Chương 21: Thư ký chủ tịch
Dù là vợ chồng hợp pháp trên giấy tờ, nhưng làm thế này là cưỡng hiếp rồi, hắn sẽ phải trả giá.
Nhưng… dù hắn có cố chiếm lấy Tử Hàn Tuyết thế nào thì sự thật là hắn sẽ không bao giờ là người có được lần đầu của cô ấy dù cho tối nay có xảy ra chuyện gì đi chăng nữa.
Tử Hàn Tuyết đang thật sự rất khó thở, cô thở hổn hển nói,
“Hoàn Cẩn Nam!.. Anh được quyền yêu đương với Minh Nhược Y tại sao tôi lại không được?.. Trong hợp đồng… có ghi rõ… không can thiệp vào chuyện riêng của đối phương mà… Vì vậy… tôi cũng có quyền được yêu.!”
Dứt lời hắn lại mút lấy môi cô một cách điên cuồng, cô dùng lưỡi mình mở bờ môi đỏ mọng ngọt lịm đang cố ghì chặt kia.
Lúc này Tử Hàn Tuyết nhắm ghì chặt mắt lại, ra sức liều mạng cắn thật mạnh vào môi Hoàn Cẩn Nam. Hắn đau điếng mà đứng bật người dậy đưa tay sờ lên môi.
Những chiếc răng sắc nhọn của cô đã khiến môi hắn rỉ máu, hắn chưa kịp phản ứng gì. Cô đứng bật dậy dùng hết lực dơ cao bàn tay tát thật mạnh vào mặt hắn, sau đó xoay người chạy về phía cửa phòng.
“Thằng chó, khốn kiếp!” Tức điên đến mức nghiến chặt răng. Môi cô bị hắn hết mút mạnh rồi lại cắn đang tê dại, sưng phồng cũng đang rươm rướm máu.
Tử Hàn Tuyết định rời đi nhưng vài bước cô dừng lại quay đầu gắt gỏng trừng mắt nhìn Hoàn Cẩn Nam: “Tôi sẽ chuyển đi, tôi không thể sống với loại người rẻ mạt như anh. Đừng nghĩ dùng thủ đoạn đó để chiếm được tôi, dù anh có làm gì tôi cũng sẽ không bao giờ dành trái tim cho anh, đồ tồi!”
Nói xong cô đi thẳng ra cửa không thèm ngoảnh lại.
Trở về phòng vẫn tức điên về chuyện vừa xảy ra, cũng không ngủ được nên Tử Hàn Tuyết thức trắng đêm thu dọn đồ đạc vào vali.
Không muốn làm phiền đến mọi người, cũng cực kỳ chán ghét cảnh chia ly nên bốn giờ ba mươi phút sáng Tử Hàn Tuyết gọi cho Cẩn Duệ Dung đến đón mình.
Hôm nay cũng là ngày dọn qua nhà mới, Nam Phong Kỳ với Cẩn Duệ Dung mừng đến nỗi cả đêm cũng không ngủ mà tranh thủ dọn đồ, rốt cuộc ngày mong ước của bọn họ đã tới, được sống chung một mái nhà như gia đình.
…
Lúc này đã là năm giờ sáng…
Trời cũng chưa sáng hẳn, bầu trời hôm nay âm u đến lạ thường, Tử Hàn Tuyết vừa bước đi vừa nhìn ra ngoài trời, từng tán mây u ám như vẽ lên tâm trạng lúc này của cô. Hai tay cô kéo theo hai chiếc vali, thẩn thờ lê từng bước chậm rãi.
Cô đi thật chậm, cố nhìn ngắm lại quang cảnh nơi đây, đáng lẽ ra rời khỏi nơi này phải vui chứ! Sao cô thấy lòng nặng trĩu thế này, muốn nhanh chóng ra đi mà cũng không muốn rời khỏi. Tâm trạng thật khó diễn tả.
Tử Hàn Tuyết xuống tới cửa lớn, dì Trần cùng với vài người hầu đều đã dậy, họ đứng sẵn chờ cô. Ánh mắt người nào cũng rưng rưng, chứa đầy nỗi buồn khi phải tiễn cô rời khỏi nơi này.
Chết tiệt, lại phải khóc nữa rồi, đã không muốn thấy cảnh chia ly, cố tình đi giờ này mà họ vẫn cố thức sớm để mà tiễn cô.
Không còn cùng nhau làm việc, cùng nhau tám chuyện, cùng nhau ăn uống, nô đùa. Càng không còn ai bệnh vực khi họ bị bắt nạt nữa rồi.
Tử Hàn Tuyết giang tay ôm chầm lấy mọi người, tất cả ôm nhau rồi oà khóc như những đứa trẻ bị bỏ rơi. Khóc xong rồi thì cũng phải rời đi thôi.
Tử Hàn Tuyết không muốn mọi người đi theo cô nữa, nên chỉ có thể tiễn cô ở cửa lớn, một mình cô xách vali lững thững ra ngoài cổng.
Cẩn Duệ Dung cùng với Nam Phong Kỳ đã đợi cô sẵn bên ngoài.
Lúc này vali đã được bỏ gọn sau cốp xe, mọi người lên xe, chiếc xe cũng lăn bánh rời đi.
Tử Hàn Tuyết ngiêng đầu dựa vào kính xe mắt nhìn xa xăm ra bên ngoài, có chút luyến tiếc vì sắp tới ít gặp dì Trần, ông nội cùng với mọi người trong nhà, nhưng cũng phần nào thở phào nhẹ nhõm, trời ơi rốt cuộc cô cũng được tự do rồi!
Thời gian sống ở đây vui có buồn có, nhưng thôi quên đi! Chuẩn bị cho cuộc sống mới thôi!
Cẩn Duệ Dung lái xe, Nam Phong Kỳ ngồi bên ghế phụ lái, cả hai nhìn vào kính chiếu hậu thấy Tử Hàn Tuyết ngồi phía sau có vẻ đang rầu rĩ.
Bầu không khí trong xe có chút ngột ngạt, Nam Phong Kỳ quay người nhìn Tử Hàn Tuyết hớn hở,
“Nè, buồn lắm hả? Tối nhậu không?”
“Em không sao, buồn thì có một chút. Chỉ là rời đi thôi mà, ông nội cũng nói rồi, em có thể đến đó thăm ông và mọi người bất cứ lúc nào.!”
Cẩn Duệ Dung chề môi chế giễu: “Vậy sao cái mặt trông kỳ vậy? Bộ không nỡ xa Hoàn Cẩn Nam à.?”
“Đồ điên, lo mà lái xe đi, đêm nay chúng ta còn phải đi đón Tử Mạn Thiên nữa đó.!”
“Đúng rồi ha, quên béng đi mất, lỡ mà nhậu say là thằng bé ở ngoài sân bay chờ mòn mỏi luôn quá.!”
Bảy năm qua Tử Mạn Thiên đã sống xa Tử Hàn Tuyết, qua trời tây du học. Từ bé sức khỏe Tử Hàn Tuyết không tốt, mỗi lần bố mẹ đưa cô tới các cơ sở y tế thăm khám Tử Mạn Thiên đều được đưa theo cùng.
Tiếp xúc nhiều với các y tá, bác sĩ, Tử Mạn Thiên tò mò về công việc của họ nên tìm hiểu qua nhiều sách báo, lâu dần thấy yêu thích, quyết tâm học xong cấp ba sẽ theo học ngành y để sau này hiện thực hóa ước mơ trở thành bác sĩ.
Vừa có thể chăm sóc chị mình, vừa có thể khám chữa cho những người nghèo.
Tử Mạn Thiên đã tốt nghiệp thủ khoa tiến sĩ với tổng điểm 94/100. Sau khi tốt nghiệp cậu quyết định trở về nước như dự định, sẽ làm việc ở bệnh viện gần nơi chị mình sống, vừa học vừa làm, sẽ chung sống với chị mình hết phần đời còn lại. Không đi đâu xa xôi chia cách hai chị em nữa.
**************
Cẩn Duệ Dung cho xe rẽ vào một khuôn viên khổng lồ, được bao bọc bởi những bức tường màu đỏ cao 2m.
Chiếc xe dừng lại, mọi người chậm rãi bước xuống xe, hôm nay là ngày Tử Hàn Tuyết rời khỏi biệt thự Hoàn Thị, cũng là ngày nhóm Tứ Quái chuyển đến ở cùng nhau trong biệt phủ của Nguỵ Triết Minh.
Nơi đây thiết kế theo phong cách Mỹ, biệt phủ này nằm giữa khu nhà giàu, xung quanh nơi này nhà ở đa phần dành cho giới thượng lưu.
Ngôi nhà rẻ nhất nơi này cũng vào khoảng 37,5 triệu nhân dân tệ (177 tỉ VND) còn đắt giá nhất là 450 triệu nhân dân tệ (1.600 tỉ đồng VND) là căn đang hiện hữu trước mặt bọn họ.
Mặc dù ở một biệt phủ rộng lớn thế này nhưng vì muốn có cuộc sống tự do thoải mái không có người ngoài, nên theo yêu cầu Nguỵ Triết Minh đã cho người hầu ở đây chuyển qua nơi khác.
Họ chỉ đến dọn dẹp một tuần hai lần, vì nơi đây cần được chăm sóc cây cảnh, cũng khá rộng lớn nên bắt buộc phải thường xuyên dọn dẹp.
Đứng ngẩn người một lúc cả ba bắt đầu bước từng bước tham quan.
Các thiết kế trong biệt phủ đều hướng tới thiên nhiên, mang đến một không gian sống thoáng đãng, trong lành và mát mẻ. Các chi tiết trang trí xung quanh biệt phủ tô điểm cho không gian sống thêm nổi bật, sang trọng.
Nhìn chung không gian bên ngoài, sân vườn và kiến trúc bên trong nhà có sự tương đồng với nhau. Tạo nên không gian thoải mái, đầy đủ tiện nghi và mang lại cảm giác thư thái.
Hơn hai mươi sáu năm nay lần đầu Tử Hàn Tuyết được tận mắt nhìn thấy biệt phủ trăm triệu tệ nguy nga tráng lệ rộng lớn thế này, mọi thứ đều xa lạ.
Sống ở biệt thự Hoàn Thị đã thấy xa hoa rồi, nơi này còn đáng gờm hơn. Nhìn lại căn nhà ba mẹ cô để lại so với nơi đây không khác gì so con kiến với con khủng long.
**************
Sáng hôm sau…
Tử Hàn Tuyết vội vàng chạy từ phòng ngủ ra, tay chân luống cuống, vớ túi xách, rồi lại vớ lấy áo khoác. Cẩn Duệ Dung thấy cô vội vã biết ngay là ngủ nướng trễ giờ, cô nhanh tay lấy một lát sanwich đã kẹp sẵn bơ đậu phộng nhường lại cho Tử Hàn Tuyết.
Tử Hàn Tuyết cầm lấy lát sanwich đưa lên miệng cắn một cái vừa nhai vừa nói: “Cám ơn cậu nha, mình đi làm đây, trễ giờ rồi.!”
Vừa nói cô cũng vừa mở cửa rồi vội vàng chạy đi mất. Cẩn Duệ Dung nhìn theo cô bạn thân mà thở dài ngao ngán. Cái cô gái này không biết đến khi nào mới chịu trưởng thành đây.
Chạy ra cổng Tử Hàn Tuyết thấy Vũ Vũ đang đứng bên cạnh một chiếc xe sang, hình như là Vũ Vũ đến đón cô, vẫn như những ngày trước anh vẫn đúng giờ.
Nhìn gương mặt hớt ha hớt hải của cô, cộng thêm miếng sanwich đang ngoàm trên miệng Vũ Vũ không thể không bật cười.
Anh từ tốn mở cửa xe ghế phụ lái ra dấu mời cô lên xe, Tử Hàn Tuyết cũng không do dự mà phóng thẳng vào trong.
Đưa Tử Hàn Tuyết đến văn phòng của Nguỵ Triết Minh xong Vũ Vũ cũng phải rời đi. Hôm nay hai người họ có cuộc gặp mặt đối tác quan trọng nên đành để cô ở một mình trong phòng.
Thời gian bắt đầu trôi qua, Tử Hàn Tuyết hết bấm điện thoại, selfie, rồi lại nhảy bổ lên ghế chủ tịch ngồi xoay vòng tròn cho chóng mặt chơi vậy.
Chán rồi lại đi xung quanh lấy đồ chỗ này bỏ qua chỗ kia, làm rối tung cả căn phòng ngăn nắp ban đầu.
Nghịch ngợm đã đời cũng mệt rồi, cô giang hai tay hai chân ngả ngửa lên sofa nhắm mắt ngủ thẳng cẳng. Cái nết ngủ thật sự không coi được.
Con gái con đứa gì mà ở công ty nằm phè phỡn ra đó, đã thế còn đang mặc đầm, miệng thì ngủ há hốc ra, bốn năm con ruồi bay vào cùng một lượt vẫn lọt.
Chẳng hiểu nổi tại sao Nguỵ Triết Minh lại mê đắm cô gái không chút nết na này vậy.?
Vài tiếng sau…
Tiếng chuông điện thoại vang lên, Tử Hàn Tuyết giật mình tỉnh giấc, với tay cầm lấy điện thoại trên bàn mở ra xem, là tin nhắn của Nguỵ Triết Minh.
< Tới giờ nghỉ trưa chị nhớ đi ăn nhé, đừng chờ em >
Đọc xong tin nhắn cô thở dài lắc đầu ngao ngán, miệng không quên độc thoại,
“Haizzz, hôm nay mình làm việc vất vả rồi, đi ăn trưa thôi.!”
Nhưng… dù hắn có cố chiếm lấy Tử Hàn Tuyết thế nào thì sự thật là hắn sẽ không bao giờ là người có được lần đầu của cô ấy dù cho tối nay có xảy ra chuyện gì đi chăng nữa.
Tử Hàn Tuyết đang thật sự rất khó thở, cô thở hổn hển nói,
“Hoàn Cẩn Nam!.. Anh được quyền yêu đương với Minh Nhược Y tại sao tôi lại không được?.. Trong hợp đồng… có ghi rõ… không can thiệp vào chuyện riêng của đối phương mà… Vì vậy… tôi cũng có quyền được yêu.!”
Dứt lời hắn lại mút lấy môi cô một cách điên cuồng, cô dùng lưỡi mình mở bờ môi đỏ mọng ngọt lịm đang cố ghì chặt kia.
Lúc này Tử Hàn Tuyết nhắm ghì chặt mắt lại, ra sức liều mạng cắn thật mạnh vào môi Hoàn Cẩn Nam. Hắn đau điếng mà đứng bật người dậy đưa tay sờ lên môi.
Những chiếc răng sắc nhọn của cô đã khiến môi hắn rỉ máu, hắn chưa kịp phản ứng gì. Cô đứng bật dậy dùng hết lực dơ cao bàn tay tát thật mạnh vào mặt hắn, sau đó xoay người chạy về phía cửa phòng.
“Thằng chó, khốn kiếp!” Tức điên đến mức nghiến chặt răng. Môi cô bị hắn hết mút mạnh rồi lại cắn đang tê dại, sưng phồng cũng đang rươm rướm máu.
Tử Hàn Tuyết định rời đi nhưng vài bước cô dừng lại quay đầu gắt gỏng trừng mắt nhìn Hoàn Cẩn Nam: “Tôi sẽ chuyển đi, tôi không thể sống với loại người rẻ mạt như anh. Đừng nghĩ dùng thủ đoạn đó để chiếm được tôi, dù anh có làm gì tôi cũng sẽ không bao giờ dành trái tim cho anh, đồ tồi!”
Nói xong cô đi thẳng ra cửa không thèm ngoảnh lại.
Trở về phòng vẫn tức điên về chuyện vừa xảy ra, cũng không ngủ được nên Tử Hàn Tuyết thức trắng đêm thu dọn đồ đạc vào vali.
Không muốn làm phiền đến mọi người, cũng cực kỳ chán ghét cảnh chia ly nên bốn giờ ba mươi phút sáng Tử Hàn Tuyết gọi cho Cẩn Duệ Dung đến đón mình.
Hôm nay cũng là ngày dọn qua nhà mới, Nam Phong Kỳ với Cẩn Duệ Dung mừng đến nỗi cả đêm cũng không ngủ mà tranh thủ dọn đồ, rốt cuộc ngày mong ước của bọn họ đã tới, được sống chung một mái nhà như gia đình.
…
Lúc này đã là năm giờ sáng…
Trời cũng chưa sáng hẳn, bầu trời hôm nay âm u đến lạ thường, Tử Hàn Tuyết vừa bước đi vừa nhìn ra ngoài trời, từng tán mây u ám như vẽ lên tâm trạng lúc này của cô. Hai tay cô kéo theo hai chiếc vali, thẩn thờ lê từng bước chậm rãi.
Cô đi thật chậm, cố nhìn ngắm lại quang cảnh nơi đây, đáng lẽ ra rời khỏi nơi này phải vui chứ! Sao cô thấy lòng nặng trĩu thế này, muốn nhanh chóng ra đi mà cũng không muốn rời khỏi. Tâm trạng thật khó diễn tả.
Tử Hàn Tuyết xuống tới cửa lớn, dì Trần cùng với vài người hầu đều đã dậy, họ đứng sẵn chờ cô. Ánh mắt người nào cũng rưng rưng, chứa đầy nỗi buồn khi phải tiễn cô rời khỏi nơi này.
Chết tiệt, lại phải khóc nữa rồi, đã không muốn thấy cảnh chia ly, cố tình đi giờ này mà họ vẫn cố thức sớm để mà tiễn cô.
Không còn cùng nhau làm việc, cùng nhau tám chuyện, cùng nhau ăn uống, nô đùa. Càng không còn ai bệnh vực khi họ bị bắt nạt nữa rồi.
Tử Hàn Tuyết giang tay ôm chầm lấy mọi người, tất cả ôm nhau rồi oà khóc như những đứa trẻ bị bỏ rơi. Khóc xong rồi thì cũng phải rời đi thôi.
Tử Hàn Tuyết không muốn mọi người đi theo cô nữa, nên chỉ có thể tiễn cô ở cửa lớn, một mình cô xách vali lững thững ra ngoài cổng.
Cẩn Duệ Dung cùng với Nam Phong Kỳ đã đợi cô sẵn bên ngoài.
Lúc này vali đã được bỏ gọn sau cốp xe, mọi người lên xe, chiếc xe cũng lăn bánh rời đi.
Tử Hàn Tuyết ngiêng đầu dựa vào kính xe mắt nhìn xa xăm ra bên ngoài, có chút luyến tiếc vì sắp tới ít gặp dì Trần, ông nội cùng với mọi người trong nhà, nhưng cũng phần nào thở phào nhẹ nhõm, trời ơi rốt cuộc cô cũng được tự do rồi!
Thời gian sống ở đây vui có buồn có, nhưng thôi quên đi! Chuẩn bị cho cuộc sống mới thôi!
Cẩn Duệ Dung lái xe, Nam Phong Kỳ ngồi bên ghế phụ lái, cả hai nhìn vào kính chiếu hậu thấy Tử Hàn Tuyết ngồi phía sau có vẻ đang rầu rĩ.
Bầu không khí trong xe có chút ngột ngạt, Nam Phong Kỳ quay người nhìn Tử Hàn Tuyết hớn hở,
“Nè, buồn lắm hả? Tối nhậu không?”
“Em không sao, buồn thì có một chút. Chỉ là rời đi thôi mà, ông nội cũng nói rồi, em có thể đến đó thăm ông và mọi người bất cứ lúc nào.!”
Cẩn Duệ Dung chề môi chế giễu: “Vậy sao cái mặt trông kỳ vậy? Bộ không nỡ xa Hoàn Cẩn Nam à.?”
“Đồ điên, lo mà lái xe đi, đêm nay chúng ta còn phải đi đón Tử Mạn Thiên nữa đó.!”
“Đúng rồi ha, quên béng đi mất, lỡ mà nhậu say là thằng bé ở ngoài sân bay chờ mòn mỏi luôn quá.!”
Bảy năm qua Tử Mạn Thiên đã sống xa Tử Hàn Tuyết, qua trời tây du học. Từ bé sức khỏe Tử Hàn Tuyết không tốt, mỗi lần bố mẹ đưa cô tới các cơ sở y tế thăm khám Tử Mạn Thiên đều được đưa theo cùng.
Tiếp xúc nhiều với các y tá, bác sĩ, Tử Mạn Thiên tò mò về công việc của họ nên tìm hiểu qua nhiều sách báo, lâu dần thấy yêu thích, quyết tâm học xong cấp ba sẽ theo học ngành y để sau này hiện thực hóa ước mơ trở thành bác sĩ.
Vừa có thể chăm sóc chị mình, vừa có thể khám chữa cho những người nghèo.
Tử Mạn Thiên đã tốt nghiệp thủ khoa tiến sĩ với tổng điểm 94/100. Sau khi tốt nghiệp cậu quyết định trở về nước như dự định, sẽ làm việc ở bệnh viện gần nơi chị mình sống, vừa học vừa làm, sẽ chung sống với chị mình hết phần đời còn lại. Không đi đâu xa xôi chia cách hai chị em nữa.
**************
Cẩn Duệ Dung cho xe rẽ vào một khuôn viên khổng lồ, được bao bọc bởi những bức tường màu đỏ cao 2m.
Chiếc xe dừng lại, mọi người chậm rãi bước xuống xe, hôm nay là ngày Tử Hàn Tuyết rời khỏi biệt thự Hoàn Thị, cũng là ngày nhóm Tứ Quái chuyển đến ở cùng nhau trong biệt phủ của Nguỵ Triết Minh.
Nơi đây thiết kế theo phong cách Mỹ, biệt phủ này nằm giữa khu nhà giàu, xung quanh nơi này nhà ở đa phần dành cho giới thượng lưu.
Ngôi nhà rẻ nhất nơi này cũng vào khoảng 37,5 triệu nhân dân tệ (177 tỉ VND) còn đắt giá nhất là 450 triệu nhân dân tệ (1.600 tỉ đồng VND) là căn đang hiện hữu trước mặt bọn họ.
Mặc dù ở một biệt phủ rộng lớn thế này nhưng vì muốn có cuộc sống tự do thoải mái không có người ngoài, nên theo yêu cầu Nguỵ Triết Minh đã cho người hầu ở đây chuyển qua nơi khác.
Họ chỉ đến dọn dẹp một tuần hai lần, vì nơi đây cần được chăm sóc cây cảnh, cũng khá rộng lớn nên bắt buộc phải thường xuyên dọn dẹp.
Đứng ngẩn người một lúc cả ba bắt đầu bước từng bước tham quan.
Các thiết kế trong biệt phủ đều hướng tới thiên nhiên, mang đến một không gian sống thoáng đãng, trong lành và mát mẻ. Các chi tiết trang trí xung quanh biệt phủ tô điểm cho không gian sống thêm nổi bật, sang trọng.
Nhìn chung không gian bên ngoài, sân vườn và kiến trúc bên trong nhà có sự tương đồng với nhau. Tạo nên không gian thoải mái, đầy đủ tiện nghi và mang lại cảm giác thư thái.
Hơn hai mươi sáu năm nay lần đầu Tử Hàn Tuyết được tận mắt nhìn thấy biệt phủ trăm triệu tệ nguy nga tráng lệ rộng lớn thế này, mọi thứ đều xa lạ.
Sống ở biệt thự Hoàn Thị đã thấy xa hoa rồi, nơi này còn đáng gờm hơn. Nhìn lại căn nhà ba mẹ cô để lại so với nơi đây không khác gì so con kiến với con khủng long.
**************
Sáng hôm sau…
Tử Hàn Tuyết vội vàng chạy từ phòng ngủ ra, tay chân luống cuống, vớ túi xách, rồi lại vớ lấy áo khoác. Cẩn Duệ Dung thấy cô vội vã biết ngay là ngủ nướng trễ giờ, cô nhanh tay lấy một lát sanwich đã kẹp sẵn bơ đậu phộng nhường lại cho Tử Hàn Tuyết.
Tử Hàn Tuyết cầm lấy lát sanwich đưa lên miệng cắn một cái vừa nhai vừa nói: “Cám ơn cậu nha, mình đi làm đây, trễ giờ rồi.!”
Vừa nói cô cũng vừa mở cửa rồi vội vàng chạy đi mất. Cẩn Duệ Dung nhìn theo cô bạn thân mà thở dài ngao ngán. Cái cô gái này không biết đến khi nào mới chịu trưởng thành đây.
Chạy ra cổng Tử Hàn Tuyết thấy Vũ Vũ đang đứng bên cạnh một chiếc xe sang, hình như là Vũ Vũ đến đón cô, vẫn như những ngày trước anh vẫn đúng giờ.
Nhìn gương mặt hớt ha hớt hải của cô, cộng thêm miếng sanwich đang ngoàm trên miệng Vũ Vũ không thể không bật cười.
Anh từ tốn mở cửa xe ghế phụ lái ra dấu mời cô lên xe, Tử Hàn Tuyết cũng không do dự mà phóng thẳng vào trong.
Đưa Tử Hàn Tuyết đến văn phòng của Nguỵ Triết Minh xong Vũ Vũ cũng phải rời đi. Hôm nay hai người họ có cuộc gặp mặt đối tác quan trọng nên đành để cô ở một mình trong phòng.
Thời gian bắt đầu trôi qua, Tử Hàn Tuyết hết bấm điện thoại, selfie, rồi lại nhảy bổ lên ghế chủ tịch ngồi xoay vòng tròn cho chóng mặt chơi vậy.
Chán rồi lại đi xung quanh lấy đồ chỗ này bỏ qua chỗ kia, làm rối tung cả căn phòng ngăn nắp ban đầu.
Nghịch ngợm đã đời cũng mệt rồi, cô giang hai tay hai chân ngả ngửa lên sofa nhắm mắt ngủ thẳng cẳng. Cái nết ngủ thật sự không coi được.
Con gái con đứa gì mà ở công ty nằm phè phỡn ra đó, đã thế còn đang mặc đầm, miệng thì ngủ há hốc ra, bốn năm con ruồi bay vào cùng một lượt vẫn lọt.
Chẳng hiểu nổi tại sao Nguỵ Triết Minh lại mê đắm cô gái không chút nết na này vậy.?
Vài tiếng sau…
Tiếng chuông điện thoại vang lên, Tử Hàn Tuyết giật mình tỉnh giấc, với tay cầm lấy điện thoại trên bàn mở ra xem, là tin nhắn của Nguỵ Triết Minh.
< Tới giờ nghỉ trưa chị nhớ đi ăn nhé, đừng chờ em >
Đọc xong tin nhắn cô thở dài lắc đầu ngao ngán, miệng không quên độc thoại,
“Haizzz, hôm nay mình làm việc vất vả rồi, đi ăn trưa thôi.!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất