Từ Mạt Thế Xuyên Đến Năm Loạn Lạc Mất Mùa, Ta Chỉ Muốn An Ổn Làm Ruộng
Chương 41: A
Trong lúc mơ màng, nghe thấy tiếng khóc của Lâm Diệc An, còn có tiếng mắng chửi của Triệu lão thái thái.
Lâm Diệc Nam bị đánh thức, nghe ngóng một hồi, thì ra là đứa em trai ngây thơ đáng yêu của nàng bị người ta cướp đồ.
Nàng mở mắt ra, dứt khoát ngồi dậy.
Liền thấy Lâm Thu Đào, đóa bạch liên hoa kia, đang kéo đứa em gái út nhất, bị Triệu lão thái thái mắng cho một trận ra vẻ vô cùng ấm ức.
“Triệu gia nãi nãi, người, người nói chuyện sao khó nghe vậy, Xuân Phương chỉ là ăn có nửa quả trứng gà của Dịch An thôi mà.”
Triệu lão thái thái hung hăng nhổ một bãi nước bọt: "Phì, ngươi là quỷ chết đói đầu thai à! Cháu trai ta ăn có nửa quả trứng gà cũng giật.”
Lâm Diệc Nam đi đến bên cạnh Lâm Diệc An, lấy từ trong không gian ra một quả trứng gà nhét vào tay cậu ấy, lau khô nước mắt trên mặt cậu ấy.
“Đừng khóc, tỷ tỷ cho đệ này.”
Lâm Thu Đào nhướng mày, trong mắt lóe lên một tia ghen tị, nhớ đến dáng vẻ hung hãn lúc Lâm Diệc Nam giết người, không dám đối đầu trực diện với nàng.
Chỉ nhẹ giọng nói với Triệu lão thái thái: “Triệu gia nãi nãi, người đại nhân đại lượng, chuyện nửa quả trứng gà thôi thì đừng so đo với Xuân Phương nhà chúng ta nữa.”
Triệu lão thái thái vừa định mở miệng mắng, Lâm Diệc Nam đã kéo bà lại.
“Bà nội, chuyện trẻ con chơi đùa, người đừng nhúng tay vào.”
Lâm Xuân Phương hai mắt sáng rực, nhìn chằm chằm vào quả trứng gà trên tay Lâm Diệc An, thỉnh thoảng lại nuốt nước miếng chảy ra từ trong miệng, như thể cả đời chưa từng được ăn trứng gà vậy.
Lâm Diệc Nam khinh thường bĩu môi, bước tới trước mặt che khuất tầm mắt của cô bé.
“Muốn ăn trứng gà không?”
Lâm Xuân Phương tưởng Lâm Diệc Nam sẽ cho mình trứng gà, liền gật đầu: “Muốn!”
Lâm Diệc Nam đột nhiên lấy ra một con dao găm, đưa qua đưa lại trên bụng phình to của cô bé.
“Biết không? Đồ ăn mà ngươi ăn vào đều nằm ở đây, lần sau còn dám cướp đồ của đệ đệ ta nữa, ta sẽ rạch bụng ngươi ra, cho ngươi vĩnh viễn không ăn được gì nữa.”
Lâm Xuân Phương bị dọa đến mức ‘Oa’ một tiếng khóc òa lên.
Con bé đã chín tuổi, chuyện Lâm Diệc Nam thay Lâm Thiết Trụ thu dọn thi thể đã truyền khắp cả thôn, tự nhiên nó biết.
Lâm Xuân Phương sợ hãi lắc đầu: "A Nam tỷ, tỷ đừng mọe bụng muội, lần sau muội không dám nữa."
Nghe tiếng khóc của Lâm Xuân Phương, nhiều thôn dân liền vây lại.
Lâm Thu Đào đảo mắt một cái, liền đổi trắng thay đen.
"A Nam, sao ngươi lại ác độc như vậy, muội muội ta bất quá chỉ lấy của đệ đệ ngươi nửa quả trứng gà, ngươi lại muốn mổ bụng muội muội ta."
"Ngươi dùng mắt nào nhìn thấy ta mổ bụng nó?"
Lâm Diệc Nam thu chủy thủ vào tay áo, liếc mắt một cái đã nhìn thấu mánh khóe của nàng ta, không muốn đôi co với nàng ta.
Chỉ là Lâm Thu Đào sẽ không bỏ qua bất kỳ cơ hội nào bôi nhọ nàng.
"A Nam, võ công của ngươi cao cường, tiễn thuật lại tốt, loại dã vật nào mà không săn được, hà tất phải so tính với một đứa trẻ?"
Lâm Diệc Nam liếc xéo nàng ta một cái: "Theo như lời ngươi nói, ta đi cướp lương thực nhà ngươi, ngươi cũng đừng so đo có được không?"
Nàng vừa dứt lời, thôn dân liền chỉ trỏ về phía Lâm Thu Đào.
"Muốn ăn thì tự mình đi mà bắt, cần gì phải chiếm tiện nghi của người khác?"
"Vì một chút đồ ăn mà ngay cả chút mặt mũi cũng không cần."
"Đúng là con gái của nhà đọc sách."
Lâm Thu Đào không ngờ Lâm Diệc Nam lại dùng chiêu ‘Lấy nhu khắc cương’, ả xấu hổ mặt đỏ tía tai, tức giận kéo Lâm Xuân Phương bỏ đi.
"Tỷ tỷ, tỷ ăn trứng này." Lâm Diệc An đưa quả trứng gà trong tay cho Lâm Diệc Nam.
Lâm Diệc Nam bị đánh thức, nghe ngóng một hồi, thì ra là đứa em trai ngây thơ đáng yêu của nàng bị người ta cướp đồ.
Nàng mở mắt ra, dứt khoát ngồi dậy.
Liền thấy Lâm Thu Đào, đóa bạch liên hoa kia, đang kéo đứa em gái út nhất, bị Triệu lão thái thái mắng cho một trận ra vẻ vô cùng ấm ức.
“Triệu gia nãi nãi, người, người nói chuyện sao khó nghe vậy, Xuân Phương chỉ là ăn có nửa quả trứng gà của Dịch An thôi mà.”
Triệu lão thái thái hung hăng nhổ một bãi nước bọt: "Phì, ngươi là quỷ chết đói đầu thai à! Cháu trai ta ăn có nửa quả trứng gà cũng giật.”
Lâm Diệc Nam đi đến bên cạnh Lâm Diệc An, lấy từ trong không gian ra một quả trứng gà nhét vào tay cậu ấy, lau khô nước mắt trên mặt cậu ấy.
“Đừng khóc, tỷ tỷ cho đệ này.”
Lâm Thu Đào nhướng mày, trong mắt lóe lên một tia ghen tị, nhớ đến dáng vẻ hung hãn lúc Lâm Diệc Nam giết người, không dám đối đầu trực diện với nàng.
Chỉ nhẹ giọng nói với Triệu lão thái thái: “Triệu gia nãi nãi, người đại nhân đại lượng, chuyện nửa quả trứng gà thôi thì đừng so đo với Xuân Phương nhà chúng ta nữa.”
Triệu lão thái thái vừa định mở miệng mắng, Lâm Diệc Nam đã kéo bà lại.
“Bà nội, chuyện trẻ con chơi đùa, người đừng nhúng tay vào.”
Lâm Xuân Phương hai mắt sáng rực, nhìn chằm chằm vào quả trứng gà trên tay Lâm Diệc An, thỉnh thoảng lại nuốt nước miếng chảy ra từ trong miệng, như thể cả đời chưa từng được ăn trứng gà vậy.
Lâm Diệc Nam khinh thường bĩu môi, bước tới trước mặt che khuất tầm mắt của cô bé.
“Muốn ăn trứng gà không?”
Lâm Xuân Phương tưởng Lâm Diệc Nam sẽ cho mình trứng gà, liền gật đầu: “Muốn!”
Lâm Diệc Nam đột nhiên lấy ra một con dao găm, đưa qua đưa lại trên bụng phình to của cô bé.
“Biết không? Đồ ăn mà ngươi ăn vào đều nằm ở đây, lần sau còn dám cướp đồ của đệ đệ ta nữa, ta sẽ rạch bụng ngươi ra, cho ngươi vĩnh viễn không ăn được gì nữa.”
Lâm Xuân Phương bị dọa đến mức ‘Oa’ một tiếng khóc òa lên.
Con bé đã chín tuổi, chuyện Lâm Diệc Nam thay Lâm Thiết Trụ thu dọn thi thể đã truyền khắp cả thôn, tự nhiên nó biết.
Lâm Xuân Phương sợ hãi lắc đầu: "A Nam tỷ, tỷ đừng mọe bụng muội, lần sau muội không dám nữa."
Nghe tiếng khóc của Lâm Xuân Phương, nhiều thôn dân liền vây lại.
Lâm Thu Đào đảo mắt một cái, liền đổi trắng thay đen.
"A Nam, sao ngươi lại ác độc như vậy, muội muội ta bất quá chỉ lấy của đệ đệ ngươi nửa quả trứng gà, ngươi lại muốn mổ bụng muội muội ta."
"Ngươi dùng mắt nào nhìn thấy ta mổ bụng nó?"
Lâm Diệc Nam thu chủy thủ vào tay áo, liếc mắt một cái đã nhìn thấu mánh khóe của nàng ta, không muốn đôi co với nàng ta.
Chỉ là Lâm Thu Đào sẽ không bỏ qua bất kỳ cơ hội nào bôi nhọ nàng.
"A Nam, võ công của ngươi cao cường, tiễn thuật lại tốt, loại dã vật nào mà không săn được, hà tất phải so tính với một đứa trẻ?"
Lâm Diệc Nam liếc xéo nàng ta một cái: "Theo như lời ngươi nói, ta đi cướp lương thực nhà ngươi, ngươi cũng đừng so đo có được không?"
Nàng vừa dứt lời, thôn dân liền chỉ trỏ về phía Lâm Thu Đào.
"Muốn ăn thì tự mình đi mà bắt, cần gì phải chiếm tiện nghi của người khác?"
"Vì một chút đồ ăn mà ngay cả chút mặt mũi cũng không cần."
"Đúng là con gái của nhà đọc sách."
Lâm Thu Đào không ngờ Lâm Diệc Nam lại dùng chiêu ‘Lấy nhu khắc cương’, ả xấu hổ mặt đỏ tía tai, tức giận kéo Lâm Xuân Phương bỏ đi.
"Tỷ tỷ, tỷ ăn trứng này." Lâm Diệc An đưa quả trứng gà trong tay cho Lâm Diệc Nam.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất