng có thể cảm nhận được cảm giác bạo ngược kia.
Nhìn xa Dược Sơn, kim quang lóe ra, từng mảnh nở rộ, trong bóng tối vô cùng bắt mắt, cũng có thể nhìn thấy linh khí bốc lên, giống như là dòng sông mãnh liệt mênh mông, khi thì tán loạn, khi thì hội tụ thành vòng xoáy.
Có thể tưởng tượng nơi đó đang hỗn loạn thế nào.
- Tình huống so với chúng ta dự đoán còn nghiêm trọng hơn, không uổng công ta tự mình đến đây một chuyến.
Lãnh Sơn đứng trên đỉnh núi, đón gió đêm lạnh lẽo, nhìn về phía Dược Sơn.
- Nơi đó rốt cuộc là cái gì?
Tào Vô Cương đứng ở bên cạnh, mặc dù cách rất xa, cũng có thể cảm nhận được sự bạo ngược ở sâu trong Dược Sơn, nhưng hắn thật sự không rõ tình huống bên trong rốt cuộc là như thế nào, chỉ biết Lãnh Sơn cùng phụ thân nói chuyện một đêm, phụ thân vô cùng cao hứng, cũng đem chuyện kết minh Thanh Vân Tông giao cho Lãnh Sơn toàn quyền xử lý.
- Một thứ có thể làm cho chúng ta khống chế Thanh Vân Tông.
Lãnh Sơn tươi cười, hắn cũng không nghĩ tới cách nhiều năm rồi mà đạo tàn hồn kia còn có thể thức tỉnh, còn có thể có lực lượng kinh người như thế, bất quá vừa lúc cho hắn cơ hội khống chế Thanh Vân Tông.
Nếu như có thể thúc đẩy việc này, địa vị của hắn ở Mãng Vương phủ sẽ tăng lên một mảng lớn, có khả năng đứng đầu thất hùng.
- Thực lực Thanh Vân Tông rất mạnh, lại có bảy tông khác liên thủ, thiên hạ này còn có người e ngại?
- Người giỏi có người giỏi hơn, núi cao có núi cao hơn, trời rộng có trời khác rộng hơn!
- Ý ngươi là sao?
- Công tử lớn lên tự nhiên sẽ biết, ngươi hiện tại chỉ cần hiểu được, đồ vật trong Dược Sơn có thể làm cho ngươi có được nữ tử xinh đẹp nhất Thanh Vân Tông.
- Nếu như ta muốn có được hai người, Thanh Vân Tông sẽ đáp ứng sao?
Trên mặt Tào Vô Cương lộ ra nụ cười tươi, hồi tưởng lại hai vị tuyệt sắc ban ngày gặp qua. Hắn bị Nguyệt Tình mê hoặc, cũng bị Lăng Tuyết hấp dẫn, thật sự làm cho hắn lựa chọn, trong tiềm thức muốn Nguyệt Tình, nhưng mà... Nếu cả hai đều có thể nhận được, vậy sẽ không phỉa hoàn hảo hơn sao?
Về phần Tần Mệnh, sau đó hắn đã điều tra qua, thật sự là một tên nô bộc, nô bộc ngông cuồng, không có gì hơn, hoàn toàn không cần phải để ý tới.
Lãnh Sơn cười nói:
- Chúng ta nắm quyền chủ động, mọi việc đều có thể thương lượng.
Tào Vô Cương nở nụ cười:
- Ta trước tiên cảm tạ Lãnh thúc thúc, nhất định sẽ không quên ngài.
Phía đông Dược Sơn là một phiến đá vụn, gập ghềnh yên tĩnh.
Tần Mệnh tại nửa đêm rạng sáng đi đến đây, trong bóng tối đi gần đến Dược Sơn.
Lăng Tuyết biết hắn sẽ tới, sau khi gặp mặt không nhiều lời, dẫn hắn tiến vào Dược Sơn, dọc theo đường nhỏ đi lên chỗ sườn núi cao năm trăm mét. Nàng quen thuộc Dược Sơn tuần tra thu xếp, tuỳ tiện tránh đi tất cả mọi người.
Sau khi bọn hắn đi vào Dược Sơn không lâu, tiếng gầm gừ ngừng lại, cả tòa Dược Sơn yên tĩnh lạ thường, tiếng côn trùng kêu vang đều không có.
Lăng Tuyết quay đầu nhìn hắn một cái, Tần Mệnh không nói chuyện, hắn có thể cảm nhận được lời kêu gọi mãnh liệt, cũng có thể cảm nhận được Tu La đao ở bên trong đan điền khí hải đang xao động.
Đã đến, cũng không có cái gì để lo lắng nữa, hắn cũng muốn nhìn xem nơi đó đến cùng là cái thứ gì.
Lăng Tuyết mang theo hắn đi vào sườn núi, nơi này trước kia là cánh rừng cổ xưa lại xinh đẹp, bây giờ biến thành hố sâu hơn trăm mét, hố sâu trong trong ngoài ngoài bò đầy lấy khe nứt dữ tợn, sâu không thấy đáy, đá vụn cây nát đầy đất, là một mảnh hỗn độn.
Một tòa cự thạch hình dáng kỳ quái nghiêng mình cắm ở trong hố sâu, ở dưới ánh trăng phản xạ liền vô cùng sáng rực. Xung quanh nó dũng động khí lãng nồng đậm, vặn vẹo lên không gian, có thể cảm nhận được nơi đó sức mạnh cường thịnh. Phía trên tảng đá quấn đầy xiềng xích màu vàng tráng kiện, để hình dáng nó càng giống như là một người đang giãy dụa. Xiềng xích một mặt quấn lấy nó, một mặt khảm sâu vào trong lòng đất, kim quang rạng rỡ, chói lọi uy nghiêm.
- Các trưởng lão vừa mới rời đi, nhưng lúc nào cũng có thể trở về, ngươi muốn làm thế nào?
Lăng Tuyết cũng là lần mạo hiểm, nhưng tóm lại có thể thử xem.
- Ngươi thật không có nói cho sư phụ ngươi?
- Ta là tự mình đi tìm ngươi.
- Ngươi xác định ta có thể giải quyết nó?
- Không xác định, thử một lần. Vì Nguyệt Tình, ngươi tốt nhất cầu nguyện mình có thể làm được.
Tần Mệnh đang muốn nhấc chân, lại từ từ lui về đến:
- Ta có một yêu cầu, mặc kệ sẽ phát sinh cái gì, đưa ta về nhà kho, quyết không thể để bất cứ kẻ nào đụng ta.
- Ngươi có thể tin tưởng ta.
Không tin còn có thể thế nào? Tần Mệnh hít một hơi, cẩn thận đi đến gần phế tích.
Cự Thạch vô cùng yên tĩnh, dường như cảm nhận được Tần Mệnh đến, khí lãng tràn ngập nó lại biến mất.
Lăng Tuyết ngưng mày nhìn xem Cự Thạch cùng Tần Mệnh, chẳng lẽ thật sự có hiệu quả? Nó đột nhiên thức tỉnh thật có quan hệ cùng Tần Mệnh?
Tần Mệnh đi rất chậm, nói không khẩn trương là giả.
Lăng Tuyết cũng đang khẩn trương nhìn xem, nếu như có dị thường, ngay lập tức ngăn cản.
Tần Mệnh đi càng gần, khí lãng tràn ngập Cự Thạch càng yếu, giống như là thuỷ triều mãnh liệt thu về, chờ hắn đứng ở trước mặt Cự Thạch, thời điểm nhìn len nó, khí lãng hoàn toàn biến mất. Trừ bộ dáng cùng xiềng xích để tảng đá kia nhìn là lạ, dường như cũng tìm không thấy tình huống dị thường nào khác.
Cự Thạch trước kia chỉ cách mặt đất có mười mấy mét, hiện tại cắm sâu ở bên trong hố to, lộ ra khoảng chừng ba mươi năm mươi mét.
Giờ khắc này, không chỉ có Cự Thạch yên tĩnh, Tu La đao đều an tĩnh.
Ánh trăng vẩy xuống, Linh Vụ mông lung, yên tĩnh như chết.
Tần Mệnh lắc đầu:
- Ta tự mình giải quyết trước, thật sự không được cần ngươi hỗ trợ.
- Rất nghiêm trọng sao?
Tần Mệnh trầm mặc một lúc:
- Nếu ngày mai ta còn đi giao hàng khắp nơi, ngươi coi như chưa từng xảy ra chuyện gì, nếu như ta không xuất hiện, hẳn là bị giam ở Dược Sơn.
Đêm khuya!
Dược Sơn lần thứ hai vang lên tiếng gầm gừ khàn khàn, cuồn cuộn ầm ầm, trở về quần sơn, mơ hồ có thể nghe được tiếng xích xích va chạm, giống như là cự thú đáng sợ nào đó giãy dụa ở sâu trong núi, muốn xé vỡ xiềng xích, vỡ vụn núi cao, ai cũng có thể cảm nhận được cảm giác bạo ngược kia.
Nhìn xa Dược Sơn, kim quang lóe ra, từng mảnh nở rộ, trong bóng tối vô cùng bắt mắt, cũng có thể nhìn thấy linh khí bốc lên, giống như là dòng sông mãnh liệt mênh mông, khi thì tán loạn, khi thì hội tụ thành vòng xoáy.
Có thể tưởng tượng nơi đó đang hỗn loạn thế nào.
- Tình huống so với chúng ta dự đoán còn nghiêm trọng hơn, không uổng công ta tự mình đến đây một chuyến.
Lãnh Sơn đứng trên đỉnh núi, đón gió đêm lạnh lẽo, nhìn về phía Dược Sơn.
- Nơi đó rốt cuộc là cái gì?
Tào Vô Cương đứng ở bên cạnh, mặc dù cách rất xa, cũng có thể cảm nhận được sự bạo ngược ở sâu trong Dược Sơn, nhưng hắn thật sự không rõ tình huống bên trong rốt cuộc là như thế nào, chỉ biết Lãnh Sơn cùng phụ thân nói chuyện một đêm, phụ thân vô cùng cao hứng, cũng đem chuyện kết minh Thanh Vân Tông giao cho Lãnh Sơn toàn quyền xử lý.
- Một thứ có thể làm cho chúng ta khống chế Thanh Vân Tông.
Lãnh Sơn tươi cười, hắn cũng không nghĩ tới cách nhiều năm rồi mà đạo tàn hồn kia còn có thể thức tỉnh, còn có thể có lực lượng kinh người như thế, bất quá vừa lúc cho hắn cơ hội khống chế Thanh Vân Tông.
Nếu như có thể thúc đẩy việc này, địa vị của hắn ở Mãng Vương phủ sẽ tăng lên một mảng lớn, có khả năng đứng đầu thất hùng.
- Thực lực Thanh Vân Tông rất mạnh, lại có bảy tông khác liên thủ, thiên hạ này còn có người e ngại?
- Người giỏi có người giỏi hơn, núi cao có núi cao hơn, trời rộng có trời khác rộng hơn!
- Ý ngươi là sao?
- Công tử lớn lên tự nhiên sẽ biết, ngươi hiện tại chỉ cần hiểu được, đồ vật trong Dược Sơn có thể làm cho ngươi có được nữ tử xinh đẹp nhất Thanh Vân Tông.
- Nếu như ta muốn có được hai người, Thanh Vân Tông sẽ đáp ứng sao?
Trên mặt Tào Vô Cương lộ ra nụ cười tươi, hồi tưởng lại hai vị tuyệt sắc ban ngày gặp qua. Hắn bị Nguyệt Tình mê hoặc, cũng bị Lăng Tuyết hấp dẫn, thật sự làm cho hắn lựa chọn, trong tiềm thức muốn Nguyệt Tình, nhưng mà... Nếu cả hai đều có thể nhận được, vậy sẽ không phỉa hoàn hảo hơn sao?
Về phần Tần Mệnh, sau đó hắn đã điều tra qua, thật sự là một tên nô bộc, nô bộc ngông cuồng, không có gì hơn, hoàn toàn không cần phải để ý tới.
Lãnh Sơn cười nói:
- Chúng ta nắm quyền chủ động, mọi việc đều có thể thương lượng.
Tào Vô Cương nở nụ cười:
- Ta trước tiên cảm tạ Lãnh thúc thúc, nhất định sẽ không quên ngài.
Phía đông Dược Sơn là một phiến đá vụn, gập ghềnh yên tĩnh.
Tần Mệnh tại nửa đêm rạng sáng đi đến đây, trong bóng tối đi gần đến Dược Sơn.
Lăng Tuyết biết hắn sẽ tới, sau khi gặp mặt không nhiều lời, dẫn hắn tiến vào Dược Sơn, dọc theo đường nhỏ đi lên chỗ sườn núi cao năm trăm mét. Nàng quen thuộc Dược Sơn tuần tra thu xếp, tuỳ tiện tránh đi tất cả mọi người.
Sau khi bọn hắn đi vào Dược Sơn không lâu, tiếng gầm gừ ngừng lại, cả tòa Dược Sơn yên tĩnh lạ thường, tiếng côn trùng kêu vang đều không có.
Lăng Tuyết quay đầu nhìn hắn một cái, Tần Mệnh không nói chuyện, hắn có thể cảm nhận được lời kêu gọi mãnh liệt, cũng có thể cảm nhận được Tu La đao ở bên trong đan điền khí hải đang xao động.
Đã đến, cũng không có cái gì để lo lắng nữa, hắn cũng muốn nhìn xem nơi đó đến cùng là cái thứ gì.
Lăng Tuyết mang theo hắn đi vào sườn núi, nơi này trước kia là cánh rừng cổ xưa lại xinh đẹp, bây giờ biến thành hố sâu hơn trăm mét, hố sâu trong trong ngoài ngoài bò đầy lấy khe nứt dữ tợn, sâu không thấy đáy, đá vụn cây nát đầy đất, là một mảnh hỗn độn.
Một tòa cự thạch hình dáng kỳ quái nghiêng mình cắm ở trong hố sâu, ở dưới ánh trăng phản xạ liền vô cùng sáng rực. Xung quanh nó dũng động khí lãng nồng đậm, vặn vẹo lên không gian, có thể cảm nhận được nơi đó sức mạnh cường thịnh. Phía trên tảng đá quấn đầy xiềng xích màu vàng tráng kiện, để hình dáng nó càng giống như là một người đang giãy dụa. Xiềng xích một mặt quấn lấy nó, một mặt khảm sâu vào trong lòng đất, kim quang rạng rỡ, chói lọi uy nghiêm.
- Các trưởng lão vừa mới rời đi, nhưng lúc nào cũng có thể trở về, ngươi muốn làm thế nào?
Lăng Tuyết cũng là lần mạo hiểm, nhưng tóm lại có thể thử xem.
- Ngươi thật không có nói cho sư phụ ngươi?
- Ta là tự mình đi tìm ngươi.
- Ngươi xác định ta có thể giải quyết nó?
- Không xác định, thử một lần. Vì Nguyệt Tình, ngươi tốt nhất cầu nguyện mình có thể làm được.
Tần Mệnh đang muốn nhấc chân, lại từ từ lui về đến:
- Ta có một yêu cầu, mặc kệ sẽ phát sinh cái gì, đưa ta về nhà kho, quyết không thể để bất cứ kẻ nào đụng ta.
- Ngươi có thể tin tưởng ta.
Không tin còn có thể thế nào? Tần Mệnh hít một hơi, cẩn thận đi đến gần phế tích.
Cự Thạch vô cùng yên tĩnh, dường như cảm nhận được Tần Mệnh đến, khí lãng tràn ngập nó lại biến mất.
Lăng Tuyết ngưng mày nhìn xem Cự Thạch cùng Tần Mệnh, chẳng lẽ thật sự có hiệu quả? Nó đột nhiên thức tỉnh thật có quan hệ cùng Tần Mệnh?
Tần Mệnh đi rất chậm, nói không khẩn trương là giả.
Lăng Tuyết cũng đang khẩn trương nhìn xem, nếu như có dị thường, ngay lập tức ngăn cản.
Tần Mệnh đi càng gần, khí lãng tràn ngập Cự Thạch càng yếu, giống như là thuỷ triều mãnh liệt thu về, chờ hắn đứng ở trước mặt Cự Thạch, thời điểm nhìn len nó, khí lãng hoàn toàn biến mất. Trừ bộ dáng cùng xiềng xích để tảng đá kia nhìn là lạ, dường như cũng tìm không thấy tình huống dị thường nào khác.
Cự Thạch trước kia chỉ cách mặt đất có mười mấy mét, hiện tại cắm sâu ở bên trong hố to, lộ ra khoảng chừng ba mươi năm mươi mét.
Giờ khắc này, không chỉ có Cự Thạch yên tĩnh, Tu La đao đều an tĩnh.
Ánh trăng vẩy xuống, Linh Vụ mông lung, yên tĩnh như chết.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất