Chương 3: Ngụy trúc mã
Lệ Minh Xuyên nhớ tới đoạn quá khứ kia, trước khi Diệp Đường trở thành trợ lý của hắn, lúc ấy hắn được quản lý một nửa nhân viên, khi đó hắn còn ở Lệ gia, cha Diệp Đường là tài xế của cha hắn, cũng là bằng hữu lâu năm của cha hắn.
Cha của Lệ Minh Xuyên là Lệ Dương, là người kế thừa cải cách mở ra làn sóng quật khởi, thời buổi Kinh thành còn khó khăn, đầu tiên là dựa vào thủ đoạn làm giàu, sau đó ông đặt chân vào bất động sản, sau này mở rộng đầu tư lập sản nghiệp, đầu tư vào thể thao Văn Ngu, Internet, tài năng còn mới có thể vớt cây kim lên mặt nước không thể kéo xuống, tác phong làm việc quả quyết chủ chiến, là nhân vật nổi danh trong giới kinh doanh, quan hệ mở rộng, đưa Lệ gia trở nên danh môn vọng tộc nhất thành phố, không ngừng phát đạt.
Năm đó, lúc cha Diệp Đường - Diệp Thụ Hải mang theo Diệp Đường đến tìm Lệ Dương giúp, Lệ Dương không nói hai lời liền đem hai cha con họ lưu lại, Diệp Thụ Hải bằng cấp không cao, Lệ Dương liền sắp xếp cho ông lái xe cho mình, mẹ Diệp Đường qua đời sớm, Diệp Thụ Hải một mình nuôi con khó khăn, bảo Diệp Đường vào Lệ gia ở tạm, nhất định phải an phận.
Lệ Dương vốn muốn Diệp Thụ Hải cũng vào ở, ông nói phòng trống rất nhiều, nhưng Diệp Thụ Hải từ chối, không ở lại là không, nói là một người đàn ông ở như vậy không tiện, tự ông có thể tiết kiệm tiền thuê nhà ở, nhưng nếu Diệp Đường có thể sống nhờ ở Lệ gia thì quá tốt rồi.
Sau này, Diệp Thụ Hải tái hôn, sinh thêm một đứa con, với hoàn cảnh này Diệp Đường dứt khoát ở lại Lệ gia, vậy mà đã ở lại đây tận mười năm, từ năm mười hai tuổi đến năm hai mươi hai tuổi, đến lúc tốt nghiệp đại học mới chuyển ra ngoài.
Trong khoảng thời gian đó, không có ai xem Diệp Đường là người hầu để sai bảo cả, nhưng Diệp Đường vẫn thủy chung tuân thủ nghiêm ngặt bổn phận của mình, đối với người Lệ gia khách khách khí khí, khi lớn lên một chút, liền bắt đầu thấy mình có khả năng xử lý việc nhà của Lệ gia, lúc bộ dáng đã hoàn toàn là một thiếu niên trưởng thành, tiến thối có độ, khiêm tốn có lễ thì phụ trợ bên cạnh Lệ Minh Xuyên.
Đàm Thần và Lệ Minh Xuyên từ lúc còn mặc quần yếm đã nhận nhau làm bạn tốt, nhưng Đàm Thần vừa tốt nghiệp sơ trung liền bị người nhà đưa qua Mỹ du học, cho đến tháng trước mới về nước, tóm lại cũng không biết nhiều chuyện của Diệp Đường và Lệ Minh Xuyên, cũng không biết sau khi lớn lên Diệp Đường còn làm trợ lý cho Lệ Minh Xuyên, ký ức y đối với Diệp Đường thủy chung dừng lại ở thời điểm sơ trung.
Đó là vào một ngày mùa hè và những thanh niên phá phách nghịch ngợm.
Lệ Minh Xuyên đưa bạn học đến nhà hắn chơi, ở phòng Lệ Minh Xuyên chơi chán thì đi tham quan Lệ gia, không biết là ai đẩy cửa phòng bên cạnh cầu thang lầu một ra, đám thanh niên sinh lòng hiếu kỳ quấy phá từ đông sang tây, từ trong một ngăn kéo lấy ra một đống ảnh chụp.
Khi đó máy tính còn chưa thông dụng, máy chơi game còn dừng lại ở đen trắng, ảnh chụp không thể lưu trữ trong máy tính mà phải rửa ra từ những cuộn phim rồi đem đi cất giữ. Một sấp ảnh chụp thật dày, tất cả chỉ có khuôn mặt của Lệ Minh Xuyên, ảnh Lệ Minh Xuyên ở nhà ngủ trưa, ảnh ở trường học chơi bóng, ảnh ở bên ngoài đi dạo phố, nhưng tất cả ảnh chụp hình như Lệ Minh Xuyên đều không biết.
Lệ Minh Xuyên chỉ đi toilet một chuyến, trở về liền nhìn thấy đám nam sinh đang ở trong phòng Diệp Đường lắc qua lắc lại cái gì đó, lại gần thì thấy kia là ảnh chụp của mình, cũng là chết lặng tại chỗ.
Vào thời điểm đó, chủ nhân của căn phòng cũng vừa về đến Lệ gia.
Lệ Minh Xuyên vẫn không quên được biểu tình lúc ấy của Diệp Đường. Sau này Lệ Minh Xuyên nhớ lại, nếu lúc ấy không phải bọn Đàm Thần vô duyên, lời nói thô tục thì có lẽ với tính tình ẩn nhẫn của Diệp Đường sẽ đem sự việc nhịn xuống, nhưng đám nam sinh mười bốn tuổi cũng không hiểu cái gì gọi là có chừng có mực, bọn họ không hiểu nên cứ như vậy vạch trần vết sẹo của cậu không chừa chút mặt mũi, có người hô lên "Tên cuồng nhìn trộm", "Biến thái", "Ghê tởm", sau đó chính là Diệp Đường bay đến đánh như mưa lên đầu tên đó.
Mặt Diệp Đường trắng bệch, vẻ mặt như là nhận vũ nhục thật lớn, giống đem một người bí mật giấu ở chỗ sâu nhất không để cho ai biết, nhưng lại bị lôi ra ánh sánh, nhìn mọi người chế giễu, thứ quan trọng bị phanh khui.
Lần đánh hội đồng đó kết cục rất thảm, vài người chỉ đứng nhìn vì sợ đắc tội với người không nên đắc tội nên không dám nhúng tay, nếu không phải Lệ Dương trở về, căn bản chắc cũng không dừng lại. Sáu người, ai cũng vào bệnh viện, mặt mũi từng người đều bầm dập, Diệp Đường thảm nhất, bởi vì đa số đều đánh về phía cậu.
Sự việc này được mấy nhà đại gia lén giải quyết với nhau không để trường học biết, nhưng các tiểu đại gia sau khi trở lại trường học, rất nhanh lan truyền những tin đồn có chút không dễ nghe, nói "Diệp Đường là đồng tính luyến ái", "Diệp Đường thầm yêu Lệ Minh Xuyên", "Diệp Đường thích nhìn trộm", "Đừng đi WC với Diệp Đường sẽ bị nó nhìn trộm tiểu jj của cậu đó" vân vân.
Rất nhanh Diệp Đường ở trường học bị cô lập, đám người đó thường tìm cậu gây phiền toái, cậu thủy chung lẻ loi một mình không có bạn bè, những ngày học sơ trung trải qua không tốt cho lắm.
Khi nói về chuyện này phần lớn đều đồng tình với Lệ Minh Xuyên, thái độ như thể đang nói "cậu ta bị người đồng tính nhìn trúng thật bất hạnh".
Kỳ thật Lệ Minh Xuyên không có phản cảm với Diệp Đường, sự tình phát triển đến tình trạng này, hắn cảm giác chính mình cũng có trách nhiệm, nhưng mười bốn mười lăm tuổi đầu, ở cái lứa tuổi ảnh hưởng rất lớn, không thuận theo sẽ gặp rắc rối vì vậy hắn cũng không vì Diệp Đường đứng ra lên tiếng, thậm chí hắn cũng chưa từng đi hỏi Diệp Đường vì cái gì lại vụng trộm cất giữ ảnh chụp của hắn. Chuyện này hắn cố ý không quan tâm, mơ hồ cho qua.
Sau này lên cao trung, lo ôn thi đại học, phần lớn đều trưởng thành, cũng không còn ai nhắc lại chuyện khi đó.
Đàm Thần: "Nói thật, hiện tại nghĩ lại, mấy cái thằng đó lúc ấy vô duyên cực, lục lọi đồ của người ta, cũng không thể trách Diệp Đường lúc ấy động thủ."
Lệ Minh Xuyên: "..."
Đàm Thần: "Mấy năm nay tôi ở bên ngoài, gặp qua chuyện như vậy cũng nhiều, đã có nhiều quốc gia công nhận hôn nhân đồng giới, bây giờ nghĩ lại việc đó không tính là cái gì cả. Bất quá là do chúng ta lúc đó thật là ấu trĩ."
Lệ Minh Xuyên: "Cậu quan tâm cậu ta như vậy làm gì?"
Đàm Thần thẳng thắn nói: "Tôi có một người bạn rất coi trọng cậu ta, lần sau có cơ hội sẽ giới thiệu cho họ làm quen một chút."
Đàm Thần là tam đại thiếu gia của nhà họ Đàm, ở trong nhà cũng không hơn không kém anh y, được cưng chiều vô pháp vô thiên, ở bên ngoài chơi quá mức cũng được mắt nhắm mắt mở cho qua, chỉ cần không dộng đến mạng người, xảy ra chuyện gì đều có Đàm gia đứng sau, nên căn bản y không biết sợ là gì, vừa về nước không lâu liền giao du với một đám bạn giang hồ, có nam có nữ, còn theo đuổi hai ba tiểu minh tinh, võng hồng cái gì có khối người.
Ngữ khí Lệ Minh Xuyên nháy mắt liền lạnh, "Nói với bạn của cậu, đừng có bén mãn đến cậu ta."
Đàm Thần đầy mặt ngạc nhiên, "Sao vậy, cậu ta là hoa có chủ rồi à? Hay được ai bao dưỡng?"
Đàm Thần ngốc mặc dù ở nước ngoài rất nhiều năm, nhưng chuyện trong giới lại hiểu rất rõ, thúc thúc bá bá y không thiếu người như vậy, bao dưỡng và bị bao dưỡng, loại quan hệ hai bên cùng có lợi, đáp ứng nhu cầu của nhau, không có cái gì ngạc nhiên cả, cho nên nghe Lệ Minh Xuyên vừa nói không được bén mãn đến Diệp Đường, suy nghĩ đầu tiên của y chính là Diệp Đường đã có kim chủ.
"Cậu ta không phải người như cậu nghĩ."
Đàm Thần "Bá" một tiếng, nhìn thẳng Lệ Minh Xuyên qua cặp kính đen, đưa mặt lại gần Lệ Minh Xuyên nhìn trái nhìn phải, biểu tình như gặp phải quỷ.
Khuôn mặt anh tuấn của Lệ Minh Xuyên nhăn lại, "Làm gì vậy?"
"Tôi xem cậu có phải uống lộn thuốc hay không? Sao nghe như cậu với Diệp Đường có điểm đáng nghi? Cậu thượng cậu ta rồi?"
Những lời thô bỉ của Đàm Thần Lệ Minh Xuyên nghe cũng quen rồi, hắn gạt bỏ tay Đàm Thần ra, từ chối cho ý kiến.
Đàm Thần mặt cười đầy xấu xa, "Lúc tôi đi, cậu thật đã thượng người ta? Thật không giống cậu, sao cậu có thể với tiểu tử đó! Không phải, hai người các cậu bắt đầu từ khi nào vậy?
Bắt đầu từ khi nào? Lời này Lệ Minh Xuyên cũng từng hỏi chính mình, lần đầu tiên thượng Diệp Đường là do cồn làm cho hồ đồ, sau đó sao chuyện này lại diễn ra liên tiếp? Hắn rõ ràng tỉnh táo, nhưng vẫn đối với thân thể Diệp Đường muốn ngừng mà không được, về phần đến cùng là bắt đầu như thế nào, hắn không làm rõ được, cũng không quan tâm. Có lẽ giống như người khác nói, là ham muốn của con trai bình thường, chỉ thế thôi.
Hắn nghĩ như vậy nên đã thuận tiện xem Diệp Đường như là bạn giường, lại vừa bởi vì Diệp Đường cùng hắn lớn lên ở Lệ gia, hắn hiểu rõ Diệp Đường, thân thể sạch sẽ, sử dụng yên tâm sẽ an toàn. Diệp Đường đã nhận ân huệ Lệ gia, hiểu được tri ân đồ báo, không cần lo lắng cậu ta sẽ đâm lén sau lưng mình. Quan trọng nhất là trừ Diệp Đường và người trong nhà ra với tính tình của hắn còn không sợ người ta bị dọa. Đối với Diệp Đường hắn không cần mất nhiều tinh lực phí tâm lấy lòng, ở trước mặt Diệp Đường hắn có thể làm chính mình, thoải mái làm bậy.
Về phần tâm tư Diệp Đường đối với hắn, tuy rằng Diệp Đường ngoài miệng không nói, hắn đại khái cũng cảm giác được Diệp Đường thích hắn, cứ như vậy thích hắn từ lúc ra mắt tới nay tăng lên rất nhiều, Diệp Đường thích hắn cũng không có gì đặc biệt, hắn cảm tạ phần tình cảm này, giống như cảm tạ tình cảm của fan đối với hắn, cũng không có cách nào cho Diệp Đường nhiều hơn vì ngay từ ban đầu bọn họ đã nói rõ với nhau.
Vốn cho rằng mối quan hệ như vậy vẫn sẽ tiếp diễn, ai biết được gần đây Diệp Đường càng ngày càng không chịu hợp tác, nhiều lần từ chối lời mời của hắn, thêm việc cậu nhận đi quay ba tháng, hai người trước sau cư nhiên đã năm tháng không chạm mặt.
Hắn vốn khinh thường lọai người lạt mềm buộc chặt, Lệ Minh Xuyên hắn căn bản không thiếu người, cũng không phải không thể bỏ Diệp Đường, nhưng vào lúc biết được Diệp Đường sẽ tham gia "vung chân điên chạy", ma xui quỷ khiến, hắn cũng đồng ý nhận lời mời.
Đàm Thần kế bên hiển nhiên rất có hứng thú, rặn hỏi tiếp, "Nói cho anh em biết, tư vị như thế nào? So với nữ nhân thế nào? Nghe nói nam nhân so với nữ nhân sẽ nhanh hơn rất nhiều"
"Muốn biết thì tự tìm người thử đi."
"Tôi đối với nam nhân sẽ không đứng dậy được đâu, nhưng Diệp Đường của cậu thì tôi có thể suy nghĩ lại"
Lệ Minh Xuyên liếc nhìn Đàm Thần, Đàm Thần không nhịn được, cười không thể khép miệng, "Đừng nói với tôi Lệ đại thiếu gia để tâm nha?"
Lệ Minh Xuyên cười nhạo một tiếng, vẫy tay một cái, từ bể bơi mỹ nhân phong tình vạn người mê đi tới, ngồi trên đùi hắn, Lệ Minh Xuyên ở bên tai mỹ nhân thì thầm vài câu, mỹ nhân liền uống một ngụm rượu, rồi quay lại hôn Lệ Minh Xuyên, Lệ Minh Xuyên thuận thế cùng mỹ nhân hôn môi, tình trạng cực kỳ bốc lửa, dưới bể bơi có người thấy được, lập tức cao giọng huýt sáo ồn ào một phen. . ngôn tình ngược
Nụ hôn qua đi, Lệ Minh Xuyên đuổi cô gái đi, ung dung nhìn Đàm Thần.
"Cam bái hạ phong!" Đàm Thần tâm phục khẩu phục chậc lưỡi, nghĩ rằng đây mới là Lệ Minh Xuyên hắn quen biết, vừa rồi y nói muốn Diệp Đường, có lẽ hắn đã nhìn nhầm trong ánh mắt Lệ Minh Xuyên có tia đề phòng và địch ý.
Lệ Minh Xuyên cắn ống hút, tiếp tục uống nước trái cây.
Đàm Thần nghĩ lại nói thêm: "Lúc trước Diệp Đường thích cậu như vậy, bây giờ lại còn bị cậu ăn. Cậu khi dễ người ta như vậy, để Lệ thúc thúc biết thì sao?"
Lệ Minh Xuyên nghĩ đến Lệ Dương, mặt liền âm ba phần, "Đừng nhắc đến ba tôi, phiền."
"Ok ok, không nhắc liền không nhắc, bất quá đừng trách anh em không nhắc nhở cậu, có thể hơi đùa, đừng quá lún sâu, không phải cũng đến thời điểm lập gia đình rồi hả, trong nhà không hối thúc kết hôn à? Tôi mới trở về, mẹ tôi mỗi ngày đều bắt tôi đi xem mắt."
Lệ Minh Xuyên hiểu ý Đàm Thần, Lệ gia cũng như Đàm gia vậy, dung túng là một chuyện, tiêu tiền như thế nào đều có thể, nhưng thật sự đến tuổi kết hôn, không có khả năng có lại tự do như lúc trước. Bọn họ đều là con trai độc nhất, nhất định phải kết hôn sinh con, đối tượng bọn họ kết hôn cũng nhất định sẽ được tỉ mỉ chọn lựa, không nhất định là người bọn họ yêu nhất, nhưng nhất định là người "xứng" với bọn họ nhất, nếu đến lúc đó, hắn còn cùng một nam nhân không rõ quan hệ, chỉ tăng thêm phiền phức.
"Bất quá" Đàm Thần tiếp tục nói, "Diệp Đường theo Lệ gia lâu như vậy, hẳn là biết quy củ, điểm này cậu ngược lại bớt lo đi."
Lệ Minh Xuyên nhíu mày, cũng không nói gì.
Đàm Thần: "Còn có một việc, cậu nhất định phải làm thỏa đáng anh em."
"Cái gì?"
Mặt Đàm Thần nghiêm túc: "Bạn gái hiện tại của tôi là Tiểu Như, fan cứng của Diệp Đường."
Lệ Minh Xuyên: "..."
Đàm Thần: "Xuyên nhi, tôi thật lòng thích cô ấy, cậu xem mẹ tôi sắp xếp hôn phu cho tôi rồi, chỉ sợ không còn bao nhiêu thời gian ở bên nhau."
Lệ Minh Xuyên hiếm khi nhìn thấy vẻ mặt si tình này của Đàm Thần, cảm giác như mặt hắn có thêm nốt ruồi.
Đàm Thần mặt rất nhanh khôi phục khuôn mặt tươi cười, "Trong lúc ghi hình có chạm mặt Diệp Đường nhớ giúp tôi xin chữ ký nha."
Lệ Minh Xuyên: "Cút."
Đàm Thần: "Đa tạ!"
__________________________________
Chương này 2847 chữ, những chương sau hơn 3000 chữ ╮(╯_╰)╭ help me hụ hụ
Cha của Lệ Minh Xuyên là Lệ Dương, là người kế thừa cải cách mở ra làn sóng quật khởi, thời buổi Kinh thành còn khó khăn, đầu tiên là dựa vào thủ đoạn làm giàu, sau đó ông đặt chân vào bất động sản, sau này mở rộng đầu tư lập sản nghiệp, đầu tư vào thể thao Văn Ngu, Internet, tài năng còn mới có thể vớt cây kim lên mặt nước không thể kéo xuống, tác phong làm việc quả quyết chủ chiến, là nhân vật nổi danh trong giới kinh doanh, quan hệ mở rộng, đưa Lệ gia trở nên danh môn vọng tộc nhất thành phố, không ngừng phát đạt.
Năm đó, lúc cha Diệp Đường - Diệp Thụ Hải mang theo Diệp Đường đến tìm Lệ Dương giúp, Lệ Dương không nói hai lời liền đem hai cha con họ lưu lại, Diệp Thụ Hải bằng cấp không cao, Lệ Dương liền sắp xếp cho ông lái xe cho mình, mẹ Diệp Đường qua đời sớm, Diệp Thụ Hải một mình nuôi con khó khăn, bảo Diệp Đường vào Lệ gia ở tạm, nhất định phải an phận.
Lệ Dương vốn muốn Diệp Thụ Hải cũng vào ở, ông nói phòng trống rất nhiều, nhưng Diệp Thụ Hải từ chối, không ở lại là không, nói là một người đàn ông ở như vậy không tiện, tự ông có thể tiết kiệm tiền thuê nhà ở, nhưng nếu Diệp Đường có thể sống nhờ ở Lệ gia thì quá tốt rồi.
Sau này, Diệp Thụ Hải tái hôn, sinh thêm một đứa con, với hoàn cảnh này Diệp Đường dứt khoát ở lại Lệ gia, vậy mà đã ở lại đây tận mười năm, từ năm mười hai tuổi đến năm hai mươi hai tuổi, đến lúc tốt nghiệp đại học mới chuyển ra ngoài.
Trong khoảng thời gian đó, không có ai xem Diệp Đường là người hầu để sai bảo cả, nhưng Diệp Đường vẫn thủy chung tuân thủ nghiêm ngặt bổn phận của mình, đối với người Lệ gia khách khách khí khí, khi lớn lên một chút, liền bắt đầu thấy mình có khả năng xử lý việc nhà của Lệ gia, lúc bộ dáng đã hoàn toàn là một thiếu niên trưởng thành, tiến thối có độ, khiêm tốn có lễ thì phụ trợ bên cạnh Lệ Minh Xuyên.
Đàm Thần và Lệ Minh Xuyên từ lúc còn mặc quần yếm đã nhận nhau làm bạn tốt, nhưng Đàm Thần vừa tốt nghiệp sơ trung liền bị người nhà đưa qua Mỹ du học, cho đến tháng trước mới về nước, tóm lại cũng không biết nhiều chuyện của Diệp Đường và Lệ Minh Xuyên, cũng không biết sau khi lớn lên Diệp Đường còn làm trợ lý cho Lệ Minh Xuyên, ký ức y đối với Diệp Đường thủy chung dừng lại ở thời điểm sơ trung.
Đó là vào một ngày mùa hè và những thanh niên phá phách nghịch ngợm.
Lệ Minh Xuyên đưa bạn học đến nhà hắn chơi, ở phòng Lệ Minh Xuyên chơi chán thì đi tham quan Lệ gia, không biết là ai đẩy cửa phòng bên cạnh cầu thang lầu một ra, đám thanh niên sinh lòng hiếu kỳ quấy phá từ đông sang tây, từ trong một ngăn kéo lấy ra một đống ảnh chụp.
Khi đó máy tính còn chưa thông dụng, máy chơi game còn dừng lại ở đen trắng, ảnh chụp không thể lưu trữ trong máy tính mà phải rửa ra từ những cuộn phim rồi đem đi cất giữ. Một sấp ảnh chụp thật dày, tất cả chỉ có khuôn mặt của Lệ Minh Xuyên, ảnh Lệ Minh Xuyên ở nhà ngủ trưa, ảnh ở trường học chơi bóng, ảnh ở bên ngoài đi dạo phố, nhưng tất cả ảnh chụp hình như Lệ Minh Xuyên đều không biết.
Lệ Minh Xuyên chỉ đi toilet một chuyến, trở về liền nhìn thấy đám nam sinh đang ở trong phòng Diệp Đường lắc qua lắc lại cái gì đó, lại gần thì thấy kia là ảnh chụp của mình, cũng là chết lặng tại chỗ.
Vào thời điểm đó, chủ nhân của căn phòng cũng vừa về đến Lệ gia.
Lệ Minh Xuyên vẫn không quên được biểu tình lúc ấy của Diệp Đường. Sau này Lệ Minh Xuyên nhớ lại, nếu lúc ấy không phải bọn Đàm Thần vô duyên, lời nói thô tục thì có lẽ với tính tình ẩn nhẫn của Diệp Đường sẽ đem sự việc nhịn xuống, nhưng đám nam sinh mười bốn tuổi cũng không hiểu cái gì gọi là có chừng có mực, bọn họ không hiểu nên cứ như vậy vạch trần vết sẹo của cậu không chừa chút mặt mũi, có người hô lên "Tên cuồng nhìn trộm", "Biến thái", "Ghê tởm", sau đó chính là Diệp Đường bay đến đánh như mưa lên đầu tên đó.
Mặt Diệp Đường trắng bệch, vẻ mặt như là nhận vũ nhục thật lớn, giống đem một người bí mật giấu ở chỗ sâu nhất không để cho ai biết, nhưng lại bị lôi ra ánh sánh, nhìn mọi người chế giễu, thứ quan trọng bị phanh khui.
Lần đánh hội đồng đó kết cục rất thảm, vài người chỉ đứng nhìn vì sợ đắc tội với người không nên đắc tội nên không dám nhúng tay, nếu không phải Lệ Dương trở về, căn bản chắc cũng không dừng lại. Sáu người, ai cũng vào bệnh viện, mặt mũi từng người đều bầm dập, Diệp Đường thảm nhất, bởi vì đa số đều đánh về phía cậu.
Sự việc này được mấy nhà đại gia lén giải quyết với nhau không để trường học biết, nhưng các tiểu đại gia sau khi trở lại trường học, rất nhanh lan truyền những tin đồn có chút không dễ nghe, nói "Diệp Đường là đồng tính luyến ái", "Diệp Đường thầm yêu Lệ Minh Xuyên", "Diệp Đường thích nhìn trộm", "Đừng đi WC với Diệp Đường sẽ bị nó nhìn trộm tiểu jj của cậu đó" vân vân.
Rất nhanh Diệp Đường ở trường học bị cô lập, đám người đó thường tìm cậu gây phiền toái, cậu thủy chung lẻ loi một mình không có bạn bè, những ngày học sơ trung trải qua không tốt cho lắm.
Khi nói về chuyện này phần lớn đều đồng tình với Lệ Minh Xuyên, thái độ như thể đang nói "cậu ta bị người đồng tính nhìn trúng thật bất hạnh".
Kỳ thật Lệ Minh Xuyên không có phản cảm với Diệp Đường, sự tình phát triển đến tình trạng này, hắn cảm giác chính mình cũng có trách nhiệm, nhưng mười bốn mười lăm tuổi đầu, ở cái lứa tuổi ảnh hưởng rất lớn, không thuận theo sẽ gặp rắc rối vì vậy hắn cũng không vì Diệp Đường đứng ra lên tiếng, thậm chí hắn cũng chưa từng đi hỏi Diệp Đường vì cái gì lại vụng trộm cất giữ ảnh chụp của hắn. Chuyện này hắn cố ý không quan tâm, mơ hồ cho qua.
Sau này lên cao trung, lo ôn thi đại học, phần lớn đều trưởng thành, cũng không còn ai nhắc lại chuyện khi đó.
Đàm Thần: "Nói thật, hiện tại nghĩ lại, mấy cái thằng đó lúc ấy vô duyên cực, lục lọi đồ của người ta, cũng không thể trách Diệp Đường lúc ấy động thủ."
Lệ Minh Xuyên: "..."
Đàm Thần: "Mấy năm nay tôi ở bên ngoài, gặp qua chuyện như vậy cũng nhiều, đã có nhiều quốc gia công nhận hôn nhân đồng giới, bây giờ nghĩ lại việc đó không tính là cái gì cả. Bất quá là do chúng ta lúc đó thật là ấu trĩ."
Lệ Minh Xuyên: "Cậu quan tâm cậu ta như vậy làm gì?"
Đàm Thần thẳng thắn nói: "Tôi có một người bạn rất coi trọng cậu ta, lần sau có cơ hội sẽ giới thiệu cho họ làm quen một chút."
Đàm Thần là tam đại thiếu gia của nhà họ Đàm, ở trong nhà cũng không hơn không kém anh y, được cưng chiều vô pháp vô thiên, ở bên ngoài chơi quá mức cũng được mắt nhắm mắt mở cho qua, chỉ cần không dộng đến mạng người, xảy ra chuyện gì đều có Đàm gia đứng sau, nên căn bản y không biết sợ là gì, vừa về nước không lâu liền giao du với một đám bạn giang hồ, có nam có nữ, còn theo đuổi hai ba tiểu minh tinh, võng hồng cái gì có khối người.
Ngữ khí Lệ Minh Xuyên nháy mắt liền lạnh, "Nói với bạn của cậu, đừng có bén mãn đến cậu ta."
Đàm Thần đầy mặt ngạc nhiên, "Sao vậy, cậu ta là hoa có chủ rồi à? Hay được ai bao dưỡng?"
Đàm Thần ngốc mặc dù ở nước ngoài rất nhiều năm, nhưng chuyện trong giới lại hiểu rất rõ, thúc thúc bá bá y không thiếu người như vậy, bao dưỡng và bị bao dưỡng, loại quan hệ hai bên cùng có lợi, đáp ứng nhu cầu của nhau, không có cái gì ngạc nhiên cả, cho nên nghe Lệ Minh Xuyên vừa nói không được bén mãn đến Diệp Đường, suy nghĩ đầu tiên của y chính là Diệp Đường đã có kim chủ.
"Cậu ta không phải người như cậu nghĩ."
Đàm Thần "Bá" một tiếng, nhìn thẳng Lệ Minh Xuyên qua cặp kính đen, đưa mặt lại gần Lệ Minh Xuyên nhìn trái nhìn phải, biểu tình như gặp phải quỷ.
Khuôn mặt anh tuấn của Lệ Minh Xuyên nhăn lại, "Làm gì vậy?"
"Tôi xem cậu có phải uống lộn thuốc hay không? Sao nghe như cậu với Diệp Đường có điểm đáng nghi? Cậu thượng cậu ta rồi?"
Những lời thô bỉ của Đàm Thần Lệ Minh Xuyên nghe cũng quen rồi, hắn gạt bỏ tay Đàm Thần ra, từ chối cho ý kiến.
Đàm Thần mặt cười đầy xấu xa, "Lúc tôi đi, cậu thật đã thượng người ta? Thật không giống cậu, sao cậu có thể với tiểu tử đó! Không phải, hai người các cậu bắt đầu từ khi nào vậy?
Bắt đầu từ khi nào? Lời này Lệ Minh Xuyên cũng từng hỏi chính mình, lần đầu tiên thượng Diệp Đường là do cồn làm cho hồ đồ, sau đó sao chuyện này lại diễn ra liên tiếp? Hắn rõ ràng tỉnh táo, nhưng vẫn đối với thân thể Diệp Đường muốn ngừng mà không được, về phần đến cùng là bắt đầu như thế nào, hắn không làm rõ được, cũng không quan tâm. Có lẽ giống như người khác nói, là ham muốn của con trai bình thường, chỉ thế thôi.
Hắn nghĩ như vậy nên đã thuận tiện xem Diệp Đường như là bạn giường, lại vừa bởi vì Diệp Đường cùng hắn lớn lên ở Lệ gia, hắn hiểu rõ Diệp Đường, thân thể sạch sẽ, sử dụng yên tâm sẽ an toàn. Diệp Đường đã nhận ân huệ Lệ gia, hiểu được tri ân đồ báo, không cần lo lắng cậu ta sẽ đâm lén sau lưng mình. Quan trọng nhất là trừ Diệp Đường và người trong nhà ra với tính tình của hắn còn không sợ người ta bị dọa. Đối với Diệp Đường hắn không cần mất nhiều tinh lực phí tâm lấy lòng, ở trước mặt Diệp Đường hắn có thể làm chính mình, thoải mái làm bậy.
Về phần tâm tư Diệp Đường đối với hắn, tuy rằng Diệp Đường ngoài miệng không nói, hắn đại khái cũng cảm giác được Diệp Đường thích hắn, cứ như vậy thích hắn từ lúc ra mắt tới nay tăng lên rất nhiều, Diệp Đường thích hắn cũng không có gì đặc biệt, hắn cảm tạ phần tình cảm này, giống như cảm tạ tình cảm của fan đối với hắn, cũng không có cách nào cho Diệp Đường nhiều hơn vì ngay từ ban đầu bọn họ đã nói rõ với nhau.
Vốn cho rằng mối quan hệ như vậy vẫn sẽ tiếp diễn, ai biết được gần đây Diệp Đường càng ngày càng không chịu hợp tác, nhiều lần từ chối lời mời của hắn, thêm việc cậu nhận đi quay ba tháng, hai người trước sau cư nhiên đã năm tháng không chạm mặt.
Hắn vốn khinh thường lọai người lạt mềm buộc chặt, Lệ Minh Xuyên hắn căn bản không thiếu người, cũng không phải không thể bỏ Diệp Đường, nhưng vào lúc biết được Diệp Đường sẽ tham gia "vung chân điên chạy", ma xui quỷ khiến, hắn cũng đồng ý nhận lời mời.
Đàm Thần kế bên hiển nhiên rất có hứng thú, rặn hỏi tiếp, "Nói cho anh em biết, tư vị như thế nào? So với nữ nhân thế nào? Nghe nói nam nhân so với nữ nhân sẽ nhanh hơn rất nhiều"
"Muốn biết thì tự tìm người thử đi."
"Tôi đối với nam nhân sẽ không đứng dậy được đâu, nhưng Diệp Đường của cậu thì tôi có thể suy nghĩ lại"
Lệ Minh Xuyên liếc nhìn Đàm Thần, Đàm Thần không nhịn được, cười không thể khép miệng, "Đừng nói với tôi Lệ đại thiếu gia để tâm nha?"
Lệ Minh Xuyên cười nhạo một tiếng, vẫy tay một cái, từ bể bơi mỹ nhân phong tình vạn người mê đi tới, ngồi trên đùi hắn, Lệ Minh Xuyên ở bên tai mỹ nhân thì thầm vài câu, mỹ nhân liền uống một ngụm rượu, rồi quay lại hôn Lệ Minh Xuyên, Lệ Minh Xuyên thuận thế cùng mỹ nhân hôn môi, tình trạng cực kỳ bốc lửa, dưới bể bơi có người thấy được, lập tức cao giọng huýt sáo ồn ào một phen. . ngôn tình ngược
Nụ hôn qua đi, Lệ Minh Xuyên đuổi cô gái đi, ung dung nhìn Đàm Thần.
"Cam bái hạ phong!" Đàm Thần tâm phục khẩu phục chậc lưỡi, nghĩ rằng đây mới là Lệ Minh Xuyên hắn quen biết, vừa rồi y nói muốn Diệp Đường, có lẽ hắn đã nhìn nhầm trong ánh mắt Lệ Minh Xuyên có tia đề phòng và địch ý.
Lệ Minh Xuyên cắn ống hút, tiếp tục uống nước trái cây.
Đàm Thần nghĩ lại nói thêm: "Lúc trước Diệp Đường thích cậu như vậy, bây giờ lại còn bị cậu ăn. Cậu khi dễ người ta như vậy, để Lệ thúc thúc biết thì sao?"
Lệ Minh Xuyên nghĩ đến Lệ Dương, mặt liền âm ba phần, "Đừng nhắc đến ba tôi, phiền."
"Ok ok, không nhắc liền không nhắc, bất quá đừng trách anh em không nhắc nhở cậu, có thể hơi đùa, đừng quá lún sâu, không phải cũng đến thời điểm lập gia đình rồi hả, trong nhà không hối thúc kết hôn à? Tôi mới trở về, mẹ tôi mỗi ngày đều bắt tôi đi xem mắt."
Lệ Minh Xuyên hiểu ý Đàm Thần, Lệ gia cũng như Đàm gia vậy, dung túng là một chuyện, tiêu tiền như thế nào đều có thể, nhưng thật sự đến tuổi kết hôn, không có khả năng có lại tự do như lúc trước. Bọn họ đều là con trai độc nhất, nhất định phải kết hôn sinh con, đối tượng bọn họ kết hôn cũng nhất định sẽ được tỉ mỉ chọn lựa, không nhất định là người bọn họ yêu nhất, nhưng nhất định là người "xứng" với bọn họ nhất, nếu đến lúc đó, hắn còn cùng một nam nhân không rõ quan hệ, chỉ tăng thêm phiền phức.
"Bất quá" Đàm Thần tiếp tục nói, "Diệp Đường theo Lệ gia lâu như vậy, hẳn là biết quy củ, điểm này cậu ngược lại bớt lo đi."
Lệ Minh Xuyên nhíu mày, cũng không nói gì.
Đàm Thần: "Còn có một việc, cậu nhất định phải làm thỏa đáng anh em."
"Cái gì?"
Mặt Đàm Thần nghiêm túc: "Bạn gái hiện tại của tôi là Tiểu Như, fan cứng của Diệp Đường."
Lệ Minh Xuyên: "..."
Đàm Thần: "Xuyên nhi, tôi thật lòng thích cô ấy, cậu xem mẹ tôi sắp xếp hôn phu cho tôi rồi, chỉ sợ không còn bao nhiêu thời gian ở bên nhau."
Lệ Minh Xuyên hiếm khi nhìn thấy vẻ mặt si tình này của Đàm Thần, cảm giác như mặt hắn có thêm nốt ruồi.
Đàm Thần mặt rất nhanh khôi phục khuôn mặt tươi cười, "Trong lúc ghi hình có chạm mặt Diệp Đường nhớ giúp tôi xin chữ ký nha."
Lệ Minh Xuyên: "Cút."
Đàm Thần: "Đa tạ!"
__________________________________
Chương này 2847 chữ, những chương sau hơn 3000 chữ ╮(╯_╰)╭ help me hụ hụ
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất