Từ Mạt Thế Xuyên Đến Năm Loạn Lạc Mất Mùa, Ta Chỉ Muốn An Ổn Làm Ruộng
Chương 10: A
Lâm Diệc An ngoan ngoãn gật đầu: "Tỷ phải quay lại nhanh nhé."
Lâm Diệc Nam nhìn ra ngoài qua khe cửa, thấy trong sân có hai tên người Hồ võ nghệ cao cường đang đánh nhau quyết liệt với hắc y nhân, những tên khác đã bị hắn ta giết sạch.
Nàng len lén đi tới các gian phòng khác, vừa mở cửa ra, mùi lương thực lập tức xộc vào mũi, cả căn phòng chất đầy bao tải lương thực.
Lâm Diệc Nam không hề do dự, nàng lập tức thu hết vào trong không gian.
Những phòng kho còn lại ngoài lương thực, có một phòng chứa đầy dầu trẩu.
Nghĩ đến công dụng của dầu trẩu, Lâm Diệc Nam tìm vài chiếc bình, đổ đầy dầu rồi dùng dây cột chúng lại để phòng khi cần, sau đó còn đổ thêm một ít dầu vào các gian kho khác.
Khi đi ra, nàng giương cung, nhanh chóng giúp hắc y nhân hạ gục tên người Hồ võ nghệ cao cường kia.
Áp lực của hắc y nhân giảm đi đáng kể, hắn ta phi thân tránh đòn tấn công của người Hồ, vung dao chém ngược, quả quyết kết liễu tên còn lại.
"Không cần cảm ơn!" Lâm Diệc Nam nhặt bình dầu trẩu dưới đất lên, lạnh lùng nói khi thấy ánh mắt tán thưởng của hắc y nhân.
Hai người dẫn theo bọn trẻ, bước nhanh về phía cánh cửa nhỏ dẫn đến chuồng ngựa.
Khi đi ngang qua đống lửa, Lâm Diệc Nam nhặt một cây củi cháy đỏ, mạnh tay ném vào các gian kho đã bị tưới dầu trẩu.
Ngọn lửa lập tức bùng cháy, hậu viện nhanh chóng chìm trong biển lửa.
Tại chuồng ngựa, Lâm Diệc Nam thấy chiếc xe ngựa mà hắc y nhân đã nói, là một cỗ xe ngựa được kéo bởi tám con tuấn mã.
"Hai con ngựa này đều là Hãn Huyết Bảo Mã hiếm có." Hắc y nhân một tay nhấc bổng hai đứa trẻ đặt vào thùng xe.
Lâm Diệc Nam không rành về ngựa, nhưng lúc này có một trợ thủ đắc lực như vậy, nàng cũng không thắc mắc gì, cứ để hắn ta quyết định.
Nàng bế Lâm Diệc An cùng chiếc bình dầu trẩu vào trong xe, rồi cầm lấy cung tên, ngồi trên càng xe.
Đám lửa lớn ở hậu viện đã thu hút sự chú ý của bọn người Hồ ở tiền viện, chúng đang lao nhao kéo nhau về phía hậu viện.
Ánh mắt Lâm Diệc Nam trầm xuống: "Bên ngoài có nhiều người Hồ như vậy, chúng ta làm sao thoát ra đây?"
Hắc y nhân không chút do dự, dùng kiếm cắt cổ những con ngựa còn lại trong chuồng.
"Tranh thủ lúc bọn người Hồ chưa kịp phản ứng, xông ra ngoài."
Nói xong, hắn ta nhanh nhẹn ngồi lên xe ngựa, kéo dây cương, điều khiển xe rời khỏi phủ nha.
Những tòa nhà đang bốc cháy rực rỡ trong thành soi sáng cả con đường.
Tám con Hãn Huyết Bảo Mã kéo theo một cỗ xe, lao nhanh về phía cổng thành.
Khi đi ngang qua cổng phủ nha, đúng lúc bọn họ gặp một đội người Hồ vừa trở về sau cuộc càn quét.
Tên dẫn đầu vừa nhìn thấy hắc y nhân và Lâm Diệc Nam, hắn ta vội vàng ném người phụ nữ trên vai xuống, giơ đao lên hét lớn, dẫn theo đám người đuổi theo.
"Để ta lo bọn chúng, ngươi tập trung lái xe đi."
Nói xong, Lâm Diệc Nam nhanh chóng leo lên nóc xe.
Nàng rút những mũi tên đoạt được từ người Hồ, giương cung ngắm bắn, liên tục hạ gục mấy tên người Hồ đang đuổi theo.
Xử lý xong bọn chúng, Lâm Diệc Nam nhảy xuống khỏi nóc xe.
Đồng tử của hắc y nhân giãn ra, ánh mắt đầy kinh ngạc, trong lòng thầm khâm phục, nữ tử này không chỉ có sức mạnh mà tài bắn cung cũng cực kỳ xuất sắc!
"Cung thuật của ngươi thật giỏi!"
Lâm Diệc Nam liếc nhìn hắn ta một cái, không nói gì thêm, nàng phải luôn cảnh giác với tình hình xung quanh.
Trên đường, bọn họ liên tiếp gặp vài đội người Hồ, thấy chiếc xe lao nhanh về phía cổng thành, bọn chúng lập tức kéo nhau ra chặn đường.
Nhìn bọn người Hồ đuổi tới, Lâm Diệc Nam nở một nụ cười lạnh.
Lâm Diệc Nam nhìn ra ngoài qua khe cửa, thấy trong sân có hai tên người Hồ võ nghệ cao cường đang đánh nhau quyết liệt với hắc y nhân, những tên khác đã bị hắn ta giết sạch.
Nàng len lén đi tới các gian phòng khác, vừa mở cửa ra, mùi lương thực lập tức xộc vào mũi, cả căn phòng chất đầy bao tải lương thực.
Lâm Diệc Nam không hề do dự, nàng lập tức thu hết vào trong không gian.
Những phòng kho còn lại ngoài lương thực, có một phòng chứa đầy dầu trẩu.
Nghĩ đến công dụng của dầu trẩu, Lâm Diệc Nam tìm vài chiếc bình, đổ đầy dầu rồi dùng dây cột chúng lại để phòng khi cần, sau đó còn đổ thêm một ít dầu vào các gian kho khác.
Khi đi ra, nàng giương cung, nhanh chóng giúp hắc y nhân hạ gục tên người Hồ võ nghệ cao cường kia.
Áp lực của hắc y nhân giảm đi đáng kể, hắn ta phi thân tránh đòn tấn công của người Hồ, vung dao chém ngược, quả quyết kết liễu tên còn lại.
"Không cần cảm ơn!" Lâm Diệc Nam nhặt bình dầu trẩu dưới đất lên, lạnh lùng nói khi thấy ánh mắt tán thưởng của hắc y nhân.
Hai người dẫn theo bọn trẻ, bước nhanh về phía cánh cửa nhỏ dẫn đến chuồng ngựa.
Khi đi ngang qua đống lửa, Lâm Diệc Nam nhặt một cây củi cháy đỏ, mạnh tay ném vào các gian kho đã bị tưới dầu trẩu.
Ngọn lửa lập tức bùng cháy, hậu viện nhanh chóng chìm trong biển lửa.
Tại chuồng ngựa, Lâm Diệc Nam thấy chiếc xe ngựa mà hắc y nhân đã nói, là một cỗ xe ngựa được kéo bởi tám con tuấn mã.
"Hai con ngựa này đều là Hãn Huyết Bảo Mã hiếm có." Hắc y nhân một tay nhấc bổng hai đứa trẻ đặt vào thùng xe.
Lâm Diệc Nam không rành về ngựa, nhưng lúc này có một trợ thủ đắc lực như vậy, nàng cũng không thắc mắc gì, cứ để hắn ta quyết định.
Nàng bế Lâm Diệc An cùng chiếc bình dầu trẩu vào trong xe, rồi cầm lấy cung tên, ngồi trên càng xe.
Đám lửa lớn ở hậu viện đã thu hút sự chú ý của bọn người Hồ ở tiền viện, chúng đang lao nhao kéo nhau về phía hậu viện.
Ánh mắt Lâm Diệc Nam trầm xuống: "Bên ngoài có nhiều người Hồ như vậy, chúng ta làm sao thoát ra đây?"
Hắc y nhân không chút do dự, dùng kiếm cắt cổ những con ngựa còn lại trong chuồng.
"Tranh thủ lúc bọn người Hồ chưa kịp phản ứng, xông ra ngoài."
Nói xong, hắn ta nhanh nhẹn ngồi lên xe ngựa, kéo dây cương, điều khiển xe rời khỏi phủ nha.
Những tòa nhà đang bốc cháy rực rỡ trong thành soi sáng cả con đường.
Tám con Hãn Huyết Bảo Mã kéo theo một cỗ xe, lao nhanh về phía cổng thành.
Khi đi ngang qua cổng phủ nha, đúng lúc bọn họ gặp một đội người Hồ vừa trở về sau cuộc càn quét.
Tên dẫn đầu vừa nhìn thấy hắc y nhân và Lâm Diệc Nam, hắn ta vội vàng ném người phụ nữ trên vai xuống, giơ đao lên hét lớn, dẫn theo đám người đuổi theo.
"Để ta lo bọn chúng, ngươi tập trung lái xe đi."
Nói xong, Lâm Diệc Nam nhanh chóng leo lên nóc xe.
Nàng rút những mũi tên đoạt được từ người Hồ, giương cung ngắm bắn, liên tục hạ gục mấy tên người Hồ đang đuổi theo.
Xử lý xong bọn chúng, Lâm Diệc Nam nhảy xuống khỏi nóc xe.
Đồng tử của hắc y nhân giãn ra, ánh mắt đầy kinh ngạc, trong lòng thầm khâm phục, nữ tử này không chỉ có sức mạnh mà tài bắn cung cũng cực kỳ xuất sắc!
"Cung thuật của ngươi thật giỏi!"
Lâm Diệc Nam liếc nhìn hắn ta một cái, không nói gì thêm, nàng phải luôn cảnh giác với tình hình xung quanh.
Trên đường, bọn họ liên tiếp gặp vài đội người Hồ, thấy chiếc xe lao nhanh về phía cổng thành, bọn chúng lập tức kéo nhau ra chặn đường.
Nhìn bọn người Hồ đuổi tới, Lâm Diệc Nam nở một nụ cười lạnh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất