Tù Nhân (Ngc 6334)

Chương 12: Cọ Xát

Trước Sau
Hắn quỳ gối trước mặt cô xem kịch vui.

Cho dù hắn dùng loại thuốc nào, nó cũng không phải là nguyên lý của bạc hà mèo.

Hốc mắt Vi Diệp đỏ bừng, trong mắt đầy hơi nước.

Cô cố gãi mình, nhưng những chiếc móng tay cứng rắn xẹt qua da, cắt ra từng đạo vết đỏ, khơi dậy cảm giác nhức nhối và ham muốn sâu sắc hơn.

Cứu cô với...

Cô phải làm sao đây.

Cô dùng hết sức lực để lăn lộn trên sàn nhà, sàn nhà trơn nhẵn cọ xát với làn da của cô, xoa dịu cô trong một khoảnh khắc cực kỳ ngắn ngủi.

- Còn muốn.

Cô theo bản năng tìm kiếm sự giải thoát trên sàn nhà, giảm bớt cảm xúc trên từng tấc da, lăn qua lộn lại, trằn trọc cọ xát.

Như một con mèo mất trí.

“Thật đáng yêu...”

Tên sát nhân giơ tay lên không trung, chỉ vào người cô, khàn khàn nói: "Lật bụng.”

Đầu gối của hắn áp sát vào cô.

“Ôm tôi.”

Chất vải mềm mại và mát lạnh có hoa văn tinh tế, bao bọc cơ bắp mềm dẻo ấm áp, nhẹ nhàng chạm vào trên người cô.

Vi Diệp run lên.

Thoải mái hơn nhiều so với sàn nhà

Đây là một tên biến thái máu tanh tàn nhẫn.

Cô nức nở, nhưng bản năng lại không thể kiểm soát được, lăn đến bên đùi hắn.

Sạch sẽ, lạnh lẽo ngọt ngào. Cô ngửi thấy mùi trên người hắn, từ đáy lòngdâng lên nỗi sợ hãi, nhưng cổ họng lại phát ra một tiếng thở hổn hển nặng nề.

Ngực và đùi của cô chạm vào đầu gối hắn, cơ thể cô uốn cong, hai bàn tay đeo còng đè xuống nắm lấy quần hắn.

Nghiêng người tới gần, cô cọ xát đùi hắn, giống như con thú non ôm cành cây làm nũng, dùng thân thể mềm mại vây quanh, ôm chặt,đè hắn. 



“... Ừm.”

Hắn dường như chưa từng trải nghiệm qua loại cảm giác này, tiếng thở dài vừa ngạc nhiên vừa vui sướng, mang theo hơi thở nhẹ nhàng run rẩy, giống như tiếng rên rỉ động tình.

Trong giọng nói của hắn đè nén âm điệu quái dị: "Miêu Miêu, Miêu Miêu, ngoan quá..."

“Tôi muốn thưởng cho em, bảo bối, ngoan nào.”

Hắn vươn tay về phía cô.

Bàn tay đó sạch sẽ, trắng nõn, ngón tay dài mà thẳng, cục kỳ xinh đẹp.

Hôm qua móc mắt, mấy hôm trước thì vặn đầu.

“Hu...” Vi Diệp kháng cự nức nở.

Bởi vì hưng phấn, lòng bàn tay hắn nóng lên, mềm mại run rẩy, xẹt qua làn da cô, giống như que pháo hoa đang cháy.

Ngứa ngáy, đau đớn và khoái cảm vô tận.

Cô nhúc nhích trên đầu gối hắn, cọ xát nhiều lần, âm thanh kim loại không ngừng vang lên, tiếng thở hổn hển của hai người hòa làm một.

Hắn nhỏ giọng đứt đoạn:

“... Mèo con, ngoan quá, mềm quá...”

Trán Vi Diệp chống vào đùi hắn, đại não trướng đau, nhảy nhót trong xương sọ, cơ thể tê liệt như bị điện giật.

Hắn túm lấy xích chân cô, nhấc bắp chân đang co quắp của cô lên, để nửa người dưới của cô gắt gao vòng quanh eo hắn.

Hắn nằm xuống đè ép cô, đùa giỡn, xoa bóp bừa bãi, khao khát liếm mút trên thân thể phiếm hồng của cô.

Toàn thân tên sát nhân run rẩy.

Tiếng thở dốc của hắn càng ngày càng kịch liệt, ngực phập phồng.

Dễ thương quá! Mềm quá, mịn quá!

Phải làm gì đây...

Làm sao mới có thể giải tỏa được cảm giác đang khiến hắn run rẩy này...



Giết cô đi.

Chà đạp cô, bẻ gãy tay cô -

Nghiền nát cô, vặn vẹo cô ấy, xé nát cô.

Tra tấn cô - -

Để cô la hét, làm cô chảy máu...

Lông gáy sau cổ Vi Diệp dựng thẳng lên, cô nóng bừng, lo lắng và sợ hãi, đầu óc trống rỗng trong khoái cảm xa lạ.

Cô nghiêng đầu, nhìn thấy mặt hắn.

Đáy mắt hắn như một cái giếng đen sâu thẳm không ánh sáng, có sinh vật vô danh tà ác điên cuồng bò ra với những xúc tu quằn quại...

Hắn thở hổn hển bật cười trên vai cô, trong đôi môi đỏ mọng ướt át, lộ ra hàm răng trắng nõn.

Cắn lên đầu vai cô, máu đỏ bắn tung tóe.

- Ăn mèo.

Thịt người.

Giống như răng hàm phía sau đã cắn phải xương ngón tay người, trong đầu Vi Diệp vang lên một tiếng, nỗi sợ hãi chôn sâu trong bản năng, khiến cô ảo giác về tiếng hét trước khi chết.

Trước khi kịp nhận ra, cô cắn vào cổ hắn.

Không không chút do dự.

Răng cô lún vào da thịt, đầu lưỡi thấm đẫm máu tươi, nuốt ực một tiếng.

Tên sát nhân nhả miệng ra, liếm đôi môi nhuốm máu. Hắn nghiêng mắt nhìn cô, dịu dàng nói: "Xin lỗi.”

Nói xong, lại không chút do dự mút vết thương trên vai cô đầu lưỡi vẽ theo vết cắn.

……

“Mở miệng ra.” Hắn nắm má cô.

Vi Diệp bị ép rời đi.

Đầu lưỡi cô cứng ngắc khuấy một cái, trong miệng rơi ra một miếng thịt máu tươi đầm đìa.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau