Chương 33: Tảng băng lâu năm
Hai nam hai nữ ngồi trên chiếc xe jeep màu đỏ đang chạy bon bon trên đường, họ vui vẻ hát hò cùng nhau trên suốt chặng đường.
Chuyến dã ngoại sẽ tuyệt vời hơn nếu có đủ hai thành Nam Phong Kỳ với Tử Mạn Thiên. Không thể sắp xếp được ngày nghỉ nên hai vị bác sĩ đành phải ở nhà chờ họ gửi hình về cho xem, mong rằng khi họ về hai người sẽ nhận được những món quà hậu hĩnh để bù đắp sự tủi thân.
Cũng trùng hợp là hai cặp đi cùng nhau và một cặp ở nhà, chứ nếu như vị trí hiện tại của Cẩn Duệ Dung đổi thành hai người đó thì chắc hẳn 《tổng giám đần độn》sẽ thộn mặt khóc thầm suốt cả cuộc chơi.
Yalong Bay là một trong những vịnh biển đẹp nhất của Trung Quốc nằm tại đảo Hải Nam. Nơi đây nằm cách Quảng Châu gần ba mươi phút lái xe.
Điểm đến đầu tiên của họ là quảng trường trung tâm. Họ cùng nhau trải nghiệm những hoạt động thú vị và hấp dẫn, sau đó trèo lên toà tháp nằm giữa trung tâm quảng trường ngắm toàn cảnh Yalong Bay từ trên cao.
Trèo lại xuống dưới họ lại cùng nhau đi dạo, đột nhiên trước mắt xuất hiện một bé gái xinh xắn chỉ cao đến thắt lưng, tay xách một giỏ hoa, nắm lấy tà áo Nguỵ Triết Minh năn nỉ: “Anh đẹp trai à anh đẹp trai, mua hoa tặng chị xinh đẹp đi anh đẹp trai.”
Nguỵ Triết Minh cúi xuống nhìn cô bé nở nụ cười thân thiện: “Được rồi, anh lấy hai bông.”
Cô bé khom người đặt giỏ hoa xuống đất định lấy hoa đưa cho Nguỵ Triết Minh thì Vũ Vũ cũng nhanh miệng nói: “Anh cũng lấy hai bông.”
Cô bé hớn hở vội vội vàng vàng lấy từ trong giỏ ra bốn cành hoa hồng, đưa cho hai chàng trai mỗi người hai bông.
Nếu 《tổng tài bá đạo》thể hiện sự ấm áp trước cô gái của mình thì 《tổng giám đần độn》cũng biết cách khiến cô gái trong lòng anh ấy rung động.
Hai chàng trai cầm lấy hai cành hoa, sau đó Vũ Vũ đưa cho cô bé hai tờ tiền một trăm tệ cúi người nhẹ nhàng nói với cô bé: “Anh trả thay cho anh đẹp trai kia luôn nhé.”
Thế nhưng, Nguỵ Triết Minh cau mày lấy ra bốn trăm tệ đưa cho cô bé, giật lấy tiền mà 《thằng anh em tốt》vừa đưa, nhét lại vào túi áo Vũ Vũ,
“Con bé mời tôi, tôi đồng ý mua trước, đương nhiên tôi là người phải trả tiền, cậu trả tiền đồ ăn đi.”
Hai cô gái nhìn nhau lắc đầu cười khẩy, đúng là chỉ có lớn xác chứ vẫn còn con nít lắm.
Khi cô bé đã rời đi hai chàng trai quay qua đưa cho cô gái trong lòng mình một bông hoa với ánh mắt trìu mến, bông còn lại tặng cho cô gái của 《thằng anh em tốt》
Quả đúng là 《anh em tốt》thật hiểu ý nhau, đã mặc đồ đôi, khi 《làm lố》 cũng phải 《làm lố》 cùng nhau @@.
Nửa ngày đi chơi mệt rã, cơ thể cũng sắp bốc mùi, bụng thì đang kêu gào đòi ăn nên bọn họ trở về resort để tắm rửa thay đồ còn dùng bữa tối.
Quả nhiên thần kỳ, không biết là trùng hợp hay do sắp xếp của biên kịch mà lúc này vừa tới sảnh resort nhóm Tử Hàn Tuyết đã vô tình gặp gia đình Hoàn thị đang bước từ thang máy ra.
Lần trước ẩu đả trước cửa trụ sở chính Nguỵ An, Hoàn Cẩn Nam cũng xuất hiện bất ngờ rồi đột ngột biến mất, giờ thì lại gặp nhau cùng ngày, cùng địa điểm, cùng resort, không chừng lại ở cùng tầng luôn ấy chứ.
Hoàn Mặc cười nhạt: “Đã lâu không gặp, không ngờ gặp được cậu ở đây đó chủ tịch Nguỵ”
Nguỵ Triết Minh cho tay vào túi cười khảy: “Nghe nói rất khó có thể gặp chủ tịch Hoàn Mặc bên ngoài, trừ nhà với công ty. Không ngờ hôm nay chủ tịch của chúng ta nổi hứng cùng gia đình du lịch đấy!”
Hoàn Mặc đưa tay vuốt vuốt râu lãnh đạm nói: “Lớn tuổi rồi cũng không còn ở bên con cháu được bao lâu nữa, tranh thủ lúc minh mẫn đi đây đi đó với chúng nó cho có cái gọi là kỉ niệm”
Dứt lời ông ta quay sang nhìn Tử Hàn Tuyết với ánh mắt trìu mến: “Hàn Tuyết con sống tốt chứ”
Tử Hàn Tuyết nở nụ cười ấm áp: “Vâng! Cám ơn ông, con ổn!”
Nguỵ Triết Minh mặt lạnh như tiền: “Không ngờ chủ tịch Hoàn Mặc lại là người chu đáo như vậy đó”
Nhìn cách nói chuyện của hai người họ Tử Hàn Tuyết có cảm giác Nguỵ Triết Minh không những ghê tởm Hoàn Cẩn Nam mà cũng không có thiện cảm với chủ tịch Hoàn Mặc. Cậu ta dường như chống đối với 1/2 con người trên thế giới thì phải.
Sau câu nói đó Nguỵ Triết Minh không chút nể mặt kéo tay Tử Hàn Tuyết cùng hai người kia rời đi. Đứng trong thang máy để lên phòng sắc mặt Nguỵ Triết Minh càng lúc càng lạnh lùng, hai cô gái nhìn nhau không hiểu anh ấy lại bị làm sao nữa đây. Không thua gì con gái nắng mưa thất thường khùng điên bất chợt vậy mà lại là chủ của một đế chế doanh nghiệp hùng hậu.
Thang máy lên tới, bốn người bước ra ai về nhà nấy. Nguỵ Triết Minh với Vũ Vũ ở chung một phòng, bên cạnh là phòng của hai cô gái Tử Hàn Tuyết với Cẩn Duệ Dung.
*******
Sáng hôm sau tại resort năm sao…
Bên ngoài có tiếng chuông cửa, Cẩn Duệ Dung vội vàng chạy ra mở cửa, nhân viên đẩy xe thức ăn vào, đặt tất cả lên bàn thận trọng lên tiếng
“Goodmorning! Bữa sáng chuẩn bị xong rồi, mời quý khách dùng bữa. Chúc quý khách ngon miệng!”
Nói xong anh ta lịch sự cúi đầu chào, sau đó kéo xe đẩy thức ăn rời đi.
Lúc này Vũ Vũ gửi tin nhắn đến cho Cẩn Duệ Dung: [Hai người ăn trước đi, công ty có việc đột xuất, chúng tôi đang họp onl. Ăn xong nếu chán có thể đi dạo quanh sử dụng dịch vụ resort. Cuộc họp kết thúc tôi sẽ gọi cho cô]
Ăn sáng no nê xong, hôm nay tới lượt hai cô gái xinh đẹp Tử Hàn Tuyết cùng với Cẩn Duệ Dung diện đồ đôi. Áo phông, chân váy chữ A cùng sneaker. Đơn giản, năng động, thoải mái và trendy.
Điệu đà tươm tất hai cô gái dắt tay nhau rời khỏi phòng đến thang máy để xuống dưới sảnh.
Trong chớp mắt, thang máy đã xuống tới mặt đất. Bên ngoài tràn ngập ánh nắng sáng, không gian sinh thái xanh mát bên khung cảnh thiên nhiên đẹp hiếm có, hai đôi chân thon thả trắng nõn nà đang cùng sải những bước chậm rãi tham quan và hít thở không khí trong lành nơi đây.
Đi thêm một đoạn đến bờ hồ dường như họ nhìn thấy bóng dáng quen quen của ai đó đang ngồi trên chiếc thuyền hình con vịt. Đến gần một chút cả hai căng mắt nhìn rõ hơn. Ai chà chà... tưởng ai xa lạ hoá ra là bà chủ đáng kính của Hoàn Thị - Hoàn Tĩnh Chi!
Nàng dựa vào lồng ngực chàng, nàng ngẩng đầu lên, chàng cúi đầu xuống, hai người cuồng hiến mút lấy môi nhau. Cảnh tượng thật đáng 《ghê tởm》.
Thanh niên kia chỉ tầm mười tám mười chín tuổi đang ôm hôn thắm thiết với bà thím hơn bốn mươi, đáng tuổi mẹ mình giữa trốn đông người mà không chút ngượng ngùng.
Xem xong cảnh tượng đó Tử Hàn Tuyết đưa tay lên miệng buồn nôn, Cẩn Duệ Dung rùng mình một cái sau đó kéo tay Tử Hàn Tuyết rời đi. Không thể tiếp tục đứng xem thêm, lãng phí buổi dã ngoại lành mạnh.
Đang đi dạo trong khuôn viên vườn hoa tiếng hắng giọng vang lên từ phía sau lưng. Cả hai quay lại phía sau chưa kịp nhận ra đó là ai Cẩn Duệ Dung đã lập tức lớn giọng,
“Mù chết tôi rồi”
Cả hai dụi dụi mắt nhìn kỹ hơn, liền phát hiện một 《con tắc kè hoa》Minh Nhược Y mặc nguyên chiếc đầm bầu dạ quang neon. Nhìn bộ dạng trợn mắt trừng trừng như thể không đội trời chung kia của cô ta, theo bản năng Cẩn Duệ Dung nhướn mày móc mỉa,
“Ngu lâu dốt bền khó đào tạo. Đào tạo hết gạo mà vẫn còn ngu. Đã không thông minh còn cố tình tỏ ra nguy hiểm!”
Mắt Minh Nhược Y trợn tròn, khí thế hùng hổ: “Con ranh kia, mày nói cái gì đấy, có tin tao tát vỡ mặt mày ra không!”
Cẩn Duệ Dung nhắm mắt bật cười đưa mặt thách thức cô ả tiểu tam. Lúc này Tử Hàn Tuyết hắng giọng điềm tĩnh
“Bẩn như rận mà muốn làm Thiên Thần~
Rách nát rã rời lại ước mơ làm Mẹ”
Dứt lời cô kéo tay Cẩn Duệ Dung đi thẳng về phía sảnh đường. Tới nơi họ nhìn thấy Nguỵ Triết Minh với Vũ Vũ đang ngồi đối diện nhau trên một chiếc bàn hình vuông, mỗi người cầm một chén trà xanh nhấm nháp.
Xem ra hai người này cũng chỉ vừa mới xong việc. Hai cô gái tiến tới ngồi cùng hai chàng, Tử Hàn Tuyết ngồi cạnh Nguỵ Triết Minh, đương nhiên Cẩn Duệ Dung phải ngồi cạnh Vũ Vũ rồi.
Vừa mới ngồi xuống, Nguỵ Triết Minh liền đưa tay nhẹ nhàng vén tóc ra sau tai cho Tử Hàn Tuyết, nở nụ cười dịu dàng nói: “Đi dạo mới về đó hả, em có vui không”
Hai người còn lại ngồi đối diện bị ép ăn cẩu lương mà máu lên não, Vũ Vũ đưa ly trà lên định uống cho hạ hoả liền bị Cẩn Duệ Dung cướp lấy khiến nước trong tách không may đổ lên đùi cô.
Vũ Vũ vội vàng đặt tách trà xuống bàn đưa tay định rút khăn cài áo vest ra để lau cho cô, nhưng tiếc là hôm nay anh đang mặc thời trang đi biển chứ không phải vest. Không suy nghĩ nhiều anh tiến lại gần lấy vạt áo mình đang mặc thấm sạch nước trên đùi cô.
Sắc mặt Cẩn Duệ Dung cũng thuận theo cử chỉ của Vũ Vũ mà dần dần đỏ ửng lên.
Nguỵ Triết Minh chơi thân với Vũ Vũ cũng đã nhiều năm, cũng có thể xem là hiểu rõ tính khí của cậu ấy. Họ có rất nhiều điểm tương đồng, chẳng hạn như trong công việc, thời trang và chuyện nam nữ.
Phàm là trước mặt có trăm vạn cô gái xinh đẹp thế nào thì cũng chỉ bày ra bộ mặt khiêm tốn nhã nhặn thôi chứ cũng không bao giờ tiếp cận hay nhìn lấy các cô gái ấy một lần.
Lần này, có vẻ như họ không thể trốn thoát khỏi hai cô gái mạnh mẽ, cá tính, độc lập và bản lĩnh này rồi.
Hai cô gái thích rong ruổi. Họ có thể xách balo đi bất cứ đâu nếu muốn, đến bất kể vùng đất nào nếu thích, và cũng có thể bỏ lại sau lưng mọi thứ nếu thấy không cần thiết. Vậy nên mới khiến hai tảng băng lâu năm đổ rầm dưới chân.
Chuyến dã ngoại sẽ tuyệt vời hơn nếu có đủ hai thành Nam Phong Kỳ với Tử Mạn Thiên. Không thể sắp xếp được ngày nghỉ nên hai vị bác sĩ đành phải ở nhà chờ họ gửi hình về cho xem, mong rằng khi họ về hai người sẽ nhận được những món quà hậu hĩnh để bù đắp sự tủi thân.
Cũng trùng hợp là hai cặp đi cùng nhau và một cặp ở nhà, chứ nếu như vị trí hiện tại của Cẩn Duệ Dung đổi thành hai người đó thì chắc hẳn 《tổng giám đần độn》sẽ thộn mặt khóc thầm suốt cả cuộc chơi.
Yalong Bay là một trong những vịnh biển đẹp nhất của Trung Quốc nằm tại đảo Hải Nam. Nơi đây nằm cách Quảng Châu gần ba mươi phút lái xe.
Điểm đến đầu tiên của họ là quảng trường trung tâm. Họ cùng nhau trải nghiệm những hoạt động thú vị và hấp dẫn, sau đó trèo lên toà tháp nằm giữa trung tâm quảng trường ngắm toàn cảnh Yalong Bay từ trên cao.
Trèo lại xuống dưới họ lại cùng nhau đi dạo, đột nhiên trước mắt xuất hiện một bé gái xinh xắn chỉ cao đến thắt lưng, tay xách một giỏ hoa, nắm lấy tà áo Nguỵ Triết Minh năn nỉ: “Anh đẹp trai à anh đẹp trai, mua hoa tặng chị xinh đẹp đi anh đẹp trai.”
Nguỵ Triết Minh cúi xuống nhìn cô bé nở nụ cười thân thiện: “Được rồi, anh lấy hai bông.”
Cô bé khom người đặt giỏ hoa xuống đất định lấy hoa đưa cho Nguỵ Triết Minh thì Vũ Vũ cũng nhanh miệng nói: “Anh cũng lấy hai bông.”
Cô bé hớn hở vội vội vàng vàng lấy từ trong giỏ ra bốn cành hoa hồng, đưa cho hai chàng trai mỗi người hai bông.
Nếu 《tổng tài bá đạo》thể hiện sự ấm áp trước cô gái của mình thì 《tổng giám đần độn》cũng biết cách khiến cô gái trong lòng anh ấy rung động.
Hai chàng trai cầm lấy hai cành hoa, sau đó Vũ Vũ đưa cho cô bé hai tờ tiền một trăm tệ cúi người nhẹ nhàng nói với cô bé: “Anh trả thay cho anh đẹp trai kia luôn nhé.”
Thế nhưng, Nguỵ Triết Minh cau mày lấy ra bốn trăm tệ đưa cho cô bé, giật lấy tiền mà 《thằng anh em tốt》vừa đưa, nhét lại vào túi áo Vũ Vũ,
“Con bé mời tôi, tôi đồng ý mua trước, đương nhiên tôi là người phải trả tiền, cậu trả tiền đồ ăn đi.”
Hai cô gái nhìn nhau lắc đầu cười khẩy, đúng là chỉ có lớn xác chứ vẫn còn con nít lắm.
Khi cô bé đã rời đi hai chàng trai quay qua đưa cho cô gái trong lòng mình một bông hoa với ánh mắt trìu mến, bông còn lại tặng cho cô gái của 《thằng anh em tốt》
Quả đúng là 《anh em tốt》thật hiểu ý nhau, đã mặc đồ đôi, khi 《làm lố》 cũng phải 《làm lố》 cùng nhau @@.
Nửa ngày đi chơi mệt rã, cơ thể cũng sắp bốc mùi, bụng thì đang kêu gào đòi ăn nên bọn họ trở về resort để tắm rửa thay đồ còn dùng bữa tối.
Quả nhiên thần kỳ, không biết là trùng hợp hay do sắp xếp của biên kịch mà lúc này vừa tới sảnh resort nhóm Tử Hàn Tuyết đã vô tình gặp gia đình Hoàn thị đang bước từ thang máy ra.
Lần trước ẩu đả trước cửa trụ sở chính Nguỵ An, Hoàn Cẩn Nam cũng xuất hiện bất ngờ rồi đột ngột biến mất, giờ thì lại gặp nhau cùng ngày, cùng địa điểm, cùng resort, không chừng lại ở cùng tầng luôn ấy chứ.
Hoàn Mặc cười nhạt: “Đã lâu không gặp, không ngờ gặp được cậu ở đây đó chủ tịch Nguỵ”
Nguỵ Triết Minh cho tay vào túi cười khảy: “Nghe nói rất khó có thể gặp chủ tịch Hoàn Mặc bên ngoài, trừ nhà với công ty. Không ngờ hôm nay chủ tịch của chúng ta nổi hứng cùng gia đình du lịch đấy!”
Hoàn Mặc đưa tay vuốt vuốt râu lãnh đạm nói: “Lớn tuổi rồi cũng không còn ở bên con cháu được bao lâu nữa, tranh thủ lúc minh mẫn đi đây đi đó với chúng nó cho có cái gọi là kỉ niệm”
Dứt lời ông ta quay sang nhìn Tử Hàn Tuyết với ánh mắt trìu mến: “Hàn Tuyết con sống tốt chứ”
Tử Hàn Tuyết nở nụ cười ấm áp: “Vâng! Cám ơn ông, con ổn!”
Nguỵ Triết Minh mặt lạnh như tiền: “Không ngờ chủ tịch Hoàn Mặc lại là người chu đáo như vậy đó”
Nhìn cách nói chuyện của hai người họ Tử Hàn Tuyết có cảm giác Nguỵ Triết Minh không những ghê tởm Hoàn Cẩn Nam mà cũng không có thiện cảm với chủ tịch Hoàn Mặc. Cậu ta dường như chống đối với 1/2 con người trên thế giới thì phải.
Sau câu nói đó Nguỵ Triết Minh không chút nể mặt kéo tay Tử Hàn Tuyết cùng hai người kia rời đi. Đứng trong thang máy để lên phòng sắc mặt Nguỵ Triết Minh càng lúc càng lạnh lùng, hai cô gái nhìn nhau không hiểu anh ấy lại bị làm sao nữa đây. Không thua gì con gái nắng mưa thất thường khùng điên bất chợt vậy mà lại là chủ của một đế chế doanh nghiệp hùng hậu.
Thang máy lên tới, bốn người bước ra ai về nhà nấy. Nguỵ Triết Minh với Vũ Vũ ở chung một phòng, bên cạnh là phòng của hai cô gái Tử Hàn Tuyết với Cẩn Duệ Dung.
*******
Sáng hôm sau tại resort năm sao…
Bên ngoài có tiếng chuông cửa, Cẩn Duệ Dung vội vàng chạy ra mở cửa, nhân viên đẩy xe thức ăn vào, đặt tất cả lên bàn thận trọng lên tiếng
“Goodmorning! Bữa sáng chuẩn bị xong rồi, mời quý khách dùng bữa. Chúc quý khách ngon miệng!”
Nói xong anh ta lịch sự cúi đầu chào, sau đó kéo xe đẩy thức ăn rời đi.
Lúc này Vũ Vũ gửi tin nhắn đến cho Cẩn Duệ Dung: [Hai người ăn trước đi, công ty có việc đột xuất, chúng tôi đang họp onl. Ăn xong nếu chán có thể đi dạo quanh sử dụng dịch vụ resort. Cuộc họp kết thúc tôi sẽ gọi cho cô]
Ăn sáng no nê xong, hôm nay tới lượt hai cô gái xinh đẹp Tử Hàn Tuyết cùng với Cẩn Duệ Dung diện đồ đôi. Áo phông, chân váy chữ A cùng sneaker. Đơn giản, năng động, thoải mái và trendy.
Điệu đà tươm tất hai cô gái dắt tay nhau rời khỏi phòng đến thang máy để xuống dưới sảnh.
Trong chớp mắt, thang máy đã xuống tới mặt đất. Bên ngoài tràn ngập ánh nắng sáng, không gian sinh thái xanh mát bên khung cảnh thiên nhiên đẹp hiếm có, hai đôi chân thon thả trắng nõn nà đang cùng sải những bước chậm rãi tham quan và hít thở không khí trong lành nơi đây.
Đi thêm một đoạn đến bờ hồ dường như họ nhìn thấy bóng dáng quen quen của ai đó đang ngồi trên chiếc thuyền hình con vịt. Đến gần một chút cả hai căng mắt nhìn rõ hơn. Ai chà chà... tưởng ai xa lạ hoá ra là bà chủ đáng kính của Hoàn Thị - Hoàn Tĩnh Chi!
Nàng dựa vào lồng ngực chàng, nàng ngẩng đầu lên, chàng cúi đầu xuống, hai người cuồng hiến mút lấy môi nhau. Cảnh tượng thật đáng 《ghê tởm》.
Thanh niên kia chỉ tầm mười tám mười chín tuổi đang ôm hôn thắm thiết với bà thím hơn bốn mươi, đáng tuổi mẹ mình giữa trốn đông người mà không chút ngượng ngùng.
Xem xong cảnh tượng đó Tử Hàn Tuyết đưa tay lên miệng buồn nôn, Cẩn Duệ Dung rùng mình một cái sau đó kéo tay Tử Hàn Tuyết rời đi. Không thể tiếp tục đứng xem thêm, lãng phí buổi dã ngoại lành mạnh.
Đang đi dạo trong khuôn viên vườn hoa tiếng hắng giọng vang lên từ phía sau lưng. Cả hai quay lại phía sau chưa kịp nhận ra đó là ai Cẩn Duệ Dung đã lập tức lớn giọng,
“Mù chết tôi rồi”
Cả hai dụi dụi mắt nhìn kỹ hơn, liền phát hiện một 《con tắc kè hoa》Minh Nhược Y mặc nguyên chiếc đầm bầu dạ quang neon. Nhìn bộ dạng trợn mắt trừng trừng như thể không đội trời chung kia của cô ta, theo bản năng Cẩn Duệ Dung nhướn mày móc mỉa,
“Ngu lâu dốt bền khó đào tạo. Đào tạo hết gạo mà vẫn còn ngu. Đã không thông minh còn cố tình tỏ ra nguy hiểm!”
Mắt Minh Nhược Y trợn tròn, khí thế hùng hổ: “Con ranh kia, mày nói cái gì đấy, có tin tao tát vỡ mặt mày ra không!”
Cẩn Duệ Dung nhắm mắt bật cười đưa mặt thách thức cô ả tiểu tam. Lúc này Tử Hàn Tuyết hắng giọng điềm tĩnh
“Bẩn như rận mà muốn làm Thiên Thần~
Rách nát rã rời lại ước mơ làm Mẹ”
Dứt lời cô kéo tay Cẩn Duệ Dung đi thẳng về phía sảnh đường. Tới nơi họ nhìn thấy Nguỵ Triết Minh với Vũ Vũ đang ngồi đối diện nhau trên một chiếc bàn hình vuông, mỗi người cầm một chén trà xanh nhấm nháp.
Xem ra hai người này cũng chỉ vừa mới xong việc. Hai cô gái tiến tới ngồi cùng hai chàng, Tử Hàn Tuyết ngồi cạnh Nguỵ Triết Minh, đương nhiên Cẩn Duệ Dung phải ngồi cạnh Vũ Vũ rồi.
Vừa mới ngồi xuống, Nguỵ Triết Minh liền đưa tay nhẹ nhàng vén tóc ra sau tai cho Tử Hàn Tuyết, nở nụ cười dịu dàng nói: “Đi dạo mới về đó hả, em có vui không”
Hai người còn lại ngồi đối diện bị ép ăn cẩu lương mà máu lên não, Vũ Vũ đưa ly trà lên định uống cho hạ hoả liền bị Cẩn Duệ Dung cướp lấy khiến nước trong tách không may đổ lên đùi cô.
Vũ Vũ vội vàng đặt tách trà xuống bàn đưa tay định rút khăn cài áo vest ra để lau cho cô, nhưng tiếc là hôm nay anh đang mặc thời trang đi biển chứ không phải vest. Không suy nghĩ nhiều anh tiến lại gần lấy vạt áo mình đang mặc thấm sạch nước trên đùi cô.
Sắc mặt Cẩn Duệ Dung cũng thuận theo cử chỉ của Vũ Vũ mà dần dần đỏ ửng lên.
Nguỵ Triết Minh chơi thân với Vũ Vũ cũng đã nhiều năm, cũng có thể xem là hiểu rõ tính khí của cậu ấy. Họ có rất nhiều điểm tương đồng, chẳng hạn như trong công việc, thời trang và chuyện nam nữ.
Phàm là trước mặt có trăm vạn cô gái xinh đẹp thế nào thì cũng chỉ bày ra bộ mặt khiêm tốn nhã nhặn thôi chứ cũng không bao giờ tiếp cận hay nhìn lấy các cô gái ấy một lần.
Lần này, có vẻ như họ không thể trốn thoát khỏi hai cô gái mạnh mẽ, cá tính, độc lập và bản lĩnh này rồi.
Hai cô gái thích rong ruổi. Họ có thể xách balo đi bất cứ đâu nếu muốn, đến bất kể vùng đất nào nếu thích, và cũng có thể bỏ lại sau lưng mọi thứ nếu thấy không cần thiết. Vậy nên mới khiến hai tảng băng lâu năm đổ rầm dưới chân.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất