Chương 10: Hắc thành cặn bã
Lệ Minh Xuyên nhìn Diệp Đường bị chọc tức đến phát run cả người, đứng ở mép giường chỗ mà hắn với không tới, hệt như con mồi đang phí công giãy giụa, cuối cùng chỉ có thể chui đầu vô lưới.
Sắc mặt Diệp Đường có chút tái nhợt, nhắm mắt lại, nói: "Rốt cuộc cậu muốn thế nào?"
Lệ Minh Xuyên cười, vỗ vỗ mép giường lần nữa, "Lại đây."
Diệp Đường hít sâu một hơi, quay lại ngồi bên cạnh Lệ Minh Xuyên.
Lệ Minh Xuyên chỉ chỉ môi mình, "Hôn tôi đi."
Lời này bình thường mấy đôi tình nhân hay dùng để làm nũng nhau, nhưng từ trong miệng Lệ Minh Xuyên nói ra lại mang theo chút cảm giác uy hiếp.
Không phải Diệp Đường không cảm thấy ánh mắt thú tính kia của Lệ Minh Xuyên, nhưng cậu quá hiểu về nhà họ Lệ, nếu Lệ Minh Xuyên muốn phá hủy một người thì dễ dàng như trở bàn tay, hiện tại cậu đối đầu Lệ Minh Xuyên đồng nghĩa đối đầu nhà họ Lệ, quả thực như châu chấu đá xe.
Lệ Minh Xuyên cũng không vội, hắn thong dong tựa vào đầu giường, nhìn Diệp Đường trải qua một hồi đấu tranh, cuối cùng nhào vào lồng ngực hắn.
Âm thanh Diệp Đường trầm xuống, nhắm mắt, tiến đến môi Lệ Minh Xuyên, nhẹ nhàng chạm vào đôi môi khô của Lệ Minh Xuyên, đặt lên một nụ hôn cứng ngắt.
Biểu tình Diệp Đường giống như đang hiến tế cho Lệ Minh Xuyên vậy, làm hắn cảm thấy rất thỏa mãn, cánh môi chàng trai thanh lãnh tựa như cái bậc lửa đốt lên lửa nóng trong người hắn, chỗ khó nói cũng thức tỉnh.
Một nụ hôn chuồn chuồn lướt nước vốn không thể đủ với hắn, Lệ Minh Xuyên thuận thế ôm Diệp Đường vào trong ngực, tăng thêm cái hôn, tay cũng bắt đầu không thành thật luồn vào áo Diệp Đường.
Chỗ mẫn cảm trước ngực Diệp Đường bị ngón tay nóng như lửa của Lệ Minh Xuyên chạm vào, cả người run lên, cậu nhanh chóng ngăn thủ đoạn của Lệ Minh Xuyên lại.
Lệ Minh Xuyên cũng không vội, phun hơi thở bên tai Diệp Đường, nói: "Diệp Đường, tôi rất nhớ cậu, cậu không nhớ tôi sao?"
Diệp Đường tuyệt vọng nhắm chặt mắt lại, Lệ Minh Xuyên không hổ là cao thủ tình trường, chỉ cần hắn muốn, trong nháy mắt có thể biến thành một tình nhân ngọt ngào nhất trên đời. Nhưng người tình nhân này cũng làm Diệp Đường không dám mơ tưởng, lời ngon tiếng ngọt ấy bất quá chỉ là hắn tâm huyết dâng trào bố thí cho mấy câu mà thôi.
Nhưng điều đáng buồn chính là, cậu biết rõ mấy lời âu yếm trước giờ từ Lệ Minh Xuyên đều là hạ bút thành văn, không thể coi thật nhưng trong lòng vẫn không ngăn được sự rung động.
Cảm giác được Diệp Đường có dao động, Lệ Minh Xuyên thuận thế xốc áo Diệp Đường lên, đồng thời hôn lên bên tai và cổ mẫn cảm của Diệp Đường.
Diệp Đường ngẩng đầu lên, tùy ý để Lệ Minh Xuyên gặm cắn cổ cậu, tay hắn nóng bỏng trêu chọc khắp người cậu. Lệ Minh Xuyên biết tất cả chỗ mẫn cảm trên người cậu, chỉ cần sờ vài chỗ là có thể đem cậu bức đến tận cùng.
Diệp Đường lơ đãng thoáng nhìn quả táo lúc nãy cậu mới vừa mới gọt, giờ phút này đã bị Lệ Minh Xuyên ném trên bàn dài phía đầu giường, bị ôxy hoá thành từng lõm màu nâu. Trong lòng cậu lại có chút bi ai, một quả táo vốn dĩ rất hoàn mỹ, sau khi da bị gọt sạch, cũng chỉ có thể duy trì vẻ đẹp ngắn ngủi trong một khoảng thời gian thôi, mất đi lớp vỏ xinh đẹp bên ngoài, chỉ sợ người ta chưa kịp ăn hết, kết cục bị chuyển thành màu nâu rồi chỉ có thể bị vứt đi thôi.
"Cậu không tập trung." Lệ Minh Xuyên niết cằm Diệp Đường trong tay, ép cậu nhìn mình.
Diệp Đường: "Cậu không suy nghĩ một chút lời đề nghị tối qua của tôi sao? Tôi cũng có tuổi rồi, chỉ sợ lăn lộn không được mấy năm nữa. Chúng ta dừng lại trong vui vẻ không tốt sao?"
Diệp Đường ý đồ muốn lấy lý phục người, để tránh cảm xúc Lệ Minh Xuyên bị quá kích làm ra mấy chuyện không lý trí.
Nhưng thật sự mà nói, làm bạn tình của Lệ Minh Xuyên, nếu nói về tuổi tác thì cậu quả thật đã cũng hơi quá tuổi rồi, lấy ví dụ Liêu Triển được Lệ Minh Xuyên nâng đỡ đi, đó là diễn viên mới nổi sinh năm 95, làn da non đến nỗi có thể véo ra nước, thân hình thì không cần phải nói, nhất định so với cậu vòng eo cậu ta mềm mại hơn nhiều, từ trước đến nay Lệ Minh Xuyên có mới nới cũ, thiếu một bạn giường lớn tuổi như cậu, kỳ thật cũng không có tổn thất gì.
"Không tốt!" Lệ Minh Xuyên nói như đinh đóng cột, làm Diệp Đường không biết nói gì luôn.
"......"
"Diệp Đường cậu nhớ kỹ, muốn dừng hay không là do tôi quyết định!"
"Cậu đây là không nói đạo lý." Mặt Diệp Đường vì bị Lệ Minh Xuyên niết đau, âm thanh nghe có chút buồn cười.
"Tôi chính là đạo lý! Đừng nhắc đến chuyện này nữa, bằng không tôi làm cậu không xuống giường được bây giờ."
Diệp Đường: "......"
Lệ Minh Xuyên nhìn thấy hình như Diệp Đường chửi thầm, nói thêm: "Tôi gãy ngón chân, không phải gãy cái kia, vẫn dư sức đối phó cậu."
Diệp Đường thở dài trong lòng, tính tình Lệ Minh Xuyên bá đạo từ nhỏ, trước kia ở nhà họ Lệ hắn chính là nhân vật chúng tinh phủng nguyệt, sau này vào giới giải trí, thì vẫn là đại thiếu gia thôi, có nhà họ Lệ chống lưng, đường đi mở rộng phía trước không cần phải nếm trải tai ương, tinh đồ trôi chảy, chỉ cần là thứ hắn muốn, dường như không có gì là không đến tay hắn được.
Bởi vậy lúc này Lệ Minh Xuyên chấp nhất với cậu, hiển nhiên là bởi vì lời chia tay kia, một tác phong hành sự của đại thiếu gia khi bị nghịch ý, cho nên mới nói đừng nên dại dột như vậy.
Hiện tại vì cậu sai sót làm Lệ Minh Xuyên bị thương, trong lòng cậu cảm thấy hổ thẹn, việc này chỉ có thể nói chuyện rõ ràng hơn mà thôi. Có lẽ không bao lâu nữa, Lệ Minh Xuyên sẽ mất đi hứng thú với cậu, bây giờ nhiều chàng trai cô gái xinh đẹp như vậy, ai nói Lệ Minh Xuyên không thể gạt cậu ra đâu chứ?
"Tôi không nên chọn con ngựa đó" Diệp Đường lại nói, "Thực xin lỗi, hại cậu bị thương."
Lệ Minh Xuyên không ngờ vòng tới vòng lui, Diệp Đường vẫn khư khư hắn bị thương là lỗi của mình, "Cậu hại tôi bị thương vậy rồi định bồi thường cho tôi thế nào đây?"
Diệp Đường nghiêm túc hỏi: "Cậu muốn gì? Tôi sẽ cố gắng làm cho cậu."
Lệ Minh Xuyên cười một cách bỉ ổi, chỉ chỉ thân dưới, "Tôi muốn miệng cậu".
Diệp Đường: "......"
Lệ Minh Xuyên nhìn tai Diệp Đường đã đỏ hết lên, cảm thấy thật sự quá đáng yêu, nhịn không được cười to vài tiếng.
"Đùa thôi, việc này chỉ là ngoài ý muốn, không ai có thể đoán trước được, coi như tôi xui xẻo, cậu đừng để ý quá."
Lệ Minh Xuyên tin chuyện này là tình cờ, nhưng truyền thông lại không đưa tin như vậy.
Vào đêm Lệ Minh Xuyên bị thương, Cố Bưu đến bệnh viện, mang theo người phong tỏa bệnh viện, chặn đám phóng viên chen chúc ngoài cửa. Nhưng dù là vậy, tin tức Lệ Minh Xuyên bị thương vẫn là không thể chặn được, trở thành tiêu đề hàng đầu của các công ty truyền thông lớn.
Đêm đó tin tức giải trí phần lớn để tiêu đề như vầy: "Lệ Minh Xuyên bị thương ở trường quay", "Lệ Minh Xuyên bị thương nặng đang chữa trị, có thể rời 《 Vung chân điên chạy 》".
Các diễn đàn nhanh chóng cập nhật thêm thông tin, tiêu đề là "Lệ Minh Xuyên bị thương, nghi ngờ có người cố tình gây nên?" Tin này nhanh chóng đứng đầu.
Không bao lâu Diệp Đường đã bị réo tên, còn chưa đến mấy giờ, sự tình đã phát triển thành "Diệp Đường có ý định hại Lệ Minh Xuyên bị thương".
Sau đó, có người đào ra được ngày bắt đầu quay 《 Vung Chân Điên Chạy 》 Diệp Đường đã đến trễ, còn có Diệp Đường từng làm trợ lý cho Lệ Minh Xuyên, đương nhiên còn có toàn bộ tin tức trái chiều về Diệp Đường đều bị phanh khui cả, bao gồm việc đoạn tuyệt quan hệ cha con, cuối cùng bọ họ kết luận nhân phẩm Diệp Đường cực kỳ kém, trong lúc làm trợ lý cho Lệ Minh Xuyên đã tích tụ hận trong lòng với Lệ Minh Xuyên, nhân cơ hội quay 《 Vung Chân Điên Chạy》liền trả thù, những bình luận nhất thời trên mạng mắng chửi Diệp Đường như nước sông cuồn cuộn chảy dài không dứt, đem người ta hắc* thành cặn bã.
(Hắc: công kích, bôi xấu, tung tin đồn sai sự thật để dìm người bị hắc)
Lệ Minh Xuyên thì vẫn chưa biết rõ được sự tình. Sau khi bị thương, hắn mới phá lệ có thời gian nghỉ ngơi nhiều thế này, bình thường hắn ngủ cực ít và còn thường xuyên mất ngủ, thế là hắn ở trên giường bệnh một ngủ một giấc liền đến giữa trưa ngày hôm sau.
Lúc Lệ Minh Xuyên tỉnh lại, mặt trời đã treo ở đỉnh đầu, sau giờ ngọ*, ánh nắng xuyên thấu qua bức màn phòng bệnh một đường thẳng đến chỗ hắn, chiếu sáng toàn bộ phòng bệnh ấm áp.
(Sau giờ ngọ: 12h20 - 13h)
Lệ Minh Xuyên vừa chuyển đầu, liền nhìn thấy Diệp Đường đang dựa vào mép sô pha ngủ, hô hấp Diệp Đường rất nhẹ, thân hình đơn bạc hãm sâu ở sô pha, một tay gác lên tay vịn sô pha rồi tựa đầu lên, hình như cậu ngủ không quá ngon, chỗ giữa chân mày có chút nhíu lại.
Đồng hồ treo trên tường kêu "Tí tách tí tách", trong phòng bệnh ngoại trừ âm thanh đó ra thì tất cả mọi thứ dường như đều cách rất xa, Lệ Minh Xuyên cảm thấy khoảnh khắc này yên tĩnh cực kỳ, hơi thở Diệp Đường sạch sẽ, có một loại công năng trấn an tâm tình người nóng nảy.
Lúc Cố Bưu đi vào phòng bệnh, nhìn thấy Lệ Minh Xuyên đang nằm ở trên giường đã dậy, ánh mắt lại chăm chú nhìn Diệp Đường ngủ trên sô pha, phát hiện cô đi vào phòng bệnh, còn làm động tác "Suỵt" một cái.
Nhưng Diệp Đường rất nhanh cảm thấy cảnh giác, lúc Cố Bưu đến gần, cậu cũng tỉnh dậy.
Diệp Đường: "Cố tổng."
Cố Bưu: "Diệp Đường, cậu vẫn chưa về hả? Tối qua ngủ ở đây luôn à?"
Diệp Đường phát hiện Lệ Minh Xuyên đã tỉnh, "Cậu ấy di chuyển không tiện, tôi sợ buổi tối cậu ấy cần giúp gì đó."
Cố Bưu biết Diệp Đường luôn tự trách mình về vết thương của Lệ Minh Xuyên, nhưng không nghĩ sẽ đến mức này, "Vẫn luôn ngủ sô pha à?"
Diệp Đường: "Ban đêm tôi có qua giường kế bên ngủ một chút."
Cố Bưu nhìn sắc mặt mệt mỏi của Diệp Đường, hai mắt phiếm hồng, hiển nhiên ngủ không ngon, sợ là tối hôm qua không dám ngủ say, luôn để ý động tĩnh Lệ Minh Xuyên bên đây.
Lệ Minh Xuyên không thích lúc mình nghỉ ngơi có người quấy rầy, cho nên đương nhiên sẽ không giữ hai người trợ lý a, b ở lại phòng bệnh của hắn nhưng Diệp Đường là ngoại lệ, cho nên cuối cùng để Diệp Đường ủy khuất ở lại chăm hắn một đêm.
"Vất vả cho cậu rồi, mau về nghỉ ngơi đi, tôi ở đây với cậu ta, sẵn tiện làm thủ tục xuất viện luôn." Cố Bưu nói, "Hình như Phó Dũng vẫn luôn tìm cậu đó, vừa rồi mới gọi cho tôi này."
Phó Dũng là người đại diện của Diệp Đường, Diệp Đường lấy điện thoại mình ra xem, mới phát hiện điện thoại cậu đã hết pin, sau khi hướng Cố Bưu tỏ vẻ xin lỗi lần nữa thì cậu mới rời khỏi phòng bệnh.
Cố Bưu xoay đầu, nhìn Lệ Minh Xuyên nói: "Sài Bính nói lát nữa có thể xuất viện rồi, tí nữa tôi tìm bác sĩ hỏi tình hình của cậu một chút, rồi canh thời gian thích hợp để quay về Bắc Kinh."
Lệ Minh Xuyên vốn dĩ không định để Diệp Đường về sớm như vậy, Diệp Đường biết hết thói quen hằng ngày của hắn, ở đây sẽ giúp đỡ hắn nhiều thứ hơn, nhưng sau khi nhìn sắc mặt Diệp Đường quả thật không tốt lắm, mới không quá tình nguyện để Diệp Đường trở về nghỉ ngơi.
Lúc ấy, hắn vẫn chưa biết chính vì sự bị thương lúc này của hắn lại khiến cho Diệp Đường lâm vào một trận phong ba lớn.
Sắc mặt Diệp Đường có chút tái nhợt, nhắm mắt lại, nói: "Rốt cuộc cậu muốn thế nào?"
Lệ Minh Xuyên cười, vỗ vỗ mép giường lần nữa, "Lại đây."
Diệp Đường hít sâu một hơi, quay lại ngồi bên cạnh Lệ Minh Xuyên.
Lệ Minh Xuyên chỉ chỉ môi mình, "Hôn tôi đi."
Lời này bình thường mấy đôi tình nhân hay dùng để làm nũng nhau, nhưng từ trong miệng Lệ Minh Xuyên nói ra lại mang theo chút cảm giác uy hiếp.
Không phải Diệp Đường không cảm thấy ánh mắt thú tính kia của Lệ Minh Xuyên, nhưng cậu quá hiểu về nhà họ Lệ, nếu Lệ Minh Xuyên muốn phá hủy một người thì dễ dàng như trở bàn tay, hiện tại cậu đối đầu Lệ Minh Xuyên đồng nghĩa đối đầu nhà họ Lệ, quả thực như châu chấu đá xe.
Lệ Minh Xuyên cũng không vội, hắn thong dong tựa vào đầu giường, nhìn Diệp Đường trải qua một hồi đấu tranh, cuối cùng nhào vào lồng ngực hắn.
Âm thanh Diệp Đường trầm xuống, nhắm mắt, tiến đến môi Lệ Minh Xuyên, nhẹ nhàng chạm vào đôi môi khô của Lệ Minh Xuyên, đặt lên một nụ hôn cứng ngắt.
Biểu tình Diệp Đường giống như đang hiến tế cho Lệ Minh Xuyên vậy, làm hắn cảm thấy rất thỏa mãn, cánh môi chàng trai thanh lãnh tựa như cái bậc lửa đốt lên lửa nóng trong người hắn, chỗ khó nói cũng thức tỉnh.
Một nụ hôn chuồn chuồn lướt nước vốn không thể đủ với hắn, Lệ Minh Xuyên thuận thế ôm Diệp Đường vào trong ngực, tăng thêm cái hôn, tay cũng bắt đầu không thành thật luồn vào áo Diệp Đường.
Chỗ mẫn cảm trước ngực Diệp Đường bị ngón tay nóng như lửa của Lệ Minh Xuyên chạm vào, cả người run lên, cậu nhanh chóng ngăn thủ đoạn của Lệ Minh Xuyên lại.
Lệ Minh Xuyên cũng không vội, phun hơi thở bên tai Diệp Đường, nói: "Diệp Đường, tôi rất nhớ cậu, cậu không nhớ tôi sao?"
Diệp Đường tuyệt vọng nhắm chặt mắt lại, Lệ Minh Xuyên không hổ là cao thủ tình trường, chỉ cần hắn muốn, trong nháy mắt có thể biến thành một tình nhân ngọt ngào nhất trên đời. Nhưng người tình nhân này cũng làm Diệp Đường không dám mơ tưởng, lời ngon tiếng ngọt ấy bất quá chỉ là hắn tâm huyết dâng trào bố thí cho mấy câu mà thôi.
Nhưng điều đáng buồn chính là, cậu biết rõ mấy lời âu yếm trước giờ từ Lệ Minh Xuyên đều là hạ bút thành văn, không thể coi thật nhưng trong lòng vẫn không ngăn được sự rung động.
Cảm giác được Diệp Đường có dao động, Lệ Minh Xuyên thuận thế xốc áo Diệp Đường lên, đồng thời hôn lên bên tai và cổ mẫn cảm của Diệp Đường.
Diệp Đường ngẩng đầu lên, tùy ý để Lệ Minh Xuyên gặm cắn cổ cậu, tay hắn nóng bỏng trêu chọc khắp người cậu. Lệ Minh Xuyên biết tất cả chỗ mẫn cảm trên người cậu, chỉ cần sờ vài chỗ là có thể đem cậu bức đến tận cùng.
Diệp Đường lơ đãng thoáng nhìn quả táo lúc nãy cậu mới vừa mới gọt, giờ phút này đã bị Lệ Minh Xuyên ném trên bàn dài phía đầu giường, bị ôxy hoá thành từng lõm màu nâu. Trong lòng cậu lại có chút bi ai, một quả táo vốn dĩ rất hoàn mỹ, sau khi da bị gọt sạch, cũng chỉ có thể duy trì vẻ đẹp ngắn ngủi trong một khoảng thời gian thôi, mất đi lớp vỏ xinh đẹp bên ngoài, chỉ sợ người ta chưa kịp ăn hết, kết cục bị chuyển thành màu nâu rồi chỉ có thể bị vứt đi thôi.
"Cậu không tập trung." Lệ Minh Xuyên niết cằm Diệp Đường trong tay, ép cậu nhìn mình.
Diệp Đường: "Cậu không suy nghĩ một chút lời đề nghị tối qua của tôi sao? Tôi cũng có tuổi rồi, chỉ sợ lăn lộn không được mấy năm nữa. Chúng ta dừng lại trong vui vẻ không tốt sao?"
Diệp Đường ý đồ muốn lấy lý phục người, để tránh cảm xúc Lệ Minh Xuyên bị quá kích làm ra mấy chuyện không lý trí.
Nhưng thật sự mà nói, làm bạn tình của Lệ Minh Xuyên, nếu nói về tuổi tác thì cậu quả thật đã cũng hơi quá tuổi rồi, lấy ví dụ Liêu Triển được Lệ Minh Xuyên nâng đỡ đi, đó là diễn viên mới nổi sinh năm 95, làn da non đến nỗi có thể véo ra nước, thân hình thì không cần phải nói, nhất định so với cậu vòng eo cậu ta mềm mại hơn nhiều, từ trước đến nay Lệ Minh Xuyên có mới nới cũ, thiếu một bạn giường lớn tuổi như cậu, kỳ thật cũng không có tổn thất gì.
"Không tốt!" Lệ Minh Xuyên nói như đinh đóng cột, làm Diệp Đường không biết nói gì luôn.
"......"
"Diệp Đường cậu nhớ kỹ, muốn dừng hay không là do tôi quyết định!"
"Cậu đây là không nói đạo lý." Mặt Diệp Đường vì bị Lệ Minh Xuyên niết đau, âm thanh nghe có chút buồn cười.
"Tôi chính là đạo lý! Đừng nhắc đến chuyện này nữa, bằng không tôi làm cậu không xuống giường được bây giờ."
Diệp Đường: "......"
Lệ Minh Xuyên nhìn thấy hình như Diệp Đường chửi thầm, nói thêm: "Tôi gãy ngón chân, không phải gãy cái kia, vẫn dư sức đối phó cậu."
Diệp Đường thở dài trong lòng, tính tình Lệ Minh Xuyên bá đạo từ nhỏ, trước kia ở nhà họ Lệ hắn chính là nhân vật chúng tinh phủng nguyệt, sau này vào giới giải trí, thì vẫn là đại thiếu gia thôi, có nhà họ Lệ chống lưng, đường đi mở rộng phía trước không cần phải nếm trải tai ương, tinh đồ trôi chảy, chỉ cần là thứ hắn muốn, dường như không có gì là không đến tay hắn được.
Bởi vậy lúc này Lệ Minh Xuyên chấp nhất với cậu, hiển nhiên là bởi vì lời chia tay kia, một tác phong hành sự của đại thiếu gia khi bị nghịch ý, cho nên mới nói đừng nên dại dột như vậy.
Hiện tại vì cậu sai sót làm Lệ Minh Xuyên bị thương, trong lòng cậu cảm thấy hổ thẹn, việc này chỉ có thể nói chuyện rõ ràng hơn mà thôi. Có lẽ không bao lâu nữa, Lệ Minh Xuyên sẽ mất đi hứng thú với cậu, bây giờ nhiều chàng trai cô gái xinh đẹp như vậy, ai nói Lệ Minh Xuyên không thể gạt cậu ra đâu chứ?
"Tôi không nên chọn con ngựa đó" Diệp Đường lại nói, "Thực xin lỗi, hại cậu bị thương."
Lệ Minh Xuyên không ngờ vòng tới vòng lui, Diệp Đường vẫn khư khư hắn bị thương là lỗi của mình, "Cậu hại tôi bị thương vậy rồi định bồi thường cho tôi thế nào đây?"
Diệp Đường nghiêm túc hỏi: "Cậu muốn gì? Tôi sẽ cố gắng làm cho cậu."
Lệ Minh Xuyên cười một cách bỉ ổi, chỉ chỉ thân dưới, "Tôi muốn miệng cậu".
Diệp Đường: "......"
Lệ Minh Xuyên nhìn tai Diệp Đường đã đỏ hết lên, cảm thấy thật sự quá đáng yêu, nhịn không được cười to vài tiếng.
"Đùa thôi, việc này chỉ là ngoài ý muốn, không ai có thể đoán trước được, coi như tôi xui xẻo, cậu đừng để ý quá."
Lệ Minh Xuyên tin chuyện này là tình cờ, nhưng truyền thông lại không đưa tin như vậy.
Vào đêm Lệ Minh Xuyên bị thương, Cố Bưu đến bệnh viện, mang theo người phong tỏa bệnh viện, chặn đám phóng viên chen chúc ngoài cửa. Nhưng dù là vậy, tin tức Lệ Minh Xuyên bị thương vẫn là không thể chặn được, trở thành tiêu đề hàng đầu của các công ty truyền thông lớn.
Đêm đó tin tức giải trí phần lớn để tiêu đề như vầy: "Lệ Minh Xuyên bị thương ở trường quay", "Lệ Minh Xuyên bị thương nặng đang chữa trị, có thể rời 《 Vung chân điên chạy 》".
Các diễn đàn nhanh chóng cập nhật thêm thông tin, tiêu đề là "Lệ Minh Xuyên bị thương, nghi ngờ có người cố tình gây nên?" Tin này nhanh chóng đứng đầu.
Không bao lâu Diệp Đường đã bị réo tên, còn chưa đến mấy giờ, sự tình đã phát triển thành "Diệp Đường có ý định hại Lệ Minh Xuyên bị thương".
Sau đó, có người đào ra được ngày bắt đầu quay 《 Vung Chân Điên Chạy 》 Diệp Đường đã đến trễ, còn có Diệp Đường từng làm trợ lý cho Lệ Minh Xuyên, đương nhiên còn có toàn bộ tin tức trái chiều về Diệp Đường đều bị phanh khui cả, bao gồm việc đoạn tuyệt quan hệ cha con, cuối cùng bọ họ kết luận nhân phẩm Diệp Đường cực kỳ kém, trong lúc làm trợ lý cho Lệ Minh Xuyên đã tích tụ hận trong lòng với Lệ Minh Xuyên, nhân cơ hội quay 《 Vung Chân Điên Chạy》liền trả thù, những bình luận nhất thời trên mạng mắng chửi Diệp Đường như nước sông cuồn cuộn chảy dài không dứt, đem người ta hắc* thành cặn bã.
(Hắc: công kích, bôi xấu, tung tin đồn sai sự thật để dìm người bị hắc)
Lệ Minh Xuyên thì vẫn chưa biết rõ được sự tình. Sau khi bị thương, hắn mới phá lệ có thời gian nghỉ ngơi nhiều thế này, bình thường hắn ngủ cực ít và còn thường xuyên mất ngủ, thế là hắn ở trên giường bệnh một ngủ một giấc liền đến giữa trưa ngày hôm sau.
Lúc Lệ Minh Xuyên tỉnh lại, mặt trời đã treo ở đỉnh đầu, sau giờ ngọ*, ánh nắng xuyên thấu qua bức màn phòng bệnh một đường thẳng đến chỗ hắn, chiếu sáng toàn bộ phòng bệnh ấm áp.
(Sau giờ ngọ: 12h20 - 13h)
Lệ Minh Xuyên vừa chuyển đầu, liền nhìn thấy Diệp Đường đang dựa vào mép sô pha ngủ, hô hấp Diệp Đường rất nhẹ, thân hình đơn bạc hãm sâu ở sô pha, một tay gác lên tay vịn sô pha rồi tựa đầu lên, hình như cậu ngủ không quá ngon, chỗ giữa chân mày có chút nhíu lại.
Đồng hồ treo trên tường kêu "Tí tách tí tách", trong phòng bệnh ngoại trừ âm thanh đó ra thì tất cả mọi thứ dường như đều cách rất xa, Lệ Minh Xuyên cảm thấy khoảnh khắc này yên tĩnh cực kỳ, hơi thở Diệp Đường sạch sẽ, có một loại công năng trấn an tâm tình người nóng nảy.
Lúc Cố Bưu đi vào phòng bệnh, nhìn thấy Lệ Minh Xuyên đang nằm ở trên giường đã dậy, ánh mắt lại chăm chú nhìn Diệp Đường ngủ trên sô pha, phát hiện cô đi vào phòng bệnh, còn làm động tác "Suỵt" một cái.
Nhưng Diệp Đường rất nhanh cảm thấy cảnh giác, lúc Cố Bưu đến gần, cậu cũng tỉnh dậy.
Diệp Đường: "Cố tổng."
Cố Bưu: "Diệp Đường, cậu vẫn chưa về hả? Tối qua ngủ ở đây luôn à?"
Diệp Đường phát hiện Lệ Minh Xuyên đã tỉnh, "Cậu ấy di chuyển không tiện, tôi sợ buổi tối cậu ấy cần giúp gì đó."
Cố Bưu biết Diệp Đường luôn tự trách mình về vết thương của Lệ Minh Xuyên, nhưng không nghĩ sẽ đến mức này, "Vẫn luôn ngủ sô pha à?"
Diệp Đường: "Ban đêm tôi có qua giường kế bên ngủ một chút."
Cố Bưu nhìn sắc mặt mệt mỏi của Diệp Đường, hai mắt phiếm hồng, hiển nhiên ngủ không ngon, sợ là tối hôm qua không dám ngủ say, luôn để ý động tĩnh Lệ Minh Xuyên bên đây.
Lệ Minh Xuyên không thích lúc mình nghỉ ngơi có người quấy rầy, cho nên đương nhiên sẽ không giữ hai người trợ lý a, b ở lại phòng bệnh của hắn nhưng Diệp Đường là ngoại lệ, cho nên cuối cùng để Diệp Đường ủy khuất ở lại chăm hắn một đêm.
"Vất vả cho cậu rồi, mau về nghỉ ngơi đi, tôi ở đây với cậu ta, sẵn tiện làm thủ tục xuất viện luôn." Cố Bưu nói, "Hình như Phó Dũng vẫn luôn tìm cậu đó, vừa rồi mới gọi cho tôi này."
Phó Dũng là người đại diện của Diệp Đường, Diệp Đường lấy điện thoại mình ra xem, mới phát hiện điện thoại cậu đã hết pin, sau khi hướng Cố Bưu tỏ vẻ xin lỗi lần nữa thì cậu mới rời khỏi phòng bệnh.
Cố Bưu xoay đầu, nhìn Lệ Minh Xuyên nói: "Sài Bính nói lát nữa có thể xuất viện rồi, tí nữa tôi tìm bác sĩ hỏi tình hình của cậu một chút, rồi canh thời gian thích hợp để quay về Bắc Kinh."
Lệ Minh Xuyên vốn dĩ không định để Diệp Đường về sớm như vậy, Diệp Đường biết hết thói quen hằng ngày của hắn, ở đây sẽ giúp đỡ hắn nhiều thứ hơn, nhưng sau khi nhìn sắc mặt Diệp Đường quả thật không tốt lắm, mới không quá tình nguyện để Diệp Đường trở về nghỉ ngơi.
Lúc ấy, hắn vẫn chưa biết chính vì sự bị thương lúc này của hắn lại khiến cho Diệp Đường lâm vào một trận phong ba lớn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất