Từ Mạt Thế Xuyên Đến Năm Loạn Lạc Mất Mùa, Ta Chỉ Muốn An Ổn Làm Ruộng
Chương 49: A
Bọn chúng là thám tử người Hồ!
Kiếm Thành vậy mà lại có thám tử người Hồ trà trộn vào!
Chờ tiếng bước chân đi xa, Lâm Diệc Nam xoa xoa lòng ngực đang đập thình thịch của, trong đầu nhanh chóng suy nghĩ.
“Muội muội, vừa rồi người bên ngoài là ai vậy?” Lâm Diệc Hành thấp giọng hỏi.
“Hai người đó là thám tử người Hồ, ca ca, huynh ở đây chờ muội, muội đi một lát rồi về.”
Lâm Diệc Hành đoán được ý nàng, vội vàng kéo nàng lại.
“Muội điên rồi, đó là người Hồ giết người không chớp mắt đó!”
“Ca, muội tự biết chừng mực, sẽ không lấy thân mình ra mạo hiểm đâu.”
Lâm Diệc Hành thấy ánh mắt nàng kiên định, chỉ đành bất đắc dĩ nói: "Chú ý an toàn!”
Lâm Diệc Nam dùng thần sắc nghiêm trọng gật đầu, sau đó xoay người nhảy vọt qua tường, đuổi theo hướng hai tên người Hồ rời đi.
Nguyên thân từng luyện nội gia công pháp, thân pháp nhẹ nhàng, tốc độ cực nhanh, lặng lẽ bám theo sau hai tên người Hồ.
Đi qua ba con hẻm, bọn họ đẩy cửa bước vào một ngôi nhà bình thường.
Lâm Diệc Nam áp tai vào tường nghe ngóng động tĩnh, nhưng lại không nghe thấy gì, xung quanh không một bóng người, nàng đi đến căn nhà phía trước, vận khí nhảy lên mái nhà.
Từ trên mái nhà, nàng lặng lẽ mò đến ngôi nhà của hai tên người Hồ, sân trước không có ai, tối đen như mực, khó trách không nghe thấy bất kỳ âm thanh nào.
Sau căn nhà còn có một cái sân nhỏ, trong sân buộc ba con ngựa.
Lâm Diệc Nam liếc mắt nhìn căn nhà nơi đám Hồ tộc đang ở, từ khung cửa sổ dán giấy hắt ra một tia sáng le lói.
Nàng nằm úp sấp trên mái nhà, nhìn xuống qua khe ngói
Năm tên người Hồ đang ngồi quây quần trước bàn, trên một tấm da viết viết vẽ vẽ, không biết đang bàn bạc điều gì.
Lâm Diệc Nam liếc mắt nhìn tấm da, trông giống như một tấm bản đồ.
Bọn người Hồ muốn giở trò ở Kiếm Thành, để đảm bảo người của thôn Lâm gia ngày mai có thể thuận lợi ra khỏi thành, nàng quyết định trừ khử năm tên Hồ tộc này.
Có thể làm thám tử, võ công của đám người Hồ này chắc chắn không tệ, một chọi năm, nàng không có chút cơ hội nào.
Lâm Diệc Nam là người biết khó mà lui, nàng lặng lẽ cất cây nỏ trong tay đi, đường chính không được, nàng càng am hiểu dùng thủ thuật hơn.
Ánh mắt đảo một vòng, nàng nghĩ ra một cách không tốn chút sức lực nào.
Lấy từ trong không gian ra một viên thuốc mê nồng độ cao, không màu, không mùi, Lâm Diệc Nam ném thẳng về phía chính giữa bàn.
Viên thuốc mê vừa rơi xuống bàn đã lập tức tản ra, một tên người Hồ tưởng là ruồi, vừa định giơ tay lên đuổi, kết quả đã lập tức ngã lăn ra đất.
Mấy tên người Hồ còn lại thấy vậy thì biết không ổn, bọn chúng đứng dậy, nhưng vừa mới ngẩng đầu lên, tất cả đều ngã vật xuống đất.
Loại thuốc mê nồng độ cao này, chỉ cần một viên nhỏ bằng con ruồi cũng đủ để gây mê một con voi.
Là vật dụng cần thiết khi hành nghề cướp bóc.
Một lúc sau, các phòng khác cũng không có động tĩnh gì, Lâm Diệc Nam bèn nhảy xuống khỏi mái nhà, một con dao găm xuất hiện trong lòng bàn tay.
Nàng trước tiên cho đám người Hồ trên mặt đất mỗi người một nhát dao vào cổ, rất nhanh sàn nhà đã bị nhuộm đỏ bởi máu tươi.
Nàng ghét bỏ nhảy sang hai bước, tránh để vết máu làm bẩn giày của mình.
Trên tấm da mà đám Hồ tộc vừa viết viết vẽ vẽ trên bàn, toàn là những ô vuông, hình tam giác, nàng vốn dĩ không hiểu được.
Thôi, nàng vẫn nên đi thu thập vật tư thôi.
Từ hai căn phòng còn lại, Lâm Diệc Nam lần lượt lục soát được hai xe lớn da thuộc loại thượng hạng, nàng đoán đám thám tử này có phải là giả làm thương nhân buôn da, trà trộn vào Kiếm Thành từ sớm hay không.
Kiếm Thành vậy mà lại có thám tử người Hồ trà trộn vào!
Chờ tiếng bước chân đi xa, Lâm Diệc Nam xoa xoa lòng ngực đang đập thình thịch của, trong đầu nhanh chóng suy nghĩ.
“Muội muội, vừa rồi người bên ngoài là ai vậy?” Lâm Diệc Hành thấp giọng hỏi.
“Hai người đó là thám tử người Hồ, ca ca, huynh ở đây chờ muội, muội đi một lát rồi về.”
Lâm Diệc Hành đoán được ý nàng, vội vàng kéo nàng lại.
“Muội điên rồi, đó là người Hồ giết người không chớp mắt đó!”
“Ca, muội tự biết chừng mực, sẽ không lấy thân mình ra mạo hiểm đâu.”
Lâm Diệc Hành thấy ánh mắt nàng kiên định, chỉ đành bất đắc dĩ nói: "Chú ý an toàn!”
Lâm Diệc Nam dùng thần sắc nghiêm trọng gật đầu, sau đó xoay người nhảy vọt qua tường, đuổi theo hướng hai tên người Hồ rời đi.
Nguyên thân từng luyện nội gia công pháp, thân pháp nhẹ nhàng, tốc độ cực nhanh, lặng lẽ bám theo sau hai tên người Hồ.
Đi qua ba con hẻm, bọn họ đẩy cửa bước vào một ngôi nhà bình thường.
Lâm Diệc Nam áp tai vào tường nghe ngóng động tĩnh, nhưng lại không nghe thấy gì, xung quanh không một bóng người, nàng đi đến căn nhà phía trước, vận khí nhảy lên mái nhà.
Từ trên mái nhà, nàng lặng lẽ mò đến ngôi nhà của hai tên người Hồ, sân trước không có ai, tối đen như mực, khó trách không nghe thấy bất kỳ âm thanh nào.
Sau căn nhà còn có một cái sân nhỏ, trong sân buộc ba con ngựa.
Lâm Diệc Nam liếc mắt nhìn căn nhà nơi đám Hồ tộc đang ở, từ khung cửa sổ dán giấy hắt ra một tia sáng le lói.
Nàng nằm úp sấp trên mái nhà, nhìn xuống qua khe ngói
Năm tên người Hồ đang ngồi quây quần trước bàn, trên một tấm da viết viết vẽ vẽ, không biết đang bàn bạc điều gì.
Lâm Diệc Nam liếc mắt nhìn tấm da, trông giống như một tấm bản đồ.
Bọn người Hồ muốn giở trò ở Kiếm Thành, để đảm bảo người của thôn Lâm gia ngày mai có thể thuận lợi ra khỏi thành, nàng quyết định trừ khử năm tên Hồ tộc này.
Có thể làm thám tử, võ công của đám người Hồ này chắc chắn không tệ, một chọi năm, nàng không có chút cơ hội nào.
Lâm Diệc Nam là người biết khó mà lui, nàng lặng lẽ cất cây nỏ trong tay đi, đường chính không được, nàng càng am hiểu dùng thủ thuật hơn.
Ánh mắt đảo một vòng, nàng nghĩ ra một cách không tốn chút sức lực nào.
Lấy từ trong không gian ra một viên thuốc mê nồng độ cao, không màu, không mùi, Lâm Diệc Nam ném thẳng về phía chính giữa bàn.
Viên thuốc mê vừa rơi xuống bàn đã lập tức tản ra, một tên người Hồ tưởng là ruồi, vừa định giơ tay lên đuổi, kết quả đã lập tức ngã lăn ra đất.
Mấy tên người Hồ còn lại thấy vậy thì biết không ổn, bọn chúng đứng dậy, nhưng vừa mới ngẩng đầu lên, tất cả đều ngã vật xuống đất.
Loại thuốc mê nồng độ cao này, chỉ cần một viên nhỏ bằng con ruồi cũng đủ để gây mê một con voi.
Là vật dụng cần thiết khi hành nghề cướp bóc.
Một lúc sau, các phòng khác cũng không có động tĩnh gì, Lâm Diệc Nam bèn nhảy xuống khỏi mái nhà, một con dao găm xuất hiện trong lòng bàn tay.
Nàng trước tiên cho đám người Hồ trên mặt đất mỗi người một nhát dao vào cổ, rất nhanh sàn nhà đã bị nhuộm đỏ bởi máu tươi.
Nàng ghét bỏ nhảy sang hai bước, tránh để vết máu làm bẩn giày của mình.
Trên tấm da mà đám Hồ tộc vừa viết viết vẽ vẽ trên bàn, toàn là những ô vuông, hình tam giác, nàng vốn dĩ không hiểu được.
Thôi, nàng vẫn nên đi thu thập vật tư thôi.
Từ hai căn phòng còn lại, Lâm Diệc Nam lần lượt lục soát được hai xe lớn da thuộc loại thượng hạng, nàng đoán đám thám tử này có phải là giả làm thương nhân buôn da, trà trộn vào Kiếm Thành từ sớm hay không.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất