Từ Mạt Thế Xuyên Đến Năm Loạn Lạc Mất Mùa, Ta Chỉ Muốn An Ổn Làm Ruộng

Chương 29: A

Trước Sau
Trong rừng.

Lâm Diệc Nam vác theo con heo rừng trở về, khiến cho dân làng trong trại một phen xôn xao.

“Trời đất ơi! A Nam, sao con lại đánh được con heo rừng lớn thế này.”

“Con heo rừng này phải đến ba trăm cân đấy?”

“Người thường e là không săn được đâu.”

“Đúng vậy, ngươi nhìn vết tên trên người con heo rừng kia kìa, đưa ngươi cây cung, e là ngươi cũng không kéo nổi.”

Mọi người không ngừng bàn luận, nước miếng sắp chảy ra luôn rồi.

Triệu lão thái thái nghe tiếng chạy đến, bà gạt đám người đang vây quanh ra, gào lên: "Tụ tập ở đây làm gì, không biết còn tưởng các ngươi muốn cướp con mồi của cháu gái ta đấy.”

Đặt con heo rừng xuống, Lý Thục Lan vắt khô một chiếc khăn đưa tới, định giúp nàng lau mặt.

Lâm Diệc Nam nhận lấy khăn từ tay bà: "Nương, để con tự làm.”

Mặc dù người dính nhớp khó chịu, nàng vẫn cố gắng nhịn, chỉ rửa tay và lau qua loa mặt.



Nàng quay đầu nói với Triệu lão thái thái đang nhìn chằm chằm con heo rừng: "Bà nội, bà định xử lý con heo rừng này thế nào?”

Vẻ mặt của Triệu lão thái thái đau lòng, bà là người tháo vát biết tính toán: "Vừa rồi bà đã bảo thúc con đi gọi thôn trưởng rồi, con heo rừng lớn thế này nhà chúng ra ăn không hết đâu. Trời nóng lại càng không để được lâu, hay là chúng ta giữ lại một cái đùi heo, số còn lại để thôn trưởng mang đi chia cho mọi người? A Nam, con thấy thế nào?”

“Cứ theo ý bà đi ạ, con cũng nghĩ vậy.” Lâm Diệc Nam nói.

Lý thôn trưởng nhanh chóng tụ họp, Triệu lão thái thái nói ý của mình cho ông ấy nghe, Lý thôn trưởng nghe xong vỗ tay cười lớn, hai mắt híp lại thành một đường chỉ.

“Tốt! Tốt! Vậy ta sẽ làm chủ đem thịt heo băm nhỏ nấu một nồi canh rau to, mọi người ít nhiều gì cũng được húp một bát”

Dư Tố Cầm lẫn trong đám đông, từ ngày chạy nạn đến giờ, bà ta chưa được bữa nào no bụng.

Tuy cũng thèm thịt, nhưng bà ta vẫn khinh thường “Phì” một tiếng.

“Biết là đi đánh heo rừng, không biết còn tưởng là đi đánh dã chiến ấy chứ? Người ngợm bẩn thỉu, nào có giống con gái nhà học, thật là làm xấu thanh danh của người đọc sách.”

Lê thẩm đứng bên cạnh nghe vậy, sa sầm mặt, cười lạnh nói: "Người ta cũng đâu có cho ngươi ăn, ngươi gào lên làm gì.”

Lý thôn trưởng đã nói với dân làng về việc hầm canh thịt heo rừng cho cả làng cùng uống, dân làng nghe xong, ai nấy cũng vui mừng hớn hở.



Vài thanh niên cường tráng biết mổ heo, lập tức xung phong đi làm thịt heo.

Lý thôn trưởng lại chỉ bốn năm đại thẩm nhanh nhẹn, nấu nướng ngon, lát nữa phụ trách hầm canh.

Trong số đó có Lê thẩm, bà ấy bước lên hai bước, thuật lại cho Lý thôn trưởng nghe những lời vu khống Lâm Diệc Nam của Dư Tố Cầm lúc nãy.

Lâm Diệc Nam đã cứu mạng đứa con trai độc nhất nhà bà ấy, sau này khi đã yên ổn, bà ấy nhất định phải lập bài vị trường sinh cho Lâm Diệc Nam, không cho phép người khác vu khống nàng như vậy nữa.

“Thôn trưởng, oan uổng quá! Là Lê thị cái đồ dài mồm dài miệng kia vu oan cho ta.” Dư Tố Cầm trong đám người lập tức kêu oan.

Lúc này, có hai ba người dân làng vội vàng đứng ra làm chứng.

“Thôn trưởng, chúng tôi có thể làm chứng, những gì Lê thẩm nói đều là sự thật.”

Không ngờ ngày thường Dư Tố Cầm có quan hệ tốt với mọi người, nhưng khi Lý Thục Lan và con gái bà ta vừa xuất hiện, dân làng đều đứng về phía họ.

“Không ăn thì thôi, thịt heo rừng dai nhách, có gì ngon chứ.”

Dư Tố Cầm tức giận đến mức mặt mày đỏ bừng, bực bội cõng nửa giỏ rau dại bỏ đi.

Người đông sức dài, dân làng nhanh chóng mổ xong heo rừng, chặt cho nhà Lâm Diệc Nam một cái đùi heo to nhất.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau